Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 18: Hẹn Gặp
Hoàng Thế Vinh nhanh chóng mang đồ ăn trở về, cậu và Diêu Tịnh Tuyết cũng không tiếp tục cuộc nói chuyện kia nữa. Hoàng Thế Vinh vừa đặt đồ ăn xuống dưới thì Diêu Tịnh Tuyết liền kéo lấy cổ tay của hắn, khiến cho hắn suýt chút nữa làm đổ cháo vào người Tô Đồ Lang Quân. "Tiểu Vinh, cảnh buổi tối rất đẹp, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi" Cậu ở bên này khẽ mỉm cười nhìn hai bát cháo được đặt xuống kia, cả một quá trình cũng lười để ý đến Diêu Tịnh Tuyết đang muốn thể hiện bản thân cho cậu thấy. Hoàng Thế Vinh nhíu mày hơi dùng sức gạt tay của Diêu Tịnh Tuyết ra, hắn nhìn chằm chằm cô như muốn thăm dò chuyện gì đó: "Tiểu Tuyết không phải cả ngày hôm nay cậu bị lạc đường trên núi sao, tại sao bây giờ vẫn còn sức lực muốn đi dạo?" Diêu Tịnh Tuyết chột dạ, ánh mắt tự giác liếc nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân, chẳng lẽ Tô Đồ Lang Quân đã nói chuyện gì đó cho Hoàng Thế Vinh biết rồi: "Tớ chỉ là muốn chúng ta không bỏ lỡ cảnh đẹp mà thôi, cậu nói xem không phải lúc nào cũng có được thời gian đến nơi này đúng không?" Hoàng Thế Vinh đột nhiên cảm thấy có bạn gái thật là phiền phức, nếu như biết là như vậy thì hắn nhất định sẽ không đồng ý với Diêu Tịnh Tuyết rồi: "Tiểu Tuyết, hôm nay tớ rất mệt, hơn nữa Quân Quân còn đang bị thương nữa, tớ không có tâm trạng đi ngắm cảnh đâu, cậu trở về nghỉ ngơi đi" Diêu Tịnh Tuyết cuối cùng vẫn là không nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng chất vấn Hoàng Thế Vinh: "Thế Vinh ngày hôm nay là cậu không đúng với tớ trước, là cậu bỏ tớ lại ở phía sau. Tớ bị lạc đường, cậu có biết tớ cảm thấy tủi thân thế nào không hả, thế mà cậu lại một câu cũng không hỏi thăm tớ, cậu lúc nào cũng chỉ quan tâm đến cậu ta là sao?" Trong lòng cậu bắt đầu trào lên cảm xúc hứng thú muốn xem kịch vui, nhưng trên mặt lại vẫn mang một dáng vẻ ngơ ngác thật vô tội. Hoàng Thế Vinh nhíu mày, chuyện ngày hôm nay đúng là hắn có lỗi, nhưng chẳng phải hắn đã nói với cô không nên theo bọn họ lên núi rồi hay sao, cuối cùng Tô Đồ Lang Quân lại bị cô làm cho liên lụy thành thế này. Cứ nhìn đến Diêu Tịnh Tuyết không bị làm sao, lại luôn tỏ thái độ muốn gây sự với Tô Đồ Lang Quân vô cớ, lại nhìn đến cậu vì đi tìm cô ấy cả ngày hôm nay mà tay chân đều có thương tích rõ ràng, Hoàng Thế Vinh cuối cùng cũng không nhịn được nũa lớn tiếng nói: "Là cậu theo tớ đi, là do cậu không biết tự lượng sức, là cậu làm liên lụy Quân Quân thành ra thế này. Cậu bây giờ lại ở đây lớn tiếng muốn gây sự với cậu ấy, Tiểu Tuyết nếu như cậu có ý xấu với Quân Quân thì cậu cũng không cần làm bạn của tớ nữa" Diêu Tịnh Tuyết bị những lời nói kia của Hoàng Thế Vinh làm cho nghẹn khuất, gương mặt vặn vẹo nói mãi mới thành câu: "Thế Vinh, cậu nói cái gì thế hả, cậu nhất định sẽ phải hối hận" Diêu Tịnh Tuyết nói xong câu đó liền đứng dậy chạy ra khỏi lều của bọn họ, không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, cậu im lặng một hồi liền dùng ánh mắt xinh đẹp hoang mang cực độ nhìn về phía Hoàng Thế Vinh: "Làm sao bây giờ, đều là do tớ mà hai người các cậu thành ra như vậy" Hoàng Thế Vinh không hối hận vì chuyện lớn tiếng với Diêu Tịnh Tuyết, chuyện giữa hắn và cô sau vụ việc này nếu như cứ vậy mà tan hắn còn thật sự cảm thấy thoải mái. Điều mà hắn tự trách nhất chính là khiến cho Tô Đồ Lang Quân bị rơi vào tình huống như hiện tại, suốt mười mấy năm nay vẫn luôn bảo hộ cậu thật tốt, thế mà bây giờ cứ nhìn thấy dáng vẻ của cậu lúc này thật sự khiến cho hắn đau lòng không thôi. Tô Đồ Lang Quân quả thật rất biết giữ người mình yêu bên mình, lúc nào nên cứng rắn, lúc nào nên thờ ơ, lúc nào nên đáng thương cậu đều biết hết cả. Nói cậu tâm cơ giả tạo cũng được, nói cậu tâm địa xấu xa cũng không sao, dù sao thì cậu dùng mọi cách để có được người mình yêu nhưng không hề làm tổn thương đến người đó là được, huống chi Hoàng Thế Vinh cũng thích cậu, điều này hắn chẳng qua chưa nhận ra được mà thôi. "Quân Quân, là lỗi của tớ, tớ sau này sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì nữa" Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm cậu kiên định nói. Tối hôm ấy hai người nằm bên cạnh nhau, không khí trên núi rất mát mẻ và trong lành, lại vừa mới trải qua trận mưa hồi chiều nên lúc này nhiệt độ cũng hơi thấp. Hai người đắp chung một chiếc chăn, Hoàng Thế Vinh sớm đã vì mệt mỏi cả buổi mà ngủ say rồi, cậu mang gối trên đầu bỏ sang một bên, kéo lấy cánh tay trái của hắn, mang đầu mình gối lên cánh tay vững chãi kia. Trong lều tối đen, không nhìn được sắc mắt của đối phương, chỉ ẩn hiện thấy được đường nét gương mặt, cậu nghiêng người nằm bên cạnh hắn, một tay vòng qua eo hắn, nằm một lúc cái đầu nhỏ liền không ngoan ngoãn di chuyển muốn nằm lên ngực hắn. Cậu nghe được tiếng nhịp tim của hắn đập chậm rãi, cảm nhận được mùi hương nam tính quen thuộc. Hoàng Thế Vinh khi ngủ thật sự rất say, người khác làm gì hắn cũng sẽ không biết cho nên trong trạng thái mất cảnh giác như vậy cậu rất lo lắng cho nên nếu như không phải ở nhà riêng của hắn thì những chỗ khác khi ngủ cậu đều muốn ở bên cạnh hắn mới được. Hoàng Thế Vinh hơi trở mình, cậu theo đó cũng hơi nâng đầu rời khỏi lòng ngực hắn, ngoan ngoãn đặt đầu mình trên cánh tay kia. Hắn thuận thế nghiêng người, bất giác ôm cậu kéo vào trong lòng, động tác này không hề khiến cho cậu cảm thấy phiền một chút nào, ngược lại còn yêu thích. Lúc Hoàng thế Vinh ngủ say đều sẽ cứ như vậy ôm cậu vào trong lòng mà không hề biết. Cậu ở trong bóng tối, ánh mắt hơi biến đổi nhu tình, nếu như Hoàng Thế Vinh nhìn thấy đôi mắt này nhất định sẽ thất thần. Hắn nói đôi mắt cậu biết nói, mỗi lần nhìn tới đều rất sinh động, hắn còn nói bản thân không dám nhìn sâu vào đó quá năm giây nếu không sẽ bất cẩn bị cậu làm cho trơi vào trầm mê không biết chừng. Hoàng Thế Vinh không có bạn gái từ trước đến nay đúng là do cậu ở phía sau phần nào dở trò, nhưng hắn lại không hề nhận ra rằng bản thân hắn căn bản cũng không muốn quen bạn gái, ý niệm quen bạn gái từ đó đến giờ chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Nói cách khác cậu chỉ là người dẹp bỏ mọi ong bướm xung quanh muốn thổ lộ với hắn, cái thực chất chính là hắn cũng không muốn đi tìm ong bướm ngoài kia. Cậu đưa tay chạm lên gương mặt của Hoàng Thế Vinh, giây tiếp theo liền chậm rãi hôn môi hắn. Nụ hôn không hề cẩn trọng một chút nào, bởi vì cậu biết hắn căn bản sẽ không tỉnh, trước kia có đôi lúc Hoàng Thế Vinh sẽ bất giác đáp lại nụ hôn của cậu khi ấy cậu còn giật mình tưởng hắn phát hiện nhưng sự thật thì kẻ nào đó vẫn ngủ rất say. Tôi nay lại là lần may mắn đó, Hoàng Thế Vinh đang chậm rãi mà đáp lại nụ hôn kia của cậu. Hai người bọn họ chỉ đơn thuần hôn nhau, hai đôi môi giống như đã quen thuộc đang âu yếm đối phương, đầu lưỡi vẫn nghiêm chỉnh đặt trong khoang miệng. Cậu không dám bứt dây động rừng, cho nên chỉ dừng lại ở mức môi chạm môi lâu một chút mà thôi. Nụ hôn đơn thuần kéo dài trong một phút ngắn ngủi, cậu mãn nguyện hơi tách môi ra, ở trong bóng tối nụ cười cũng hiên lên thật xinh đẹp, cậu đưa tay bao lấy hai má của hắn nói thật khẽ: "Rõ ràng cũng thích tớ, nhưng lại không nhận ra" Hoàng Thế Vinh đột nhiên dừng sức ôm lấy cậu, giọng nói mang theo tia ngái ngủ không rõ ràng mà gọi tên cậu: "Quân Quân" Giây tiếp theo hắn giống như là trong vô thức tìm kiếm thứ gì đó, đôi môi kia tự động theo thói quen tìm kiếm đôi mội cậu tiếp tục chạm môi một chút. Cậu quả thật cũng bị bất ngờ, trong giây phút nào đó cũng quên đi mất phản ứng, cảm nhận cả người nâng nâng giống như đang ở trên mây, khi hắn buông cậu ra, đôi môi cậu liền vẽ lên một độ cong hoàn mỹ, ngay cả trong ánh mắt cũng hiện lên tia sung sướng lạ thường. ... Tình địch của cậu là một cô gái không cùng đẳng cập, từ gia cảnh, học lực ngay cả trí tuệ cũng không bằng. Diêu Tịnh Tuyết chỉ là con gái trong gia đình nhà giàu mới nổi mấy năm gần đây so với Tô gia hiển hách căn bản không đáng nói đến. Cậu là một thiên tài, nằm trong danh sách đào tạo quốc gia, giáo viên không cần dạy cũng vẫn có thể lĩnh hội đầy đủ những gì trong sách viết, còn Diêu Tịnh Tuyết chỉ nữ sinh xếp thứ mười trong toàn khối từ phía dưới lên mà thôi. Xét về trí tuệ, ngày hôm đó Diêu Tịnh Tuyết thật sự đã làm ra một chuyện rất ngu ngốc, chuyện này đối với cậu cũng là một bất ngờ chưa lường trước đến, nhưng mà địch tới đâu cậu vẫn có thể ứng biến được tới đó. Diêu Tịnh Tuyệt sau chuyện đi dã ngoại muốn dạy cho cậu một bài học, mà bài học này lại dùng đến vũ lực. Nam sinh trong lớp đều coi Diêu Tịnh Tuyết là công chúa mà chăm sóc, việc cô nhờ một số nam sinh có máu mặt dạy cho cậu một bài học cũng là chuyện không khó gì. Lúc đầu những nam sinh kia thật sự cũng e ngại Hoàng Thế Vinh, ai cũng biết Hoàng Thế Vinh là bạn tốt của cậu, mà hắn thì lại rất ngông cuồng, giỏi đánh nhau, mỗi lần đánh đều toàn thắng trở về. Những mà Diêu Tịnh Tuyết dùng thái độ thành khẩn mà nhờ sự giúp đỡ, đám nam sinh thật sự muốn biểu hiện sự mạnh mẽ với cô cho nên liền gật đầu đồng ý. Hôm ấy nhân lúc Hoàng Thế Vinh bỏ tiết đi tụ tập bạn bè, chuông vừa reo cậu liền thu xếp lại sách vở nhanh chóng đứng dậy ra về. Hoàng Thế Vinh nói hắn sẽ đợi cậu ở cổng trường để về cùng, vì thế cậu không muốn để cho hắn phải chờ đợi lâu. Cậu vừa bước ra khỏi lớp liền có ba nam sinh mang theo dáng vẻ khiêu khích chặn cậu lại, cậu tránh sang một bên, bọn họ liền cũng tránh sang bên đó, cuối cùng cậu liền ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: "Mấy người các cậu là ai?" Nam sinh đứng giữa cắt đầu húi cua, gương mặt vênh váo nói: "Là ai không quan trọng, mày đi theo tụi tao nói chuyện một chút" Cậu lạnh nhạt đáp: "Tôi không rảnh" Nam sinh kia hừ lạnh: "Không rảnh? Hôm nay nếu như không nói chuyện được thì xem mày có về được hay không?" Cậu thật sự cảm thấy rất phiền, nếu như cứ ở chỗ này dây dưa cùng bọn họ sẽ rất mất thời gian, Hoàng Thế Vinh còn đang ở bên ngoài đợi cậu, thế cho nên cậu liền đồng ý đi theo đám người này. Ba nam sinh kia dẫn dường đưa cậu đến một nơi ít người qua lại phía sau trường, nhìn một hồi cậu liền nhận ra thì ra đây là dãy nhà kho cũ của trường học. Cậu không quen nhóm nam sinh này, cũng chưa từng thấy Hoàng Thế Vinh có giao du với bọn họ, suy đi tính lại vẫn không thể đoán ra được bọn họ muốn cái gì, chỉ cho đến khi nhìn thấy bóng dáng một nữ sinh đứng ở phía xa xa. Cô ấy mặc đồng phục của trường, mái tóc đã được cắt ngắn ngang vai nhuộm một màu nâu sáng, chỉ mới vài ngày sau khi trở về từ buổi dã ngoại kia, Diêu Tịnh Tuyết đã thay đổi đôi chút rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương