Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi
Chương 24: Em Gái Giống Đuôi Nhỏ
**Nhóm dịch: Tam Kim(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)Cha mẹ là tấm gương của đứa trẻ, đứa trẻ là hình ảnh phản chiếu của cha mẹ, cha mẹ dạng gì thì sẽ chiếu ra đứa trẻ dạng đó.Nguyên chủ cho là Đoàn Phi làm bản thân không tốt, cũng mất đi công việc, có chút không thuận thì lôi cô bé ra xả, trong sự mưa dầm thấm đất Đoàn Binh cũng học bắt nạt chửi bới Đoàn Phi, nguyên chủ căn bản không để ý.Hứa Linh đem Đoàn Binh đứng dậy, “Người đánh con là mẹ, con không dám tìm mẹ tính sổ, chỉ dám ức hiếp em gái nhỏ hơn con! Tính là bản lĩnh gì?”Lại kéo tay Đoàn Phi dậy nói với cô bé: “Nào, Phi Phi nãy anh con đánh con mấy cái, con đánh trả lại mấy cái!”“Nó dám?” Đoàn Binh giãn chân mày, nhìn chằm chằm.“Chỉ có con ức hiếp em gái, em gái không thể trả lại sao? Dựa vào cái gì a?” nói rồi cứng rắn nắm tay Đoàn Phi đánh lên người Đoàn Binh.Bốp bốp bốp liên tiếp mấy cái mới đem tay Đoàn Phi buông ra.“Mẹ nói cho con biết Đoàn Binh, sau này con còn đánh em gái con, mẹ sẽ để nó đánh trả lại gấp đôi! Con đừng nghĩ lén mẹ đánh mẹ sẽ không thấy, sau này mẹ sẽ không để con ở một mình chung với em con đâu!” Hứa Linh chỉ vào trán Đoàn Binh nghiệm nghị nói.Đoàn Binh ủy khuất muốn khóc không khóc cáo trạng với Đoàn Phi Phàm: “Ba, ba nhìn mẹ con, mẹ vậy mà vì em gái xui xẻo đánh con!”Đoàn Phi Phàm nâng cậu trên đất lên, vỗ vỗ lưng cậu nói: “Ừm, mẹ con nói không đúng! Sau này con còn đánh em gái con không chỉ để em gái con đánh trả gấp đôi, con còn phải viết bản kiểm điểm, không được ăn một bữa cơm! Như vậy mới đúng đó! Con nói đúng không?”“A….” Đoàn Binh muốn không mà không nước mắt, lại muốn la lối om sòm.Đoàn Phi Phàm nâng cậu dậy đẩy đến chiếc giường ngủ nhỏ trong phòng, “Đừng gào nữa, còn gào nữa ba đem con vứt ra ngoài a, bây giờ ngoài trời tối lắm nha, ra ngoài là rất dọa người a! Không muốn ra ngoài thì thành thật ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học đó!”Đợi anh đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Hứa Linh đã ôm Tiểu Phi nằm trên giường rồi.“Suỵt!” Hứa Linh nhìn thấy Đoàn Phi Phàm xuất hiện đặt tay lên bờ môi, “Vừa ngủ rồi!” chỉ chỉ Tiểu Phi cuộn tròn thành vòng.Ngày thứ hai vừa sáng Hứa Linh bị động tĩnh của Tiểu Phi vặn đến vặn đi nhao nhao tỉnh dậy.“Làm sao thế? Muốn đi tiểu sao?” Hứa Linh nhìn mặt Tiểu Phi phình ra đến hồng đoán.Tiểu Phi gật gật đầu, Hứa Linh xuống giường lấy nồi buồng đem đến, ngoài trời đang lạnh, sợ cô bé cảm lạnh rồi.Đoàn Phi Phàm nghe thấy âm thanh cũng xuống giường luôn, dậy làm bữa sáng gọi Đoàn Binh dậy đánh răng rửa mặt.Hứa Linh giúp Tiểu Phi mang tốt quần áo, đang dạy cô bé rửa mặt thì nghe thấy Đoàn Binh gào to, “Mẹ, nhanh đến giúp con mang đồ a! Giờ đã mấy giờ rồi!”“Tự mặc!” Hứa Linh chỉ trả lời một câu thì không quản cậu nữa, giúp Tiểu Phi rửa xong mặt thoa dầu em bé lên mới nhìn thấy Đoàn Binh lầu bầu áo mở rộng chạy ra, để Hứa Linh gài nút giúp cậu.“Đấy, không phải mặc được rồi sao? Con là đứa trẻ lớn rồi, chuyện nhỏ này đâu làm khó con được, đúng không?”“Vậy thì không, con đã sớm biết rồi, chỉ là lười tự mặc mà thôi.” Đoàn Binh đắc ý dương dương nói.“Vậy sao? Lợi hại như vậy a? Vậy Tiểu Phi sau này phải học tập anh rồi, anh trai rất giỏi đó!” Hứa Linh tiếp tục khen ngợi Đoàn Binh.Đoàn Binh được Hứa Linh khen đến lâng lâng, tự giác ngồi xuống ăn cơm, cũng không náo loạn nữa.Ăn xong bữa sáng Đoàn Phi Phàm ngồi xe đạp đi làm, thuận tiện đưa Đoàn Binh đến trường.Hứa Linh ở nhà dọn dẹp vệ sinh xong cũng không làm gì, liền dẫn Đoàn Phi ra ngoài đi dạo.Trãi qua một đêm Hứa Linh phát hiện Tiểu Phi không giống hôm qua sợ mình đến vậy nữa, còn thích đi theo cô, cô đi đâu Tiểu Phi cũng đi theo đó.Nắm tay cô bé cũng không trốn nữa, còn luôn luôn nhìn trộm mình, bị phát hiện liền nhanh chóng di dời tầm mắt, qua một lúc nhân lúc bản thân không chú ý lại trộm ngắm mình, Hứa Linh liền coi như không phát hiện ra, tùy cô bé nhìn.“Chị Hứa! Ra ngoài a? Ya! Trên mặt Tiểu Phi là bị làm sao vậy? Tiểu Phi có phải lại bị đánh rồi không!” Vừa ra khỏi cửa liền đụng phải hàng xóm Tống Tây.Hứa Linh nhìn cô gái ốm ốm cao cao khá đẹp trước mặt, trong lòng nghĩ lời này của cô làm tôi trả lời sao?(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)Cô lại không phải không biết nguyên chủ thường xuyên đánh Tiểu Phi, còn đưa ra nhiều vấn đề như vậy?Nhìn thấy Hứa Linh không trả lời, đối phương lại cứng lên, “Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi đánh trẻ con là không đúng, là vi phạm luật bảo vệ trẻ vị thành niên đó! Tôi biết cô không hiểu luật nhưng mà tôi đều nói qua với cô rất nhiều lần rồi? Cô tại sao còn đánh Tiểu Phi chứ?” vẻ mặt còn nghi ngờ và tức giận.Không phải, lời cô gái này nói đều đúng, mà làm sao để người nghe thấy không thoải mái như vậy a?Hứa Linh cũng không nghĩ nói nhiều với cô ta, chỉ mở miệng đáp: “Phải, cô nói đúng, là tôi sai rồi! Tôi đã không đánh Tiểu Phi nữa.”“Tôi biết cô không nghe lọt tai những lời này, nhưng… cái gì? Cô không đánh nữa?” Tống Tây kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin nói.Dì Tống tốt bụng quá mức này làm người ta thật sự thích không nổi, Hứa Linh chỉ có thể lên tiếng tạm biệt.“Không có việc thì tôi dẫn Tiểu Phi đi dạo đây!” Hứa Linh không quan tâm biểu tình kinh ngạc của cô ta xoay người liền đi.Trên phố đi lòng vòng, cửa hàng hiện tại hoàn toàn không giống với thế giới trước, không chú trọng bài trí cái gì hào hoa, chỉ là một căn phòng phía trước, bán đồ ăn thì xếp mấy cái bàn, bán quần áo thì càng đơn giản, đem quần áo móc lên tường, chọn được cái nào thì dùng cây trúc móc lấy xuống, bán rau thì đều là người bán hàng rong trải vải trên đất, đặt rau xếp lên trên, lấy cái ghế ngồi đằng sau là được rồi, cũng không có chi phí gì.Đúng lúc mua chút rau về nhà, khoai tây một một hào năm một cân, thịt hai đồng năm một cân, còn lấy thêm hai cân cà chua một hào sáu một cân, chuẩn bị ra chợ đúng lúc nhìn thấy có bán cơm nắm màu trắng(大米球), chính là loại cơm nắm được làm từ cơm nắm và đường, trắng trắng ngọt ngọt, một hào hai cái, Hứa Linh mua hai cái, Đoàn Phi và Đoàn Binh mỗi người một cái.Hứa Linh đưa cơm nắm cho Tiểu Phi: “Tiểu Phi, nào thử thử xem ngon không?”Tiểu Phi vừa nãy nhìn thấy cơm nắm thì trố mắt nhìn chăm chăm, một lúc thấy Hứa Linh cho bản thân, vội vàng hai tay nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận tỉ mỉ nhận qua, nhìn phải nhìn trái, căn bản không nở ăn.Đến nhà rồi vẫn luôn nâng cơm nắm không nỡ bỏ xuống luôn, Hứa Linh mở tivi cho cô bé để cô xem tivi không chạy loạn, mình thì đi chuẩn bị cơm trưa.Đoàn Phi Phàm hai người đều không về ăn cơm, bữa trưa cũng đơn giản, vừa là mì trứng cà chua, đợi khi Hứa Linh mang mì ra phát hiện Tiểu Phi thật thà ngồi trên ghế mắt vẫn đang dán lên tivi.“Ăn cơm thôi!” Hứa Linh gào lên một tiếng.Dọa cho đứa nhỏ đột nhiên đứng dậy, cơm nắm trong tay cũng ùng ục lăn đến trên đất.Hứa Linh vội nhặt lên, thổi thổi cát trên bề mặt, “Xin lỗi, là tiếng của mẹ lớn quá dọa đến con rồi? Cơm nắm này rớt xuống đất có chút dơ rồi, ngày mai chúng ta lại đi mua một cái, được không?”Đứa nhỏ mắt nhìn cơm nắm, nhỏ giọng nói: “Không dơ, con không sợ dơ!” sợ Hứa Linh không đưa cho cô vậy.Nhìn ánh mắt khát khao của đứa trẻ Hứa Linh thật sự không nhẫn tâm không để bé ăn, liền đem cái của Đoàn Binh cho bé. Nào nghĩ đến cô bé không muốn, “Con ăn dơ cho, anh trai ăn tốt!”“Tiểu Phi nhà ta thật là đứa trẻ tốt!” Hứa Linh quỳ xuống hôn nhẹ Tiểu Phi một cái.Tiểu Phi không nghĩ đến Hứa Linh sẽ hôn mình, bị dọa giật mình, đợi phản ứng qua lại, sờ nơi bị hôn qua, vểnh môi cười cười.Nhìn thấy nụ cười của Tiểu Phi trong lòng Hứa Linh vừa vui vừa xót xa trong lòng, vui là vì nổ lực của bản thân không có uổng phí, đau lòng là vì là thời gian chịu khổ của Tiểu Phi quá dài rồi, chỉ một chút ngọt thì có thể lắp đầy rồi.Buổi chiều tan học Đoàn Binh tự mình chạy về nhà, còn dẫn theo bạn học là Vương Tiểu Minh cách vách, cha mẹ của cậu đều đang đi làm ở xưởng dệt, đứa nhỏ tan học còn chưa tan làm, cậu tự mang theo chìa khóa tan học tự mở cửa về nhà, có lúc thì đến Đoàn gia làm bài tập đợi cha mẹ tan làm rồi trở về.“Mẹ! Con về rồi nè! Có gì ăn không? Đói chết con rồi!” về nhà thì tìm ăn trước.“Tiểu Minh đói không? Ăn màn thầu không?” Hứa Linh còn hỏi Vương Tiểu Minh, nhìn thấy cậu ngại ngùng gật đầu thì đi nhà bếp hâm nóng cơm rau.Hứa Linh lấy hai cái màn thầu và canh trứng cà chua lúc trưa, một hồi bận rộn mỗi người một cái màn thầu liền ăn hết rồi, đúng là đứa nhỏ bảy tám tuổi ăn nghèo cha mẹ mà, như vậy lát nữa còn ăn một trận nữa!(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)Tiểu Phi nhìn anh trai ăn xong cơm, mới dám tiến lên đến gần cho cậu cơm nắm.“Đây là cơm nắm trắng a! Chỉ có một cái hả?” Đoàn Binh nhận qua hỏi.“Em gái con giữ lại cho con đó.” Hứa Linh vừa dọn dẹp chén đũa vừa trả lời.“Phải không? Ít rồi cũng còn hơn không có đó!” hai ngụm răng rắc liền ăn hết rồi.Hứa Linh đi phòng bếp Tiểu Phi cũng đi theo, Hứa Linh trở lại cô cũng đi theo trở lại.“Đoàn Phi làm sao đột nhiên biến thành theo đuôi rồi! Ha ha ha.” Đoàn Binh nhìn động tác của Đoàn Phi cười nhạo nói.“Nhanh viết bài tập của con đi, viết xong mẹ giúp con kiểm tra a!” Hứa Linh thúc giục hai người nhanh chóng viết bài tập.Cũng qua một tiếng rồi hai người còn lề mề chưa xong, Hứa Linh nhịn không được lên trước xem bọn họ viết như thế nào?Vừa nhìn qua, mười đề thì sai một nửa, phiên âm cũng viết sai rồi, còn xiêu vẹo không đồng đều.“Tụi con không biết hả? Làm sao sai nhiều như vậy?” Hứa Linh chỉ những chỗ sai hỏi.“Không biết a, thầy giảng con đều nghe không hiểu, ba mẹ con cũng không quản! Thì toàn làm mò thôi!” Vương Tiểu Minh giành trả lời.“Vậy sao tụi con không hỏi thầy cô a?” Hứa Linh không hiểu có vấn đề tìm thầy cô a!“Thầy mới không quản đó? Con hỏi qua một lần, thầy còn nói con đề đơn giản như vậy cũng không biết lên lớp làm gì? Sau đó con không hỏi nữa, không biết thì tùy tiện viết, dù sao thầy cũng không xem đúng sai, cũng phải viết xong là được!” Vương Tiểu Minh tiếp tục trả lời.“Vậy giống hai đứa như vậy nhiều không? Chính là tình huống không biết làm phụ huynh cũng không dạy, còn có tan học trong nhà không có người, các bạn học như vậy lớp tụi con có mấy người?” Hứa Linh hỏi hai người, Tiểu Phi cũng chớp chớp mắt nhìn hai người.“Lớp tụi con rất nhiều bạn như vậy a! Có người thì là bà nội ở nhà trông, đều không biết chữ còn làm sao dạy a? Con còn biết bài thi của nhiều bạn đều là tự mình ký tên nữa!” Lần này Đoàn Binh trả lời.“Được rồi, chỗ nào không hiểu mẹ giảng một lần cho hai đứa nha!” nói rồi lấy ra bài vở của họ, giúp hai người khâu vá lại những kiến thức không biết.“Nghe hiểu không? Giờ thì hiểu chưa?” Hứa Linh giảng xong hỏi hai người.“Thì ra đơn giản như vậy a! Mẹ, mẹ giảng rõ ràng hơn thầy con nhiều luôn! Biết rồi biết rồi!” nói rồi liền sửa sai trên vở.“Con cũng nghe hiểu rồi, đây không phải rất đơn giản sao?” Vương Tiểu Minh cũng cầm gôm lên sửa đề sai.Hay là mình mở lớp phụ đạo?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương