Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 37: Ác Quỷ Đang Ở Bên Con



**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Bởi vì trên người đứa nhỏ không có vết thương rõ ràng, suy nghĩ đến là người quen gây án khả năng khá cao.

Căn nhà Hứa Linh thuê là nằm ở khu ổ chuột của thành bắc, các hộ đa số là nhân côn ngoại lai đến, đại bộ phận ban ngày đều đi ra ngoài đi làm, chỉ có mấy hộ bản địa trong nhà có người già trẻ nhỏ ban ngày trong nhà có người, Thụy Thụy ngày thường cũng đa số đi nhà bọn họ chơi đùa.

Trước tiên cảnh sát tiến hành thẩm vấn mấy người hộ nhà này hôm đó Thụy Thụy có đến không.

Thông qua dò hỏi biết được, hôm xảy ra chuyện buổi sáng Thụy Thụy đi nhà bà Lí trên lầu chơi chung với cháu bà ấy cả buổi sáng, buổi trưa Thụy Thụy liền về nhà ăn cơm, bà Lí nói buổi chiều không thấy bé, cho là đi nhà khác chơi rồi cũng không để ý.

Cảnh sát lại đi các hộ khác đều nói buổi chiều Thụy Thụy không đến nhà mình.

Cuối cùng đến sát vách nhà Hứa Linh, đây là một nhà ba người, nam là Trương Toàn, ốm ốm cao cao trên mắt đeo mắt kính, rất ra dáng có văn hóa. Hắn trước mắt làm thầy giáo dạy thế ở trường tư nhân gần đó. Nữ là Đới Vân, người mập mập lùn lùn khá thích nói chuyện, là người bán hàng cùng một siêu thị với Hứa Linh. Con trai hai người năm nay tám tuổi vừa lên lớp một, đứa bé khá ngoan, bình thường cũng chơi chung với Thụy Thụy.

Trước tiên cảnh sát hỏi buổi chiều hôm đó Thụy Thụy có đến nhà họ không.

“Buổi chiều tôi làm ca đêm, không ở nhà. Oh! Đúng lúc chủ nhật con trai và chồng tôi đều ở nhà, bởi vì công việc của mẹ Thụy Thuỵ là tôi giới thiệu cho cô ấy mà? Cho nên đứa nhỏ Thụy Thụy này cũng thích đến nhà tôi tìm con trai tôi chơi. Nhưng đồng chí cảnh sát nhà bọn học rốt cuộc phát sinh chuyện gì vậy? Có phải bị trộm không? Chỗ này chúng tôi người đến người đi tương đối loạn, nhưng nhà họ nghèo đến trống rỗng, có cái gì đáng trộm đâu?” Đới Vân bô la bô la liền đem chuyện giới thiệu công việc cho Hứa Linh nói ra, cô chính là kỳ quáo tại sao cảnh sát đến nhà hỏi chuyện Thụy Thụy?

“Trước tiên cô trả lời buổi chiều đứa nhỏ có đến không là được, những cái khác không cần cô hao tâm!” cảnh sát cắt đứt truy vấn của cô ta, tiếp tục hỏi vấn đề lúc nãy.

“Oh! Vậy thì hỏi chồng tôi đi! Chồng! Buổi chiều Thụy Thụy có đến nhà chúng ta qua không?” Đới Vân vỗ cỗ Trương Toàn từ vừa rồi cảnh sát vào cửa đến giờ vẫn chưa nói chuyện.

“Ức……Thụy Thụy à, nó……nó có qua đi, chỉ là ở một chút liền đi rồi.” bị Đới Vân gọi dọa giật mình Trương Toàn nhìn mọi người đều đang nhìn hắn, ngập ngừng ấp úng nói.

Phản ứng của Trương Toàn làm cảnh sát rất kỳ quái, thấy cả người hắn lộ tra một loại tráng thái rất căng thẳng, chẳng lẽ chuyện Thụy Thụy hắn có liên quan?

“Vậy đứa nhỏ ở nhà đều làm những cái gì? Lúc đó chỉ có anh và Thụy Thụy hai người thôi sao? Khi anh và bé đơn độc ở chung đều làm qua những gì?” cảnh sát truy hỏi Trương Toàn.

“Không phải đồng chí cảnh sát, anh hỏi lời này là ý gì? Gì mà gọi chông tôi đơn độc ở cùng Thụy Thụy đã làm gì là cái gì? Bé con mới hai tuổi có thể làm cái gì a? Vấn đề này anh hỏi thật là……” Đới Vân vừa nghe vấn đề của cảnh sát cảm thấy rất kỳ quái, một người lớn còn có thể đánh đứa nhỏ sao?

“Chúng tôi không hỏi cô! Trương Toàn, xin trả lời vấn đề của tôi!” cảnh sát đánh gãy lời chen vào của Đới Vân, tiếp tục truy vấn Trương Toàn.

“Thụy Thụy nó, nó là hai giờ hơn buổi chiều đến đi, hình như hai giờ hơn……chơi đồ chơi chung với con trai tôi, sau đó tôi buồn ngủ liền đi ngủ rồi, Thụy Thụy đứa trẻ đó thì, thì một mình ở phòng khách chơi, tôi, tôi luôn đọc sách……căn bản không quản nó, hình như năm giờ hơn nó đi rồi thì phải? Cụ thể tôi cũng không rõ.” thần sắc Trương Toàn rất không tự nhiên trả lời, âm thanh cũng có chút run rẩy.

“Anh xác định trong lúc con trai anh ngủ anh không có đơn độc ở chung với Thụy Thụy? Không làm gì với bé? Vậy sao anh căng thẳng như vậy? Có phải chột dạ không? Có phải anh nhân lúc không người làm gì với bé? Hả!” cảnh sát vừa đổi vẻ mặt ôn hòa vừa nãy, đột nhiên thần sắc nghiệm trọng chất vấn Trương Toàn.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Các người không có chứng cứ vì sao nói là tôi làm?” tâm tình Trương Toàn kích động phản kháng.

“Mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến! Chúng tôi hiện tại nghi ngờ anh tấn công tình dục Thụy Thụy, đến sở cảnh sát phối hợp điều tra đi!” cảnh sát đứng dậu dẫn Trương Toàn đi.

“Ôi! Các người dựa vào cái gì bắt chồng tôi a? Có phải các người làm sai gì không? Có phải Hứa Linh nói không? Uổn công tôi còn giới thiệu công việc cho cô ta, nào nghĩ đến cô ta vu khống chúng tôi?” Đới Vân vừa nhìn cảnh sát dẫn Trương Toàn đi, vội vàng, vội đứng dậy ngăn lại.

“Xin cô đừng làm ảnh hưởng chúng tôi thi hành luật pháp, chúng tôi sẽ không tùy tiện vu oan người, nhưng cũng như vậy chúng tôi sẽ không tùy tiện thả người xấu đi, còn về chồng cô Trương Toàn có vấn đề không, tin rằng rất nhanh liền có kết quả!” cảnh sát kéo Đới Vân đang chặn trước mặt ra.

Cuối cùng cảnh sát dẫn Trương Toàn đi, để lại Đới Vân một mặt bơ vơ tự mình lẩm bẩm: “Đây phải làm sao đây?”

Thằng nhóc bị khi cảnh sát dấn Trương Toàn đi liền dọa ngốc luôn, lúc sau nhìn thấy Đới Vân liệt trên đất, cũng khóc nằm lên người Đới Vân, “Mẹ! Ba bị cảnh sát dẫn đi rồi làm sao đây? Ba sẽ bị xử bắn không! Vậy con không có ba rồi làm sao a!” nói rồi oa oa khóc lớn.

Nhìn thấy Trương Toàn bị cảnh sát dẫn đi, mọi người đều đi ra xem náo nhiệt, thấy hai mẹ con đang ôm nhau khóc còn hỏi cảnh sát vì sao dẫn Trương Toàn đi.

“Nói cái gì……tấn công tình dục? Nhưng đó là đứa nhóc mới hai tuổi nha! Trương Toàn nhà chúng tôi làm sao có thể làm ra chuyện thức đức như vậy? Chắc chắn là Hứa Linh vu oan hãm hại chúng tôi!” Đới Vân khóc gào kêu oan, cô ta làm sao cũng không tin Trương Toàn có thể xuống ta với đứa nhóc mới hai tuổi.

Mọi người mới biết vì sao cảnh sát hỏi Thụy Thụy rốt cuộc đi nhà ai rồi, thì ra là gặp phải xâm hại, đứa nào hành động thức đức loại chuyện không phải người làm này a?

Chẳng lẽ thật là Trương Toàn? Nhưng bình thường là một người thật thà mà! Với lại còn là giáo viên dạy thay cho trường học nữa? Nói sao cũng không giống làm ra chuyện này? Nhưng nếu không phải hắn, cảnh sát vì sao đưa một mình hắn đi?

Nhất thời trong lòng mọi người cũng không ý tưởng gì, chỉ có thể an ủi Đới Vân: “Cảnh sát nhất định sẽ hỏi rõ ràng thôi, nếu không phải Trương Toàn làm thì nhất định sẽ được trả trở về!”

“Tình hình tổng thể là như vậy, lần này vẫn rất thuận lợi, tiếp theo là trọng điểm thẩm vấn Trương Toàn rồi, các người cũng có thể hỏi Thụy Thụy có phải Trương Toàn ức hiếp bé không, nếu có thể xác nhận, vậy càng thêm dễ dàng định tội hắn.” cảnh quan Lưu nói với Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm tình trạng tiến triển vụ án.

“Đúng rồi, đây là các đồng chí trong cục chúng tôi sau khi biết tình hình của Thụy Thụy chủ động quyên phí chữa trị cho Thụy Thụy, tuy là không nhiều, nhưng ít nhiều cũng là tâm ý của chúng tôi, xin hai người nhận đi!” cảnh quan Lưu nói xong sự tình án, lại lấy từ trong túi ra một phong bì đưa vào tay Hứa Linh, muốn cô nhận lấy.

“Cảnh quan Lưu, tiền này chúng tôi không thể nhận, vợ chồng chúng tôi có tay có chân, không thể tùy tiện nhận tiền của các anh!” Hứa Linh không muốn.

“Lấy đi, đây là chút tấm lòng của chúng tôi, dù sao vết thương này của Thụy Thụy không phải phẫu thuật một lần liền có thể hoàn thành, phí dùng sau sẽ càng ngày càng nhiều, hai người kiếm tiền cũng không nhiều, ít nhiều có thể giảm bớt gánh nặng cho hai người, nhưng đừng vì tiền không chữa trị cho bé nha!” cảnh quan Lưu nhắc nhở hai người.

“Đây là nhất định, chúng tôi có khổ có cực cũng phải chữa khỏi cho bé, dù gì cũng liên quan đến cả đời con bé! Tiền tôi thay bé nhận lấy, thật quá cảm ơn mọi người! Cảm ơn!” Hứa Linh cũng không đùn đẩy cự tuyệt nữa, nhận lấy phong thư trong tay cảnh quan Lưu, cuối mình với cảnh quan Lưu.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Cảnh quan Lưu để lại tiền lại trở về cục thẩm vấn Trương Toàn.

Tiểu Thụy Thụy cũng tỉnh rồi, do thuốc mê đã hết, đứa nhỏ từ từ cảm thấy đau, nằm trên giường bệnh rên rỉ.

“Mẹ! Đau! Đau quá!” Thụy Thụy đáng thương nhìn Hứa Linh, cả mặt ủy khuất.

“Thụy Thụy ngoan nha! Dì y tá lát nữa chít cho con liền không đau nữa!” Hứa Linh đau lòng ôm vai đứa nhỏ hôn hôn trán bé, nhẹ nhẹ dỗ.

Lúc sau y tá đến truyền vào cho Thụy Thịu thuốc kháng sinh, rồi khi chít Thụy Thụy đều không khóc, an an tĩnh tĩnh nhìn y tá chít cho bé, còn hỏi y tá: “Dì! Con chít mấy thuốc này, có phải là không đau nữa không?”

“Đúng nha! Những thuốc này là chữa bệnh, chít xong Thụy Thụy không đau rồi, liền có thể về nhà nha!” y tá xoa xoa đầu cười nói với bé.

“Không về nhà! Không có mẹ! ……Chú xấu! Cởi quần con! Còn, còn bịt miệng con!” nói rồi còn làm ra động tác bịt miệng.

“Liền đau rồi! Mông đau rồi! Rất đau! Con khóc rồi ……cắn hắn một miếng, nhưng, vẫn đau! Con sợ!” nghe dì y tá nói về nhà, Thụy Thụy liền nhớ đến chuyện bị ức hiếp, nói rồi cơ thể phát run như cái sàng, răng cũng cắn lộp cộp.

Y tá bị phản ứng của Tiểu Thụy Thụy dọa giật mình, vội cùng Hứa Linh vỗ về bé, “Thụy Thụy! Thụy Thụy! Không sợ! Mẹ ở đây! Chú đó bộ dạng thế nào, con còn nhớ không? Con biết hắn không? Là chú Trương kế bên nhà chúng ta thường gặp sao?” Hứa Linh nhỏ giọng hỏi Thụy Thụy.

“Ừm! Chú mang kính! Chú xấu! Chú muốn đánh, đánh chết Thụy Thụy!” Tiểu Thụy Thụy phản ứng kinh hoàng.

“Yên tâm nha! Thụy Thụy! Mẹ ở đây! Đừng sợ nha! Chú xấu đó đã bị chú cảnh sát bắt rồi, sẽ không thể ra nữa rồi!” Hứa Linh ôm cánh tay Thụy Thụy, phòng ngừa bé kích động quá đem đầu kim làm rơi.

“Thật không?” Tiểu Thụy Thụy mở to mắt hỏi Hứa Linh.

“Thật đó! Chú cảnh sát sẽ đem hắn nhốt vào trong ngục, để hắn không ra được nữa, cho nên Thụy Thụy không sợ nha!” Hứa Linh nói cho Thụy Thụy.

Đoàn Phi Phàm mua đồ ăn từ ngoài trở về, Hứa Linh để anh đi tìm cảnh quan Lưu, đem ghi âm cuộc hội thoại vừa rồi của Thụy Thụy đưa qua, tin là Trương Toàn chịu không được rất nhanh thì thừa nhận thôi.

Quả nhiên, Trương Toàn đang nghe lời nới non nớt của Thụy Thụy sau đó chịu không được cảnh sát gặng hỏi nữa, nói ra sự thật hắn xâm phạm Thụy Thụy.

Buổi chiều xảy ra chuyện Thụy Thụy một mình ở phòng khách nhà họ chơi trò chơi, Trương Toàn vừa xem xong sách con heo, nhất thời có chút tâm huyết dân trào, đúng lúc nhìn đến Thụy Thụy trắng trắng mềm mềm, do trong sách có liên quan trẻ con, hắn nhất thời hứng thú liền muốn thử thử, mới nổi dậy ý niệm xấu, giang đôi tay hướng Thụy Thụy.

Xong chuyện hắn dọa Thụy Thụy không thể nói với người khác, nếu không liền bóp chết bé, nghĩ Hứa Linh một cô gái độc thân dẫn theo đứa bé nhất định cũng sẽ không báo cảnh sát, liền yên tâm để Thụy Thụy về!

Cái gì gọi là cũng sẽ không báo cảnh sát? Chẳng lẽ trước đây hắn còn làm qua loại chuyện không bằng cầm thú này?

Vậy đối tượng hắn xuống tay đều là những người gì? Vẫn là cô bé giống Thụy Thụy sao?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...