Mỗi Ngày Đều Nghe Thấy Bạn Cùng Phòng YY
Chương 6
Lục Thần đang thầm mắng Tô Trạch trong lòng thì cánh tay đang vòng qua eo cậu siết chặt, sực nhớ ra là mình vẫn đang bị hung thủ ôm vào lòng.
Cậu quay lại đối diện với đôi mắt đã mở của Tô Trạch, ánh mắt chẳng còn tính xâm lược như đêm qua, mà quay lại giống như trước kia, vừa đơn thuần vừa vô hại. (Wattpad Yooniin)
Nếu không phải bộ phận khó nói nào đó của cậu vẫn còn đang âm ỉ đau rát thì suýt chút nữa Lục Trần lại tin vào đôi mắt này, đáng tiếc...
Lục Trần chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tô Trạch.
Lần này Tô Trạch không dùng quá nhiều sức nên Lục Thần dễ dàng thoát ra, cậu túm lấy cái chăn bông cả đêm không được trải ném lên người Tô Trạch trùm người hắn kín mít.
"Không ngờ, thực sự không nghĩ tới cậu đúng là một tên biến thái...!" Cậu cũng không tức giận thật, chỉ muốn nói cho sướng cái miệng tí thôi.
Tô Trạch ló đầu ra khỏi chăn, chỉ lộ ra hai con mắt: "Cậu có biết trò nhập vai không?...... Ý tôi là loại trên giường ấy."
Là một thanh niên từng xem không ít mấy thứ đồ nội dung không trong sáng kia, đương nhiên Lục Thần biết Tô Trạch đang nói cái gì, "Biết, vậy thì sao?"
"Nên tối qua tôi mới... Sắm vai thành một gã lưu manh giở trò đồi bại, vì tôi nghĩ rằng cậu sẽ thích nói. Bình thường tôi không phải loại người như vậy đâu." Tô Trạch nhìn cậu, hơi nhướng mày: "Hóa ra cậu thực sự có vẻ rất thích như vậy."
Mặt Tô Trạch đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn: "Sao cậu biết được tôi có thích hay không?"
"Đâu phải có mình tôi nhìn thấy, mấy cái gương trên tường và trần nhà đều hiện rõ là cậu rất thích." Tô Trạch nghiêm túc nói.
Gương...
Đầu óc Lục Thần chợt lóe lên vài hình ảnh không lành mạnh của bản thân. Khi đó cậu... Quả thực rất động tình, vừa hưng phấn vừa phóng túng. Những cảm xúc ấy chẳng thể che giấu trước mấy cái gương trong căn phòng này, Tô Trạch có thể nhìn thấy cậu dưới nhiều góc độ.
haruzyn.wordpress.com
Cậu nắm lấy một góc chăn của Tô Trạch, giấu đầu mình vào đó. Giọng nói vùi trong lớp chăn nghe qua có phần rầu rĩ: "Vậy... Tại sao cậu lại đeo cái đó cho tôi?"
"Nếu cậu không đeo sẽ làm bẩn drap giường, lúc đó nhân viên nhìn thấy không phải cậu sẽ xấu hổ hơn sao?" Tô Trạch dỗ dành rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Là vậy à?
Lục Thần nghĩ tới tình huống bị những người khác nhìn thấy được con cháu mình bắn ra, lập tức cảm giác túng quẫn khi đeo bao chịt không khí giảm hơn phân nửa.
Lần này cậu cũng chẳng muốn chạy khỏi lồng ngực ấm áp của Tô Trạch, cứ như vậy dựa vào hắn, ngủ thiếp đi lần nữa.
Sai khi thấy Lục Thần chìm vào giấc ngủ, Tô Trạch thở dài một tiếng khó phát hiện, nhẹ nhàng gạt mớ tóc hơi loạn trước mặt Lục Tần, đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng.
Hơn tám giờ, hai người trả phòng rồi bắt taxi quay lại trường. Bởi vì không muốn quá lộ liễu trước mặt người lạ, bọn họ mỗi người một một ghế ở hàng sau, không dựa quá gần.
Lục Thần lén lún nhìn sang người bên cạnh.
Tô Trạch hạ kính xe xuống một ít, gió luồn qua khe hở thổi những sợi tóc mái có hơi dài của hắn.
Cảnh này thật giống với cảnh lần đầu tiên Lục Thần nhìn thấy Tô Trạch, nhất thời khiến cậu có chút sững sờ, cảm giác như mấy ngày nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Trên đường đi chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút đa cảm. Lúc xuống xe đi bộ về kí túc xá, thắt lưng cậu đau nhức, chân có chút mềm mới dám khẳng định tất cả chuyện này thật không thể thật hơn.
Thật đến nỗi khiến cậu có chút muốn chửi bậy.
Tô Trạch thở dài: Thần Thần quá dễ lừa, không biết sau này sẽ bị mình bắt nạt thành dạng gì.
Ps: Lục Thần cũng không phải người dễ bị lừa như vậy đâu, chủ yếu là bởi vì cậu thực sự thích, có chút khuynh hướng lựa chọn tin tưởng. (Đây là lời của tác giả.)
Còn đây là lời của editor: Dịch sai tên bé thụ, check lại bàng hoàng phát hiện tên bé là Lục Thần chứ không phải Lục Trần, chân thành xin lỗi mọi người. Hôm nay đăng 1 chương để thời gian còn lại ngồi beta lại tên của em bé.
Cậu quay lại đối diện với đôi mắt đã mở của Tô Trạch, ánh mắt chẳng còn tính xâm lược như đêm qua, mà quay lại giống như trước kia, vừa đơn thuần vừa vô hại. (Wattpad Yooniin)
Nếu không phải bộ phận khó nói nào đó của cậu vẫn còn đang âm ỉ đau rát thì suýt chút nữa Lục Trần lại tin vào đôi mắt này, đáng tiếc...
Lục Trần chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tô Trạch.
Lần này Tô Trạch không dùng quá nhiều sức nên Lục Thần dễ dàng thoát ra, cậu túm lấy cái chăn bông cả đêm không được trải ném lên người Tô Trạch trùm người hắn kín mít.
"Không ngờ, thực sự không nghĩ tới cậu đúng là một tên biến thái...!" Cậu cũng không tức giận thật, chỉ muốn nói cho sướng cái miệng tí thôi.
Tô Trạch ló đầu ra khỏi chăn, chỉ lộ ra hai con mắt: "Cậu có biết trò nhập vai không?...... Ý tôi là loại trên giường ấy."
Là một thanh niên từng xem không ít mấy thứ đồ nội dung không trong sáng kia, đương nhiên Lục Thần biết Tô Trạch đang nói cái gì, "Biết, vậy thì sao?"
"Nên tối qua tôi mới... Sắm vai thành một gã lưu manh giở trò đồi bại, vì tôi nghĩ rằng cậu sẽ thích nói. Bình thường tôi không phải loại người như vậy đâu." Tô Trạch nhìn cậu, hơi nhướng mày: "Hóa ra cậu thực sự có vẻ rất thích như vậy."
Mặt Tô Trạch đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn: "Sao cậu biết được tôi có thích hay không?"
"Đâu phải có mình tôi nhìn thấy, mấy cái gương trên tường và trần nhà đều hiện rõ là cậu rất thích." Tô Trạch nghiêm túc nói.
Gương...
Đầu óc Lục Thần chợt lóe lên vài hình ảnh không lành mạnh của bản thân. Khi đó cậu... Quả thực rất động tình, vừa hưng phấn vừa phóng túng. Những cảm xúc ấy chẳng thể che giấu trước mấy cái gương trong căn phòng này, Tô Trạch có thể nhìn thấy cậu dưới nhiều góc độ.
haruzyn.wordpress.com
Cậu nắm lấy một góc chăn của Tô Trạch, giấu đầu mình vào đó. Giọng nói vùi trong lớp chăn nghe qua có phần rầu rĩ: "Vậy... Tại sao cậu lại đeo cái đó cho tôi?"
"Nếu cậu không đeo sẽ làm bẩn drap giường, lúc đó nhân viên nhìn thấy không phải cậu sẽ xấu hổ hơn sao?" Tô Trạch dỗ dành rồi nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Là vậy à?
Lục Thần nghĩ tới tình huống bị những người khác nhìn thấy được con cháu mình bắn ra, lập tức cảm giác túng quẫn khi đeo bao chịt không khí giảm hơn phân nửa.
Lần này cậu cũng chẳng muốn chạy khỏi lồng ngực ấm áp của Tô Trạch, cứ như vậy dựa vào hắn, ngủ thiếp đi lần nữa.
Sai khi thấy Lục Thần chìm vào giấc ngủ, Tô Trạch thở dài một tiếng khó phát hiện, nhẹ nhàng gạt mớ tóc hơi loạn trước mặt Lục Tần, đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng.
Hơn tám giờ, hai người trả phòng rồi bắt taxi quay lại trường. Bởi vì không muốn quá lộ liễu trước mặt người lạ, bọn họ mỗi người một một ghế ở hàng sau, không dựa quá gần.
Lục Thần lén lún nhìn sang người bên cạnh.
Tô Trạch hạ kính xe xuống một ít, gió luồn qua khe hở thổi những sợi tóc mái có hơi dài của hắn.
Cảnh này thật giống với cảnh lần đầu tiên Lục Thần nhìn thấy Tô Trạch, nhất thời khiến cậu có chút sững sờ, cảm giác như mấy ngày nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Trên đường đi chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút đa cảm. Lúc xuống xe đi bộ về kí túc xá, thắt lưng cậu đau nhức, chân có chút mềm mới dám khẳng định tất cả chuyện này thật không thể thật hơn.
Thật đến nỗi khiến cậu có chút muốn chửi bậy.
Tô Trạch thở dài: Thần Thần quá dễ lừa, không biết sau này sẽ bị mình bắt nạt thành dạng gì.
Ps: Lục Thần cũng không phải người dễ bị lừa như vậy đâu, chủ yếu là bởi vì cậu thực sự thích, có chút khuynh hướng lựa chọn tin tưởng. (Đây là lời của tác giả.)
Còn đây là lời của editor: Dịch sai tên bé thụ, check lại bàng hoàng phát hiện tên bé là Lục Thần chứ không phải Lục Trần, chân thành xin lỗi mọi người. Hôm nay đăng 1 chương để thời gian còn lại ngồi beta lại tên của em bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương