Môn Khách Bất Đắc Dĩ
Chương 93
Trong trạch viện cả ngày đều tỏa ra mùi thuốc, nhưng người vẫn không chút khởi sắc.
Chuyện học hành của Vô Ưu là do Công Tây Ngô đích thân dạy dỗ, nhưng đã bỏ bê mấy ngày. Mỗi ngày thằng bé đều ngoan ngoãn ngồi trong thư phòng ôn tập bài học một lượt, sau đó chạy tới tiểu sảnh thăm mẫu thân.
Mỗi lần đều thấy phụ thân có mặt ở đó, lúc thì ngồi cạnh giường, lúc thì đứng bên cửa sổ, nhưng phụ thân đã rất lâu cũng không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp phụ thân thì thào vào tai mẫu thân.
Vô Ưu bắt chước bộ dạng của hắn, nhoài người lên giường, đối diện với gương mặt mẫu thân nói: “Mẫu thân sao người con chưa tỉnh vậy ạ? Trời sắp đổ tuyết lớn rồi đó.”
Nhưng không có tiếng trả lời.
Qua mấy ngày, trời quả nhiên đổ tuyết. Sắc trời âm u, không hề có gió, bốn bề chợt trở nên yên tĩnh, nhất là bên trong tiểu sảnh yên ắng này, dường như có thể nghe thấy âm thanh hoa tuyết rơi sột soạt.
Đại phu bưng thuốc tiến vào, vưa đi về phía giường gỗ vừa dùng một tay phủi bông tuyết dính trên vai, vòng qua bình phong, quả nhiên lại trông thấy Công Tây Ngô ngồi bên giường không chút động đậy.
Hai má hắn lại gầy sộp đi mấy phần, đôi mắt càng trở nên sâu hút, dáng người tiều tụy, từ khí chất thanh nhã quý tộc thường ngày toát lên vẻ suy sụp, mặc dù mang lại cảm giác đặc biệt rất khác, nhưng đại phu trông thấy mà có chút lo lắng.
“Tướng quốc đừng quá lo, ưu tư tích tụ trong lòng, e là không tốt cho cơ thể.”
Công Tây Ngô dường như không hề nghe thấy, ánh mắt chỉ chăm chú trên người Dịch Khương, trong tay cầm một cuộn trúc giản, nhưng nửa ngày trời vẫn không hề lật mở.
Thời gian đại phu đi theo hắn cũng không tính là ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy hắn như vậy, âm thầm thở dài, đi tới cạnh giường đút thuốc cho Dịch Khương.
Công Tây Ngô chợt đưa tay ra: “Để ta làm.” Hắn đứng dậy, đột nhiên choáng váng suýt nữa ngã xuống, một tay vịn vào mép giường mới có thể ổn định cơ thể.
Đại phu vội vàng đặt chén thuốc xuống, hướng bên ngoài gọi hai tiếng. Đam Khuy nhanh chóng chạy vào, không nói một lời liền cõng hắn chạy ra ngoài…
Dịch Khương cảm giác mình đã đi một đoạn đường dài rất dài, xung quanh đâu đâu cũng là sương mù dày đặc, chỉ có một tia sáng mong manh dẫn lối nàng đi về phía trước.
Mãi tới khi đi đến điểm cuối, vậy mà lại có một động tiên, ánh dương ấm áp, trời xanh mây thưa, bốn bề um tùm cây cỏ, chim hót hoa thơm. Cả một đoạn đường, hoa rơi rực rỡ, bên cạnh có một hồ nước nhỏ, nước hồ trong vắt, cá lượn tự do.
Trên đỉnh đầu đổ một trận mưa hoa, nàng duỗi tay đón lấy một cánh hoa trong lòng bàn tay, cảm thấy mình đã tới chốn tiên cảnh. Một thiếu niên tựa vào gốc cây đại thụ phía trước, người mặc nữ trang đỏ rực, hướng về phía nàng khẽ nở nụ cười.
“Triệu Trùng Kiêu?” Nàng chầm chậm chạy tới, quan sát hắn từ trên xuống dưới. Hắn rất ổn, vẫn là đôi mắt hoa đào sáng rực, ngoẹo cổ nhìn nàng cười mà không nói.
Dịch Khương thầm nghĩ mình quả nhiên chết rồi, vậy mà lại gặp được hắn.
“Ngươi vẫn ổn chứ?” Nàng tự mình ngồi xuống đối diện với hắn.
Triệu Trùng Kiêu nhướn mày, âm thanh vẫn êm tai như trước: “Đương nhiên ổn rồi, không có thù hận, hết sức tiêu dao. Thế nên cô đừng tự trách mình không thể cứu ta, với ta, đây vốn chính là sự giải thoát.”
Nghe hắn tự mình nói vậy, thâm tâm Dịch Khương quả nhiên nhẹ nhõm đi đôi chút: “Thế ta cũng yên tâm rồi.”
“Vậy là yên tâm rồi?” Triệu Trùng Kiêu tựa người về sau, đổi sang một tư thế thoải mái, hai chân gác lên nhau lắc lư: “Cô không có chuyện và người nào khác bận lòng ư?”
“Có…Ta không yên tâm về Vô Ưu, từ khi thằng bé chào đời ta đã không thể chăm sóc tốt cho thằng bé, hiện giờ lại bỏ lại con mà đi. Nhưng ta không chết, Tử Sở sẽ không bỏ qua cho thằng bé. May mà thằng bé ở cạnh Công Tây Ngô, ta không cần lo lắng sự an toàn của con.”
“Vậy người khác thì sao?”
Dịch Khương hơi thẫn thờ, rất lâu sau mới nói: “Không có.”
Đôi mắt Triệu Trùng Kiêu long lanh như thể ngập nước, âm thanh nhẹ nhàng bay lướt trong gió: “Thật sự không có?”
“Ừm.”
Triệu Trùng Kiêu đứng dậy, duỗi tay về phía nàng: “Vậy đi thôi.”
Dịch Khương sửng sốt: “Đi đâu?”
“Cô cũng không có vướng bận, còn hỏi đi đâu làm gì chứ?” Triệu Trùng Kiêu xốc nàng dậy, kéo nàng đi thẳng về trước, mãi tới khi đến cạnh hồ nước trong vắt kia, duỗi tay chỉ vào bên trong.
Dịch Khương thò đầu ra nhìn, mặt nước phản chiếu gương mặt của chính nàng, thế nhưng lại bỗng có cảm giác xa lạ. Nhìn thử lần nữa, vừa có nhiều nét rất giống gương mặt Vô Ưu, vừa có nét tương tự Công Tây Ngô.
Triệu Trùng Kiêu chợt đẩy nàng một cái, nàng nhoài tới trước, ngã vào trong nước nên bị sặc dữ dội, khoang mũi đau nhức, nháy mắt cảm thấy hít thở không thông.
Vội vàng định vùng vẫy tay chân, nhưng phát hiện toàn thân đều bị trói chặt, hoảng hốt ngước lên, trên mặt nước là vầng trăng cong cong, lạnh lẽo chói rọi. Cảnh tượng này hết sức quen thuộc, chính là khung cảnh nhiều năm về trước nàng bị hại ở Triệu quốc.
Liều mạng giãy giụa, có người kéo cánh tay nàng, kề vào miệng nàng truyền hơi cho nàng. Nàng mở to hai mắt, mượn ánh trăng trông thấy gương mặt Công Tây Ngô.
Trong lúc hoảng hốt thế nhưng lại từ từ nổi lên mặt nước, nàng hít sâu một hơi, đột ngột mở bừng mắt.
Đập vào mắt là một tấm vải trắng, ướt sũng, mảnh vải đó chậm rãi di chuyển trên mặt nàng. Thì ra có người đang dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, động tác có chút ngốc nghếch vụng về, thi thoảng sượt qua mũi nàng, khiến nàng hô hấp hơi khó khăn.
Nàng cuối cùng biết được vì sao trong mơ lại cảm thấy bị ngạt nước.
Khó khăn lắm mới có chút sức nhấc tay lên, giữ bàn tay đang bận rộn chà sát chiếc khăn, nhưng chợt sửng sốt, bàn tay đó rất nhỏ.
“Mẫu thân tỉnh rồi?” Chiếc khăn bị kéo ra, gương mặt Vô Ưu sấn tới, hơn nửa người đều rướn về trước, ánh mắt rơi trên mặt nàng, con ngươi lúng liếng đảo không ngừng.
Dịch Khương ngạc nhiên, nhấc tay xoa xoa gương mặt thằng bé, thì ra là Vô Ưu đang lau mặt cho nàng.
“Con đi báo cho phụ thân!” Vô Ưu nhanh chóng trượt xuống giường, lạch bà lạch bạch chạy ra ngoài, ở trên hành lang lập tức vang lên âm thanh u u.
Dịch Khương không chút sức lực, đảo mắt nhìn quanh. Đầu giường treo màn rũ che chắn, bên ngoài màn là một tấm bình phong, ngoài cửa sổ bằng gỗ ánh dương rực rỡ rọi vào, hắt lên bình phong, đập vào mắt không hề có cảm giác khó chịu, ngược lại càng thấy ấm áp.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, nàng chống người muốn ngồi dậy, nhưng thử hai lần đều không thành công, người tới đã xuyên qua bình phong đi tới trước mặt.
Dịch Khương ngẩng lên, sững sờ. Thiếu nữ trước mắt tóc vấn thành búi tròn dịu dàng, thả sau gáy, hết sức ôn nhu, cổ tay áo thâm y trên người thêu hoa văn hình khóm trúc xanh biếc, toàn thân càng toát lên vẻ thanh nhã mộc mạc, trong đôi mắt nàng ấy cũng không có vẻ sắc sảo của ngày trước.
“Thiếu Cưu?” Vừa lên tiếng mới phát hiện cổ họng khản đặc.
Thiếu Cưu vội vàng quay ra bên ngoài bình phong lấy nước rồi trở lại ngồi cạnh giường, đỡ nàng ngồi dậy, từng chút từng chút đút nước cho nàng.
Cổ họng Dịch Khương rốt cuộc dễ chịu phần nào: “Sao cô lại tới đây?”
“Nghe nói cô xảy ra chuyện nên ta và Bùi Uyên tới Tần quốc xem thử, đúng lúc gặp được Đam Khuy mới biết cô được Công Tây Ngô sắp xếp ở chỗ này. Đúng là số tốt, hôm qua vừa tới, hôm nay cô đã tỉnh rồi.”
Dịch Khương cười tự giễu: “Không ngờ lúc gặp lại lại là bộ dạng thế này.”
Thiếu Cưu cũng cười, khó mà miêu tả cảm xúc như thế nào: “Ta cũng không ngờ, càng không ngờ Công Tây Ngô vì chuyện của cô mà lại bệnh không dậy nổi. Ta vốn còn có chút lo lắng, nhưng hiện giờ thấy hắn đối với cô hết lòng như vậy, gần như tin vào đánh giá của Bùi Uyên về hắn rồi.”
Dịch Khương thoáng ngây ra: “Huynh ấy…thế nào rồi?”
“Lúc Vô Ưu đi gọi hắn, hắn vừa uống thuốc nên ngủ rồi, ta liền tới thăm cô trước.” Thiếu Cưu mang dáng vẻ của người từng trải nói: “An tâm đi, bệnh này của hắn cô mới là thuốc, cô không sao thì hắn sẽ ổn thôi.”
Suy nghĩ của Dịch Khương trống rỗng, mệt mỏi cùng cơn đói bao trùm, không chút tinh thần.
Thiếu Cưu dường như trở nên biết chăm sóc người khác, trò chuyện vài câu với nàng xong liền đỡ nàng nằm xuống rồi ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Dịch Khương ăn một chút, trong lúc mơ mơ hồ hồi lại thiếp đi, giữa chừng có tỉnh lại một lần, thấy Vô Ưu đang nhoài người cạnh giường, môi mím chặt, nét mặt nghiêm trọng, thấy nàng mở mắt mới thả lỏng.
“Mẫu thân sẽ không ngủ mãi không tỉnh nữa chứ?”
Dịch Khương đau lòng quệt mũi thằng bé: “Mẫu thân chỉ ngủ thôi, không phải không tỉnh.”
Lúc này Vô Ưu mới yên tâm, ôm cổ nàng cọ tới cọ lui.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, chậu than đốt trong phòng cháy hừng hực, hết sức ấm áp.
Dịch Khương vừa mở mắt đã trông thấy có người ngồi cạnh giường, xõa tóc, y sam không chỉnh tề, cả người hốc hác phờ phạc, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn nàng, thấy nàng tỉnh lại thì trong mắt bỗng chốc sáng rực có thần, cúi người ôm chầm lấy nàng.
Dịch Khương bị hắn dùng sức kéo vào lòng, cơ thể mềm nhũn, chỉ có thể duỗi tay đặt lên vai hắn. Mặt hắn vùi vào ngực nàng, bàn tay vòng sau eo nàng khẽ run rẩy, chỉ có thể dùng sức giữ chặt mới ngừng lại.
“Muội rốt cuộc đã tỉnh rồi…”
Dịch Khương dụi vào bả vai hắn thấp giọng: “Lần này lại làm phiền sư huynh cứu ta.”
“Muội không sao là được.” Công Tây Ngô khép mắt, mãi tới lúc này vẫn như cũ có chút sợ hãi, nếu như còn không tỉnh lại, cả ngày có đút mấy thứ thức ăn lỏng cũng không cách nào duy trì sinh mệnh nàng nữa.
Dịch Khương thoáng nhìn gương mặt gầy rộc của hắn, trái tim khẽ nhói lên, rồi lại từ từ thả lỏng.
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng đáp trên đuôi mày nàng, dán vào bên tai nàng thấp giọng thủ thỉ: “Đừng đi, bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường mạng sống của mình.”
Nàng nhắm mắt lại, hơi thở của hắn mơn man cạnh nàng, lấp đầy ý thức.
Công Tây Ngô ôm nàng như vậy, dường như lo nàng lại mê man không tỉnh, canh giữ tới quá nửa đêm mới rời đi.
Hôm sau, vừa sáng Vô Ưu đã chạy tới, lay Dịch Khương tỉnh, nhưng không bao lâu đã bị Thiếu Cưu tới dụ đi mất.
Bùi Uyên cách tấm bình phong tới bái kiến, được chấp thuận mới vòng qua bình phong. Đã lâu không gặp, hắn hơi gầy đi, hai má đầy đặn cũng phần nào xẹp xuống, nhưng lại càng toát lên vẻ sáng láng, lộ ra khí khái nam tử.
“Tiên sinh phải tĩnh dưỡng thật tốt, xem xem gầy cỡ nào rồi này.” Hắn lải nhải hết một lượt, dường như vẫn hệt như ngày trước, không hề có gì xảy ra.
Trò chuyện cùng hắn hết sức thoải mái, Dịch Khương vốn muốn nói chuyện nhiều với hắn, nhưng hắn bảo phải để nàng nghỉ ngơi tốt nên rất nhanh liền cáo từ.
Dịch Khương ngồi dậy cử động gân cốt, muốn xuống giường thay y phục nhưng không chút hơi sức.
Công Tây Ngô đi vào. Hắn đã không còn vẻ suy sụp trước đó, tóc cột gọn gàng, thâm y tay rộng cũng chỉnh tề ngay ngắn. Đi tới cạnh giường, hắn vừa giúp nàng thắt đai lưng vừa nói: “Tần quốc tạm ngừng công Sở rồi.”
Dịch Khương bám vào cánh tay hắn xuống giường: “Vốn dĩ cũng chưa tới lúc, Tử Sở quá nôn nóng rồi, chẳng qua chuyện này đã không còn liên quan gì với ta.”
Công Tây Ngô đỡ nàng tới cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, bên ngoài tuyết vẫn chưa ngừng rơi, một mảng trắng xóa, ngân trang tố khỏa*, đất trời dường như hết sức yên tĩnh.
*Miêu tả vẻ đẹp mỹ lệ của khung cảnh ngày đông sau khi tuyết rơi, vạn vật dường như được bao phủ bởi màu trắng bạc.
Dịch Khương thoáng nhìn hắn: “Lần tỷ thí này ta thua rồi, sư huynh có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể thực hiện.”
Nhưng Công Tây Ngô lại có phần do dự: “Ta vẫn luôn hi vọng có thể thắng, nhưng thật sự thắng rồi lại có chút không nói thành lời.”
Dịch Khương nhíu mày, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ: “Sư huynh cứ nói là được.”
“Ta muốn muội tha thứ cho ta.”
Nàng bất ngờ, quay đầu nhìn hắn: “Chỉ như vậy thôi.”
Công Tây Ngô gật đầu: “Chỉ như vậy thôi.”
Dịch Khương nhìn hắn, chuyện tình cảm hắn rốt cuộc vẫn không tính là thông hiểu, thế nhưng vì một câu tha thứ mà nhọc lòng đến như vậy.
“Từng chết một lần, ta sớm đã không còn oán hận, nói gì đến tha thứ? Chẳng qua, lập trường của ta chỉ là không giống huynh mà thôi, lập trường này huynh chưa từng lý giải, với huynh mà nói có thể vẫn quá mức khó hiểu.”
Giữa hai người họ là khoảng thời gian hơi hai ngàn năm chằng chịt đan xen, có tư tưởng hoàn toàn bất đồng, chuyện nàng cho rằng không cách nào tiếp nhận, hắn cảm thấy là lẽ thường nên làm, chuyện hắn cảm thấy không cách nào thuyết phục, nhưng nàng lại tập mãi thành quen. Thế nhưng đều là những người cố chấp.
Công Tây Ngô vòng tay ôm nàng vào lòng: “Vậy nói ta biết, có thể ta chưa hẳn hiểu hết, nhưng ít nhất sẽ nắm được nguyên do.”
Nét mặt Dịch Khương có phần hoảng hốt, nhấc tay vuốt v3 thái dương hắn, hắn của ngày xưa chưa từng nói lời như vậy.
Công Tây Ngô bắt lấy tay nàng áp lên mặt, hít sâu một hơi, gió buốt thấm vào tim phổi, cũng cuốn sạch cả chút chua xót kia.
Chuyện học hành của Vô Ưu là do Công Tây Ngô đích thân dạy dỗ, nhưng đã bỏ bê mấy ngày. Mỗi ngày thằng bé đều ngoan ngoãn ngồi trong thư phòng ôn tập bài học một lượt, sau đó chạy tới tiểu sảnh thăm mẫu thân.
Mỗi lần đều thấy phụ thân có mặt ở đó, lúc thì ngồi cạnh giường, lúc thì đứng bên cửa sổ, nhưng phụ thân đã rất lâu cũng không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp phụ thân thì thào vào tai mẫu thân.
Vô Ưu bắt chước bộ dạng của hắn, nhoài người lên giường, đối diện với gương mặt mẫu thân nói: “Mẫu thân sao người con chưa tỉnh vậy ạ? Trời sắp đổ tuyết lớn rồi đó.”
Nhưng không có tiếng trả lời.
Qua mấy ngày, trời quả nhiên đổ tuyết. Sắc trời âm u, không hề có gió, bốn bề chợt trở nên yên tĩnh, nhất là bên trong tiểu sảnh yên ắng này, dường như có thể nghe thấy âm thanh hoa tuyết rơi sột soạt.
Đại phu bưng thuốc tiến vào, vưa đi về phía giường gỗ vừa dùng một tay phủi bông tuyết dính trên vai, vòng qua bình phong, quả nhiên lại trông thấy Công Tây Ngô ngồi bên giường không chút động đậy.
Hai má hắn lại gầy sộp đi mấy phần, đôi mắt càng trở nên sâu hút, dáng người tiều tụy, từ khí chất thanh nhã quý tộc thường ngày toát lên vẻ suy sụp, mặc dù mang lại cảm giác đặc biệt rất khác, nhưng đại phu trông thấy mà có chút lo lắng.
“Tướng quốc đừng quá lo, ưu tư tích tụ trong lòng, e là không tốt cho cơ thể.”
Công Tây Ngô dường như không hề nghe thấy, ánh mắt chỉ chăm chú trên người Dịch Khương, trong tay cầm một cuộn trúc giản, nhưng nửa ngày trời vẫn không hề lật mở.
Thời gian đại phu đi theo hắn cũng không tính là ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy hắn như vậy, âm thầm thở dài, đi tới cạnh giường đút thuốc cho Dịch Khương.
Công Tây Ngô chợt đưa tay ra: “Để ta làm.” Hắn đứng dậy, đột nhiên choáng váng suýt nữa ngã xuống, một tay vịn vào mép giường mới có thể ổn định cơ thể.
Đại phu vội vàng đặt chén thuốc xuống, hướng bên ngoài gọi hai tiếng. Đam Khuy nhanh chóng chạy vào, không nói một lời liền cõng hắn chạy ra ngoài…
Dịch Khương cảm giác mình đã đi một đoạn đường dài rất dài, xung quanh đâu đâu cũng là sương mù dày đặc, chỉ có một tia sáng mong manh dẫn lối nàng đi về phía trước.
Mãi tới khi đi đến điểm cuối, vậy mà lại có một động tiên, ánh dương ấm áp, trời xanh mây thưa, bốn bề um tùm cây cỏ, chim hót hoa thơm. Cả một đoạn đường, hoa rơi rực rỡ, bên cạnh có một hồ nước nhỏ, nước hồ trong vắt, cá lượn tự do.
Trên đỉnh đầu đổ một trận mưa hoa, nàng duỗi tay đón lấy một cánh hoa trong lòng bàn tay, cảm thấy mình đã tới chốn tiên cảnh. Một thiếu niên tựa vào gốc cây đại thụ phía trước, người mặc nữ trang đỏ rực, hướng về phía nàng khẽ nở nụ cười.
“Triệu Trùng Kiêu?” Nàng chầm chậm chạy tới, quan sát hắn từ trên xuống dưới. Hắn rất ổn, vẫn là đôi mắt hoa đào sáng rực, ngoẹo cổ nhìn nàng cười mà không nói.
Dịch Khương thầm nghĩ mình quả nhiên chết rồi, vậy mà lại gặp được hắn.
“Ngươi vẫn ổn chứ?” Nàng tự mình ngồi xuống đối diện với hắn.
Triệu Trùng Kiêu nhướn mày, âm thanh vẫn êm tai như trước: “Đương nhiên ổn rồi, không có thù hận, hết sức tiêu dao. Thế nên cô đừng tự trách mình không thể cứu ta, với ta, đây vốn chính là sự giải thoát.”
Nghe hắn tự mình nói vậy, thâm tâm Dịch Khương quả nhiên nhẹ nhõm đi đôi chút: “Thế ta cũng yên tâm rồi.”
“Vậy là yên tâm rồi?” Triệu Trùng Kiêu tựa người về sau, đổi sang một tư thế thoải mái, hai chân gác lên nhau lắc lư: “Cô không có chuyện và người nào khác bận lòng ư?”
“Có…Ta không yên tâm về Vô Ưu, từ khi thằng bé chào đời ta đã không thể chăm sóc tốt cho thằng bé, hiện giờ lại bỏ lại con mà đi. Nhưng ta không chết, Tử Sở sẽ không bỏ qua cho thằng bé. May mà thằng bé ở cạnh Công Tây Ngô, ta không cần lo lắng sự an toàn của con.”
“Vậy người khác thì sao?”
Dịch Khương hơi thẫn thờ, rất lâu sau mới nói: “Không có.”
Đôi mắt Triệu Trùng Kiêu long lanh như thể ngập nước, âm thanh nhẹ nhàng bay lướt trong gió: “Thật sự không có?”
“Ừm.”
Triệu Trùng Kiêu đứng dậy, duỗi tay về phía nàng: “Vậy đi thôi.”
Dịch Khương sửng sốt: “Đi đâu?”
“Cô cũng không có vướng bận, còn hỏi đi đâu làm gì chứ?” Triệu Trùng Kiêu xốc nàng dậy, kéo nàng đi thẳng về trước, mãi tới khi đến cạnh hồ nước trong vắt kia, duỗi tay chỉ vào bên trong.
Dịch Khương thò đầu ra nhìn, mặt nước phản chiếu gương mặt của chính nàng, thế nhưng lại bỗng có cảm giác xa lạ. Nhìn thử lần nữa, vừa có nhiều nét rất giống gương mặt Vô Ưu, vừa có nét tương tự Công Tây Ngô.
Triệu Trùng Kiêu chợt đẩy nàng một cái, nàng nhoài tới trước, ngã vào trong nước nên bị sặc dữ dội, khoang mũi đau nhức, nháy mắt cảm thấy hít thở không thông.
Vội vàng định vùng vẫy tay chân, nhưng phát hiện toàn thân đều bị trói chặt, hoảng hốt ngước lên, trên mặt nước là vầng trăng cong cong, lạnh lẽo chói rọi. Cảnh tượng này hết sức quen thuộc, chính là khung cảnh nhiều năm về trước nàng bị hại ở Triệu quốc.
Liều mạng giãy giụa, có người kéo cánh tay nàng, kề vào miệng nàng truyền hơi cho nàng. Nàng mở to hai mắt, mượn ánh trăng trông thấy gương mặt Công Tây Ngô.
Trong lúc hoảng hốt thế nhưng lại từ từ nổi lên mặt nước, nàng hít sâu một hơi, đột ngột mở bừng mắt.
Đập vào mắt là một tấm vải trắng, ướt sũng, mảnh vải đó chậm rãi di chuyển trên mặt nàng. Thì ra có người đang dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, động tác có chút ngốc nghếch vụng về, thi thoảng sượt qua mũi nàng, khiến nàng hô hấp hơi khó khăn.
Nàng cuối cùng biết được vì sao trong mơ lại cảm thấy bị ngạt nước.
Khó khăn lắm mới có chút sức nhấc tay lên, giữ bàn tay đang bận rộn chà sát chiếc khăn, nhưng chợt sửng sốt, bàn tay đó rất nhỏ.
“Mẫu thân tỉnh rồi?” Chiếc khăn bị kéo ra, gương mặt Vô Ưu sấn tới, hơn nửa người đều rướn về trước, ánh mắt rơi trên mặt nàng, con ngươi lúng liếng đảo không ngừng.
Dịch Khương ngạc nhiên, nhấc tay xoa xoa gương mặt thằng bé, thì ra là Vô Ưu đang lau mặt cho nàng.
“Con đi báo cho phụ thân!” Vô Ưu nhanh chóng trượt xuống giường, lạch bà lạch bạch chạy ra ngoài, ở trên hành lang lập tức vang lên âm thanh u u.
Dịch Khương không chút sức lực, đảo mắt nhìn quanh. Đầu giường treo màn rũ che chắn, bên ngoài màn là một tấm bình phong, ngoài cửa sổ bằng gỗ ánh dương rực rỡ rọi vào, hắt lên bình phong, đập vào mắt không hề có cảm giác khó chịu, ngược lại càng thấy ấm áp.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, nàng chống người muốn ngồi dậy, nhưng thử hai lần đều không thành công, người tới đã xuyên qua bình phong đi tới trước mặt.
Dịch Khương ngẩng lên, sững sờ. Thiếu nữ trước mắt tóc vấn thành búi tròn dịu dàng, thả sau gáy, hết sức ôn nhu, cổ tay áo thâm y trên người thêu hoa văn hình khóm trúc xanh biếc, toàn thân càng toát lên vẻ thanh nhã mộc mạc, trong đôi mắt nàng ấy cũng không có vẻ sắc sảo của ngày trước.
“Thiếu Cưu?” Vừa lên tiếng mới phát hiện cổ họng khản đặc.
Thiếu Cưu vội vàng quay ra bên ngoài bình phong lấy nước rồi trở lại ngồi cạnh giường, đỡ nàng ngồi dậy, từng chút từng chút đút nước cho nàng.
Cổ họng Dịch Khương rốt cuộc dễ chịu phần nào: “Sao cô lại tới đây?”
“Nghe nói cô xảy ra chuyện nên ta và Bùi Uyên tới Tần quốc xem thử, đúng lúc gặp được Đam Khuy mới biết cô được Công Tây Ngô sắp xếp ở chỗ này. Đúng là số tốt, hôm qua vừa tới, hôm nay cô đã tỉnh rồi.”
Dịch Khương cười tự giễu: “Không ngờ lúc gặp lại lại là bộ dạng thế này.”
Thiếu Cưu cũng cười, khó mà miêu tả cảm xúc như thế nào: “Ta cũng không ngờ, càng không ngờ Công Tây Ngô vì chuyện của cô mà lại bệnh không dậy nổi. Ta vốn còn có chút lo lắng, nhưng hiện giờ thấy hắn đối với cô hết lòng như vậy, gần như tin vào đánh giá của Bùi Uyên về hắn rồi.”
Dịch Khương thoáng ngây ra: “Huynh ấy…thế nào rồi?”
“Lúc Vô Ưu đi gọi hắn, hắn vừa uống thuốc nên ngủ rồi, ta liền tới thăm cô trước.” Thiếu Cưu mang dáng vẻ của người từng trải nói: “An tâm đi, bệnh này của hắn cô mới là thuốc, cô không sao thì hắn sẽ ổn thôi.”
Suy nghĩ của Dịch Khương trống rỗng, mệt mỏi cùng cơn đói bao trùm, không chút tinh thần.
Thiếu Cưu dường như trở nên biết chăm sóc người khác, trò chuyện vài câu với nàng xong liền đỡ nàng nằm xuống rồi ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Dịch Khương ăn một chút, trong lúc mơ mơ hồ hồi lại thiếp đi, giữa chừng có tỉnh lại một lần, thấy Vô Ưu đang nhoài người cạnh giường, môi mím chặt, nét mặt nghiêm trọng, thấy nàng mở mắt mới thả lỏng.
“Mẫu thân sẽ không ngủ mãi không tỉnh nữa chứ?”
Dịch Khương đau lòng quệt mũi thằng bé: “Mẫu thân chỉ ngủ thôi, không phải không tỉnh.”
Lúc này Vô Ưu mới yên tâm, ôm cổ nàng cọ tới cọ lui.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, chậu than đốt trong phòng cháy hừng hực, hết sức ấm áp.
Dịch Khương vừa mở mắt đã trông thấy có người ngồi cạnh giường, xõa tóc, y sam không chỉnh tề, cả người hốc hác phờ phạc, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn nàng, thấy nàng tỉnh lại thì trong mắt bỗng chốc sáng rực có thần, cúi người ôm chầm lấy nàng.
Dịch Khương bị hắn dùng sức kéo vào lòng, cơ thể mềm nhũn, chỉ có thể duỗi tay đặt lên vai hắn. Mặt hắn vùi vào ngực nàng, bàn tay vòng sau eo nàng khẽ run rẩy, chỉ có thể dùng sức giữ chặt mới ngừng lại.
“Muội rốt cuộc đã tỉnh rồi…”
Dịch Khương dụi vào bả vai hắn thấp giọng: “Lần này lại làm phiền sư huynh cứu ta.”
“Muội không sao là được.” Công Tây Ngô khép mắt, mãi tới lúc này vẫn như cũ có chút sợ hãi, nếu như còn không tỉnh lại, cả ngày có đút mấy thứ thức ăn lỏng cũng không cách nào duy trì sinh mệnh nàng nữa.
Dịch Khương thoáng nhìn gương mặt gầy rộc của hắn, trái tim khẽ nhói lên, rồi lại từ từ thả lỏng.
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng đáp trên đuôi mày nàng, dán vào bên tai nàng thấp giọng thủ thỉ: “Đừng đi, bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường mạng sống của mình.”
Nàng nhắm mắt lại, hơi thở của hắn mơn man cạnh nàng, lấp đầy ý thức.
Công Tây Ngô ôm nàng như vậy, dường như lo nàng lại mê man không tỉnh, canh giữ tới quá nửa đêm mới rời đi.
Hôm sau, vừa sáng Vô Ưu đã chạy tới, lay Dịch Khương tỉnh, nhưng không bao lâu đã bị Thiếu Cưu tới dụ đi mất.
Bùi Uyên cách tấm bình phong tới bái kiến, được chấp thuận mới vòng qua bình phong. Đã lâu không gặp, hắn hơi gầy đi, hai má đầy đặn cũng phần nào xẹp xuống, nhưng lại càng toát lên vẻ sáng láng, lộ ra khí khái nam tử.
“Tiên sinh phải tĩnh dưỡng thật tốt, xem xem gầy cỡ nào rồi này.” Hắn lải nhải hết một lượt, dường như vẫn hệt như ngày trước, không hề có gì xảy ra.
Trò chuyện cùng hắn hết sức thoải mái, Dịch Khương vốn muốn nói chuyện nhiều với hắn, nhưng hắn bảo phải để nàng nghỉ ngơi tốt nên rất nhanh liền cáo từ.
Dịch Khương ngồi dậy cử động gân cốt, muốn xuống giường thay y phục nhưng không chút hơi sức.
Công Tây Ngô đi vào. Hắn đã không còn vẻ suy sụp trước đó, tóc cột gọn gàng, thâm y tay rộng cũng chỉnh tề ngay ngắn. Đi tới cạnh giường, hắn vừa giúp nàng thắt đai lưng vừa nói: “Tần quốc tạm ngừng công Sở rồi.”
Dịch Khương bám vào cánh tay hắn xuống giường: “Vốn dĩ cũng chưa tới lúc, Tử Sở quá nôn nóng rồi, chẳng qua chuyện này đã không còn liên quan gì với ta.”
Công Tây Ngô đỡ nàng tới cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra, bên ngoài tuyết vẫn chưa ngừng rơi, một mảng trắng xóa, ngân trang tố khỏa*, đất trời dường như hết sức yên tĩnh.
*Miêu tả vẻ đẹp mỹ lệ của khung cảnh ngày đông sau khi tuyết rơi, vạn vật dường như được bao phủ bởi màu trắng bạc.
Dịch Khương thoáng nhìn hắn: “Lần tỷ thí này ta thua rồi, sư huynh có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể thực hiện.”
Nhưng Công Tây Ngô lại có phần do dự: “Ta vẫn luôn hi vọng có thể thắng, nhưng thật sự thắng rồi lại có chút không nói thành lời.”
Dịch Khương nhíu mày, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ: “Sư huynh cứ nói là được.”
“Ta muốn muội tha thứ cho ta.”
Nàng bất ngờ, quay đầu nhìn hắn: “Chỉ như vậy thôi.”
Công Tây Ngô gật đầu: “Chỉ như vậy thôi.”
Dịch Khương nhìn hắn, chuyện tình cảm hắn rốt cuộc vẫn không tính là thông hiểu, thế nhưng vì một câu tha thứ mà nhọc lòng đến như vậy.
“Từng chết một lần, ta sớm đã không còn oán hận, nói gì đến tha thứ? Chẳng qua, lập trường của ta chỉ là không giống huynh mà thôi, lập trường này huynh chưa từng lý giải, với huynh mà nói có thể vẫn quá mức khó hiểu.”
Giữa hai người họ là khoảng thời gian hơi hai ngàn năm chằng chịt đan xen, có tư tưởng hoàn toàn bất đồng, chuyện nàng cho rằng không cách nào tiếp nhận, hắn cảm thấy là lẽ thường nên làm, chuyện hắn cảm thấy không cách nào thuyết phục, nhưng nàng lại tập mãi thành quen. Thế nhưng đều là những người cố chấp.
Công Tây Ngô vòng tay ôm nàng vào lòng: “Vậy nói ta biết, có thể ta chưa hẳn hiểu hết, nhưng ít nhất sẽ nắm được nguyên do.”
Nét mặt Dịch Khương có phần hoảng hốt, nhấc tay vuốt v3 thái dương hắn, hắn của ngày xưa chưa từng nói lời như vậy.
Công Tây Ngô bắt lấy tay nàng áp lên mặt, hít sâu một hơi, gió buốt thấm vào tim phổi, cũng cuốn sạch cả chút chua xót kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương