Mộng Có Đành Buông
Chương 54
Đang đọc dở cuốn sách kinh doanh của Phúc, tôi nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Âm giọng chị Hợp vang lên:
– Cô Chi, cô xuống nhà ăn tối được chứ? Mọi người chờ cô ở phòng ăn rồi!
Hoàn cảnh thật khó xử, tôi vốn dĩ là kẻ thù của mẹ con Phúc, đứng ở vị trí Ngân, tôi cũng là kẻ mà cô ta ngứa mắt, vậy mà tôi lại đang chải tóc để xuống gặp bọn họ. Gặp với tư cách gì đây? Nhưng người sắp xếp tất cả những chuyện này lại là Phúc, và tôi lại đang nằm trong tay anh, không thể chống đối, cũng không muốn chống đối.
– Lại đây!
Tôi vừa bước đến cửa phòng ăn, âm giọng trầm trầm ra lệnh của Phúc đã vang lên. Một tuần không gặp, vừa lướt qua khuôn mặt tượng tạc của anh, trái tim tôi cứ ngu ngốc reo vang không sao kiểm soát. Khẽ cúi đầu tôi bước vào phòng, đến bên chiếc ghế trống cạnh anh.
Ngồi cách tôi hai ghế trống, Bà Trinh lạnh nhạt nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng. Sâu trong lòng bà ta vẫn rất ghét tôi, chẳng qua nể Phúc nên bà ta chấp nhận coi như không thẳng thắn đuổi cổ tôi. Còn Ngân, ngồi cạnh Phúc mà khuôn mặt cô ta như quỷ satan đỏ ké nhìn tôi, đôi mắt sắc sảo lườm như muốn rách ra.
Phúc nhìn bà Trinh, nhẹ giọng:
– Mẹ, từ hôm nay Chi sẽ là vệ sĩ của con. Lúc trước cô ấy làm việc theo lệnh cấp trên, hai người cha làm sai thì phải chịu tội, mẹ hãy thông cảm cho Chi. Mạng của con là do cô ấy cứu, cũng vì vậy con đề nghị Chi làm vệ sĩ cho con, mẹ không phản đối chứ?
Bà Trinh có chút ngỡ ngàng nhìn tôi, hai mắt long lên ngạc nhiên rồi sững lại, bà ấy gật đầu, thái độ có chút ôn hòa nói:
– Nếu đúng là Chi từng cứu con thì mẹ đồng ý.
Phúc mỉm cười hài lòng. Vẻ ấm ức của Ngân hoàn toàn không làm anh lay động. Cô ta hậm hực nói:
– Anh thiếu vệ sĩ đến mức phải để vợ cũ của anh làm vệ sĩ cho anh sao?
Thì ra Phúc đã nói với Ngân tôi là vợ cũ của anh. Hai tiếng “vợ cũ” làm trái tim tôi chợt nhói lên. Đối với anh, tôi đã là quá khứ, dù cho ít nhất anh còn thừa nhận vị trí của tôi trong cuộc đời anh, cũng như cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa anh và tôi mà chính anh khởi xướng.
Phúc quay sang Ngân, nhếch nhẹ khóe miệng:
– Cho em biết, khi không ai có thể cứu anh, chính cô ấy đã làm được. Cô ấy cũng biết rõ về những kẻ đang muốn hại Tâm Đức. Em làm được không?
Ngân cứng họng, cô ta chỉ là một tiểu thư chân yếu tay mềm, đương nhiên chỉ để kẻ khác bảo vệ chứ không phải chiều ngược lại. Thái độ thách thức của Phúc không làm Ngân giận dỗi, cô ta nũng nịu nói:
– Được rồi, hiện tại anh cần cô ta nên em đồng ý. Chỉ là… em sợ tình cũ không rủ cũng tới!
Phúc liếc sang sắc mặt vô cảm của tôi, gắp một con tôm đỏ au vào bát Ngân, mỉm cười:
– Mọi chuyện không có gì thay đổi.
Từng lời của Phúc như con dao rựa chặt đứt mọi luồng suy nghĩ trong tôi. Công việc là công việc, đòi nợ là đòi nợ, tôi đừng có mơ trở thành vợ của anh thay thế cô tiểu thư trâm anh thế phiệt kia.
Thái độ Ngân lập tức sa sầm, cô ta giãy nảy:
– Anh, em không ăn được tôm, đã mấy lần rồi mà sao anh cứ quên vậy?
Cô ta cũng rất biết điều, nhanh chóng chấn chỉnh lại thái độ đanh đá ban nãy, ngọt ngào nói tiếp:
– Nhưng không sao… anh gắp cho em em rất vui. Anh yêu, em bóc con tôm này cho anh nhé!
Phúc không phản đối, lịch sự quay sang tôi nói:
– Cô Chi, cô cứ tự nhiên, đừng khách sáo.
Đãi bôi! Tôi nhún vai, quyết định mặc kệ đôi tình nhân bên cạnh chăm chút cho nhau, nhai trệu trạo cho xong bữa tối đầy các loại cảm xúc không tốt lành này. Nếu ngày nào cũng thế chắc tôi đau tim mà chết mất. Thật là mệt mỏi, vậy mà anh lại chẳng coi sự khó chịu trong không khí này là gì, cứ điềm nhiên thưởng thức tất cả.
– Cô Chi, cô xuống nhà ăn tối được chứ? Mọi người chờ cô ở phòng ăn rồi!
Hoàn cảnh thật khó xử, tôi vốn dĩ là kẻ thù của mẹ con Phúc, đứng ở vị trí Ngân, tôi cũng là kẻ mà cô ta ngứa mắt, vậy mà tôi lại đang chải tóc để xuống gặp bọn họ. Gặp với tư cách gì đây? Nhưng người sắp xếp tất cả những chuyện này lại là Phúc, và tôi lại đang nằm trong tay anh, không thể chống đối, cũng không muốn chống đối.
– Lại đây!
Tôi vừa bước đến cửa phòng ăn, âm giọng trầm trầm ra lệnh của Phúc đã vang lên. Một tuần không gặp, vừa lướt qua khuôn mặt tượng tạc của anh, trái tim tôi cứ ngu ngốc reo vang không sao kiểm soát. Khẽ cúi đầu tôi bước vào phòng, đến bên chiếc ghế trống cạnh anh.
Ngồi cách tôi hai ghế trống, Bà Trinh lạnh nhạt nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng. Sâu trong lòng bà ta vẫn rất ghét tôi, chẳng qua nể Phúc nên bà ta chấp nhận coi như không thẳng thắn đuổi cổ tôi. Còn Ngân, ngồi cạnh Phúc mà khuôn mặt cô ta như quỷ satan đỏ ké nhìn tôi, đôi mắt sắc sảo lườm như muốn rách ra.
Phúc nhìn bà Trinh, nhẹ giọng:
– Mẹ, từ hôm nay Chi sẽ là vệ sĩ của con. Lúc trước cô ấy làm việc theo lệnh cấp trên, hai người cha làm sai thì phải chịu tội, mẹ hãy thông cảm cho Chi. Mạng của con là do cô ấy cứu, cũng vì vậy con đề nghị Chi làm vệ sĩ cho con, mẹ không phản đối chứ?
Bà Trinh có chút ngỡ ngàng nhìn tôi, hai mắt long lên ngạc nhiên rồi sững lại, bà ấy gật đầu, thái độ có chút ôn hòa nói:
– Nếu đúng là Chi từng cứu con thì mẹ đồng ý.
Phúc mỉm cười hài lòng. Vẻ ấm ức của Ngân hoàn toàn không làm anh lay động. Cô ta hậm hực nói:
– Anh thiếu vệ sĩ đến mức phải để vợ cũ của anh làm vệ sĩ cho anh sao?
Thì ra Phúc đã nói với Ngân tôi là vợ cũ của anh. Hai tiếng “vợ cũ” làm trái tim tôi chợt nhói lên. Đối với anh, tôi đã là quá khứ, dù cho ít nhất anh còn thừa nhận vị trí của tôi trong cuộc đời anh, cũng như cuộc hôn nhân ngắn ngủi giữa anh và tôi mà chính anh khởi xướng.
Phúc quay sang Ngân, nhếch nhẹ khóe miệng:
– Cho em biết, khi không ai có thể cứu anh, chính cô ấy đã làm được. Cô ấy cũng biết rõ về những kẻ đang muốn hại Tâm Đức. Em làm được không?
Ngân cứng họng, cô ta chỉ là một tiểu thư chân yếu tay mềm, đương nhiên chỉ để kẻ khác bảo vệ chứ không phải chiều ngược lại. Thái độ thách thức của Phúc không làm Ngân giận dỗi, cô ta nũng nịu nói:
– Được rồi, hiện tại anh cần cô ta nên em đồng ý. Chỉ là… em sợ tình cũ không rủ cũng tới!
Phúc liếc sang sắc mặt vô cảm của tôi, gắp một con tôm đỏ au vào bát Ngân, mỉm cười:
– Mọi chuyện không có gì thay đổi.
Từng lời của Phúc như con dao rựa chặt đứt mọi luồng suy nghĩ trong tôi. Công việc là công việc, đòi nợ là đòi nợ, tôi đừng có mơ trở thành vợ của anh thay thế cô tiểu thư trâm anh thế phiệt kia.
Thái độ Ngân lập tức sa sầm, cô ta giãy nảy:
– Anh, em không ăn được tôm, đã mấy lần rồi mà sao anh cứ quên vậy?
Cô ta cũng rất biết điều, nhanh chóng chấn chỉnh lại thái độ đanh đá ban nãy, ngọt ngào nói tiếp:
– Nhưng không sao… anh gắp cho em em rất vui. Anh yêu, em bóc con tôm này cho anh nhé!
Phúc không phản đối, lịch sự quay sang tôi nói:
– Cô Chi, cô cứ tự nhiên, đừng khách sáo.
Đãi bôi! Tôi nhún vai, quyết định mặc kệ đôi tình nhân bên cạnh chăm chút cho nhau, nhai trệu trạo cho xong bữa tối đầy các loại cảm xúc không tốt lành này. Nếu ngày nào cũng thế chắc tôi đau tim mà chết mất. Thật là mệt mỏi, vậy mà anh lại chẳng coi sự khó chịu trong không khí này là gì, cứ điềm nhiên thưởng thức tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương