《The Morning Show》đã kết thúc mùa thứ hai, 《Euphoria》 mùa thứ hai dự kiến phát hành, 《 Khoảnh khác đầu tiên gặp được mùi hoa đó 》 đang trên đà phát sóng... Các bộ phim mới không ngừng chiếu, hao tổn tâm cơ cho tỷ lệ người xem tồi tệ, trong khi các bộ phim cũ vẫn bình yên chờ đợi một đêm nào đó bị lật tẩy, tích lũy danh tiếng để đổi lấy một chút yêu thích.
Phim cũ không thiếu khán giả, phim mới luôn tràn ngập mới mẻ, giới điện ảnh và truyền hình luôn náo nhiệt phi phàm, mà thành phố nhà cao tầng san sát, thôn xá gạch xanh ngói trắng lại nghênh đón sự yên tĩnh bất ngờ. Náo nhiệt trở nên quái đản, trốn vào trong phòng.
Ước chừng là cuối tháng mười hai, Đông Chí qua không bao lâu, đang là Tết Âm Lịch. Trong một đêm, khẩu trang trở nên thịnh hành, khiến người ta trở tay không kịp, giống như một bộ quần áo mới thời thượng được mọi người mặc lên, chỉ để lại một đôi mắt đủ để giao tiếp. Nắm tay là không an toàn, ôm là không an toàn, gặp nhau là không an toàn, khoảng cách một mét là an toàn.
Khoa hô hấp trở nên bận rộn dị thường, áo blouse trắng đổi thành trang phục cách ly nghiêm mật, đó là áo giáp duy nhất của bọn họ giờ phút này. Tống Thanh Mộng cũng giống như các bác sĩ khác ở lại trong bệnh viện, ngoại trừ khoa hô hấp không ngừng bận rộn ra, số lần khám bệnh ở các khoa khác trở nên lạnh nhạt, chỉ có một số người nằm viện với các bác sĩ ở lại cùng nhau cảm nhận được sự xâm nhập của dịch bệnh.
Chịu ảnh hưởng của dịch bệnh COVID-19 , nhà ăn biến thành đóng gói, đo nhiệt độ cơ thể trở nên quan trọng như ăn cơm, con số rõ ràng trên trang đầu mỗi ngày đều tăng lên, hết thảy dị thường khiến ngày ước định của các nàng biến thành vô hẹn.
Tống Thanh Mộng xoa xoa mi tâm, lại đỡ ở trên cổ xoay hai vòng, ngồi ở trên ghế làm việc chống đỡ bả vai về phía sau, giảm bớt mệt mỏi trên người.
Ong ong ong —— Tiếng di động rung
"Alo, mẹ —"
Tống Thanh Mộng pha ly trà xanh, nhìn chằm chằm từng phiến lá chìm xuống đáy ly.
"Bệnh viện các con hiện tại tình hình như thế nào? Con... khi nào có thể về nhà? Khi nào có thể giải phong đây?" Mẹ Tống liên tiếp ném ra ba câu hỏi, cũng không phải lần đầu tiên hỏi, mỗi lần gọi điện thoại tới, bà để ý nhất không ngoài những vấn đề này.
"Bệnh viện chúng con làm biện pháp phòng hộ rất tốt, tạm thời không có vấn đề gì lớn. Về nhà ạ, phải xem tuần này tình hình bệnh dịch khống chế thế nào. Còn về giải phong, con cũng không làm chủ được, mẹ yêu dấu của con ~" Tống Thanh Mộng ngược lại là rất lạc quan, nửa cười nửa trêu chọc trả lời.
"Được rồi được rồi, chỉ biết con không phải người đàng hoàng, không cảm nhận được sự lo lắng của một người mẹ đơn thân khi đối mặt với việc tiễn đưa không người..." Thất Thất ghé vào đùi mẹ Tống ngẩng đầu, hưởng thụ sự âu yếm của mẹ Tống, híp mắt nghe hai mẹ con trêu chọc.
"Trong nhà thế nào ạ? Buổi sáng mẹ đừng lười biếng không nấu cơm, đem cơm thừa cách ngày tùy tiện hâm nóng lên làm cơm sáng ăn, tuổi lớn thì phải chú ý sức khỏe." Tống Thanh Mộng uống lên ngụm trà xanh hương vị còn tính là có thể, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn cửa lớn bệnh viện cao ốc canh phòng nghiêm ngặt.
"Mẹ con thân thể rất tốt, trong nhà con cũng đừng lo lắng, mỗi ngày chung cư đều có chuyên gia đưa cơm đưa đồ ăn, Thất Thất đều mập lên không ít đây này. Ngược lại là con, bệnh viện các con cũng là trọng điểm phụ trách công tác cứu chữa dịch bệnh, nhất định phải chú ý phòng hộ đó." Mẹ Tống thuận vuốt lông Thất Thất trên người nhếch lên, nghe được nó phát ra tiếng ngáy thoải mái mới ngừng tay.
"Mẹ, thân là một lão đồng chí, mẹ phải giống như con có chút tinh thần hy sinh!" Tống Thanh Mộng thanh giọng, chính nghĩa lời nói giống như tuyên thệ, ý đồ dùng loại phương thức hài hước này giảm bớt lo lắng của mẹ Tống.
"Được rồi được rồi, đừng làm bộ này cho mẹ. Nếu ngô nhi không sao, ai gia liền đi ngủ nướng."
Không đợi Tống Thanh Mộng nói một câu "Nhi thần cáo lui", thái hậu cũng đã phản hồi âm thanh máy bận. Tống Thanh Mộng buồn cười lắc đầu, lão thái thái có đôi khi cùng mình không có gì khác biệt, chính là một em bé già đời.
Hương vị trà xanh bệnh viện phân phát thật sự chẳng ra gì, so với Thẩm Tinh Hà mua, uống lên hương vị khiếm khuyết không ít.
Trước kia cô không uống trà, chớ nói chi là phẩm trà, chỉ là lúc này vị giác rất xảo quyệt. Tống Thanh Mộng bất đắc dĩ buông ly trà bốc hơi nóng xuống, khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn tòa nhà bệnh viện nhìn một cái không sót gì.
Cô không nghĩ tới, lần trước về nhà đúng là lần cô xuất hành tự do nhất, hiện nay chỗ nào cũng là khu vực phòng ngự, trước khi làm rõ tình hình, đi ra ngoài là không có khả năng.
Nhớ tới Thẩm Tinh Hà, nàng gần đây trở nên càng thêm quy củ. Lời nói trong tin nhắn quy củ, điện thoại gọi tới quy củ, thăm hỏi cũng quy củ.
Tống Thanh Mộng lướt qua lịch sử hoạt động trong khung chat Wechat.
Một tuần trước.
Thẩm: 【Chào buổi sáng, ở bệnh viện chú ý phòng hộ [😊] 】
Tống: 【Nếu em đổi [😊] thành [💖] thì đó sẽ là khởi đầu cho một ngày tươi đẹp của chị.】
Thẩm: (Phản hồi sau vài giây) 【Gương mặt tươi cười thì làm sao?】
Tống: 【Link: Bảng xếp hạng những emoji bị ghét nhất thế kỷ 21.】
Thẩm: 【......】
Ba ngày trước.
Thẩm:【Chào】 (8 giờ rưỡi sáng)
Tống: 【Ngủ ngon】 (10 giờ rưỡi tối)
......
Mấy ngày sau người khám bệnh ít đi, nhưng bệnh tình của một số người cũng không giảm bớt theo số người khám bệnh, vì thế cuộc nói chuyện phiếm tức thời giữa hai người trở thành cuộc đối thoại sai giờ.
【Xem ra party sinh nhật của Thẩm Chi Diệc không thể diễn ra rồi.】
Hôm qua Cố Ngộ An gửi Wechat cô đơn đứng ngốc trong khung chat, không ai trả lời.
Thẩm Chi Diệc muốn làm party sinh nhật, cô biết. Có điều tình huống hiện nay, về nhà cũng tuyệt đối không có khả năng, chớ nói chi là tổ chức party gì, Tống Thanh Mộng trở lại trước bàn đẩy sổ bệnh án chất đầy lung tung ra, dành ra khe hở, vùi đầu vào.
【Hôm nay khá hơn chút nào không?】
Tiếng động Wechat cưỡng chế nhắc nhở lại kéo Tống Thanh Mộng từ mặt bàn lên.
【Sau khi nhận được tin nhắn của em thì tốt hơn rất nhiều.】
Tống Thanh Mộng biết trong lời nói Thẩm Tinh Hà là lo lắng bệnh viện quá bận rộn, lại thêm dịch bệnh, sợ thân thể chính mình ăn không tiêu.
【Chị ở bệnh viện phải chú ý phòng hộ.】
【Chị biết em muốn nói không phải câu này.】
Tống Thanh Mộng lại bưng trà nóng vừa bị cô đặt ở một bên lên, uống một ngụm, đem những lời này gửi đi.
【Vậy em phải nói cái gì đây? Bác sĩ Tống?】
【Chẳng lẽ không nhớ chị sao? Đã gần một tháng không gặp rồi.】
Tống Thanh Mộng còn kèm theo một emoji "🥺".
【Chị đoán xem.】
Sau khi nhận được những lời này, Tống Thanh Mộng quyết đoán gọi video Wechat, cô phiền nhất là đoán tâm tư người khác.
"Làm gì vậy? Nghe máy lâu như vậy? Kim ốc tàng kiều sao?
Một tay giơ di động, Tống Thanh Mộng điều chỉnh góc nhìn ánh sáng tốt nhất.
"Em giấu rồi, chị có muốn tới đây kiểm tra một chút không?"
Thẩm Tinh Hà một bên luống cuống vừa đem mũ áo hoodie mới mặc xong lật qua, vừa cười nói giỡn với Tống Thanh Mộng.
"Xa cách như vậy?... Còn mặc quần áo..." Khóe miệng lộ đầy cưng chiều, như là oán giận với hoa hồng tại sao nó lại có gai.
Điện thoại mới vừa được cầm ở trong tay tìm góc độ, sau khi nghe tiếng, lại bị buông xuống, "Chị xác định?" Thẩm Tinh Hà làm bộ muốn cởi quần áo, "Em trần truồng nói chuyện phiếm với chị, chị còn có thể trò chuyện tiếp được sao?"
Thấy được không chạm được, sẽ chỉ khiến người ta càng phiền lòng, "Đừng đừng đừng... chị nói giỡn..."
Thẩm Tinh Hà ý cười đậm, người này thật là vừa nhát lại mê chơi.
"Bệnh viện thế nào rồi?"
Xuyên thấu qua màn hình nhìn thấy mặt một người khác, khoảng cách vừa rõ ràng vừa chua xót. Thẩm Tinh Hà nhìn người trong màn hình, chỉ cảm thấy cô gầy đi không ít, mặt mày hơi mệt mỏi.
"Trong viện vừa mới bắt đầu rất hoảng loạn, hiện tại tốt hơn nhiều rồi. cũng không biết khi nào có thể về nhà nữa..." Màn ảnh chiếu tới góc giường, Tống Thanh Mộng vừa vặn nhìn thấy Thất Thất tung người nhảy lên, "Thất Thất ——! Đã lâu không gặp Thất Thất..."
Trong lúc Tống Thanh Mộng nói chuyện, Thất Thất đã cọ vào đầu gối Thẩm Tinh Hà, làm ổ trên đùi người, liếm liếm ngón tay người, sau khi hưởng thụ một trận vuốt ve, đối với điện thoại di động vừa cọ vừa ngửi, cũng không biết là tò mò hay là nhớ nhung.
Mũi hồng hồng cùng màu lông luân phiên xuất hiện ở trong màn hình, Tống Thanh Mộng gần như không nhìn thấy mặt người, cảm nhận được Thất Thất nhiệt tình về sau, âm dương quái khí nói, "Nhìn xem Thất Thất của chúng ta, còn có tâm hơn một số người nha~ còn biết nhớ mẹ nữa~ "
Thẩm Tinh Hà một tay kéo Thất Thất đi, ấn vào trong lòng ngực, để cho màn hình chiếu hoàn toàn, "Sao em lại không có tâm?" Vừa nói vừa lấy mặt cọ mèo, biết cô đang ám chỉ cái gì, lại muốn tránh.
Thẩm Tinh Hà không quen nói nhớ. Hoặc là nói, đã quá lâu không có nhớ ai, "Nói ra miệng" là một chuyện trúc trắc.
Nhìn cảnh tượng người và mèo thân mật, Tống Thanh Mộng nhíu mày, "Em xem tin nhắn em gửi cho chị tuần này, em không cảm thấy lạnh như băng sao? Thẩm Tinh Hà?" Ngữ khí liền kém chút đá Thất Thất ra khỏi lòng nàng.
Nghe ngữ khí người ta không đúng, mới hơi ngẩng đầu nhìn màn hình, "Lạnh chỗ nào? Chị không cảm thấy em rất có chừng mực sao?
Là rất có chừng mực, sớm muộn cũng chúc không ít, lời dư thừa không nhiều lắm.
"Quả nhiên...... Nữ nhân ấy à, thay lòng đổi dạ quá nhanh," vừa thở dài vừa khóc tang, muốn đổi thêm một chút chú ý.
Vừa nghe lời này, Thẩm Tinh Hà liền không vui, ôm lấy Thất Thất, đối với màn hình, "... Nữ nhân, tốt nhất đừng quá gây sự vô cớ,", nhướng mày dừng lại, nhẹ giọng bổ sung, "Đặc biệt là~ lớn hơn em~"
Tống Thanh Mộng gần như chưa bao giờ chủ động hỏi quá khứ Thẩm Tinh Hà, ngoại trừ những thứ nàng chủ động nhắc tới kia. Cô nhớ tới lần trước đi công tác, truy hỏi thật lâu, mới nghe được nàng nói nhớ. Cô nhớ tới đêm khuya hôm đó, nước mắt cùng tiếng khóc nức nở của nàng......
Cô nhớ tới, năm đầu tiên sau khi em trai rời đi, cô không cho mẹ Tống động đến đồ đạc trong phòng em trai, hỏi cô vì sao, cô chỉ nói Tiểu Thành sẽ tìm không thấy nhà.
Khi một ngôi nhà trở nên rách nát, ai có thể tìm được nhà chứ.
Sau đó, mẹ Tống nắm bàn tay nho nhỏ của cô đi đến vườn bạch quả vàng óng ánh đầy đất kia, trước bia mộ màu đen sáng, nói với cô: Mộng Mộng, Tiểu Thành sẽ không về nhà nữa. Nếu con nhớ em, mẹ sẽ dẫn con đến đây, chúng ta cùng nói với em, chúng ta nhớ em, được không?
Cô nói được, vì thế cô bắt đầu cùng mẹ bảo về cái nhà này.
"Thẩm Tinh Hà?"
"Hửm?"
"Nhớ một người là phải nói cho người ấy biết, biết không?" Đôi mắt lấp lánh những vì sao, giống như đang nói với người đang nhìn cô: Em có thể ôm lấy màn đêm.
Thẩm Tinh Hà trong lòng hơi ướt át, như cánh bướm nhẹ nhàng xẹt qua, "Được."
Nếu như có thể xuyên thấu màn hình, vượt qua sinh tử, nhung nhớ sẽ không còn là ngôn ngữ nữa.
"Cuối cùng thì!"
"Lúc này mới phong tỏa ba tháng, sao lại cảm giác như phong tỏa ba năm!"
"Tôi cũng cảm giác mình sắp mốc meo......"
"Tùy tiện giải phong như vậy thật sự được sao?"
"Có được hay không, cũng không phải do anh định đoạt......"
Trong đại sảnh náo nhiệt trước nay chưa từng có, trong văn phòng cũng vậy, có người nhảy nhót vì giải phong, có người lo lắng đột nhiên giải phong. Tống Thanh Mộng không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ cầu có thể về đến nhà an ổn ngủ một giấc.
Từ bệnh viện nặng nề quá lâu đi ra, lần nữa cảm thụ ánh chiều tà dừng lại ở trên mặt, như say rượu tỉnh mộng.
Tống Thanh Mộng nhìn chú bảo vệ lại bận rộn cùng xe ra ra vào vào, cảm giác chân thật đánh tới trước mặt.
"Nghĩ cái gì đó?" Triệu Húc vỗ mạnh một cái, để Tống Thanh Mộng nói không ra lời, nhìn cô ôm bả vai kêu đau, lại vội vàng giúp cô xoa xuống, "Cô đây hư không ít? Bác sĩ Tống."
Tống Thanh Mộng tức giận mà nói, "...... Tôi đánh anh thử xem?"
"Đây, tùy tiện đánh ~" Triệu Húc cong eo cầu đánh.
"......" Tống Thanh Mộng không phải là người so đo như vậy," Anh về nhà không? Cho tôi quá giang một đoạn?
"Thế nào? Không ai tới đón cô?"
"Sao anh vô nghĩa nhiều như vậy? Có cho quá giang không? Anh cứ nói."
"Cho, cho, cho, sao có thể không cho chứ?"
Thời điểm tình hình dịch bệnh phong tỏa, chỉ để lại một cửa ra vào, trước khi đi xuất hành đều sẽ hao phí một giờ, xe cộ tắc nghẽn trong lo lắng cùng chờ đợi khơi thông. Mà sau khi giải phong, con đường thông suốt, lấy lại tự do lấy tiền tài đến nghiệm chứng, một bữa tiệc lớn có thể đuổi đi tất cả không vui, quên là đơn giản như thế, ốm đau như thể chưa bao giờ tới.
Sau khi nhận được tin tức giải phong đầu tiên, Thẩm Tinh Hà đã xuất phát đến bệnh viện, trước mắt sắp tới, mới gọi điện thoại cho Tống Thanh Mộng.
"Ở đâu?"
"Bệnh viện đây."
"Được, em sắp đến rồi, đón chị về nhà."
"Đợi lát nữa... Em đến chỗ nào rồi..." Tống Thanh Mộng vừa cùng Triệu Húc ra khỏi bệnh viện, qua hai ngã tư đường, "Chị vừa ra khỏi bệnh viện... Muốn về nhà cho em một bất ngờ..."
Triệu Húc thở dài liếc mắt: Lại là một ngày của người công cụ.
Thẩm Tinh Hà buông lỏng chân ga, cười ra tiếng, "Em vốn cũng muốn cho chị một bất ngờ..." Ngẩng đầu nhìn đường, "Em ở đường Nhân Dân bên này nè, chị ở đâu?"
"Ách... Bọn chị vừa qua đại lộ Tân Thành..." Tống Thanh Mộng ý bảo Triệu Húc tấp xe vào lề, "Cách một ngã tư đường, chị đi tới phía trước một chút, em chờ chị nha..."
Thẩm Tinh Hà tìm chỗ ngồi ngừng xe, "Được, gặp ở chỗ đèn xanh đèn đỏ."
"Này... Tôi đưa cô tới phía trước cũng được mà?" Triệu Húc hô về phía người đã xuống xe rời đi, lại bất đắc dĩ nói, "Đều đưa đến đây rồi... Tôi về nhà cũng không vội..."
Bạn không vội về nhà, một số người gặp mặt chính là vô cùng vội.
Tống Thanh Mộng gọi điện thoại, đi rất nhanh, căn bản không nghe thấy Triệu Húc đang hô cái gì.
Con mèo vội vã. Con chim bay loạn. Dưới màn trời màu lam nhạt, đầu người bắt đầu kích hoạt, đèn xanh đèn đỏ ngay ngắn trật tự sáng lên, đường dành riêng cho người qua đường màu trắng khiến ban đêm càng có trật tự.
Tống Thanh Mộng đứng ở giao lộ, chờ một khắc đèn xanh sáng lên, cô liền đi vào ban đêm dịu dàng ồn ào náo động.
"Nhìn đối diện."
Thẩm Tinh Hà ở trong điện thoại gọi cô.
Đối diện có cái gì đây? Một con đường rẽ phải không bị hạn chế, một đội chờ xe đi thẳng, một đội chờ xe quẹo trái, một đám người chờ đi về phía trước. Tương tự như vậy, chúng đều ở dưới đèn đỏ; Điểm khác biệt chính là, dưới đèn đỏ của đường dành cho người đi bộ, có thêm một cái đèn hình trái tim —— nó chỉ sáng lên trong ánh sáng đỏ.
Dưới ánh đèn đỏ hình trái tim, là một cô gái mở rộng vòng tay, so ra "Tình yêu".
Nhìn nhau qua chạng vạng ban ngày, toàn bộ màn đêm đều đã chuẩn bị làm nền cho các nàng.
Tống Thanh Mộng chăm chú nhìn nụ cười đối diện, bắt mắt như vậy, không giống người thường. Giờ khắc này, cô muốn đèn đỏ thêm một giây, đèn xanh đến muộn một chút, để cho cô nhớ rõ ràng một màn này một chút.
Đèn xanh ——!
Nâng bước, cô rốt cuộc đi vào trong đêm dịu dàng ồn ào náo động.
"Ở đây."
Thẩm Tinh Hà bị đẩy ra, hòa vào biển người ập vào mặt.
"Bắt được rồi!"
Đèn đỏ quay lại. Đám đông dừng lại, một cái ôm đã lâu không gặp.
Ôm chặt, "Làm sao bây giờ...... Tết âm lịch này đã không còn......" Thẩm Tinh Hà lẩm bẩm.
Tống Thanh Mộng ôm lấy nàng, "... Còn sẽ có cái tiếp theo...", dán lên mặt lành lạnh bên cạnh của nàng, tâm đi theo xa xa giảm tốc độ xe dần dần bình tĩnh lại, dỗ dành cô gái trong ngực, "Chúng ta còn sẽ có rất nhiều cái......"
"Nhớ chị lắm..." Thẩm Tinh Hà dựa vào trên vai, nhẹ nhàng nói bên tai.
Đầu vùi sâu vào trong tóc, cô gái của cô sẽ nói nhớ cô.
"Chị cũng rất nhớ em..." Hôn má nàng.
Đám người vì đèn đỏ mà dừng bước, là cấm. Các nàng vì đèn đỏ mà hôn môi, là yêu nhau.
Có những đêm không cần phải nói, cũng giống như tình yêu không cần được cho phép, chúng ta không cần đợi đèn xanh sáng lên mới hôn nhau.
——————————————Cái đuôi nhỏ: Lại là kết quả chắp vá của bản thảo tồn~đây là lần đầu tiên liền càng đi......
(Nguyên nhân mấy bài trước nhiều đối thoại không vượt quá mười câu là bởi vì lúc đó tôi rất không thích viết đối thoại... rất tò mò muốn xem kịch truyền thanh phải sửa như thế nào (???)