Tạ Nghiễn lại sững sờ, lần này nghe nàng gọi cả họ lẫn tên hắn, trong cơn hoảng hốt lại có chút ảo giác.
Giọng nói của Cố Niệm rõ ràng là dịu dàng mềm mại, nhưng ngữ khí này lại chẳng có mấy phần ngọt ngào âu yếm. Hơn nữa lại dùng lời lẽ chất vấn lúc trước hắn đã nói với nàng ở chuyến đi săn mùa thu đó, lúc này hắn nghe thấy không khỏi thấy tim mình chùng xuống.
Lời này thật sự không khách khí chút nào… Ban đầu sao lại buột miệng nói ra như vậy, lẽ nào trước đây hắn lại làm khó Cố Niệm đến thế ư? Nhất thời hối hận không thôi, càng sinh ra muôn vàn áy náy.
Hắn trở nên bối rối, cũng không biết Nhiếp Xu Nhi đã nói những điều nên nói và không nên nói gì với nàng, nhưng hắn thấy dáng vẻ của Cố Niệm, nàng chắc hẳn không đến mức thẹn quá hóa giận, nhưng dường như, cũng không giống như đã nghe được chuyện gì tốt đẹp.
Hắn tuy biết bí mật rồi sẽ có ngày phơi bày ra ánh sáng, nhưng cũng không đời nào muốn bí mật này lại do người khác thay hắn nói ra, huống chi, còn là một Nhiếp Xu Nhi không biết giữ mồm giữ miệng.
Tạ Nghiễn vội kéo nàng ngồi xuống trước bàn, cửa phòng không biết đã được Nhan Tùng đóng lại từ lúc nào, bốn phía không còn người nào dư thừa, trong tiểu viện vô cùng yên tĩnh, trời đã dần tối sầm xuống.
“Nàng muốn biết chuyện gì? Ta nói cho nàng biết là được.” Ngữ khí của hắn chân thành, ngược lại khiến Cố Niệm sinh ra một tia mềm mỏng.
Nàng khẽ thở dài, chuyển mắt nhìn Tạ Nghiễn, liền thấy hắn mặc một bộ quan phục chỉnh tề, dưới hốc mắt ẩn ẩn có vệt thâm, trong lòng biết mấy ngày nay hắn bận rộn chính sự, chắc hẳn hôm nay rời cung liền chạy thẳng không ngừng nghỉ tới thôn Tam Hợp, không khỏi lại mềm lòng đi mấy phần.
Cố Niệm lấy ra một chiếc chén mới, trước tiên rót cho hắn một chén trà, chậm rãi đẩy tới trước mặt hắn.
Tạ Nghiễn bưng chén trà nhưng không uống, vẫn còn nhìn nàng với vẻ không yên lòng.
Cố Niệm cuối cùng cũng lên tiếng: “Có phải khế đất đó có vấn đề, cho nên dược đường vẫn rơi vào tay di nương rồi không? Ngài đưa cho bà ta nhiều ngân lượng như vậy, việc này không nên.”
Tạ Nghiễn sững sờ, lời này của nàng nói quá thẳng thắn là chuyện thứ nhất, thứ hai, ngàn vạn lần hắn cũng không ngờ tới nàng vậy mà lại để tâm đến chuyện này.
Hắn đặt chén trà xuống, thầm nghĩ Lý Hoài quả nhiên không đáng tin, chuyện này vẫn chưa có kết luận, đang lúc mấu chốt, hắn cũng không muốn sinh thêm chuyện rắc rối.
Tạ Nghiễn sắp xếp lại dòng suy nghĩ, trầm giọng nói: “Nàng đang trách ta giấu nàng, hay là trách ta không nên làm chuyện này?”
Nếu là trách hắn giấu giếm, vậy hắn còn có thể thở phào nhẹ nhõm, càng có thể giải thích rõ ràng ngọn ngành với nàng. Nếu nàng đang trách hắn làm chuyện thừa thãi…
Đây rõ ràng là đang đẩy đi ý tốt của hắn, thực chất là không có chút ý định nào muốn nối lại tình xưa với hắn. Chẳng cần Cố Niệm tự mình nói ra, đáy lòng hắn đã dấy lên một cơn đau âm ỉ.
Cố Niệm khẽ cau mày, cũng nghiêm túc suy nghĩ, lúc này mới nói: “Đều có.”
Hô hấp của Tạ Nghiễn như ngưng trệ trong phút chốc… Vẻ mặt ung dung trên mặt hắn biến mất không còn tăm hơi, trong mắt Cố Niệm, lại có vẻ còn nổi lên một tia cô đơn.
Nàng có chút không hiểu, nhưng vẫn nhẹ giọng mở miệng nói: “Chuyện này dù sao cũng không thoát khỏi liên quan đến ta, ngài đã làm rồi, thì không nên giấu ta.”
Nàng ngừng một lát “Còn nữa, ngài biết rõ Vương di nương tham lam, lại đưa cho bà ta nhiều ngân lượng như vậy. Nếu chỉ là vì lời ta nói với ngài lúc trước, muốn giữ lấy tâm huyết của nương, vậy thì quá thiệt thòi cho ngài rồi. Đây không giống chuyện ngài… ngài sẽ làm, vì ta… hà tất phải vậy?”
Tạ Nghiễn ngạc nhiên bật cười, hóa ra Cố Niệm không phải đang đẩy hắn ra, mà là cảm thấy không đáng thay hắn?
Trời mới biết, đối với chuyện của nàng, hắn chưa bao giờ tính toán đáng hay không đáng, chỉ cân nhắc rốt cuộc nàng có thấy dễ chịu hơn chút nào không.
Cố Niệm ngập ngừng liếc hắn: “Ngài cười gì vậy?”
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng nâng chén uống một ngụm trà, bỗng dưng ngay cả trong chén trà nhạt này cũng nếm ra được vị ngọt ngào.
“Nếu nàng đã biết chuyện này, hôm nay ta sẽ nói rõ ràng với nàng. Chỉ là, nàng không cần lo lắng nhiều như vậy, trong lòng ta có chừng mực, nàng nghe xong cũng sẽ hiểu quyết định của ta, được không?”
Hắn hiếm khi thẳng thắn nói với nàng những lời mở đầu rườm rà như vậy, nhưng Cố Niệm lại vô cùng kiên nhẫn, nàng khẽ gật đầu, nói một tiếng được.
Tạ Nghiễn trong lòng xúc động, khẽ xoay người, nghiêm túc nhìn Cố Niệm “Khế đất đó vốn đã viết tên nàng, theo luật thì Vương thị không được cưỡng chiếm. Nhưng vì năm đó sau khi nàng rơi xuống nước mất tích bị phán là đã qua đời, bởi vậy, bà ta tuy không lấy được tờ khế đất đó, nhưng vẫn có cớ mượn thân phận người Cố gia để thu hồi dược đường. Chỉ là Thanh Tâm cũng coi như có cốt khí, vẫn luôn cắn răng không thỏa hiệp, cho nên dược đường đó vẫn luôn không cách nào sang tay được. Người làm ăn bình thường đều không muốn dính vào chuyện rắc rối, mua bán xong xuôi là tốt nhất, nếu phải dính líu đến bên thứ ba, phần lớn mọi người sẽ chọn từ bỏ.”
Cố Niệm hiểu ra gật gật đầu, lại hỏi: “Nếu đã như vậy, vì sao ngài phải ủy thác Yến vương điện hạ ra mặt mua mấy gian tiệm đó?”
Tạ Nghiễn nói: “Nàng đã giữ lại khế đất, chứng tỏ không phải hoàn toàn không để tâm. Đã là thứ nàng muốn, ta tất nhiên sẽ tìm cách giữ lại giúp nàng. Hơn nữa, ta không muốn nàng lại bị những kẻ ác này tùy ý sắp đặt, cho dù chỉ là nghĩ đến việc có mối đe dọa tiềm ẩn, cũng không được.”
Cố Niệm sững sờ, vội cúi đầu xuống, vì lời trần tình thẳng thắn của hắn mà vành tai đỏ lên.
“Dược đường mãi không có ai tiếp nhận, Vương thị tự nhiên sốt ruột. Bà ta cũng dùng không ít thủ đoạn, chỉ là đều không thể ép Thanh Tâm thỏa hiệp, Lý Hoài liền nhân cơ hội phái người tiếp nhận mớ hỗn độn này, Vương thị cầu còn không được, không hề suy nghĩ sâu xa liền ký khế ước, cầm ngân lượng đi tiêu dao sung sướng rồi.”
“Ý định ban đầu của Lý Hoài là để nàng ra mặt, lấy lý do chiếm đoạt gia sản tự ý bán đi để kiện bà ta lên nha môn. Nhưng ta biết nàng không muốn đối chất với nhà họ ở công đường, cho nên đã động tay động chân trên khế ước, sau này không cần nàng ra mặt tố cáo Vương thị, bà ta cũng không thoát khỏi vụ kiện tụng này.”
Tạ Nghiễn nhìn nàng chăm chú, chậm rãi an ủi: “Cho nên nàng không cần lo lắng, ta sẽ không để nàng dính líu vào vụ án này.”
Cố Niệm khẽ thở dài, không ngờ Tạ Nghiễn đã sớm suy tính chu toàn vô số chuyện sau đó, vì biết khúc mắc trong lòng nàng, bởi vậy, mỗi một chuyện đều suy nghĩ cho nàng, xuất phát từ cảm nhận của nàng…
Cho nên, nàng lại dấy lên nghi ngờ, Tạ Nghiễn rốt cuộc đã có tâm tư này với nàng từ khi nào?
Có phải vì ở Tầm Khê thấy nàng không bị chết đuối, ngược lại còn định gả cho Thôi Vân Trì, cho nên trong lòng hắn sinh ra sự không cam tâm ư… Nhưng đó có thể coi là yêu không? Nếu thật sự là vậy thì giống như lòng chiếm hữu tác quái hơn.
Nàng nhất thời thất thần, trầm ngâm hồi lâu, lại hỏi: “Vậy… cái chết của Thôi Vân Trì?”
Tạ Nghiễn khẽ cụp mắt, không muốn Cố Niệm nhắc lại nhân vật bẩn thỉu này.
Nhưng nếu nàng đã thẳng thắn hỏi ra, hắn cũng không định giấu giếm: “Đó là hắn ta gieo gió gặt bão, ta chẳng qua chỉ phái người làm cái việc bí mật báo tin, nếu hắn không tham lam d*m d*c, sao lại dính vào loại thị phi này?”
Cố Niệm bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức lại có chút kỳ quái nhìn Tạ Nghiễn: “Cho nên, thuốc đó…”
Nàng còn nhớ Liên Nhi từng nói với nàng, đêm đó Thôi Vân Trì vì uống phải bí dược lão tú bà đưa tới, lúc này mới cuồng tính nổi lên, bằng không theo tính tình của hắn ta, lúc đó đáng lẽ không đến mức hoàn toàn mất chừng mực.
Tạ Nghiễn chán ghét nhíu mày: “Đó là do hắn ta tham lam vô độ, có liên quan gì đến ta chứ?”
Cố Niệm coi như hắn đang phủ nhận.
Nàng im lặng trong giây lát, dường như… cũng không còn thắc mắc gì thêm, về phần những chuyện nhỏ nhặt làm lộ tin tức kia, cũng không cần truy hỏi nữa, nhị vị đại nhân Hầu phủ biết được ngọn nguồn việc này, ngoài Tạ Nghiễn thì còn có thể là ai nói ra nữa?
Về phần chuyện của Giả Huệ Vân, lại càng không tiện mở miệng truy hỏi. Nàng không muốn biết Tạ Nghiễn đã dàn xếp với nàng ta thế nào, tóm lại, Giả Huệ Vân sau đó quả thực không còn vô cớ gây sự nữa.
Cố Niệm dằn lại cảm xúc dâng trào, mà Tạ Nghiễn lại không định bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy.
Hắn lẳng lặng kéo ghế lại gần hơn một chút, hai người chỉ còn cách nhau một nắm tay, mà Cố Niệm đang chìm trong suy tư, lúc này hoàn toàn không nhận ra.
“Niệm Niệm, ban nãy nàng nói sai rồi.” Hắn ghé sát lại, dọa Cố Niệm phải lùi về sau né tránh.
Nàng căng thẳng nhìn hắn chằm chằm, khẽ nói: “Gì cơ?”
Tạ Nghiễn nhìn vào mắt nàng, từng chữ từng chữ nói vô cùng rõ ràng: “Vì nàng, tất cả mọi chuyện đều là cần thiết.”
Trái tim Cố Niệm như có một vệt sao băng xẹt qua, đột ngột mất kiểm soát mà rơi xuống.
Ánh mắt hắn trong trẻo, bên môi ẩn hiện ý cười, dáng vẻ hăng hái phong độ này giống như trước đây vậy.
Nàng chưa từng biết Tạ Nghiễn là người bạo dạn thẳng thắn như vậy, vị công tử gia đoan trang, chững chạc, khắc kỷ phục lễ, lại cũng có thể ngày này qua ngày khác, không biết mệt mỏi mà nói những lời hồ đồ khiến nàng xấu hổ, làm những chuyện hoang đường khiến người ta không thể chống đỡ.
Mà từ khi trùng phùng tới nay, Tạ Nghiễn đã nói với nàng quá nhiều, thỉnh thoảng cũng làm quá mức.
Nàng căng thẳng nuốt nước bọt, môi anh đào khẽ run, qua hồi lâu, năm ngón tay đặt trên đầu gối khẽ nắm lại, từng chút từng chút cào cào vào lòng bàn tay, dấy lên một cảm giác tê dại châm chích.
Giọng Cố Niệm nhỏ như muỗi kêu: “Nhưng chúng ta…”
Tạ Nghiễn không cho nàng trốn tránh nữa, hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, chúng ta đừng hòa ly có được không?”
Lòng bàn tay Cố Niệm run lên, cảm giác ấm áp đó lan ra, cách dùng từ lần này của hắn lại ngược về ba năm trước, quay về buổi chiều hôm đó ở Sơ Vũ Hiên.
Không phải cầu xin tha thứ, cũng không còn là bắt đầu lại, mà là muốn đem đoạn nhân duyên hồ đồ bị cắt đứt này, khâu vá lại vào thời khắc đáng lẽ nên tiếp tục nhất.
Lẽ ra hắn nên nói ra từ sớm, ngay lúc phát hiện nàng không ổn thì nên ngăn nàng lại, tìm hiểu nàng, che chở nàng…
Hắn nói là “đừng hòa ly”, trong lời nói đã mặc định, bọn họ chưa bao giờ chia xa, chỉ là vẫn luôn sống ở hai nơi khác nhau với danh nghĩa phu thê.
Cố Niệm có chút bâng khuâng, nếu… lúc đó hắn không tới Tầm Khê thì sao? Hoặc là, Khâm sai đi xuống phía nam không phải là Tạ Nghiễn.
Nàng sẽ gả cho Thôi Vân Trì như ước hẹn ư? Hay là ngày nào đó bị vụ án này liên lụy, cũng nhận lấy tội danh lưu đày.
Vậy Tạ Nghiễn thì sao? Phần áy náy này của hắn cũng tốt, nhung nhớ cũng được, hay là một chút rung động kia, lại có thể kéo dài bao nhiêu năm, lẽ nào cả đời này đều đặt nàng ở trong lòng, cả đời không cưới thê tử ư?
Cố Niệm không đa tình tự mình huyễn hoặc như vậy, nàng biết tình cảm của con người có hạn, Tạ Nghiễn bây giờ có thể cho nàng, đã là toàn bộ của hắn.
Nàng không phải người thích đa sầu đa cảm, nhưng không biết tại sao, đối với chuyện của Tạ Nghiễn, nàng luôn có chút tính toán… Nàng bất ngờ phát hiện, nàng muốn hắn làm nhiều hơn cho nàng.
Cố Niệm đột nhiên ý thức được điểm này, lại quay sang mở nhẹ mắt hạnh, không dám tin nàng lại nảy sinh tình cảm khác lạ với Tạ Nghiễn.
Loại h*m m**n chiếm hữu, h*m m**n đòi hỏi chỉ tồn tại giữa những nam nữ si tình, giống như một tấm lưới khổng lồ, bất tri bất giác lặng lẽ lan tràn trong lòng nàng, mà đầu kia của dây leo, quấn quanh chính là Tạ Nghiễn, vị thiếu niên tướng quân mà nàng trộm yêu mến thời thiếu nữ.
Nàng chợt tỉnh ngộ, hàng mi dài khẽ run, ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn đang si ngốc nhìn mình.
Cố Niệm môi anh đào khẽ mở: “Buổi tối từ nhà Tiểu Lục Tử trở về, ngài vốn định nói gì với ta?”
Tạ Nghiễn sững sờ, lập tức thấp giọng đáp: “Niệm Niệm, ta là người nhà của nàng, cho nên ta muốn nàng ở lại, ta muốn đưa nàng về nhà.”
Năm ngón tay Cố Niệm run lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Tạ Nghiễn, khóe môi rụt rè khẽ động.
Nhà… từ này trước nay luôn cách nàng rất xa, nhưng từ khi hiểu chuyện, nàng vẫn luôn cố gắng hấp thụ sự ấm áp của “nhà”. Từ Đổng thị đến phu thê Thôi bá, những điều tốt đẹp nàng sở hữu mới ngắn ngủi làm sao, mà trong đó lại còn xen lẫn bi kịch khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Nàng chưa bao giờ dám xem Hầu phủ là nhà của mình, cho dù Lý Ngọc Chân và Tạ Chấn đối xử hòa nhã khách khí với nàng, nhưng lúc đó nàng biết nàng và quý nhân có sự khác biệt một trời một vực, càng không xứng với Tạ Nghiễn, bởi vậy chưa bao giờ dám vượt giới hạn.
Mãi đến lúc này, Tạ Nghiễn khẩn thiết mà chân thành nói với nàng, hắn là người nhà của nàng, hắn muốn đưa nàng về nhà.
Trong lòng nàng xúc động, thứ muốn có nhiều hơn, chẳng qua cũng là muốn cầu một phần an lòng.
Những ngày qua, nàng bóc tách từng lớp kén, cũng đã biết rất nhiều chuyện Tạ Nghiễn hoặc là giấu giếm, hoặc là thẳng thắn, nàng còn có thể yêu cầu gì ở hắn nữa đây?
Nàng đã thật lòng yêu một người, đáy lòng hiểu rõ dáng vẻ khi yêu mến một người, nàng có thể cảm nhận được một cách chân thực tình yêu của Tạ Nghiễn, càng cam tâm tình nguyện hưởng thụ sự đối tốt của hắn với nàng.
Nếu nàng tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ chậm chạp để trốn tránh, chẳng phải sẽ có hiềm nghi được sủng mà kiêu ư?
Cố Niệm khẽ nắm năm ngón tay, chớp chớp mắt, dường như đã hạ quyết tâm.
Nàng chậm rãi lật tay lại nắm lấy bàn tay to của Tạ Nghiễn, hắn mừng rỡ như khôn xiết, kinh ngạc nhìn Cố Niệm, bên môi đã không kìm được mà nở một nụ cười rõ rệt.
“Vậy chàng… đừng để ta một mình nữa nhé.” Ngón tay nàng chậm rãi lướt qua lòng bàn tay hắn, giống như móng vuốt mềm mại đầy lông của thỏ con, cơn ngứa ran này lan đến tận tim Tạ Nghiễn, theo câu nói này của nàng mà dấy lên từng gợn sóng.
Cố Niệm khẽ cúi đầu, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, mắt sao lưu chuyển, còn chưa kịp đợi Tạ Nghiễn trả lời, nàng đã bị kéo vào lòng.
Quan phục phẳng phiu của hắn cọ xát vào lớp áo lụa mềm mại của nàng, mặt nàng áp lên lồng ngực hắn, nàng nghe rõ ràng tiếng tim đập vừa gấp gáp vừa hỗn loạn của Tạ Nghiễn.
Hắn ôm nàng thật chặt, giống như muốn ấn nàng vào trong cơ thể không bao giờ tách rời, hơi thở ấm nóng phả xuống, giọng nam trầm ấm của hắn vang lên bên tai nàng: “Niệm Niệm, ta sẽ không để nàng phải đau lòng khổ sở nữa.”
Cố Niệm khẽ cong khóe môi, mỉm cười không tiếng động, chậm rãi giơ tay lên ôm lấy tấm lưng rộng của hắn.
Nàng chưa bao giờ ý thức sâu sắc đến thế, vóc người Tạ Nghiễn lại cao lớn rắn rỏi như vậy, hai tay nàng còn không thể ôm hết, chỉ có thể hờ hững đặt sau lưng hắn, cố gắng đáp lại cái ôm của hắn.
Nàng cố gắng dụi dụi, mấy sợi tóc tơ trước trán cọ vào chiếc cằm góc cạnh của Tạ Nghiễn, ánh mắt hắn sầm xuống, đột nhiên bế nàng đặt lên đùi.
Cố Niệm sững sờ, ngước mắt nhìn Tạ Nghiễn, lại bị bàn tay to của hắn giữ lấy cằm, một giây sau, nụ hôn mạnh mẽ mà nóng bỏng rơi xuống.
Hắn khẽ cắn mở môi nàng, đã quen đường quen lối bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng, lần nữa quấn quýt c*n m*t. Đầu nàng bị hắn nâng lên, hai tay ban đầu căng thẳng mà kiềm chế níu lấy vạt áo hắn, sau đó thả lỏng, năm ngón tay hờ hững đặt trên vai hắn, mấy tiếng r*n r* yêu kiều tràn ra, môi đỏ mọng long lanh như có nước, nàng bị hắn hôn đến ánh mắt mơ màng không biết nên nhìn về đâu.
Tạ Nghiễn khó khăn lắm mới buông nàng ra để th* d*c, tiếng hít vào lại là một tiếng kêu khẽ yếu ớt, đón lấy ánh mắt đầy ẩn ý của Tạ Nghiễn, Cố Niệm lập tức đỏ bừng mặt.
Hắn đỡ thẳng người nàng dậy, nụ hôn vụn vặt triền miên lại từ từ rơi xuống, người nàng mềm như nước, nếu không phải được Tạ Nghiễn ôm, chỉ sợ đã sớm nằm dựa hết trên người hắn.
Cố Niệm bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo, nhất thời đầu óc quay cuồng, quên hết tất cả, mãi đến khi trước ngực đột nhiên dấy lên một cơn tê dại, nàng mới kinh hãi thở gấp ra tiếng, vội giơ tay chống lên vai Tạ Nghiễn, lắc đầu nói: “Đừng, đừng… như vậy không tốt.”
Nàng chột dạ nhìn cánh cửa đóng chặt, đừng nói tai vách mạch rừng, lùi vạn bước mà nói, nghĩa thục là thánh địa dạy học trồng người, nàng tuyệt đối không muốn xảy ra chút chuyện trăng hoa tình ái nào với Tạ Nghiễn ở đây.
Tạ Nghiễn thở hổn hển, hàng mi dài rũ xuống, cũng nhận ra mình hoang đường thất thố, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại một chút, ngước mắt nhìn Cố Niệm, thấy nàng e dè nhìn hắn, nhất thời trong lòng nóng rực, nhưng lại không dám tiếp tục tùy tiện làm bậy.
Hắn sửa sang lại y phục cho Cố Niệm, yêu thương v**t v* bên má nàng, đầu ngón tay khẽ v**t v* làn da mềm mại, yêu thích không nỡ buông tay.
“Đừng sợ, ta không làm bậy.”
Hắn nới lỏng trói buộc, vốn tưởng Cố Niệm sẽ quay về ghế ngồi, ai ngờ nàng lại e thẹn cúi mày cười, rồi đột nhiên bổ nhào vào lòng hắn, đầu rúc vào trước ngực hắn, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Ngữ khí của nàng vô cùng mềm mại: “Nếu như là mơ, vậy cứ để ta tham lam thêm một chút đi…”
Không ai biết, nàng khao khát một chỗ dựa ổn định vững chắc này biết bao.
Dù nàng có độc lập đến đâu, bây giờ đã có thể một mình đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng có một người có thể bao bọc sự thất vọng của nàng, dung nạp sự yếu đuối của nàng, khiến nàng cảm thấy thế gian này thực ra còn tốt đẹp hơn nàng tưởng tượng.
Tạ Nghiễn thì thầm bên tai nàng: “Ta thà rằng nàng tham lam với ta nhiều hơn một chút.”
