Mộng Tỉnh Hòa Ly - Trư Trư Đinh

Chương 75: Vào giây phút đó, hắn đã nắm chặt tay nàng



Ba năm đầu tiên.
Cố Niệm cuối cùng vẫn ở lại Kinh thành, đây là sự thật mà nhiều người ngầm thừa nhận trong lòng.
Từ Ngôn Tân trong thời gian này đã gặp mặt nàng, mọi việc của hắn ta ở Kinh thành đã định, bèn đến hỏi thăm Cố Niệm về chuyện đi hay ở theo phép tắc, trong lòng mọi người đều biết rõ, Cố Niệm cũng không giả vờ giả vịt che giấu, chỉ nói nàng đã cùng Tạ Nghiễn đã làm lành với nhau, không còn ý định quay về Tầm Khê nữa.
Từ Ngôn Tân nhận ủy thác của Yến vương, cầm lệnh điều động đến Tầm Khê nhậm chức, hắn ta là một người thanh liêm chính trực, tự nhiên cũng sẽ trở thành vị quan phụ mẫu mà trăm họ Tầm Khê thật sự có thể trông cậy.
Cùng hắn ta vinh quy còn có Lâm Việt.
Trong lòng Cố Niệm vốn có nghi ngờ, lại cảm thấy Tạ Nghiễn không đến mức hẹp hòi như vậy.
Sau đó nàng lén hỏi Tạ Nghiễn, mới biết đó là Lâm Việt tự xin điều đi, hắn ta từ miệng huynh tẩu và Từ Ngôn Tân biết được không ít chuyện cũ của Tưởng Vịnh Chính, ở Kinh đô cũng đã bôn ba quá lâu, muốn nhân cơ hội này trở về quê hương, vừa hay có thể phụ tá cho Từ Ngôn Tân.
Mọi người đều có nơi chốn của riêng mình, Cố Niệm cũng không hề nhàn rỗi.
Mấy năm nay, Cố Niệm không hề giống như người khác phỏng đoán là ru rú trong Hầu phủ sống an nhàn sung sướng.
Nàng vẫn đến thôn Tam Hợp, ban đầu là giúp đỡ Phùng lão, sau đó lão tiên sinh về hưu an hưởng tuổi già, nàng liền gánh vác trọng trách, còn cùng Nhiếp Xu Nhi mở một nghĩa thục viên, kêu gọi các nữ tử trong thành từng đọc sách cùng nhau quản lý trường học.
Về sau, danh tiếng của Cố Niệm ngày càng vang dội, chuyện nghĩa thục truyền đến trong cung và Hoàng đế biết được.
Hôm đó Cố Niệm nghỉ phép trở về Kinh thành, vốn đang ở Sơ Vũ Hiên chờ Tạ Nghiễn về nhà, chẳng ngờ lại chờ được Thường thị trong cung mang chiếu chỉ đến.
Chỉ là lần này, bút son ngự phê thưởng cho nàng không còn là một đoạn nhân duyên tốt đẹp nữa, mà là phong hiệu Cáo mệnh phu nhân.
Ngày nay quốc thái dân an, các nước lân cận phía Bắc tỏ thái độ hèn mọn, một mực cầu hòa, Tạ Nghiễn đã rất lâu không còn khoác áo giáp ra trận. Lý Hoài vào tiết Lập xuân một năm trước đã vào làm chủ Đông cung, dần dần, Hoàng đế đã không còn hỏi đến triều chính, từng bước giao quyền cho Thái tử giám quốc, Tạ Nghiễn lại càng bận rộn hơn.
Phu thê họ mỗi người đều có hoài bão riêng, nhưng chuyện con cái lại chậm chạp chẳng thấy động tĩnh gì.
Lý Ngọc Chân và Tạ Chấn rất bình thản, bọn họ trước nay không thích can dự vào chuyện riêng tư của con cháu, ngoài việc dâng trà theo lệ và buổi yến tiệc gia đình vào dịp lễ Tết, đôi bên cứ sống cuộc sống của riêng mình, giữ khoảng cách nhất định, thỉnh thoảng thân thiết một chút, đối với mọi người đều là một loại hưởng thụ.
Tạ Nghiễn lại càng không vội, hắn vốn dĩ đã có chút bất mãn vì công vụ bận rộn đến mức không thể ngày ngày đối mặt với Cố Niệm, lỡ đâu ngày nào đó lại có thêm một đứa trẻ quấn lấy Cố Niệm, hắn sẽ không thể tiếp tục phóng túng được nữa.
Trong nhà này, người duy nhất có chút dao động lại chính là Cố Niệm.
Nàng cũng không phải mang tâm tư nhất định phải nối dõi tông đường cho Tạ gia, chẳng qua là, có đôi khi nàng qua lại với Nhiếp Xu Nhi, thấy bên cạnh Yến vương đã con cháu đuề huề, tiểu nữ nhi đang ở độ tuổi bi bô tập nói, luôn miệng gọi “thẩm mẫu an hảo”, giọng sữa nhỏ ngọt ngào, khiến người ta vừa thấy đã yêu thích, không khỏi cũng cân nhắc đến chuyện này.
Cố Niệm sau đó cũng thầm tính toán, bọn họ có thể xem là đôi phu thê cực kỳ không biết kiềm chế, đừng nhìn Tạ Nghiễn ra vẻ quân tử đạo mạo, ban ngày mở miệng ngậm miệng đều là khắc kỷ phục lễ, nhưng nhiều nhất là qua hai buổi tối liền ném hết mọi lời hứa ra sau đầu, hết lần này đến lần khác dày vò Cố Niệm đến nước mắt lưng tròng.
Tạ Nghiễn chưa bao giờ bắt nàng uống thuốc tránh thai, lại vì hắn hứng tình tùy hứng, mỗi lần làm chuyện đó đều là đột nhiên nổi hứng, cho nên mấy cái bao mỏng (ám chỉ dụng cụ tránh thai) chuẩn bị sẵn trước nay cũng chưa kịp dùng.
Nhưng kỳ lạ thay, nhiều năm trôi qua như vậy, Cố Niệm chưa từng mang thai.
Đêm nay nàng cuối cùng cũng không nhịn được, tắm rửa sạch sẽ từ sớm rồi ngồi trên giường đợi Tạ Nghiễn thu dọn xong trở về phòng, vốn định bụng sẽ cùng hắn nói rõ ràng chuyện này.
Vì tiết trời đang là cái lạnh cuối xuân, nên nàng quấn chặt chăn, chỉ để lộ ra một đoạn cổ chân trắng như ngọc không tì vết. Mái tóc dài đen nhánh mềm mượt xõa tung, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, vì địa long vẫn chưa dỡ bỏ hoàn toàn, nên trong phòng ấm áp, gò má nàng hơi ửng hồng, trông như điểm xuyết một vệt son phấn nhàn nhạt.
Tạ Nghiễn khoác một bộ thâm y rộng rãi thong thả bước vào phòng, ngước mắt liền nhìn thấy mỹ nhân trắng ngần như trăng dưới ngọn đèn mờ ảo.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, đi tới mấy bước, vừa giơ tay liền cởi toạc bờ vai ngọc của Cố Niệm ra.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo trong màu trơn, chất liệu mỏng manh xuyên thấu, lờ mờ lộ ra chiếc yếm màu hải đường, càng thêm vẻ kiều diễm.
Yết hầu Tạ Nghiễn khẽ trượt, hiếm khi thấy nàng mặc bắt mắt như vậy, lập tức nhẹ nhàng đẩy một cái, đè Cố Niệm ngã xuống chăn.
Nàng vội giơ tay chặn lại: “Đừng, chờ một chút! Ta có lời muốn nói với chàng——”
Nụ hôn của Tạ Nghiễn đã rơi xuống, mãnh liệt mà dạt dào, thế tới hung hãn, nào cho phép nàng ngăn cản.
Câu trả lời mơ hồ trầm đục của hắn tràn ra giữa môi răng: “Lát nữa hãy nói.”
Cố Niệm “a” lên một tiếng, cổ chân đã bị hắn nắm lấy, khẽ kéo xuống dưới, lòng bàn tay ấm áp di chuyển lên trên, dễ dàng tìm được góc mềm mại nhất, chỉ cần khẽ động đậy, Cố Niệm liền chỉ còn lại tiếng r*n r* ư ư.
Qua một lúc lâu, chân nàng mềm nhũn móc vào khuỷu tay hắn, Cố Niệm ngửa cằm th* d*c mệt mỏi, hắn mân mê phần thịt mềm mại như đậu hũ, th* d*c một hơi, giây lát sau, mới đưa ngón tay gạt lọn tóc ướt bên thái dương của nàng ra.
Giọng Tạ Nghiễn vẫn khàn đi một cách khác thường “Vừa rồi nàng muốn nói gì?”
Cố Niệm ngay cả sức lực mở miệng cũng không còn, khóe môi khẽ run, nghiêng mặt vùi vào trong chăn, lắc lắc đầu, giọng nói ồm ồm: “Không nói nữa, ta buồn ngủ…”
Nàng hơi trở mình, bắp chân thon mịn khẽ đung đưa trong không trung, một đường cong màu trắng tinh chói mắt lọt vào trong đáy mắt Tạ Nghiễn, hơi thở hắn nặng nề, giơ tay nắm lấy cổ chân nàng.
Cố Niệm như gặp phải đại địch, gắng sức co chân giằng về phía sau, mang theo chút giọng nức nở oán trách: “Tạ Thiếu Hành, chàng muốn làm chết ta à?”
Tạ Nghiễn khẽ cắn lấy cổ chân nàng, một cơn tê ngứa đau nhói lan đến tận đáy lòng, nàng rên khẽ, quyết định cứ thế mềm oặt ra trong chăn, không muốn làm ra sự phản kháng vô ích nữa.
Hắn thấy nàng từ bỏ chống cự, bèn cười khẽ: “Là thoải mái đến chết à?”
Gương mặt xinh đẹp của Cố Niệm lập tức đỏ bừng lên, càng lúc càng cảm thấy Tạ Nghiễn mặt dày vô sỉ, trước kia thật sự là bị hắn lừa rồi.
Tạ Nghiễn cuối cùng cũng chịu buông tha nàng, nhẹ nhàng đặt chân nàng xuống, kéo chăn qua, đắp cho nàng cẩn thận, lúc này mới nằm nghiêng xuống bên cạnh nàng, tỉ mỉ ngắm nhìn dáng vẻ của Cố Niệm.
Nàng nhắm mắt, sắc mặt vẫn còn vương tơ hồng, dưới môi có một vết răng nhàn nhạt, đó là phản ứng theo bản năng khi nàng thực sự không thể trốn tránh trong cơn mê loạn.
Lúc này hắn mới nghiêm túc nói: “Niệm Niệm, nàng muốn nói gì?”
Tạ Nghiễn nhẹ nhàng v**t v* đầu nàng, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng vuốt suối tóc dài.
Cố Niệm nín thở giây lát, vẫn nhắm mắt, nói nhỏ: “Chúng ta… có phải nên tìm đại phu đến xem thử không?”
Tạ Nghiễn không hiểu ý nàng, lầm tưởng Cố Niệm cơ thể không khỏe, lập tức sa sầm mặt, tập trung mười hai phần tinh thần xoay người ngồi dậy “Nàng sao vậy?”
Cố Niệm không muốn nhìn thẳng hắn, dường như trốn tránh như vậy có thể làm giảm bớt cảm giác xấu hổ, mặt nàng ửng hồng, ấp úng nói: “Đã không biết bao nhiêu lần rồi, sao ta lại không có chút động tĩnh nào hết vậy…”
Tạ Nghiễn nghe vậy ngẩn ra, ngẫm nghĩ một lát, lúc này mới hiểu ra ý tứ trong lời của nàng.
Hắn khẽ thở dài vì sự ngây thơ của nàng, nhưng lại bất ngờ vì hóa ra nàng muốn cùng hắn dưỡng dục một sinh mệnh mới, không khỏi vừa buồn cười vừa cảm động, một tư vị không thể diễn tả rõ ràng quanh quẩn trong lòng.
Tạ Nghiễn cười khẽ, chỉ hỏi: “Nàng muốn có con sao?”
Đáy lòng Cố Niệm sững lại, hơi cau mày, đôi môi đỏ hé mở, nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào.
Nàng muốn có con sao? Chắc là cũng muốn… Dù sao đó cũng là cốt nhục của nàng và Tạ Nghiễn, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nghĩ, không biết đứa trẻ sinh ra sẽ giống ai nhiều hơn? Mà việc cùng người mình yêu dưỡng dục một sinh mệnh, đây quả thực được coi là một chuyện vui lớn khiến tâm trạng người ta vui vẻ.
Cố Niệm nghĩ ngợi, rồi hỏi ngược lại hắn: “Vậy chàng có muốn không?”
Tạ Nghiễn vươn ngón tay véo má hồng của nàng, cười nói: “Ta nghe lời nàng, Niệm Niệm.”
Cố Niệm mỉm cười thấu hiểu, thuận thế nắm lấy cổ tay hắn, ôm ngón tay hắn vào trước ngực, nói khẽ: “Vậy cũng phải tìm đại phu xem trước đã, ta cứ cảm thấy có chỗ không đúng.”
Nàng dừng một chút, không khỏi có chút ngượng ngùng “Làm gì có đôi phu thê nào giống chúng ta chứ, không tiết chế như vậy mà vẫn không thể có con…”
Tạ Nghiễn không nhịn được cười khẽ, cúi người hôn lên má tiểu thê tử một cái: “Cô nương ngốc, ta không uống thuốc kia nữa là được rồi, chuyện này không liên quan đến nàng.”
Cố Niệm sững sờ, cuối cùng cũng mở mắt ra, không thể tin được mà nhìn về phía Tạ Nghiễn, trong lòng không khỏi chấn động mạnh.
“Chàng, chàng uống thuốc gì?” Trong lòng nàng biết rất rõ, nhưng lại vô cùng không dám tin.
Tạ Nghiễn vì không muốn nàng chịu khổ, cũng để tiện cho bản thân, vậy mà lại luôn lén uống thuốc dùng để tránh thai cho nam tử —— chuyện này, Công chúa và Lão hầu gia có biết không? Thuốc đó lại làm tổn thương hắn đến mức nào?
Nàng nhất thời hoảng hốt bối rối, cũng lập tức chống tay ngồi dậy, hơi mang vẻ oán trách nhìn Tạ Nghiễn nói: “Tại sao lại không nói với ta?”
Tạ Nghiễn tỏ vẻ không quan tâm: “Đại trượng phu uống chút thuốc cũng không chết được.” Hắn giơ tay, nhẹ nhàng v**t v* bờ vai tròn trịa của Cố Niệm “Đây lại không phải thứ gì tốt đẹp, sao nàng lại có vẻ như mình bị chịu thiệt thòi vậy? Nào, cười một cái xem.”
Cố Niệm lườm hắn, chỉ cảm thấy hoang đường. Nàng cảnh cáo: “Ta nói cho chàng biết, chàng đừng có làm bậy nữa, về già nếu như để lại mầm bệnh gì, ta mặc kệ chàng đấy.”
Tạ Nghiễn cười khẽ: “Chỉ sợ nàng mong ngóng được ngày ngày chăm sóc cho ta đấy.”
Cố Niệm giơ tay đẩy hắn, hắn vậy mà lại dễ dàng bị đẩy ngã nằm xuống, nàng giật mình, thuận thế bị hắn kéo ngồi lên trên.
Tạ Nghiễn cười tủm tỉm nhìn nàng: “Nếu đã định có con, vậy chúng ta phải cố gắng thêm chút nữa.”
Hắn chợt giơ tay lên, nhẹ nhàng x** n*n trên cánh đào mềm mại của nàng, bụng dưới Cố Niệm bất giác căng thẳng, đã xấu hổ không chịu nổi mà cúi đầu xuống, nhưng lại liếc thấy thứ đang dần dần thức tỉnh kia.
Xuân triều không nghỉ, tình ý dạt dào.

Ba năm thứ hai.
Năm đó sau ngày Kinh Trập*, Trấn Nam Hầu phủ truyền ra một tin vui lớn.
Kinh Trập*: một trong 24 tiết khí quan trọng trong lịch của các nước phương Đông
Thế tử phu nhân vào giữa mùa đông năm đó đã hạ sinh một nữ nhi trắng trẻo mập mạp, tóc tơ đen nhánh bóng lưỡng, trông giống như búp bê trong tranh Tết vậy, mà năm đó lại còn có điềm lành tuyết rơi, Khâm Thiên Giám quan sát được thiên tượng đại cát.
Hoàng đế long tâm đại duyệt, vung tay ban thưởng lớn, còn ra lệnh Tông Thất Phủ soạn thảo phong hiệu Quận chúa đưa đến Hầu phủ cho Tạ Nghiễn lựa chọn.
Nói chung, Cố Niệm không phải chịu khổ nhiều lắm, chỉ là thời kỳ đầu mang thai có hơi ốm nghén, thường xuyên ăn không vô ngủ không ngon, Tạ Nghiễn thức cùng nàng, nhưng không thể chịu khổ thay nàng, lúc đó liền có chút hối hận.
Đợi đến khi đứa trẻ ra đời, Lý Ngọc Chân đã sớm sắp xếp mấy vú nuôi ở Sơ Vũ Hiên thay phiên nhau chăm sóc đứa trẻ, cũng để Cố Niệm hoàn toàn không có nỗi lo về sau, chỉ cần dưỡng tốt thân thể, mỗi ngày nghỉ ngơi thật tốt là được.
Sơ Vũ Hiên náo nhiệt hơn thường ngày, ma ma ra ra vào vào một đôi tay đếm không xuể, nhưng Tạ Nghiễn lại càng thích tự mình làm lấy, chê bai người khác chăm sóc không chu đáo, hắn ngược lại vô cùng ân cần bưng nước cho Cố Niệm rửa mặt lau người, lại còn trông chừng nàng mỗi ngày sớm tối uống canh hoàng kỳ.
Hắn sợ nàng chịu khổ, đã sớm nhờ Lý Hoài lấy thuốc làm mất sữa không hại thân thể ở Ngự y viện, không để Cố Niệm chịu một chút khổ sở nào.
Lúc đứa trẻ tỉnh táo không khóc quấy thì thường được bế đến trong phòng ở cùng Cố Niệm, nhưng Tạ Nghiễn sợ nàng mệt, tuyệt đối không cho nàng bế con quá lâu, rõ ràng là vị Đại tướng quân thần dũng phi thường, lại cam tâm xắn tay áo rửa sạch tay, học theo dáng vẻ của vú nuôi cẩn thận bế ẵm dỗ dành tiểu nữ nhi mềm mại tròn vo kia.
Cố Niệm bèn dựa vào thành giường, nhìn Tạ Nghiễn thay đổi đủ trò để chọc cho con cười.
Nhìn hắn cười, nàng cũng không ngăn được ý cười bên môi, từ rất nhiều năm trước đã cảm thấy ông trời đối xử với nàng không tệ.
Một thời gian dài sau khi ở cữ xong, Cố Niệm chăm sóc con vậy mà lại rất lóng ngóng, ngược lại Tạ Nghiễn lại có thể nói chính xác nhu cầu của đứa trẻ khi khóc quấy.
Hôm đó đứa trẻ ngủ say sưa trong lòng Tạ Nghiễn, vú nuôi còn chưa đến bế người đi, Cố Niệm đã xỏ giày bước lên trước, đưa tay cũng muốn bế con một chút.
Tạ Nghiễn không cho, ngược lại bảo nàng ngồi xuống cho ngay ngắn, để tránh làm tổn thương eo sau này phải chịu khổ.
Cố Niệm chán nản dựa vào mép giường, thấy hắn đã thành thạo đến mức có thể một tay bế con, một tay xem sách, không khỏi ngẩn ngơ xuất thần một lúc, chợt lẳng lặng nói: “Mấy việc này thật ra cũng không cần chàng làm, ta là nương thân của nó, cũng nên học cách chăm sóc nó mới phải.”
Tạ Nghiễn chậm rãi lật qua một trang giấy, ung dung nói: “Sao lại có chuyện cần hay không cần? Chăm sóc con cái vốn dĩ không phải là bổn phận của nữ nhân, không ai sinh ra đã biết làm phụ mẫu, nếu đã có thể học cách chăm sóc người khác, nam nhân hay nữ nhân thì có gì khác biệt?”
Cố Niệm sững sờ, vậy mà lại cảm thấy lời này của hắn không có chút sơ hở nào, nàng khẽ mở to mắt hạnh, cứ như vậy bị hắn thuyết phục một cách dễ dàng.
Tạ Nghiễn chậm rãi nói: “Ban đầu vì cầu xin nàng tha thứ, những lời ta đã nói tuyệt đối không phải là lời ngon tiếng ngọt. Ta đã nói không để nàng đau lòng khổ sở, những gì ta có thể làm nhất định sẽ làm được.”
Cố Niệm mím mím môi, cười khẽ lẩm bẩm: “Biết chàng cực kỳ tốt rồi, cũng không cần phải lúc nào cũng tự đề cao bản thân mình.”
Tạ Nghiễn khẽ “chậc” một tiếng, không so đo với nàng.
Một lát sau, vú nuôi cuối cùng cũng bước vào phòng, giải thích một tràng rằng hôm nay Lý Ngọc Chân phái mấy vị ma ma mang vải mới đến may quần áo cho đứa trẻ, dặn dò rất nhiều điều, vì vậy mới chậm trễ một lúc.
Tạ Nghiễn lẳng lặng gật đầu, không làm khó, mặc cho bà bế nữ nhi đang ngủ say xuống.
Qua quá trưa, buổi chiều mùa xuân là lúc thoải mái dễ chịu nhất khiến người ta buồn ngủ.
Cố Niệm đọc sách cùng hắn một lúc, lại nói rất nhiều chuyện phiếm, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, khẽ che miệng ngáp, chậm rãi đứng dậy, định lên giường nghỉ ngơi một lát.
Nàng đi đến bên giường, cúi người phủi phủi chăn nệm, còn chưa kịp đứng thẳng, sau lưng lồng ngực ấm áp chợt áp sát.
Nàng bị đụng nhẹ một cái, bắp chân va vào mép giường, phản ứng theo bản năng liền quỳ sụp xuống chăn.
Đôi mắt đẹp của Cố Niệm hơi trợn lên, chưa kịp quay đầu lại, nụ hôn của Tạ Nghiễn đã áp tới: “Hôm nay cuối cùng cũng có thể rồi chứ? Ta chờ không nổi nữa rồi.”
Nàng nào còn cơ hội trả lời, chẳng bao lâu đã bị hắn hôn đến * l**n t*nh m*, nửa đẩy nửa thuận cởi bỏ vướng víu, đã nhịn quá lâu vậy mà lại trở nên nhạy cảm lạ thường, chỉ hơi trêu chọc một chút toàn thân liền mềm nhũn, cảm giác tê dại mãnh liệt lan ra tứ chi bách hài.
Tạ Nghiễn cũng không có nhiều kiên nhẫn, hắn vươn người phát ra một tiếng thở than thỏa mãn, rơi xuống vô số nụ hôn triền miên trên tấm lưng ngọc của nàng.
Cố Niệm vừa khó chịu vừa hưởng thụ mà th* d*c, run giọng nói: “Chậm, chậm một chút…”
Tạ Nghiễn không để ý, v**t v* cằm nàng, hai ngón tay dài vô tình trượt vào giữa môi nàng, nàng vô thức m*t lấy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cuối cùng, nàng mồ hôi thơm đầm đìa ngã vật xuống chăn, yếu ớt nhắc nhở: “Chàng, chàng đeo cái đó vào đi…”
Nàng không còn mặt mũi nào để nói quá rõ ràng, cũng biết Tạ Nghiễn thực ra rất rõ. Nếu như nàng vừa mới ở cữ xong lại mang thai, cho dù mấy tháng đầu có thể giấu được, nhưng đứa trẻ đủ tháng đủ ngày cuối cùng vẫn phải sinh ra đúng kỳ, đến lúc đó người có tâm chỉ cần hơi tính toán một chút, liền biết bọn họ không tiết chế đến mức nào.
Năm ngón tay Tạ Nghiễn dùng sức, giọng khàn khàn nói: “Dùng không được.”
Cố Niệm không nhịn được thấp giọng nghi ngờ hắn: “Chàng, chàng lại gạt người… ư…”
Tạ Nghiễn trầm giọng: “Thứ đó quá nhỏ.”
Nàng bỗng nghẹn lại, tiếng rên khẽ rất nhanh đã biến thành tiếng nức nở nũng nịu.
Sau ngày hôm đó, số lần truyền nước ở Sơ Vũ Hiên lại trở nên thường xuyên.
Chẳng qua là, đứa con thứ hai của Tạ Nghiễn và Cố Niệm, đã ra đời vào giữa mùa hè năm tiểu Quận chúa lên ba tuổi.
Đứa nhi tử trời cho này là một sự cố ngoài ý muốn.
Sau khi tiểu Quận chúa ra đời, Cố Niệm nghiêm phòng tử thủ, tuyệt đối không chịu để Tạ Nghiễn lén uống thuốc nữa. Cho nên, hai người đã tìm không ít phương pháp kỳ lạ cổ quái để tránh mang thai, không biết là may mắn hay là phương pháp có hiệu quả, vậy mà thật sự bình an vô sự suốt nhiều năm.
Nhưng chính là vào cái lần Lý Hoài đưa ra chủ ý xấu, nói bọn họ khổ sở làm gì, thật ra có thể tính ngày hành sự, phụ nữ trong một tháng luôn có mấy ngày sẽ không mang thai.
Nhưng Lý Hoài đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của vị biểu đệ tốt này của hắn ta, đương nhiên, cũng có thể là do chính Lý Hoài truyền đạt sai.
Tóm lại Cố Niệm nửa tin nửa ngờ cùng Tạ Nghiễn thực hành một phen, hậu quả chính là tháng sau nguyệt sự của nàng chậm chạp không tới, Ngự y đến thỉnh an bắt mạch cho Lý Ngọc Chân, tiện đường sang bắt mạch cho nàng.
Cuối cùng, Ngự y để lại một câu chúc mừng Tiểu hầu gia, còn có một toa thuốc an thai, vui vẻ phấn khởi xách hòm thuốc về cung.
Có người vui mừng có kẻ rầu rĩ, Cố Niệm ngược lại vẫn mong chờ sinh mệnh mới đến, ngay cả tiểu Quận chúa cũng ngày ngày quây quanh bên cạnh nàng bộc lộ sự tò mò và yêu thích mãnh liệt.
Tạ Nghiễn tự nhiên là không chịu nổi cái khổ này, lần trước hắn đã nhịn đến đủ phiền não rồi, đợi sau khi nữ nhi ra đời liền thầm hạ quyết tâm, không bao giờ định có đứa con thứ hai nữa.
Rốt cuộc người tính không bằng trời tính.
Nhân dịp tiệc đầy tháng của tiểu ca nhi, nó thậm chí còn chưa có một cái tên chính thức, tâm tư của Tạ Nghiễn đều đặt hết lên người Cố Niệm, thỉnh thoảng còn phải bớt thời gian quan tâm nữ nhi, thật sự không rảnh để ý đến hạt đậu nhỏ này.
Cuối cùng vẫn là Tạ Chấn giở gia phả, tạm thời đặt cho tiểu ca nhi một cái tên theo đúng quy củ.
Đợi đến khi sinh hoạt phu thê khôi phục như cũ, tâm tư của Tạ Nghiễn mới dần dần cân bằng đặt lên người hai đứa con.
Khi tiểu ca nhi biết nói biết đi, cũng bắt đầu bộc lộ thiên tính của mình, tiểu Quận chúa đã đến tuổi vỡ lòng đi học.
Mà vào cuối năm này, Kinh đô đã xảy ra một chuyện lớn, tiên đế băng hà, Thái tử Lý Hoài kế vị.
Năm sau, Thái hậu thất đức bị phế, giam lỏng trong hậu cung. Sở vương Lý Trạm câu kết với bè đảng phản nghịch, ý đồ mưu phản, bị tước đoạt phong hiệu, hạ làm thứ dân, cấm túc trong Vương phủ, không có lệnh triệu thì không được phép ra ngoài. Phe cánh Sở vương bị nhổ tận gốc, kẻ đáng bị truy cứu kẻ đáng bị hỏi tội, một người cũng không thoát.
Giờ khắc này Cố Niệm cuối cùng cũng hiểu rõ, Tạ Nghiễn ban đầu nói với nàng, rất nhiều chuyện không cần phải quá nóng vội rốt cuộc là có ý gì.

Năm thứ mười.
Hai đứa trẻ dần dần lớn lên, tiểu Quận chúa đã trổ mã ngày càng xinh đẹp, mà tiểu ca nhi cũng đã đến tuổi vỡ lòng.
Nhân dịp tiểu ca nhi sắp vào học ở Hoàng thục, cả nhà bốn người cùng đến núi Bất Lưu để hóng mát tránh nóng.
Đây là thói quen được giữ gìn trong nhiều năm, bọn họ giống như tổ phụ Tạ Chấn, không hề tiêm nhiễm bao nhiêu thói quen phong lưu thịnh hành của thế gia.
Có thể ăn cám nuốt rau, cũng có thể ăn sơn hào hải vị, ra ngoài đơn giản, cũng thích đến những nơi nhỏ không mấy nổi tiếng nhưng phong cảnh tươi đẹp ở ngoại ô thành chơi đùa, chưa bao giờ kén chọn.
Xe ngựa dừng ở chân núi, cả nhà trang bị gọn nhẹ, mỗi người đều mang theo một ít điểm tâm leo núi.
Tiểu Quận chúa hiếu động, tiểu ca nhi lại giống tính tình của Cố Niệm hơn, từ nhỏ không quấy không phá, đối xử với người khác khoan dung hòa nhã lễ độ, ra dáng tiểu đại nhân*.
Tiểu đại nhân*: ông cụ non
Tạ Nghiễn thiên vị nữ nhi nhiều hơn một chút, có lẽ là vì con đầu lòng, có lẽ cũng vì nữ nhi giống phụ thân.
Bốn người vừa nói vừa cười đi lên núi, dọc đường cũng gặp những bá tánh khác đến đây hóng mát.
Bọn họ đi được nửa đường, cuối cùng quyết định nghỉ ngơi uống chút nước ở khe suối lưng chừng núi. Mục đích của chuyến đi này là trang viên chuyên dùng để tránh nóng của Hoàng gia trong sơn cốc, với địa vị của Tạ Nghiễn trong triều, hắn thậm chí không cần xin chỉ thị của Lý Hoài, chỉ bằng khuôn mặt này đã có thể đi vào như chốn không người.
Bọn trẻ nhảy nhót chạy ra xa, Cố Niệm ngồi bên tảng đá bẻ bánh đậu xanh mát lạnh.
Nàng đưa một nửa cho Tạ Nghiễn, lại nhét nửa còn lại vào miệng mình.
Tạ Nghiễn lẳng lặng ăn xong, chợt cười khẽ: “Nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn là thích tay nghề của nàng.”
Cố Niệm tò mò vì hắn bỗng dưng cảm thán, mím môi trêu chọc: “Gần đây lại không phải không làm cho chàng ăn, đâu ra mà lắm cảm khái như vậy? Nghe cứ như ta bạc đãi chàng không bằng.”
Tạ Nghiễn cười: “Nàng chưa bao giờ bạc đãi ta, trước giờ vẫn luôn đối xử cực tốt với ta.”
Cố Niệm xích lại gần hơn, ngồi sát bên hắn, đầu chậm rãi dựa lên vai hắn, nói khẽ: “Chàng đối tốt với ta, ta tự nhiên đối tốt với chàng. Tiểu hầu gia, chàng cũng không có bạc đãi ta.”
Tạ Nghiễn im lặng một lúc lâu, giọng điệu có chút sững sờ: “Nàng, đã rất lâu rồi không gọi ta như vậy.”
Cố Niệm rũ mắt cười khẽ: “Chúng ta đều không còn trẻ nữa, thế nhưng, chàng vĩnh viễn là vị Tiểu hầu gia hào khí ngất trời nhất trong lòng ta.”
Tạ Nghiễn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau, hơi dùng sức “Có nàng ở bên ta cùng già đi, thật tốt.”
Cố Niệm chậm rãi nhắm mắt lại, cong cong khóe môi.
Gió núi khẽ lướt qua, thổi rối lọn tóc mai bên thái dương Cố Niệm, có một sợi vương trên y phục của Tạ Nghiễn, hắn chợt nghĩ đến ngày hai người thành thân, hai lọn tóc đen bị bà mối cắt xuống kia, bao nhiêu năm nay vẫn luôn buộc vào nhau, yên ổn cất giữ ở đầu giường trong Sơ Vũ Hiên.
Hắn nghiêng đầu, hôn lên đuôi tóc nàng.
Phía xa truyền đến tiếng la hét của tiểu Quận chúa, hai người vội vàng ngồi ngay ngắn lại, ở trước mặt con cái vẫn nên giữ thể diện một chút.
Đứa trẻ càng chạy càng gần, tiếng cười giòn tan như chuông bạc truyền đến: “Phụ thân, mẫu thân! Hai người mau tới đây, trên ngọn núi kia có thêm một cái đình hóng mát nhỏ, trên tấm bia còn viết một câu chuyện, đệ đệ cứ khăng khăng nói giống hai người, con thấy đệ ấy chính là nói bậy!”
Cố Niệm nghe vậy sững sờ, hồ nghi nhìn Tạ Nghiễn muốn nói lại thôi, lại thấy khóe môi hắn ẩn hiện ý cười, lập tức biết đây chắc chắn là kiệt tác của hắn.
Tiểu ca nhi lúc này cũng chạy theo kịp, không chịu thua mà giải thích: “Trên bia đó nói có một vị thiếu niên tướng quân cùng người yêu gương vỡ lại lành, hai người vì một hiểu lầm bị Hoàng đế ban hôn, sau đó bất ngờ chia ly, trải qua bao chuyện mới làm lành như xưa, còn sinh được một đôi nam nữ, gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Thời gian, địa điểm, còn có thân phận… từng cái đều khớp cả.”
Tiểu lang quân dừng một chút, lại liếc trộm Tạ Nghiễn, lẩm bẩm: “Đây cũng quả thực giống chuyện mà phụ thân sẽ làm.”
Tạ Nghiễn hắng giọng một cái, chỉ nói: “Tóm lại đều là chuyện tốt, so đo nhừng điều thật thật giả giả này làm gì?”
Tiểu Quận chúa làm mặt quỷ, mà tiểu ca nhi thấy Tạ Nghiễn nói như vậy, trong lòng sớm đã sáng tỏ như gương.
Cố Niệm cười vẫy vẫy tay với cậu bé, ôm lấy nhi tử, xoa xoa đầu cậu bé “Có khát không? Đi gọi tỷ tỷ con lại đây cùng ăn chút bánh ngọt, ngồi xuống uống nước.”
Tiểu ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, hai đứa trẻ ngồi sang một bên khác.
Cố Niệm sáp lại gần Tạ Nghiễn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Con người chàng có biết xấu hổ không hả? Sao lại thật sự xây một cái đình ở đây để làm trò cười cho thiên hạ vậy?”
Tạ Nghiễn mặt không đổi sắc: “Chỉ còn thiếu việc dặn dò người kể chuyện dưới gầm cầu Thiên Kiều đem câu chuyện truyền ra ngoài nữa thôi, phu nhân thấy thế nào?”
Cố Niệm giơ tay đẩy hắn một cái, thầm oán hắn không biết xấu hổ.
Cả nhà nghỉ ngơi đủ rồi, lại tiếp tục lên đường.
Cố Niệm đi về phía trước một đoạn đường ngắn, sau một tán lá rậm rạp liếc thấy một góc của đình hóng mát.
Nàng vội vàng nhìn mấy lần, không khỏi trong lòng khẽ động, cuối cùng lén lút cong khóemôi, Tạ Nghiễn nhìn thấy hành động nhỏ của nàng rõ mồn một, bàn tay đang nắm lấy năm ngón tay nàng siết chặt thêm một chút.

Kết cục của câu chuyện.
Cố Niệm và Tạ Nghiễn sinh ra vào thời buổi tốt, trong mấy chục năm Lý Hoài nắm quyền, triều Đại Thịnh quốc lực cường thịnh nhất, bá tánh giàu có an cư, vạn quốc tới triều cống, thịnh thế trước nay chưa từng có.
Tạ Nghiễn thời thiếu niên chinh chiến sa trường, khoác áo giáp ra trận diệt địch vô số. Hắn tuy là võ tướng, nhưng đến tuổi trung niên lại không cần phải vì trấn thủ biên cương an định đất nước mà bôn ba khắp nơi nữa, cả đời này xem như viên mãn.
Con cái sớm đã trưởng thành, mỗi người đều thành gia lập nghiệp, đôi bên chăm sóc tương trợ lẫn nhau, cả đời này chưa từng đi sai đường lạc lối.
Tiểu Quận chúa bản tính hoạt bát nhiệt tình, cuối cùng gả cho hậu duệ của văn thần, phu thê một tĩnh một động, lại vô cùng bổ sung cho nhau.
Trước khi chuyện được phơi bày, Cố Niệm vốn tưởng rằng phải là vị tướng quân nào đó mới có thể trị được tính tình nóng nảy của nữ nhi. Ai ngờ tiểu Quận chúa sớm đã thầm trao trái tim mình, lúc còn học ở Hoàng thục đã nhắm trúng vị Thám hoa lang thanh mai trúc mã này, trong lòng nào còn chứa được người khác?
Nhi tử lại cưới một nữ tử bình thường cũng dịu dàng dễ mến, cô nương đó xuất thân từ gia đình thương nhân, nhưng lại vô cùng biết điều, gia đình này cũng chưa bao giờ mượn danh nữ tế* để lợi dụng nhận lợi lộc bên ngoài.
Nữ tế*: con rể
Bọn họ đối với những vị khách chủ động trèo cao, luôn trăm kiểu từ chối không gặp, cuối cùng dứt khoát dời khỏi Kinh thành, đến Giang Nam làm ăn, lễ tết về Kinh thanh thăm nữ nhi và nữ tế, bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Tạ Nghiễn tuổi tác ngày càng lớn, thỉnh thoảng lại theo Cố Niệm vào cung ôn chuyện cũ với phu thê Lý Hoài.
Bao nhiêu năm nay thực ra hắn không thay đổi gì nhiều, vì quanh năm vẫn giữ thói quen luyện võ luyện công, ăn uống lại vô cùng tiết chế, vì vậy vóc dáng còn rắn rỏi hơn rất nhiều người trẻ tuổi, nhìn không ra một chút dáng vẻ già nua không ổn thỏa nào.
Lý Hoài lúc làm Vương gia đã không có trắc phi, sau khi lên ngôi dốc lòng lo lắng quốc sự, càng không tuyển tú lập phi, hậu cung chỉ có một mình Nhiếp Xu Nhi.
Hắn ta sớm đã lập Hoàng Thái tử, tự mình đích thân nuôi nấng, hiện nay cũng dần dần giao quyền để nhi tử tự mình gánh vác, bản thân thì trốn trong hậu cung lười biếng, suốt ngày cùng Nhiếp Xu Nhi chàng chàng thiếp thiếp.
Sau khi vào đông, Cố Niệm thấy trong người có chút không khỏe, luôn luôn dễ mệt mỏi, nhưng ngủ một giấc lại không sâu.
Nàng dần dần không mấy khi ra ngoài, ở lại trong căn phòng được địa long sưởi ấm áp để đọc sách làm nữ công, đương nhiên chỉ dám lén lút làm, nếu không để Tạ Nghiễn nhìn thấy, lại trách nàng không biết giữ gìn mắt.
Những năm này nàng đã tự tay may cho Tạ Nghiễn rất nhiều vật dụng cá nhân, Tạ Nghiễn cũng không thích đồ ngự dụng trong cung đưa tới, nhất định phải là tấm lòng của Cố Niệm, bất kể tay nghề tốt xấu, hắn đều coi như trân bảo.
Buổi chiều ngày Hầu phủ truyền tin tức tới, Tạ Nghiễn đang ở trong cung chơi mấy trò trẻ con cùng Lý Hoài.
Hai người cầm vợt lưới, giữa tiếng cầu xin khốn khổ của một đám Thường thị, dưới sự thấp thỏm lo âu của vô số thị vệ luôn sẵn sàng chờ lệnh, ngồi xổm bên hồ Việt Thanh vớt cá.
“Huynh mù rồi à? Con cá đó ở ngay trước mặt huynh!” Tạ Nghiễn hận rèn sắt không thành thép, trơ mắt nhìn con cá lớn béo mập kia chạy mất, hận không thể đạp cho Lý Hoài một cước vào mông.
Lý Hoài cố gắng híp híp mắt, nhìn chằm chằm xuống nước, vẫn cứng miệng nói: “Chắc chắn là ngươi nhìn nhầm, còn trách lão tử không nhìn thấy.”
Tạ Nghiễn cũng không khách khí với hắn ta: “Cút.”
Lão Thường thị run run rẩy rẩy đi theo sau khuyên nhủ: “Bệ hạ, Hầu gia, hai ngài cẩn thận một chút đi ạ…”
Cũng chính vào lúc hai người đang hứng khởi nhất, Tần Trọng Văn vẻ mặt vội vàng chạy thẳng đến hậu cung, đứng trên bờ gấp gáp nói: “Hầu gia, phu nhân không ổn rồi.”
Tạ Nghiễn không màng đến việc mình đã ngồi xổm rất lâu, “vụt” một cái đột ngột đứng dậy, chợt trước mắt hơi tối sầm, suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống nước.
Lý Hoài nhanh tay lẹ mắt đỡ vững hắn, sắc mặt cũng sớm đã thay đổi, nghiêm giọng ra lệnh cho Thường thị bên cạnh: “Mau truyền đám người Thái y viện, cùng Hầu gia về phủ!”
Hôm nay ánh nắng vừa đẹp, là thời điểm giao mùa xuân hè, giống như ngày Cố Niệm và Tạ Nghiễn lần đầu gặp gỡ ở Vạn Hoa yến.
Trong sân hoa hạnh nở rộ, ở Sơ Vũ Hiên, người hầu quỳ rạp đen nghịt cả mặt đất.
Tạ Nghiễn ngồi bên giường, nửa canh giờ trước, Thái y viện thủ (người đứng đầu Thái y viện) đã lặng lẽ lắc đầu với hắn.
Con người ta lúc đèn cạn dầu ngược lại không có biểu hiện gì khác thường, Cố Niệm trông tinh thần vẫn còn tốt, chỉ là thở có chút mệt nhọc, nàng vừa mới nhấc ngón tay lên, Tạ Nghiễn đã hiểu mà nắm lấy tay nàng trước một bước.
Cố Niệm chớp chớp mắt, khẽ nói: “Tiểu hầu gia, ta thật sự già rồi.”
Tạ Nghiễn là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà trong chốc lát vành mắt đã đỏ hoe, nếu không phải hắn định lực tốt, chỉ sợ đã thất thố trước mặt con cháu.
Nhi nữ tức tế*, dẫn theo cháu chắt quỳ ở gian ngoài, tiếng nức nở vang lên, Tạ Nghiễn nghe mà trong lòng bốc hỏa, không nhịn được muốn lên tiếng quở mắng.
Nhi nữ tức tế*: Con trai, con gái, con dâu, con rể
Cố Niệm kéo tay hắn, lắc lắc đầu: “Chàng đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi ta nữa, ta không muốn chàng đi.”
Đáy lòng Tạ Nghiễn chấn động, năm ngón tay hơi run, sau đó lại dùng sức siết chặt tay nàng.
Hắn cuối cùng cũng không nhịn được nghẹn ngào: “Ta sẽ không… Niệm Niệm, ta không đi.”
Nàng kéo kéo tay áo hắn, hắn cúi người sáp lại gần, Cố Niệm cong cong khóe môi, cảm thấy vô cùng thỏa mãn vì bọn họ thần giao cách cảm.
Nàng yếu ớt giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng lướt qua mày mắt Tạ Nghiễn, muốn khắc ghi dáng vẻ của hắn thật sâu vào trong lòng.
“Cả đời này của ta sống rất mỹ mãn, đến lúc bảy mươi tám mươi tuổi vẫn cùng chàng không có chuyện gì là không thể nói, những chuyện này ta trước nay chưa từng dám nghĩ tới, nhưng đây đều là những điều tốt đẹp vô cùng chân thực, ta rất biết đủ.” Nàng mỉm cười “Phu quân, không giấu gì chàng, ta đã từng có một nguyện vọng ích kỷ, ta vẫn luôn muốn ra đi trước chàng. Không có chàng, một mình ta cô đơn lẻ loi, sống như vậy còn khó chịu hơn cả chết. Cho nên, ông trời vẫn là nghe thấy được tâm nguyện của ta, ngài ấy vẫn luôn đối xử với ta không tệ.”
Cổ họng Tạ Nghiễn nghẹn ứ, một lúc lâu mới nặn ra một câu: “Cô nương ngốc.”
Hắn v**t v* tóc mai của nàng, hôn lên trán nàng.
Cố Niệm nhắm nhắm mắt, qua một lúc lâu mới lại chậm rãi mở ra, sự không nỡ và sợ hãi trong ánh mắt Tạ Nghiễn thoáng qua, cuối cùng hóa thành một vệt dịu dàng.
Nàng có chút mệt, nhưng vẫn cố gắng siết chặt năm ngón tay của hắn, khẽ thở dài.
Cuối cùng, nàng chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, giọng nói nhẹ bẫng: “Tiểu hầu gia, chàng đừng trách ta nhé.”
Tạ Nghiễn nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Cố Niệm qua đời tuy đột ngột, nhưng nàng không bệnh không nạn, lúc hấp hối cũng không đau đớn, xem như là hưởng thọ mà chết trong đám tang vui.
Nàng là ngoại mệnh phụ được hưởng Cáo mệnh nhất phẩm, lại là Hoàng thân quốc thích, Lý Hoài hạ chỉ, lệnh cho Lễ Bộ dùng nghi thức tang lễ với quy cách cao nhất để lo liệu tang sự cho Cố Niệm.
Người ngoài không nhìn ra được tâm tư của Tạ Nghiễn, chỉ cảm thấy hắn cũng không hề suy sụp mất hết tinh thần, hay là tiều tụy héo hon như bọn họ lo lắng ban đầu. Hắn kiềm chế ở Hầu phủ đón tiếp tiễn đưa, chào hỏi từng tốp cố nhân đến viếng tang.
Tang sự đã định, Cố Niệm được an táng đúng kỳ, Trấn Nam Hầu phủ khôi phục lại vẻ lạnh lẽo ngày xưa.
Nhi tử và nữ nhi vốn định ở lại bên cạnh Tạ Nghiễn, sau đó cũng bị hắn đuổi đi, nói hắn chỉ muốn ở một mình yên tĩnh một chút.
Hầu phủ to lớn như vậy chỉ có Tần Trọng Văn vẫn luôn ở bên cạnh hắn, mà Tạ Nghiễn trở nên ngày càng trầm mặc, từ chối mấy lần triệu kiến của Lý Hoài, không bước chân ra khỏi cửa, cứ ở Sơ Vũ Hiên giết thời gian.
Có một ngày, hắn đứng trong sân nhìn lên trời xa xuất thần, Tần Trọng Văn liền đứng hầu ở một bên.
Nơi đây vô cùng yên tĩnh, Tạ Nghiễn lại chợt nói một câu không đầu không đuôi: “Ngày mai nàng gả vào cửa, ta vốn nên cho nàng một hôn lễ vẻ vang.”
Tần Trọng Văn giật nảy mình, không dám đáp lời.
Chỉ nghe Tạ Nghiễn thở dài: “Ta vẫn là đã bạc đãi nàng.”
Không lâu sau khi Cố Niệm ra đi, Tạ Nghiễn cũng đột ngột qua đời, giống như người hắn yêu sâu đậm, không bệnh không đau, hắn ra đi yên tĩnh mà đột ngột.
Trong tay hắn nắm chặt đôi tín vật thành hôn, đôi trâm ngọc chồng lên nhau giữa ngón tay hắn, tựa như một đôi tình nhân quấn quýt.
Trong giấc mộng, hắn vén khăn voan đỏ của Cố Niệm lên, nàng e lệ cúi mặt, một đôi mắt đẹp ngượng ngùng nhìn hắn, khẽ gọi hắn là phu quân.
Vào giây phút đó, hắn đã nắm chặt tay nàng.
—Hoàn toàn truyện—

Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...