Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 45



"Mẹ kiếp!"

Hùng Sơ Mặc sửng sốt, kỹ năng phi tiêu của hắn trở nên tốt như vậy từ khi nào?

Nghĩ tới nghĩ lui có vẻ do ở trong trò chơi hắn đã luyện b.ắ.n cung tên sao?

Hẳn là ảo giác.

Hùng Sơ Mặc, Tôi Yêu Kỳ Muội và những người khác online trước, phòng livestream mở ra, người hâm mộ nhận được thông báo livestream thì sôi nổi tiến vào phòng.

[Đang đăng nhập trò chơi...]

Hùng Sơ Mặc mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt cá phóng to với cái miệng đẫm m.á.u dường như sẽ nuốt chửng hắn ngay lập tức, hắn lập tức hét lên: "Mẹ ơi!"

Một cây lao phóng ra từ phía bên phải đã g.i.ế.c c.h.ế.t nó.

Hùng Sơ Mặc quay đầu lại và thấy Thiển Hạ, người đang ở trên cùng một chiếc thuyền với hắn. Cô là một cô gái luôn thích cười, bây giờ cô ấy cũng nở một nụ cười rất xinh đẹp.

Thiển Hạ: "Không có gì, không cần gọi tôi là mẹ đâu."

Hùng Sơ Mặc: "..."

Hắn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, phát hiện xung quanh cuối cùng cũng có biến hóa, có tán cây nhô lên khỏi mặt nước, hắn nhìn dưới nước, có thể nhìn thấy ở sát mặt nước có thân cây vặn vẹo, "Nơi này vốn là một rừng cây sao?"

Thiển Hạ gật đầu: "Hẳn là vậy."

Hùng Sơ Mặc nhìn mực nước ngày càng dâng cao, xúc động nói: “May mà đã đóng một chiếc thuyền trước khi đi, nếu không thì phiền phức lắm.”

Hắn với Thiển Hạ cùng nhau ra bên ngoài múc nước.

Mưa vẫn lớn như vậy, nước trong thuyền sẽ luôn nhiều, nếu không xả nước kịp thời, thuyền có thể bị chìm.

Một số người chơi khác trên cùng một chiếc thuyền đã thức dậy, những người chơi đã offline từ những chiếc thuyền khác cũng lần lượt online và bọn họ bắt đầu chèo thuyền.

Tốc độ của đội thuyền tăng lên.

Thiển Hạ lo lắng nhìn chiếc thuyền chỗ Vân Ca: "Chúng ta là người bionic, ở trong nước như thế này luôn cũng không sao, nhưng Vân Ca thì sao? Thân thể cô ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Nam Phu, người cùng thuyền với Vân Ca là đối tượng hâm mộ của mấy người chơi, hắn ta hạnh phúc cỡ nào khi có thể ngồi cùng thuyền với Vân Ca mềm mại chứ!

Nam Phu: Tôi nguyện ý đem cái phần hạnh phúc này tặng không cho mấy người.

Nam Phu tiếp tục nhìn một loài cá không rõ là gì nhảy lên thuyền. Loài cá này có màu xanh ngọc, hàm răng hình tam giác ngược, trên mình dính rất nhiều m.á.u thịt của các sinh vật khác, vô cùng hung dữ.

Nó ngửi thấy mùi của người lạ, sau khi lên thuyền liền bơi thẳng về phía Vân Ca, nhắm vào đôi bàn chân trắng nõn non nớt ngâm trong nước của cô, muốn cắn đứt nó.

"Răng rắc, răng rắc—"

Con cá không tin nổi nhìn mấy cái răng nó rớt trên thuyền, một giây sau bỏ chạy.

Nam Phu: Loli thơm mềm là giả dối, sự thật là một loli cứng ngắc thì có.

Vân Ca đứng dậy, vươn vai, tầm mắt đều nhìn thấy mặt nước mênh m.ô.n.g vô tận.

Tinh thần lực của cô cảm nhận được sự tồn tại của đất liền.

“Hôm nay chúng ta có thể sẽ tới đất liền,” cô nói.

Mấy người chơi lập tức hưng phấn như một bầy husky mà chèo thuyền.

Trên mặt nước gần trăm chiếc thuyền tiến lên, để lại những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.

Mực nước càng ngày càng cao, bốn phía im lặng, ngoài trừ tiếng chim kêu thì không còn gì khác.

Dưới nước như cất giấu những sinh vật không biết đến, nhìn mặt nước trong thời gian dài dễ sinh ra sợ hãi, còn sinh ra cảm giác mệt mỏi và phiền chán.

Tinh thần người chơi không tốt lắm, thậm chí còn muốn offline.

Vân Ca lớn tiếng nói: "Hãy nhìn phía trước!"

Người chơi nghe tiếng nhìn lại.

Phía trước ẩn ẩn thoáng qua một góc đất liền.

Phát hiện này khiến chút mệt mỏi của người chơi như được tiêm m.á.u gà, mái chèo trong tay chèo ra hư ảnh, xông về phía trước!

Đất liền ơi, bọn họ tới đây!

Thuyền gỗ thứ nhất của Vân Ca đến đất liền đầu tiên, chiếc thuyền gỗ cũng tan tác thành mảnh nhỏ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của nó.

Những người chơi khác cũng lục tục tiến vào, bọn họ quan sát chỗ đất liền này.

Núi đá san sát, đại thụ cành lá tốt tươi rậm rạp trở thành ô dù tự nhiên, trú dưới nó dù có mưa to cũng thành mưa nhỏ.

Nơi này nguyên bản là một ngọn núi rất cao, như vậy mới có thể chống lại số phận bị biển nhấn chìm.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...