Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí
Chương 97
Người chơi giải thích: “Hố đó là bọn em đã đào sâu, đào hơn tiếng đồng hồ rồi mà không thấy thứ gì quý giá cả.”
Hỏa Tước Tước chộp lấy tay Ban Phạm và Vệ Tư Lý, họ làm một cử chỉ kỳ lạ trước khi khẳng định: "Hãy tiếp tục đào xuống, bên dưới nhất định có đồ quý”.
Người chơi: "..."
Người chơi: Ba người các các anh khấn thần không linh hay sao?
Người chơi lười không thèm để ý đến ba người nhóm Hỏa Tước Tước, nhưng nhóm Hỏa Tước Tước đã giữ lấy hắn, tắt âm thanh kênh phát sóng trực tiếp và chia sẻ kinh nghiệm của bản thân.
Hỏa Tước Tước, Ban Phạm và Vệ Tư Lý là anh em họ. Họ từ nhỏ đã lười biếng và không thích làm bất cứ điều gì, nhưng lại hay gặp may.
Trước khi thi không muốn bị trượt liền xem qua vài cuốn sách, hai phần ba trong số đó lại là trọng điểm đề thi; muốn có một chiếc máy tính mới liền đi ngang qua gian hàng xổ số và mua một tờ vé số, ngay lập tức trúng được 50.000 tệ; trước khi tốt nghiệp, mong muốn sẽ không phải sống một cuộc đời tăm tối thì trong hành trình tốt nghiệp đến Myanmar, thấy các bạn cùng lớp chơi đá quý nên cũng mua một viên đá lớn góc cạnh, ngay khi mở đá, lại là một viên đá Phúc Lộc Thọ cực hiếm, được bán với giá cả trăm triệu.
Từ lúc đó, bọn họ không còn cần phải lo lắng liệu có trải qua được cuộc sống khốn khó hay không.
Cũng giống như khi họ muốn chơi một trò chơi, liền chọn được trò chơi "Tinh Cầu Của Chúng Ta".
Sau khi nghe được trải nghiệm của ba người này, đám người đều cảm thấy thể chất và tinh thần không khỏe, họ ôm quyền nói: "Tạm biệt”
Hỏa Tước Tước nói: "Chúng tôi cũng không muốn phơi nắng ở bên ngoài, chỉ cần đào được vật báu, là mọi người cũng không cần phải vất vả nhiều nữa. Bởi vì chúng tôi muốn nghỉ ngơi, chính vì vậy chỉ cần đào ở nơi đó, là có thể đào thấy được quý rồi!"
Người chơi bị ba anh em lôi kéo cũng không cảm thấy chuyện đào được báu vật thì có liên quan gì tới việc bọn họ muốn nghĩ ngơi. Hắn quát: "Có khoe khoang thì cũng phải chú ý đến những chuyện cơ bản. Các anh cho rằng bản thân muốn có gì thì có đó liền được sao?"
Một người chơi khác nói: "Cứ thử xem sao." Người chơi bên này nói: "Muốn đào thì để bọn họ tự đào, đừng lãng phí thời gian của chúng ta ở chỗ này nữa."
Lúc đầu Hỏa Tước Tước, Ban Phạm và Vệ Tư Lý chỉ có những xẻng gỗ trong ba lô, người chơi vừa lên tiếng thay họ đã lặng lẽ lấy bộ mã hóa gen ra. Lúc này cũng làm cho bọn họ ba cái xẻng sắt, ;ại phân ra một máy thăm dò quặng.
Vệ Tư Lý hỏi: "Khai thác quặng chẳng phải nên dùng cuốc hay sao? Tại sao lại dùng xẻng?”
Người chơi nói: "Chúng tôi đã thử cả hai công cụ thì thấy hiệu quả của xẻng cao hơn cuốc. Cũng lười giải thích rõ với các anh, nói chung là chúng tôi muốn đào quặng loại A để đổi lấy quang giáp.”
Ban Phạm lẩm bẩm, "Tại sao cậu không tin những gì Hỏa Tước Tước đã nói chứ?”
Người chơi không quay đầu lại nói: "Người anh em, chúng tôi không phải trẻ con mà các anh nói gì liền sẽ tin cái đấy.”
Hỏa Tước Tước kích hoạt chế độ chụp ảnh tự động của rô-bốt camera, mở lại âm thanh kênh phát sóng trực tiếp, sau đó cùng Ban Phạm và Vệ Tư Lý đi đến ba địa điểm trong tầm ngắm của mình.
Đây là một hố sâu có đường kính hơn chục mét. Trên tường còn sót lại xác san hô, đã bị mặt trời thiêu đốt khiến khô héo, khi chạm vào liền hóa thành tro bụi.
Người chơi đã đào một cái hố sâu sáu mét ở giữa hố, nhưng không tìm thấy gì.
Hỏa Tước Tước, Ban Phạm và Vệ Tư Lý trèo xuống thang dây rồi vụng về rơi xuống đáy hố. Cả ba người đều điều chỉnh độ cảm nhận đau đớn của trò chơi xuống mức thấp nhất, họ sẽ không cảm thấy đau đớn gì kể cả khi bị ngã.
Bọn họ bắt đầu đào sâu xuống, robot camera đi theo sau họ, ghi lại cảnh tượng ở đây.
Ba người họ hát to trong khi khai thác.
Hỏa Tước Tước: "À há! Nương tử”
Hỏa Tước Tước chộp lấy tay Ban Phạm và Vệ Tư Lý, họ làm một cử chỉ kỳ lạ trước khi khẳng định: "Hãy tiếp tục đào xuống, bên dưới nhất định có đồ quý”.
Người chơi: "..."
Người chơi: Ba người các các anh khấn thần không linh hay sao?
Người chơi lười không thèm để ý đến ba người nhóm Hỏa Tước Tước, nhưng nhóm Hỏa Tước Tước đã giữ lấy hắn, tắt âm thanh kênh phát sóng trực tiếp và chia sẻ kinh nghiệm của bản thân.
Hỏa Tước Tước, Ban Phạm và Vệ Tư Lý là anh em họ. Họ từ nhỏ đã lười biếng và không thích làm bất cứ điều gì, nhưng lại hay gặp may.
Trước khi thi không muốn bị trượt liền xem qua vài cuốn sách, hai phần ba trong số đó lại là trọng điểm đề thi; muốn có một chiếc máy tính mới liền đi ngang qua gian hàng xổ số và mua một tờ vé số, ngay lập tức trúng được 50.000 tệ; trước khi tốt nghiệp, mong muốn sẽ không phải sống một cuộc đời tăm tối thì trong hành trình tốt nghiệp đến Myanmar, thấy các bạn cùng lớp chơi đá quý nên cũng mua một viên đá lớn góc cạnh, ngay khi mở đá, lại là một viên đá Phúc Lộc Thọ cực hiếm, được bán với giá cả trăm triệu.
Từ lúc đó, bọn họ không còn cần phải lo lắng liệu có trải qua được cuộc sống khốn khó hay không.
Cũng giống như khi họ muốn chơi một trò chơi, liền chọn được trò chơi "Tinh Cầu Của Chúng Ta".
Sau khi nghe được trải nghiệm của ba người này, đám người đều cảm thấy thể chất và tinh thần không khỏe, họ ôm quyền nói: "Tạm biệt”
Hỏa Tước Tước nói: "Chúng tôi cũng không muốn phơi nắng ở bên ngoài, chỉ cần đào được vật báu, là mọi người cũng không cần phải vất vả nhiều nữa. Bởi vì chúng tôi muốn nghỉ ngơi, chính vì vậy chỉ cần đào ở nơi đó, là có thể đào thấy được quý rồi!"
Người chơi bị ba anh em lôi kéo cũng không cảm thấy chuyện đào được báu vật thì có liên quan gì tới việc bọn họ muốn nghĩ ngơi. Hắn quát: "Có khoe khoang thì cũng phải chú ý đến những chuyện cơ bản. Các anh cho rằng bản thân muốn có gì thì có đó liền được sao?"
Một người chơi khác nói: "Cứ thử xem sao." Người chơi bên này nói: "Muốn đào thì để bọn họ tự đào, đừng lãng phí thời gian của chúng ta ở chỗ này nữa."
Lúc đầu Hỏa Tước Tước, Ban Phạm và Vệ Tư Lý chỉ có những xẻng gỗ trong ba lô, người chơi vừa lên tiếng thay họ đã lặng lẽ lấy bộ mã hóa gen ra. Lúc này cũng làm cho bọn họ ba cái xẻng sắt, ;ại phân ra một máy thăm dò quặng.
Vệ Tư Lý hỏi: "Khai thác quặng chẳng phải nên dùng cuốc hay sao? Tại sao lại dùng xẻng?”
Người chơi nói: "Chúng tôi đã thử cả hai công cụ thì thấy hiệu quả của xẻng cao hơn cuốc. Cũng lười giải thích rõ với các anh, nói chung là chúng tôi muốn đào quặng loại A để đổi lấy quang giáp.”
Ban Phạm lẩm bẩm, "Tại sao cậu không tin những gì Hỏa Tước Tước đã nói chứ?”
Người chơi không quay đầu lại nói: "Người anh em, chúng tôi không phải trẻ con mà các anh nói gì liền sẽ tin cái đấy.”
Hỏa Tước Tước kích hoạt chế độ chụp ảnh tự động của rô-bốt camera, mở lại âm thanh kênh phát sóng trực tiếp, sau đó cùng Ban Phạm và Vệ Tư Lý đi đến ba địa điểm trong tầm ngắm của mình.
Đây là một hố sâu có đường kính hơn chục mét. Trên tường còn sót lại xác san hô, đã bị mặt trời thiêu đốt khiến khô héo, khi chạm vào liền hóa thành tro bụi.
Người chơi đã đào một cái hố sâu sáu mét ở giữa hố, nhưng không tìm thấy gì.
Hỏa Tước Tước, Ban Phạm và Vệ Tư Lý trèo xuống thang dây rồi vụng về rơi xuống đáy hố. Cả ba người đều điều chỉnh độ cảm nhận đau đớn của trò chơi xuống mức thấp nhất, họ sẽ không cảm thấy đau đớn gì kể cả khi bị ngã.
Bọn họ bắt đầu đào sâu xuống, robot camera đi theo sau họ, ghi lại cảnh tượng ở đây.
Ba người họ hát to trong khi khai thác.
Hỏa Tước Tước: "À há! Nương tử”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương