Mộng Xuân
Chương 12
“Ngày 1 tháng 12: Tối hôm qua tôi vẫn mơ thấy giấc mơ kia —— nó bắt đầu ở một tuần trước. Tôi thấy mình phát sinh quan hệ với một người đàn ông có cơ thể tráng kiện không rõ mặt. Tôi không thể nói ra những chi tiết này, trên thực tế cũng không có sự vui sướng đặc biệt nào hay là đau đớn, nhưng cái loại cọ xát ôn nhu bên tai này, khiến tôi cảm thấy mình như đang ở trong một suối nước nóng, ấm áp, cơ thể thả lỏng, không biết mình đang ở nơi nào. Khi đứng dậy, tôi cảm thấy đũng quần của mình vừa ướt át vừa nhớp nháp. Tôi cũng không cảm thấy đáng sợ, chỉ đáng tiếc một chỗ là không thể thấy rõ mặt của đối phương. Một giấc mộng xuân, cần gì phải quá nghiêm túc? Nhưng mà, giấc mộng xuân này sẽ có bao nhiêu lần trong một tuần……
Ngày 5 tháng 12: Các giấc mơ của những đêm trước giống hệt nhau, mấy ngày gần đây tôi bị công việc quấn thân, kỳ luận văn lại sắp đến, cho nên lười ghi nhớ lại mọi thứ. Nhưng giấc mơ đêm nay lại hơi khác. Tôi đã trở thành những người khác ở trong mơ…… Tôi không thể miêu tả cụ thể, nhưng ý thức của tôi tiến vào một cơ thể khác, bằng chứng là trong giấc mơ, tôi có một cơ thể cường tráng hơn, ngay cả màu da cũng đen hơn rất nhiều, không còn là một màu trắng sữa nữa. Trong giấc mơ, tôi đã có một giấc mộng xuân —— đối tượng dường như là cùng một người đàn ông —— khi tôi tỉnh lại ở trong giấc mơ, tôi sợ tới mức mồ hôi chảy đầy đầu.
Ý thức của tôi được chia thành hai bên: Một bên là tôi của trong mơ vì giấc mộng xuân mà hoảng loạn, bên còn lại là tôi của hiện thực. Ý thức tôi của hiện thực trào phúng ý thức tôi của trong mơ: Sợ cái gì, chỉ là một giấc mộng xuân thôi cần gì phải nghiêm túc như vậy? Sáng nay tôi vừa thức dậy liền lập tức cảm thấy mệt mõi không chịu nổi: Chỉ là một giấc mơ đơn giản thôi đã đại diện cho việc tôi ngủ không ngon, mà đây còn là mơ trong mơ, cho nên lần tôi thức dậy này, so với trước khi ngủ còn mệt mỏi hơn, như thể tôi chưa từng ngủ. Tôi đã hy vọng mình không gặp lại những giấc mơ kỳ lạ này nữa, nhưng tôi lại luôn luôn muốn biết người đàn ông trong giấc mơ là ai: Tôi có cảm giác như đã gặp hắn ở nơi nào đó, nhưng khi tên đã tới bên môi rồi thì lại nói không được.
Ngày 8 tháng 12: Những giấc mơ mấy ngày hôm trước của tôi rất giống với những giấc mơ đã thấy ở ngày 5, tạm thời không nhớ. Nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, giấc mơ đã xuất hiện thay đổi: Tôi không còn tiến vào thân thể của người khác, mà tôi đã trở thành một sự tồn tại giống như thượng đế ở trong giấc mơ —— tôi không có hình dáng, chỉ có thần trí, nhìn cuộc sống của một người đàn ông khác, tình huống này giống như là xem một bộ phim, nhưng nó lại không đơn giản như là đang xem một bộ phim như vậy, bởi vì tôi biết rõ, tôi đã tham gia vào cuộc sống của người đàn ông trong mơ, chỉ khác ở chỗ là tôi có thể nhìn thấy hắn, hắn thì không nhìn thấy tôi. Tôi giống một hồn ma đứng ở bên cạnh hắn. Đến tận lúc này, thì cuối cùng tôi cũng đã có thể thấy rõ người đàn ông trong mơ kia là ai —— là trang viên của tôi, tên là Phàn Mộng. Tôi với Phàn Mộng không quen biết nhau, trên thực tế thì tôi cũng không thích cái loại tính cách dây dưa dây cà, không chút dứt khoát nào này của hắn, rõ ràng bề ngoài của hắn là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng mà cách cư xử thì lại không rộng rãi như vậy.
Trước đây tôi từng cùng hắn đi phỏng vấn một học giả, khi ở trên xe hắn thế nhưng lại biểu hiện khẩn trương đến mức vặn vẹo, nói cái gì mà không biết lát nữa phải hỏi học giả những câu hỏi nào. Tôi nhìn không nổi loại thái độ này của hắn, nên tôi lừa hắn rằng: Cậu yên tâm đi, chút nữa tôi sẽ giúp cậu. Nhưng ngay sau khi đến nhà của học giả kia, tôi liền lấy máy ảnh ra rồi chuyên tâm chụp ảnh, không nói một lời. Phàn Mộng ngượng ngùng đến nỗi đỏ mặt, nhìn một người đàn ông nam tính tỏ thái độ khó xử như thế, thật sự rất thú vị. Nhưng mà, cả một quá trình phỏng vấn, Phàn Mộng cũng không có vô dụng như trong tưởng tượng của tôi, dù rõ ràng là hắn không có chuẩn bị trước, nhưng hắn cũng không rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Sau khi phỏng vấn xong, học giả kia mang sang một mâm trái cây đã cắt mời chúng tôi ăn, Phàn Mộng không ăn trước, mà hắn đã lấy một miếng dưa hấu để vào đĩa của tôi, tôi không nghĩ rằng hắn sẽ làm như vậy, vì vậy tôi đã cảm ơn hắn, hắn cười ngượng ngùng, lúc này tôi lập tức hiểu ra, ngày thường không phải hắn cố ý bày ra một khuôn mặt giống như vị thần mặt đen, mà chỉ là không thể hòa đồng với mọi người, nên mặt mũi thường xuyên căng thẳng, người khác không biết, nên cho rằng hắn không vui khi nói chuyện với người khác.
Trên đường trở về, tôi nói chuyện và cười đùa với hắn, phát hiện hắn cũng là một người rất dễ ở chung, chỉ là tính cách của hắn rất dễ khẩn trương, còn sợ người lạ, khi đối diện với đám đông thì hắn giống như một tên ngốc, nói chuyện nhỏ xíu, hắn không phải một người rộng rãi dí dỏm, nhưng ít nhất thì hắn cũng là một người ôn hòa dễ nói chuyện, từ đó về sau tôi đã giữ một trái tim dành cho người này ở trong lòng. Nhưng đáng tiếc là khi tôi gặp lại hắn ở trường đại học, hắn cũng chỉ nói chuyện với Joe cùng Lâm Lang ở trong khoa, nhưng không biết vì sao mà hắn lại không muốn liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần. Tôi liền biết tôi với Phàn Mộng không có khả năng làm bạn.
Lúc này, tôi lại nhìn thấy hắn ở trong mơ. Trong mơ, Phàn Mộng mơ thấy một giấc mộng xuân —— sở dĩ tôi đoán hắn mơ thấy mộng xuân, là bởi vì thấy hắn vội vàng xuống giường, đi vào WC, cởi bỏ chiếc quần lót dính đầy tinh dịch, rồi dùng sức giặt sạch nó —— Phàn Mộng gấp đến độ mặt cũng sưng đỏ thành màu gan heo, trên mặt hiện ra một màu của sự xấu hổ, tựa như đang tự trách mình vì chuyện mơ thấy mộng xuân. Nó chỉ là một giấc mộng xuân thôi, sao lại ngạc nhiên đến như vậy? Phàn Mộng giặt quần lót xong, treo lên giá quần áo trong phòng bếp, sau đó trở về phòng, lấy ra một cái quần lót mới từ trong ngăn tủ lớn trong tủ quần áo mặc vào, rồi lên trên giường nằm ngủ tiếp, giấc mơ của tôi đến chỗ này là kết thúc.
Ngày thường tôi với Phàn Mộng không có giao tiếp gì, nhưng tôi lại mơ thấy những điều riêng tư này, thật sự là quá kỳ lạ. Nghĩ đến Phàn Mộng rất giống với người đàn ông đã cùng tôi quấn quýt ở trong mơ lúc trước, không biết có phải……
Ngày 11 tháng 12: Hiện tại, cùng với nói là tôi đang nằm mơ, thì không bằng nói là tôi vừa đi vào giấc ngủ thì đã được xem phim, nhân vật chính của bộ phim này là Phàn Mộng. Trong mơ, dáng người và gương mặt của Phàn Mộng càng lúc càng trở nên rõ ràng, khiến tôi không thể phân biệt được là mình đang mơ, hay là linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể, rồi bay vào phòng của Phàn Mộng đi xem từng động tác của hắn. Trong mơ, mỗi ngày Phàn Mộng đều bị giấc mộng xuân cổ quái nào đó làm cho bối rối, tôi thấy mỗi khi hắn tỉnh lại sau giăc mơ, miệng hắn luôn lẩm bẩm nói: Không có khả năng, không có khả năng…… Tại sao lại là hắn……
Hôm nay, tôi đã biết Phàn Mộng bị giấc mơ gì làm cho bối rối —— làm mộng xuân với đàn ông, và đối tượng lại là tôi! Tôi thấy Phàn Mộng không ngừng nắm lấy tóc của mình, hắn nói một cách cuồng loạn:”Tại sao mình lại nắm tay Sở Triệu Xuân rồi đi dạo phố như người yêu? Tại sao lại là Sở Triệu Xuân? Mình đối với người đó không có một chút cảm tình, ngay cả là bạn bè cũng không muốn làm với hắn……” tôi ngơ ngẩn nhìn Phàn Mộng, thấy đến cuối cùng Phàn Mộng muốn trốn tránh hiện thực, nên đã che đầu ngủ thiếp đi, tôi cũng chậm rãi tỉnh lại.
Nói cách khác, tình huống là như thế này: Tôi mơ thấy Phàn Mộng cùng với tôi —— Sở Triệu Xuân —— cùng nhau có một giấc mộng xuân, đây là giấc mơ ở cấp độ nào! Có lẽ gần đây tôi đã quen với loại giấc mơ trong giấc mơ này, nên mỗi lần tỉnh lại cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm.
Ngày hôm qua trở về trường đại học trung văn Hương Cảng để thi, nhìn thấy Phàn Mộng, tôi không có tiến lên chào hỏi hắn, nhìn thấy hắn đứng một mình ở trong góc cửa trường thi, nhìn vào sách tham khảo, miệng lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả trường thi đã mở cửa, hắn vẫn còn ngốc nghếch không biết, nếu không phải Joe cùng Lâm Lang ở bên cạnh đẩy hắn, thì hắn vẫn sẽ không biết phải vào trường thi.
Tôi không nhịn được cười lên.
Lời tác giả:
– Có phải mọi người chưa từng nghĩ đến khả năng này hay không. (đắc ý cái gì)
– Bởi vậy, cũng không phải Sở Triệu Xuân nhìn trúng Phàn Mộng mà dựng lên mọi chuyện, mà thật ra chỉ là Sở Triệu Xuân mơ thấy mộng xuân sớm hơn Phàn Mông ba tháng.
Ngày 5 tháng 12: Các giấc mơ của những đêm trước giống hệt nhau, mấy ngày gần đây tôi bị công việc quấn thân, kỳ luận văn lại sắp đến, cho nên lười ghi nhớ lại mọi thứ. Nhưng giấc mơ đêm nay lại hơi khác. Tôi đã trở thành những người khác ở trong mơ…… Tôi không thể miêu tả cụ thể, nhưng ý thức của tôi tiến vào một cơ thể khác, bằng chứng là trong giấc mơ, tôi có một cơ thể cường tráng hơn, ngay cả màu da cũng đen hơn rất nhiều, không còn là một màu trắng sữa nữa. Trong giấc mơ, tôi đã có một giấc mộng xuân —— đối tượng dường như là cùng một người đàn ông —— khi tôi tỉnh lại ở trong giấc mơ, tôi sợ tới mức mồ hôi chảy đầy đầu.
Ý thức của tôi được chia thành hai bên: Một bên là tôi của trong mơ vì giấc mộng xuân mà hoảng loạn, bên còn lại là tôi của hiện thực. Ý thức tôi của hiện thực trào phúng ý thức tôi của trong mơ: Sợ cái gì, chỉ là một giấc mộng xuân thôi cần gì phải nghiêm túc như vậy? Sáng nay tôi vừa thức dậy liền lập tức cảm thấy mệt mõi không chịu nổi: Chỉ là một giấc mơ đơn giản thôi đã đại diện cho việc tôi ngủ không ngon, mà đây còn là mơ trong mơ, cho nên lần tôi thức dậy này, so với trước khi ngủ còn mệt mỏi hơn, như thể tôi chưa từng ngủ. Tôi đã hy vọng mình không gặp lại những giấc mơ kỳ lạ này nữa, nhưng tôi lại luôn luôn muốn biết người đàn ông trong giấc mơ là ai: Tôi có cảm giác như đã gặp hắn ở nơi nào đó, nhưng khi tên đã tới bên môi rồi thì lại nói không được.
Ngày 8 tháng 12: Những giấc mơ mấy ngày hôm trước của tôi rất giống với những giấc mơ đã thấy ở ngày 5, tạm thời không nhớ. Nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, giấc mơ đã xuất hiện thay đổi: Tôi không còn tiến vào thân thể của người khác, mà tôi đã trở thành một sự tồn tại giống như thượng đế ở trong giấc mơ —— tôi không có hình dáng, chỉ có thần trí, nhìn cuộc sống của một người đàn ông khác, tình huống này giống như là xem một bộ phim, nhưng nó lại không đơn giản như là đang xem một bộ phim như vậy, bởi vì tôi biết rõ, tôi đã tham gia vào cuộc sống của người đàn ông trong mơ, chỉ khác ở chỗ là tôi có thể nhìn thấy hắn, hắn thì không nhìn thấy tôi. Tôi giống một hồn ma đứng ở bên cạnh hắn. Đến tận lúc này, thì cuối cùng tôi cũng đã có thể thấy rõ người đàn ông trong mơ kia là ai —— là trang viên của tôi, tên là Phàn Mộng. Tôi với Phàn Mộng không quen biết nhau, trên thực tế thì tôi cũng không thích cái loại tính cách dây dưa dây cà, không chút dứt khoát nào này của hắn, rõ ràng bề ngoài của hắn là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng mà cách cư xử thì lại không rộng rãi như vậy.
Trước đây tôi từng cùng hắn đi phỏng vấn một học giả, khi ở trên xe hắn thế nhưng lại biểu hiện khẩn trương đến mức vặn vẹo, nói cái gì mà không biết lát nữa phải hỏi học giả những câu hỏi nào. Tôi nhìn không nổi loại thái độ này của hắn, nên tôi lừa hắn rằng: Cậu yên tâm đi, chút nữa tôi sẽ giúp cậu. Nhưng ngay sau khi đến nhà của học giả kia, tôi liền lấy máy ảnh ra rồi chuyên tâm chụp ảnh, không nói một lời. Phàn Mộng ngượng ngùng đến nỗi đỏ mặt, nhìn một người đàn ông nam tính tỏ thái độ khó xử như thế, thật sự rất thú vị. Nhưng mà, cả một quá trình phỏng vấn, Phàn Mộng cũng không có vô dụng như trong tưởng tượng của tôi, dù rõ ràng là hắn không có chuẩn bị trước, nhưng hắn cũng không rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Sau khi phỏng vấn xong, học giả kia mang sang một mâm trái cây đã cắt mời chúng tôi ăn, Phàn Mộng không ăn trước, mà hắn đã lấy một miếng dưa hấu để vào đĩa của tôi, tôi không nghĩ rằng hắn sẽ làm như vậy, vì vậy tôi đã cảm ơn hắn, hắn cười ngượng ngùng, lúc này tôi lập tức hiểu ra, ngày thường không phải hắn cố ý bày ra một khuôn mặt giống như vị thần mặt đen, mà chỉ là không thể hòa đồng với mọi người, nên mặt mũi thường xuyên căng thẳng, người khác không biết, nên cho rằng hắn không vui khi nói chuyện với người khác.
Trên đường trở về, tôi nói chuyện và cười đùa với hắn, phát hiện hắn cũng là một người rất dễ ở chung, chỉ là tính cách của hắn rất dễ khẩn trương, còn sợ người lạ, khi đối diện với đám đông thì hắn giống như một tên ngốc, nói chuyện nhỏ xíu, hắn không phải một người rộng rãi dí dỏm, nhưng ít nhất thì hắn cũng là một người ôn hòa dễ nói chuyện, từ đó về sau tôi đã giữ một trái tim dành cho người này ở trong lòng. Nhưng đáng tiếc là khi tôi gặp lại hắn ở trường đại học, hắn cũng chỉ nói chuyện với Joe cùng Lâm Lang ở trong khoa, nhưng không biết vì sao mà hắn lại không muốn liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần. Tôi liền biết tôi với Phàn Mộng không có khả năng làm bạn.
Lúc này, tôi lại nhìn thấy hắn ở trong mơ. Trong mơ, Phàn Mộng mơ thấy một giấc mộng xuân —— sở dĩ tôi đoán hắn mơ thấy mộng xuân, là bởi vì thấy hắn vội vàng xuống giường, đi vào WC, cởi bỏ chiếc quần lót dính đầy tinh dịch, rồi dùng sức giặt sạch nó —— Phàn Mộng gấp đến độ mặt cũng sưng đỏ thành màu gan heo, trên mặt hiện ra một màu của sự xấu hổ, tựa như đang tự trách mình vì chuyện mơ thấy mộng xuân. Nó chỉ là một giấc mộng xuân thôi, sao lại ngạc nhiên đến như vậy? Phàn Mộng giặt quần lót xong, treo lên giá quần áo trong phòng bếp, sau đó trở về phòng, lấy ra một cái quần lót mới từ trong ngăn tủ lớn trong tủ quần áo mặc vào, rồi lên trên giường nằm ngủ tiếp, giấc mơ của tôi đến chỗ này là kết thúc.
Ngày thường tôi với Phàn Mộng không có giao tiếp gì, nhưng tôi lại mơ thấy những điều riêng tư này, thật sự là quá kỳ lạ. Nghĩ đến Phàn Mộng rất giống với người đàn ông đã cùng tôi quấn quýt ở trong mơ lúc trước, không biết có phải……
Ngày 11 tháng 12: Hiện tại, cùng với nói là tôi đang nằm mơ, thì không bằng nói là tôi vừa đi vào giấc ngủ thì đã được xem phim, nhân vật chính của bộ phim này là Phàn Mộng. Trong mơ, dáng người và gương mặt của Phàn Mộng càng lúc càng trở nên rõ ràng, khiến tôi không thể phân biệt được là mình đang mơ, hay là linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể, rồi bay vào phòng của Phàn Mộng đi xem từng động tác của hắn. Trong mơ, mỗi ngày Phàn Mộng đều bị giấc mộng xuân cổ quái nào đó làm cho bối rối, tôi thấy mỗi khi hắn tỉnh lại sau giăc mơ, miệng hắn luôn lẩm bẩm nói: Không có khả năng, không có khả năng…… Tại sao lại là hắn……
Hôm nay, tôi đã biết Phàn Mộng bị giấc mơ gì làm cho bối rối —— làm mộng xuân với đàn ông, và đối tượng lại là tôi! Tôi thấy Phàn Mộng không ngừng nắm lấy tóc của mình, hắn nói một cách cuồng loạn:”Tại sao mình lại nắm tay Sở Triệu Xuân rồi đi dạo phố như người yêu? Tại sao lại là Sở Triệu Xuân? Mình đối với người đó không có một chút cảm tình, ngay cả là bạn bè cũng không muốn làm với hắn……” tôi ngơ ngẩn nhìn Phàn Mộng, thấy đến cuối cùng Phàn Mộng muốn trốn tránh hiện thực, nên đã che đầu ngủ thiếp đi, tôi cũng chậm rãi tỉnh lại.
Nói cách khác, tình huống là như thế này: Tôi mơ thấy Phàn Mộng cùng với tôi —— Sở Triệu Xuân —— cùng nhau có một giấc mộng xuân, đây là giấc mơ ở cấp độ nào! Có lẽ gần đây tôi đã quen với loại giấc mơ trong giấc mơ này, nên mỗi lần tỉnh lại cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm.
Ngày hôm qua trở về trường đại học trung văn Hương Cảng để thi, nhìn thấy Phàn Mộng, tôi không có tiến lên chào hỏi hắn, nhìn thấy hắn đứng một mình ở trong góc cửa trường thi, nhìn vào sách tham khảo, miệng lẩm bẩm, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả trường thi đã mở cửa, hắn vẫn còn ngốc nghếch không biết, nếu không phải Joe cùng Lâm Lang ở bên cạnh đẩy hắn, thì hắn vẫn sẽ không biết phải vào trường thi.
Tôi không nhịn được cười lên.
Lời tác giả:
– Có phải mọi người chưa từng nghĩ đến khả năng này hay không. (đắc ý cái gì)
– Bởi vậy, cũng không phải Sở Triệu Xuân nhìn trúng Phàn Mộng mà dựng lên mọi chuyện, mà thật ra chỉ là Sở Triệu Xuân mơ thấy mộng xuân sớm hơn Phàn Mông ba tháng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương