Một Bước Lên Tiên
Chương 1092: Lại thêm một người chết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Diệc Phi suýt nữa thì tức đến tắt thở, lúc này mà còn nói ra mấy câu kéo thù hận như thế chứ, đừng nói là đang cố ý chơi khăm anh nhá?
Tuy rằng anh biết Nguyệt đang nhắc nhở phải giải quyết hết những người này trước khi ông ta cạn kiệt sức lực, nhưng cũng đừng có chơi ác vậy chứ?
Trong tích tắc, bàn tay của Tử Y sắp chạm đến Bạch Diệc Phi, anh còn chưa kịp nghĩ đến mình lại đánh với Tử Y thì đã vô thức tiếp chưởng kia của cô ta.
"Ầm!"
Tử Y bị đánh lùi về sau một đoạn.
Cùng lúc đó, Thiên Kỳ, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc đồng loạt xông đến tấn công.
Bạch Diệc Phi biết mình đã không có thời gian để phản kích, vì thế lại sử dụng kỹ năng thiên phú, cả người anh lập tức biến mất trước mắt bọn họ.
Nhanh như cắt, Bạch Diệc Phi xuất hiện ở sau lưng Cát Tắc.
"Cẩn thận!"
Lương Minh Nguyệt vừa thấy liền lên tiếng nhắc nhở, nhưng vẫn chậm một bước.
Chưởng của Bạch Diệc Phi vỗ mạnh vào đầu Cát Tắc.
"Oành!"
"A!!!"
Cát Tắc hét thảm, đầu vỡ nát tươm, ngay cả óc cũng văng tung tóe.
Máu tươi và óc văng be bét lên người Lương Minh Nguyệt đang đứng gần nhất, Lương Minh Nguyệt giật bắn cả người, suýt nữa không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo tại chỗ.
Đám người Tử Y chứng kiến cảnh tượng này lại càng thêm sợ hãi Bạch Diệc Phi hơn.
Mà Bạch Diệc Phi chọn làm thịt Cát Tắc trước cũng bởi vì anh muốn trả thù ông ta.
"Bố!"
Vân Anh bị Bạch Diệc Phi tát nằm một đống không dậy nổi, cô ta vừa thấy được cảnh này bèn đỏ ngầu hai mắt, rốt cuộc cô ta cũng gắng ngượng đứng lên chạy về phía Cát Tắc.
Cát Tắc té bịch xuống đất, ngoại trừ đầu ra, cả người từ trên xuống dưới vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mà cái đầu bể nát thì trông cũng đủ đáng sợ rồi.
"Bố!", trái lại Vân Anh lại không cảm thấy ghê tởm, vẫn nhào đến cạnh Cát Tắc nhìn ông ta ngay cả một lời trăn trối cũng không thể nói, thấy ông ta chết tức tưởi khó tránh đau lòng không thôi.
Đồng thời, ngay lúc càng thêm hận Bạch Diệc Phi thấu xương.
"Bạch Diệc Phi!", Vân Anh quay đầu hận thù trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
Biểu cảm Bạch Diệc Phi không thay đổi, thậm chí còn nói: "Muốn xông lên thì nhanh đi, đừng có kỳ kèo làm trễ bữa ăn của ông tổ nhà tôi!"
"Mẹ kiếp!", Thiên Kỳ bị chọc giận, mắng to rồi xông lên.
Lúc này, khi Bạch Diệc Phi thấy Thiên Kỳ ra tay thì liền vung nắm đấm về phía ông ta.
Hai nắm tay chạm nhau gây ra một vụ nổ lớn.
Bạch Diệc Phi đã vận dụng ám kình ở mức độ cao nhất, vì vậy lần này Thiên Kỳ không chỉ là bị văng ra mà cánh tay kia của ông ta cũng bị ám kình của Bạch Diệc Phi đánh cho nát vụn.
"A!"
Thiên Kỳ té văng ra đất thì ói ra một bãi máu lớn.
Cánh tay phải của ông ta đã mất hết sức lực mà rũ xuống.
Chứng kiến cảnh này, Lương Minh Nguyệt hơi lùi lại, ông ta đang không chắc nếu mà còn đánh thì người nằm xuống kế tiếp có phải là ông ta hay không.
Nét mặt Tử Y cứng lại, trước đó bọn họ cũng đã bị thương, sức lực đã giảm đáng kể, đối đầu với thực lực cảnh giới siêu thần của Bạch Diệc Phi thì bị anh khử là chuyện không sớm thì muộn thôi, nhưng cô ta vẫn muốn trả thù cho sư huynh mình.
"Hây!"
Tử Y quát to xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy bèn tránh đi, nói thật thì anh vẫn không có cách nào ra tay giết Tử Y được, anh không phải loại người máu lạnh, cho nên lúc này anh chọn né đi.
Bàn tay của Tử Y đánh vào không khí, nét mặt cô ta càng giận điên hơn và kèm theo đó là không cam lòng: "Tại sao cậu lại tránh hả? Đánh với tôi đi chứ!"
"Con đã nói rồi, sư phụ có thể tàn nhẫn với con, nhưng con sẽ không bao giờ vô nghĩa với người", Bạch Diệc Phi nhìn cô ta rồi lạnh giọng nói.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Bạch Diệc Phi cảm giác sau lưng mình râm ran, có mùi nguy hiểm!
“Cẩn thận!”
Giọng nói nhắc nhở của Vũ Mạt cùng lúc vang lên.
Bạch Diệc Phi quay lại tung ra một chưởng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, Vân Anh nhân lúc Bạch Diệc Phi không chú ý định đánh lén anh, nhưng giờ đã bị đánh bay ngược ra ngoài.
"Phụt!"
Mặc dù, Vân Anh chỉ thiếu nửa bước là đã có thể tiến vào cảnh giới võ thần, nhưng suy cho cùng thì vẫn chưa vào được, vì thế cô ta vốn không thể chịu nổi một chưởng của Bạch Diệc Phi.
Sau khi cô ta té xuống đất, cảm giác như nội tạng lộn tùng phèo lên, thậm chí cô ta đã không còn sức để mà bò dậy được nữa.
Bạch Diệc Phi cũng hận cay hận đắng Vân Anh, nếu như không phải bận đối phó với mấy ông già chết tiệt ở đây, người đầu tiên anh muốn làm thịt chính là Vân Anh!
Bây giờ, Vân Anh có đang tự tìm đường chết thì cũng đừng trách anh.
Sau khi có thêm một người ngã xuống, mấy người có mặt tại đây dường như đã do dự, không dám dạy dột xông lên nữa.
Vì thế hiện trường liền như bị đóng băng.
Không có người nào ra tay, cũng không một ai rời đi, tất cả đều đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn đối phương.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, nếu cứ như vậy anh sẽ gặp bất lợi, hiện tại đã hết 2 phút, anh chỉ còn 3 phút nữa thôi, phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Tử Y và Thiên Kỳ đã bị thương nặng, không thể nào đánh tiếp được nữa, nếu như buông tha bọn họ sẽ có thời gian để dưỡng sức.
Hơn nữa, Tân Thu đã chết, uy hiếp lớn nhất đã tan, dù sau đó bọn họ hồi phục muốn đến đánh tiếp thì cũng phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.
Còn về Lương Minh Nguyệt, tuy rằng ông ta đã bị thương, nhưng cũng chỉ bị thương nhẹ, e rằng thời gian nghỉ ngơi không cần dài, dù ông ta không thể giết được Tử Y và Thiên Kỳ, nhưng đợi khi ông ta hoàn toàn hồi phục thì ắt hẳn sẽ trở về gây rắc rối cho Bạch Diệc Phi.
Khi đó Bạch Diệc Phi đã không còn sức mạnh của cảnh giới siêu thần nữa, mà Nguyệt thì hẳn cũng cần thời gian dưỡng sức, vì thực lực ông ta quá mạnh nên thời gian để hồi phục sẽ càng lâu, lúc đó ông ta cũng không thể nào hỗ trợ anh được nữa, mà anh thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Lương Minh Nguyệt.
Vì thế không thể để Lương Minh Nguyệt sống được.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, Bạch Diệc Phi suy luận ra đủ mọi khả năng rồi bèn quyết định.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn về phía Lương Minh Nguyệt.
Lương Minh Nguyệt bị ánh mắt của Bạch Diệc Phi nhìn chòng chọc thì vô thức lùi về sau mấy bước, ông ta chợt nhận ra mục tiêu kế tiếp mà Bạch Diệc Phi muốn làm thịt chính là ông ta.
"Lần đầu tiên gặp ông, bệnh tim ông tái phát, tôi là người gọi xe cấp cứu cứu ông một mạng".
"Kết quả thì sao? Đầu tiên ông lợi dụng bố tôi, hại ông ấy bị ba gia tộc lớn và liên minh thủ đô đuổi giết, sau đó ông còn lợi dụng tôi để tìm kho vàng thứ ba".
"Nhưng, tôi biết rằng hết thảy những điều này đều là âm mưu do mấy người giàn dựng, suy cho cùng cũng vì muốn giúp Tân Thu thúc đẩy kế hoạch của ông ta, từ đó mấy người cũng sẽ đạt được mục đích của mình".
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: "Tôi không còn gì để nói với ông nữa, hôm nay ông cũng để lại mạng ở đây đi!"
Dứt lời, Bạch Diệc Phi liền xông về phía Lương Minh Nguyệt.
Con ngươi Lương Minh Nguyệt co rút lại, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến ông ta vô thức phản công.
Song, không ngoài dự tính của ông ta, bàn tay ông ta lại đánh vào khoảng không.
Khi bàn tay ông ta gần chạm đến Bạch Diệc Phi, anh lại tan biến như làn khói.
Lương Minh
Bạch Diệc Phi suýt nữa thì tức đến tắt thở, lúc này mà còn nói ra mấy câu kéo thù hận như thế chứ, đừng nói là đang cố ý chơi khăm anh nhá?
Tuy rằng anh biết Nguyệt đang nhắc nhở phải giải quyết hết những người này trước khi ông ta cạn kiệt sức lực, nhưng cũng đừng có chơi ác vậy chứ?
Trong tích tắc, bàn tay của Tử Y sắp chạm đến Bạch Diệc Phi, anh còn chưa kịp nghĩ đến mình lại đánh với Tử Y thì đã vô thức tiếp chưởng kia của cô ta.
"Ầm!"
Tử Y bị đánh lùi về sau một đoạn.
Cùng lúc đó, Thiên Kỳ, Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc đồng loạt xông đến tấn công.
Bạch Diệc Phi biết mình đã không có thời gian để phản kích, vì thế lại sử dụng kỹ năng thiên phú, cả người anh lập tức biến mất trước mắt bọn họ.
Nhanh như cắt, Bạch Diệc Phi xuất hiện ở sau lưng Cát Tắc.
"Cẩn thận!"
Lương Minh Nguyệt vừa thấy liền lên tiếng nhắc nhở, nhưng vẫn chậm một bước.
Chưởng của Bạch Diệc Phi vỗ mạnh vào đầu Cát Tắc.
"Oành!"
"A!!!"
Cát Tắc hét thảm, đầu vỡ nát tươm, ngay cả óc cũng văng tung tóe.
Máu tươi và óc văng be bét lên người Lương Minh Nguyệt đang đứng gần nhất, Lương Minh Nguyệt giật bắn cả người, suýt nữa không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo tại chỗ.
Đám người Tử Y chứng kiến cảnh tượng này lại càng thêm sợ hãi Bạch Diệc Phi hơn.
Mà Bạch Diệc Phi chọn làm thịt Cát Tắc trước cũng bởi vì anh muốn trả thù ông ta.
"Bố!"
Vân Anh bị Bạch Diệc Phi tát nằm một đống không dậy nổi, cô ta vừa thấy được cảnh này bèn đỏ ngầu hai mắt, rốt cuộc cô ta cũng gắng ngượng đứng lên chạy về phía Cát Tắc.
Cát Tắc té bịch xuống đất, ngoại trừ đầu ra, cả người từ trên xuống dưới vẫn còn nguyên vẹn, nhưng mà cái đầu bể nát thì trông cũng đủ đáng sợ rồi.
"Bố!", trái lại Vân Anh lại không cảm thấy ghê tởm, vẫn nhào đến cạnh Cát Tắc nhìn ông ta ngay cả một lời trăn trối cũng không thể nói, thấy ông ta chết tức tưởi khó tránh đau lòng không thôi.
Đồng thời, ngay lúc càng thêm hận Bạch Diệc Phi thấu xương.
"Bạch Diệc Phi!", Vân Anh quay đầu hận thù trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
Biểu cảm Bạch Diệc Phi không thay đổi, thậm chí còn nói: "Muốn xông lên thì nhanh đi, đừng có kỳ kèo làm trễ bữa ăn của ông tổ nhà tôi!"
"Mẹ kiếp!", Thiên Kỳ bị chọc giận, mắng to rồi xông lên.
Lúc này, khi Bạch Diệc Phi thấy Thiên Kỳ ra tay thì liền vung nắm đấm về phía ông ta.
Hai nắm tay chạm nhau gây ra một vụ nổ lớn.
Bạch Diệc Phi đã vận dụng ám kình ở mức độ cao nhất, vì vậy lần này Thiên Kỳ không chỉ là bị văng ra mà cánh tay kia của ông ta cũng bị ám kình của Bạch Diệc Phi đánh cho nát vụn.
"A!"
Thiên Kỳ té văng ra đất thì ói ra một bãi máu lớn.
Cánh tay phải của ông ta đã mất hết sức lực mà rũ xuống.
Chứng kiến cảnh này, Lương Minh Nguyệt hơi lùi lại, ông ta đang không chắc nếu mà còn đánh thì người nằm xuống kế tiếp có phải là ông ta hay không.
Nét mặt Tử Y cứng lại, trước đó bọn họ cũng đã bị thương, sức lực đã giảm đáng kể, đối đầu với thực lực cảnh giới siêu thần của Bạch Diệc Phi thì bị anh khử là chuyện không sớm thì muộn thôi, nhưng cô ta vẫn muốn trả thù cho sư huynh mình.
"Hây!"
Tử Y quát to xông về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy bèn tránh đi, nói thật thì anh vẫn không có cách nào ra tay giết Tử Y được, anh không phải loại người máu lạnh, cho nên lúc này anh chọn né đi.
Bàn tay của Tử Y đánh vào không khí, nét mặt cô ta càng giận điên hơn và kèm theo đó là không cam lòng: "Tại sao cậu lại tránh hả? Đánh với tôi đi chứ!"
"Con đã nói rồi, sư phụ có thể tàn nhẫn với con, nhưng con sẽ không bao giờ vô nghĩa với người", Bạch Diệc Phi nhìn cô ta rồi lạnh giọng nói.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Bạch Diệc Phi cảm giác sau lưng mình râm ran, có mùi nguy hiểm!
“Cẩn thận!”
Giọng nói nhắc nhở của Vũ Mạt cùng lúc vang lên.
Bạch Diệc Phi quay lại tung ra một chưởng.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, Vân Anh nhân lúc Bạch Diệc Phi không chú ý định đánh lén anh, nhưng giờ đã bị đánh bay ngược ra ngoài.
"Phụt!"
Mặc dù, Vân Anh chỉ thiếu nửa bước là đã có thể tiến vào cảnh giới võ thần, nhưng suy cho cùng thì vẫn chưa vào được, vì thế cô ta vốn không thể chịu nổi một chưởng của Bạch Diệc Phi.
Sau khi cô ta té xuống đất, cảm giác như nội tạng lộn tùng phèo lên, thậm chí cô ta đã không còn sức để mà bò dậy được nữa.
Bạch Diệc Phi cũng hận cay hận đắng Vân Anh, nếu như không phải bận đối phó với mấy ông già chết tiệt ở đây, người đầu tiên anh muốn làm thịt chính là Vân Anh!
Bây giờ, Vân Anh có đang tự tìm đường chết thì cũng đừng trách anh.
Sau khi có thêm một người ngã xuống, mấy người có mặt tại đây dường như đã do dự, không dám dạy dột xông lên nữa.
Vì thế hiện trường liền như bị đóng băng.
Không có người nào ra tay, cũng không một ai rời đi, tất cả đều đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn đối phương.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, nếu cứ như vậy anh sẽ gặp bất lợi, hiện tại đã hết 2 phút, anh chỉ còn 3 phút nữa thôi, phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Tử Y và Thiên Kỳ đã bị thương nặng, không thể nào đánh tiếp được nữa, nếu như buông tha bọn họ sẽ có thời gian để dưỡng sức.
Hơn nữa, Tân Thu đã chết, uy hiếp lớn nhất đã tan, dù sau đó bọn họ hồi phục muốn đến đánh tiếp thì cũng phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.
Còn về Lương Minh Nguyệt, tuy rằng ông ta đã bị thương, nhưng cũng chỉ bị thương nhẹ, e rằng thời gian nghỉ ngơi không cần dài, dù ông ta không thể giết được Tử Y và Thiên Kỳ, nhưng đợi khi ông ta hoàn toàn hồi phục thì ắt hẳn sẽ trở về gây rắc rối cho Bạch Diệc Phi.
Khi đó Bạch Diệc Phi đã không còn sức mạnh của cảnh giới siêu thần nữa, mà Nguyệt thì hẳn cũng cần thời gian dưỡng sức, vì thực lực ông ta quá mạnh nên thời gian để hồi phục sẽ càng lâu, lúc đó ông ta cũng không thể nào hỗ trợ anh được nữa, mà anh thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Lương Minh Nguyệt.
Vì thế không thể để Lương Minh Nguyệt sống được.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, Bạch Diệc Phi suy luận ra đủ mọi khả năng rồi bèn quyết định.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn về phía Lương Minh Nguyệt.
Lương Minh Nguyệt bị ánh mắt của Bạch Diệc Phi nhìn chòng chọc thì vô thức lùi về sau mấy bước, ông ta chợt nhận ra mục tiêu kế tiếp mà Bạch Diệc Phi muốn làm thịt chính là ông ta.
"Lần đầu tiên gặp ông, bệnh tim ông tái phát, tôi là người gọi xe cấp cứu cứu ông một mạng".
"Kết quả thì sao? Đầu tiên ông lợi dụng bố tôi, hại ông ấy bị ba gia tộc lớn và liên minh thủ đô đuổi giết, sau đó ông còn lợi dụng tôi để tìm kho vàng thứ ba".
"Nhưng, tôi biết rằng hết thảy những điều này đều là âm mưu do mấy người giàn dựng, suy cho cùng cũng vì muốn giúp Tân Thu thúc đẩy kế hoạch của ông ta, từ đó mấy người cũng sẽ đạt được mục đích của mình".
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: "Tôi không còn gì để nói với ông nữa, hôm nay ông cũng để lại mạng ở đây đi!"
Dứt lời, Bạch Diệc Phi liền xông về phía Lương Minh Nguyệt.
Con ngươi Lương Minh Nguyệt co rút lại, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến ông ta vô thức phản công.
Song, không ngoài dự tính của ông ta, bàn tay ông ta lại đánh vào khoảng không.
Khi bàn tay ông ta gần chạm đến Bạch Diệc Phi, anh lại tan biến như làn khói.
Lương Minh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương