Một Bước Lên Tiên
Chương 115: Lý Tuyết ngất xỉu
Bạch Hổ lập tức đứng lên phía trước bảo vệ Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.
Nhân viên bảo vệ thấy vậy đều lùi lại về phía sau vài bước.
Bọn họ không phải muốn lùi lại, mà là khí thế tỏa ra từ người Bạch Hổ thật sự rất nặng nề, anh ta chỉ đứng ở đấy thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi, chứ nói chi đến việc ra tay.
Bạch Diệc Phi khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Lúc này không ai ngờ được Lý Tuyết bỗng nhiên ngất xỉu.
"Tuyết Nhi!"
Bạch Diệc Phi hoảng hốt, anh vội vàng vươn tay ôm lấy Lý Tuyết.
"Tuyết Nhi? Em bị sao vậy? Tuyết Nhi?"
Lý Tuyết đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Người nhà họ Lý thấy thế đều ngơ ngác, đang yên đang lành sao tự dưng lại ngất xỉu?
Bạch Diệc Phi không nghĩ ngợi gì thêm, anh trực tiếp bế Lý Tuyết lên nói với Bạch Hổ: "Đi lấy xe".
Bạch Hổ vâng một tiếng, anh ta hung dữ trừng mắt nhìn đám nhân viên bảo vệ, cảnh cáo bọn họ tốt nhất đừng có mà gây chuyện, sau đó anh ta mới bước nhanh ra ngoài.
Đám nhân viên bảo vệ bị ánh mắt của Bạch Hổ dọa sợ, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bạch Diệc Phi bế Lý Tuyết đi ra ngoài.
Lý Phàm gào lên: "Ngăn thằng đó lại cho tôi! Chắc chắn cô ta đang giả vờ! Cô ta cố ý ăn vạ! Mau ngăn bọn chúng lại!"
Đám nhân viên bảo vệ nghe thấy vậy thì đều do dự, rốt cuộc bọn họ nên ngăn cản hay là không ngăn cản đây?
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người lại, anh lạnh lùng nói: "Lý Phàm, nếu Tuyết Nhi có chuyện gì thì tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!"
Lý Phàm bị những lời này dọa sợ, gã ta không dám nói nữa.
Mà lúc này sắc mặt ông cụ Lý trắng bệch.
Những người khác không biết thân phận của Bạch Diệc Phi nhưng ông ta lại biết rõ ràng, ông ta vốn không nói cho mọi người biết chuyện này là vì biết Bạch Diệc Phi cố ý che giấu, đây cũng chính là nhược điểm bị ông ta biết. Thế nên ông ta nghĩ có nên lợi dụng điều này để bắt Bạch Diệc Phi cung cấp nhiều lợi ích hơn cho Lý Thị hay không?
Dù sao trong thời điểm này có đòi hỏi nâng giá như thế cũng không có gì lạ. Ông ta cũng định dựa vào chuyện này để tìm đường lui cho nhà họ Lý.
Nhưng ông ta không ngờ Bạch Diệc Phi lại không chịu thỏa hiệp, cũng không ngờ Lý Tuyết sẽ ngất xỉu.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với Lý Tuyết, dựa vào sự quan tâm của Bạch Diệc Phi với Lý Tuyết thì chỉ sợ nhà họ Lý...
Bạch Diệc Phi trước khi bế Lý Tuyết bước ra khỏi phòng họp đã để lại một câu nói cuối cùng kia.
"Xong rồi".
Trong lòng ông cụ Lý thầm giật thót, sắc mặt ông ta càng tái nhợt đi, cơ thể không khỏi run rẩy.
Lần này hoàn toàn xong rồi.
Địa vị của Hầu Tước ở thành phố Thiên Bắc thì không cần nói cũng biết rồi, lần này không những không dành được tý lợi ích nào, mà còn hoàn toàn đẩy nhà họ Lý vào hố sâu, chỉ cần Bạch Diệc Phi muốn thì nhà họ Lý sẽ vĩnh viễn không có ngày trở lại.
Bạch Diệc Phi bế Lý Tuyết rời đi.
Những người còn lại trong Nhà họ Lý ngơ ngác nhìn nhau.
Ông cụ Lý đứng ngây ra đó.
Không còn thấy ánh mắt ác độc của Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi nữa thì Lý Phàm mới lấy lại được dũng khí, gã ta đi tới bên cạnh ông cụ Lý: "Ông nội, sao ông lại để bọn nó đi? Ông nhìn bọn nó đánh cháu đây này!"
"Còn nữa, Lý Tuyết chắc chắn là giả vờ, nhất định là bọn nó không có moi ra được nhiều tiền như vậy, bọn nó cố ý đấy!"
Ông cụ Lý đột nhiên quay lại trừng mắt nhìn Lý Phàm, ông ta gầm nhẹ một tiếng: "Cút ngay!"
Lý Phàm bỗng run rẩy, gã ta oan ức nói: "Ông nội..."
“Đừng để cho tao nói đến lần thứ hai!”, sắc mặt ông cụ Lý u ám đến đáng sợ.
Lý Đại Hải kéo lấy Lý Phàm, bắt gã ta câm miệng.
......
Về phía Bạch Diệc Phi, rốt cục ba người cũng tới cửa bệnh viện, nhưng nơi đó bị một đám người vây quanh.
Hơn nữa những người này đều mặc đồ tang, bọn họ vừa khóc vừa làm loạn, khiến cho cửa bệnh viện chật như nêm, không những thế phía trước cửa còn có người đốt tiền giấy hoá vàng mã, khói bụi mù mịt.
Bạch Diệc Phi rất sốt ruột: "Sao lại thế này?"
Bạch Hổ trả lời: "Ăn vạ ở bệnh viện".
Bạch Diệc Phi cau mày, anh đặt Lý Tuyết ngồi lên ghế sau rồi tự mình xuống xe.
Anh đi đến bên cạnh một người mặc đồ tang rồi hỏi: "Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì? Có thể..."
Còn chưa kịp nói xong thì người đó đã trợn mắt lên: "Đi mau đi mau, chuyện này không liên quan đến anh!"
Bạch Diệc Phi trầm mặt: "Mấy người nhường đường một chút được không, trên xe tôi có bệnh nhân cần cấp cứu".
Giọng nói của anh không nhỏ, mọi người xung quanh nghe thấy đều nhìn sang.
Trong đó có một người phụ nữ béo mặc đồ tang, bà ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi rồi hét lớn: "Có bệnh nhân thì nhanh đưa đi chữa trị đi! Đến đây làm gì? Bệnh viện này đã giết bố tôi, mấy người còn muốn đến đây khám bệnh hả? Chúng tôi đứng ở đây là để cứu mạng những bệnh nhân khác đấy!"
"Đi mau đi mau!"
Đi nhanh lên!"
Nhóm người đều đuổi Bạch Diệc Phi đi.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng bị đuổi ra khỏi đám người.
Trong đám đông không biết có ai mở miệng chế giễu: "Gia đình này thật sự quá mặt dày. Rõ ràng là một ông già tám mươi tuổi bị tái phát bệnh tim, thế mà cũng dám tới bệnh viện ăn vạ, rõ ràng là muốn lừa tiền".
"Chú nói nhỏ thôi, để bọn họ nghe thấy không cẩn thận lại bị đánh cho đấy".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh lên xe nói với Bạch Hổ: "Đi thẳng vào, không cần để ý bọn họ!"
Bình thường nếu gặp phải chuyện này thì anh cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, cho dù ai đúng ai sai thì cũng không liên quan gì đến anh.
Nhưng bây giờ Lý Tuyết đang hôn mê bất tỉnh, bệnh viện cách nơi này gần nhất cũng mất hai mươi phút đi đường nữa, anh không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Bạch Hổ nghe lời, anh ta điều khiển xe bấm còi trực tiếp lao tới.
Mọi người nhìn thấy xe lao đến thì định chửi ầm lên, nhưng khi thấy xe rú ga lao thẳng không dừng lại thì đều né tránh mở đường.
Chiếc xe đi gần đến nghiền nát đống tiền giấy bọn họ đốt, cuối cùng dừng lại ở lối vào đại sảnh.
Người đứng hóng chuyện bị cảnh này dọa sợ.
Mà đám người gây rối thì chửi ầm lên.
"Mẹ nó! Suýt chút nữa đâm chết tao rồi!"
"Con mẹ nó là đứa nào? Không có mắt à!"
"Ối giời ơi, mấy người vội vàng đi đầu thai à!"
"Ngăn anh ta lại cho tôi! Hôm nay nhất định phải nói rõ chuyện này!"
"..."
Một đám người vội vàng chạy tới xe của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bế Lý Tuyết xuống xe rồi lập tức đi vào trong, người trong bệnh viện thấy thế vội vàng chạy đến vây quanh, sau đó đưa Lý Tuyết vào phòng cấp cứu.
Còn ở bên ngoài, đám người kia đã vọt tới định động tay chân.
Nhưng Bạch Hổ đã ra khỏi xe, anh ta đứng ở đó trừng mắt, mọi người thấy thế thì lập tức đứng nguyên.
Bạch Diệc Phi ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, lúc này anh cũng gọi điện thoại cho Lý Cường Đông, dù sao thì Lý Tuyết là con gái của ông, anh nên thông báo cho bọn họ.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của Bạch Diệc Phi vang lên.
Là cuộc gọi của Long Linh Linh.
“Chủ tịch, tôi đã tra ra rồi, Lý Thị bị tập đoàn Thủy Tinh thu mua”.
Nhân viên bảo vệ thấy vậy đều lùi lại về phía sau vài bước.
Bọn họ không phải muốn lùi lại, mà là khí thế tỏa ra từ người Bạch Hổ thật sự rất nặng nề, anh ta chỉ đứng ở đấy thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi, chứ nói chi đến việc ra tay.
Bạch Diệc Phi khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Lúc này không ai ngờ được Lý Tuyết bỗng nhiên ngất xỉu.
"Tuyết Nhi!"
Bạch Diệc Phi hoảng hốt, anh vội vàng vươn tay ôm lấy Lý Tuyết.
"Tuyết Nhi? Em bị sao vậy? Tuyết Nhi?"
Lý Tuyết đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê.
Người nhà họ Lý thấy thế đều ngơ ngác, đang yên đang lành sao tự dưng lại ngất xỉu?
Bạch Diệc Phi không nghĩ ngợi gì thêm, anh trực tiếp bế Lý Tuyết lên nói với Bạch Hổ: "Đi lấy xe".
Bạch Hổ vâng một tiếng, anh ta hung dữ trừng mắt nhìn đám nhân viên bảo vệ, cảnh cáo bọn họ tốt nhất đừng có mà gây chuyện, sau đó anh ta mới bước nhanh ra ngoài.
Đám nhân viên bảo vệ bị ánh mắt của Bạch Hổ dọa sợ, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bạch Diệc Phi bế Lý Tuyết đi ra ngoài.
Lý Phàm gào lên: "Ngăn thằng đó lại cho tôi! Chắc chắn cô ta đang giả vờ! Cô ta cố ý ăn vạ! Mau ngăn bọn chúng lại!"
Đám nhân viên bảo vệ nghe thấy vậy thì đều do dự, rốt cuộc bọn họ nên ngăn cản hay là không ngăn cản đây?
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên xoay người lại, anh lạnh lùng nói: "Lý Phàm, nếu Tuyết Nhi có chuyện gì thì tao sẽ khiến mày chết không toàn thây!"
Lý Phàm bị những lời này dọa sợ, gã ta không dám nói nữa.
Mà lúc này sắc mặt ông cụ Lý trắng bệch.
Những người khác không biết thân phận của Bạch Diệc Phi nhưng ông ta lại biết rõ ràng, ông ta vốn không nói cho mọi người biết chuyện này là vì biết Bạch Diệc Phi cố ý che giấu, đây cũng chính là nhược điểm bị ông ta biết. Thế nên ông ta nghĩ có nên lợi dụng điều này để bắt Bạch Diệc Phi cung cấp nhiều lợi ích hơn cho Lý Thị hay không?
Dù sao trong thời điểm này có đòi hỏi nâng giá như thế cũng không có gì lạ. Ông ta cũng định dựa vào chuyện này để tìm đường lui cho nhà họ Lý.
Nhưng ông ta không ngờ Bạch Diệc Phi lại không chịu thỏa hiệp, cũng không ngờ Lý Tuyết sẽ ngất xỉu.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với Lý Tuyết, dựa vào sự quan tâm của Bạch Diệc Phi với Lý Tuyết thì chỉ sợ nhà họ Lý...
Bạch Diệc Phi trước khi bế Lý Tuyết bước ra khỏi phòng họp đã để lại một câu nói cuối cùng kia.
"Xong rồi".
Trong lòng ông cụ Lý thầm giật thót, sắc mặt ông ta càng tái nhợt đi, cơ thể không khỏi run rẩy.
Lần này hoàn toàn xong rồi.
Địa vị của Hầu Tước ở thành phố Thiên Bắc thì không cần nói cũng biết rồi, lần này không những không dành được tý lợi ích nào, mà còn hoàn toàn đẩy nhà họ Lý vào hố sâu, chỉ cần Bạch Diệc Phi muốn thì nhà họ Lý sẽ vĩnh viễn không có ngày trở lại.
Bạch Diệc Phi bế Lý Tuyết rời đi.
Những người còn lại trong Nhà họ Lý ngơ ngác nhìn nhau.
Ông cụ Lý đứng ngây ra đó.
Không còn thấy ánh mắt ác độc của Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi nữa thì Lý Phàm mới lấy lại được dũng khí, gã ta đi tới bên cạnh ông cụ Lý: "Ông nội, sao ông lại để bọn nó đi? Ông nhìn bọn nó đánh cháu đây này!"
"Còn nữa, Lý Tuyết chắc chắn là giả vờ, nhất định là bọn nó không có moi ra được nhiều tiền như vậy, bọn nó cố ý đấy!"
Ông cụ Lý đột nhiên quay lại trừng mắt nhìn Lý Phàm, ông ta gầm nhẹ một tiếng: "Cút ngay!"
Lý Phàm bỗng run rẩy, gã ta oan ức nói: "Ông nội..."
“Đừng để cho tao nói đến lần thứ hai!”, sắc mặt ông cụ Lý u ám đến đáng sợ.
Lý Đại Hải kéo lấy Lý Phàm, bắt gã ta câm miệng.
......
Về phía Bạch Diệc Phi, rốt cục ba người cũng tới cửa bệnh viện, nhưng nơi đó bị một đám người vây quanh.
Hơn nữa những người này đều mặc đồ tang, bọn họ vừa khóc vừa làm loạn, khiến cho cửa bệnh viện chật như nêm, không những thế phía trước cửa còn có người đốt tiền giấy hoá vàng mã, khói bụi mù mịt.
Bạch Diệc Phi rất sốt ruột: "Sao lại thế này?"
Bạch Hổ trả lời: "Ăn vạ ở bệnh viện".
Bạch Diệc Phi cau mày, anh đặt Lý Tuyết ngồi lên ghế sau rồi tự mình xuống xe.
Anh đi đến bên cạnh một người mặc đồ tang rồi hỏi: "Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì? Có thể..."
Còn chưa kịp nói xong thì người đó đã trợn mắt lên: "Đi mau đi mau, chuyện này không liên quan đến anh!"
Bạch Diệc Phi trầm mặt: "Mấy người nhường đường một chút được không, trên xe tôi có bệnh nhân cần cấp cứu".
Giọng nói của anh không nhỏ, mọi người xung quanh nghe thấy đều nhìn sang.
Trong đó có một người phụ nữ béo mặc đồ tang, bà ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi rồi hét lớn: "Có bệnh nhân thì nhanh đưa đi chữa trị đi! Đến đây làm gì? Bệnh viện này đã giết bố tôi, mấy người còn muốn đến đây khám bệnh hả? Chúng tôi đứng ở đây là để cứu mạng những bệnh nhân khác đấy!"
"Đi mau đi mau!"
Đi nhanh lên!"
Nhóm người đều đuổi Bạch Diệc Phi đi.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng bị đuổi ra khỏi đám người.
Trong đám đông không biết có ai mở miệng chế giễu: "Gia đình này thật sự quá mặt dày. Rõ ràng là một ông già tám mươi tuổi bị tái phát bệnh tim, thế mà cũng dám tới bệnh viện ăn vạ, rõ ràng là muốn lừa tiền".
"Chú nói nhỏ thôi, để bọn họ nghe thấy không cẩn thận lại bị đánh cho đấy".
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh lên xe nói với Bạch Hổ: "Đi thẳng vào, không cần để ý bọn họ!"
Bình thường nếu gặp phải chuyện này thì anh cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, cho dù ai đúng ai sai thì cũng không liên quan gì đến anh.
Nhưng bây giờ Lý Tuyết đang hôn mê bất tỉnh, bệnh viện cách nơi này gần nhất cũng mất hai mươi phút đi đường nữa, anh không thể chờ thêm một phút nào nữa.
Bạch Hổ nghe lời, anh ta điều khiển xe bấm còi trực tiếp lao tới.
Mọi người nhìn thấy xe lao đến thì định chửi ầm lên, nhưng khi thấy xe rú ga lao thẳng không dừng lại thì đều né tránh mở đường.
Chiếc xe đi gần đến nghiền nát đống tiền giấy bọn họ đốt, cuối cùng dừng lại ở lối vào đại sảnh.
Người đứng hóng chuyện bị cảnh này dọa sợ.
Mà đám người gây rối thì chửi ầm lên.
"Mẹ nó! Suýt chút nữa đâm chết tao rồi!"
"Con mẹ nó là đứa nào? Không có mắt à!"
"Ối giời ơi, mấy người vội vàng đi đầu thai à!"
"Ngăn anh ta lại cho tôi! Hôm nay nhất định phải nói rõ chuyện này!"
"..."
Một đám người vội vàng chạy tới xe của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi bế Lý Tuyết xuống xe rồi lập tức đi vào trong, người trong bệnh viện thấy thế vội vàng chạy đến vây quanh, sau đó đưa Lý Tuyết vào phòng cấp cứu.
Còn ở bên ngoài, đám người kia đã vọt tới định động tay chân.
Nhưng Bạch Hổ đã ra khỏi xe, anh ta đứng ở đó trừng mắt, mọi người thấy thế thì lập tức đứng nguyên.
Bạch Diệc Phi ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, lúc này anh cũng gọi điện thoại cho Lý Cường Đông, dù sao thì Lý Tuyết là con gái của ông, anh nên thông báo cho bọn họ.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của Bạch Diệc Phi vang lên.
Là cuộc gọi của Long Linh Linh.
“Chủ tịch, tôi đã tra ra rồi, Lý Thị bị tập đoàn Thủy Tinh thu mua”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương