Một Bước Lên Tiên
Chương 58: Gậy ông đập lưng ông!
"Cô thích Bạch Diệc Phi đến vậy sao? Anh ta có chỗ nào tốt?", Tôn Trình không cam lòng: "Địa vị của anh ta trong công ty không tốt bằng tôi, xuất thân cũng không bằng tôi. Anh ta có thể cho cô cái gì?".
Phan Tuệ Tuệ sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tôn Trình, nhưng cô ta không trả lời câu hỏi gã.
Trong lòng cô ta còn đang mải bận tâm suy nghĩ về một việc khác: "Đám người cả ngày chạy theo anh đều bị Bạch Diệc Phi đánh sao?"
Buổi trưa nay trong cantin công ty, Bạch Diệc Phi đã khiến cô ta thất vọng hoàn toàn, cô ta cũng không chắc lắm nhưng rất muốn biết người tối hôm qua có phải là Bạch Diệc Phi không?
Nhưng câu hỏi của Phan Tuệ Tuệ khi lọt vào tai Tôn Trình lại giống như đang châm chọc gã vậy, cơn giận của gã tức khắc bùng lên.
“Tên Bạch Diệc Phi chó chết đó, ông thề sau này sẽ cho nó đẹp mặt, cô chống mắt lên mà xem ông đây dạy dỗ nó thế nào!”, Tôn Trình lạnh lùng nói đồng thời vươn tay nắm lấy cằm Phan Tuệ Tuệ.
Dứt lời, Tôn Trình hừ một tiếng đẩy Phan Tuệ Tuệ ra, đi đến bên cạnh Sói Lớn.
Sói Lớn liếc Tôn Trình một cái rồi dùng ánh mắt dâm đãng nhìn một lượt từ đầu đến chân Phan Tuệ Tuệ, rồi nói: "Cô em bé nhỏ này trông thật là mọng nước”.
Nghe vậy trái tim của Tôn Trình hẫng một nhịp, vội vàng cười giả lả: "Anh Sói Lớn nói đùa gì chứ, cô ta trông cũng bình thường thôi, sao xứng được với câu khen của anh".
Sói Lớn chế nhạo: "Ồ? Nói như vậy thì gu thẩm mỹ của cậu cũng khá cao đấy, nhưng mà tôi lại thấy cô ta khá là hợp với gu của tôi".
Sắc mặt của Tôn Trình hơi đổi, cười khan vài tiếng nói: "Anh Sói lớn nếu thích kiểu phụ nữ này thì để em nói bọn đàn em đi tìm mang về tặng cho anh, còn cô gái này là bạn gái của em, nhờ anh Sói Lớn giơ cao đánh khẽ cho ạ".
“Bạn gái?”, Sói Lớn khinh thường nói: “Thế mà tôi lại nhìn không ra đấy”.
Tôn Trình xầm mặt lại nhưng cũng không dám biểu hiện quá lộ liễu, chỉ đành cười khan.
Sói Lớn cũng không nói nữa, trong đầu nghĩ, đợi làm xong vụ này, cầm chắc 200 ngàn tệ trong tay, đến lúc đó gã muốn làm gì thì làm, cái thằng thỏ đế Tôn Trình này dám có ý kiến à?
"Sao hắn vẫn chưa đến? Rốt cuộc có định đánh nữa hay không?", Sói Lớn đổi chủ đề.
Nghe vậy, Tôn Trình cau mày nhìn sang cửa lên của sân thượng, gã đã gọi Bạch Diệc Phi hơn nửa tiếng rồi, sao mà giờ còn chưa tới, lẽ nào Bạch Diệc Phi không dám đến thật?
Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Diệc Phi từ ngoài cửa truyền tới.
"Đến rồi, đến rồi, đừng vội vàng thế chứ!"
Cả đám nghe tiếng quay mặt sang nhìn, thấy một người đàn ông ăn mặc giản dị đang đi về phía này, theo sát phía sau là một người thân hình vạm vỡ cao cỡ mét chín.
Hai người bọn họ trông nhàn nhã như đi dạo công viên, chẳng có chút bóng dáng nào là bối rối sợ hãi cả, ngược lại còn mang vẻ bất cần, nhìn đời bằng nửa con mắt, kèm khí thế trên trời dưới đất mình ta là nhất vậy.
Phan Tuệ Tuệ tim đập thình thịch khi nhìn thấy khí thế của Bạch Diệc Phi lúc này, quên luôn là mình còn đang bị trói, cũng quên cả việc phải kêu cứu.
Ngẩn ra một hồi, Tôn Trình là người đầu tiên tìm lại được phản ứng, lập tức khống chế Phan Tuệ Tuệ, đưa cô ta đến trước mặt mình.
"Bạch Diệc Phi, mày còn giả bộ gì nữa? Ở trước mặt anh Sói Lớn thì mày cũng chỉ như đống cứt thôi! Để tao xem tí nữa mày còn giả bộ nổi không?", Tôn Trình gào lên.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Tôn Trình, ánh mắt băng lạnh nói: "Thả cô ta ra".
“Thả cái con mẹ mày!”, Tôn Trình vênh váo nói: “Mày nên ngoan ngoãn đứng đó mà chịu đòn đi, biết đâu ông đây thấy vui thì sẽ tha cho mày!”
Sói Lớn liếc nhìn Tôn Trình, cười khẩy, sau đó nhìn sang Bạch Diệc Phi: "Cậu là Bạch Diệc Phi?"
Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi nhướng mắt đánh giá Sói Lớn: thân hình tương đương Bạch Hổ nhưng hơi kém một chút, do vậy anh cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi chưng ra bộ mặt vô cảm nói: "Anh bị ngu à?"
Anh và Bạch Hổ cùng nhau đến đây, vừa nhìn là biết Bạch Hổ không giống một nhân viên văn phòng tầm thường, như vậy ngoài anh là Bạch Diệc Phi ra, thì còn ai là Bạch Diệc Phi nữa?
Sắc mặt Sói Lớn thay đổi, vươn tay túm lấy cổ áo của Bạch Diệc Phi: “Mày chửi tao à? Con mẹ mày dám chửi tao à? Mày biết tao là ai không?”
Bạch Diệc Phi mặt chẳng biến sắc thậm chí khí thế của anh còn lấn át cả khí thế của Sói Lớn, quát: “Bỏ ra!”
Sói Lớn là ai? Quán quân Taekwondo cấp tỉnh, đương nhiên sẽ chẳng coi Bạch Diệc Phi ra gì. Ngược lại, sắc mặt của Sói Lớn tối đi, âm hiểm nói: “Mẹ kiếp dám nói năng với tao như thế à? Mày giỏi!”
Lúc này, Tôn Trình ồn ào mở miệng: "Bạch Diệc Phi! Mày chờ đó, anh Sói Lớn là quán quân Taekwondo cấp tỉnh, mày lại dám xem thường anh Sói Lớn như thế, mày chờ chết đi".
Tôn Trình thầy dùi đứng giữa Bạch Diệc Phi và Sói Lớn gây mâu thuẫn, mục đích để Sói Lớn dạy cho Bạch Diệc Phi một bài học nhớ đời, trả thù cho vụ bị đánh lúc trưa.
“Tôn Trình nói đúng, tao là quán quân Taekwondo cấp tỉnh, thằng ranh con như mày cũng dám khiêu khích tao, tao sẽ cho mày hết nhìn thấy mặt trời ngay mai luôn!”, Sói lớn hung ác nói.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn không đổi, nhưng anh lặp lại một lần nữa: "Bỏ ra!"
“Không bỏ, mày làm gì được tao?”, Sói Lớn khinh thường khiêu khích.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười, nhìn Bạch Hổ nói: “Bảo hắn bỏ tay ra”.
Bạch Hổ không nói năng gì mà trả lời bằng hành động.
Sói Lớn nghe vậy, đang định quay qua xem Bạch Hổ là cái gì, nhưng mà vừa mới quay đầu thì đã “Á” một tiếng gào lên.
Cả đám chỉ thấy Bạch Hổ bước lên một bước, một tay bóp lấy cổ tay đang giữ chặt áo Bạch Diệc Phi khiến Sói Lớn đau đớn kêu ầm lên, đồng thời buông tay đang túm áo Bạch Diệc Phi ra.
Sói Lớn cảm thấy cổ tay mình đã bị bẻ gãy, bởi vì gã rõ ràng nghe thấy tiếng xương kêu cái rắc, gã tức giận quát ầm lên: "Mẹ kiếp! Ông...".
Sói Lớn vừa nói vừa giơ chân muốn đạp vào Bạch Hổ.
Thấy vậy, Bạch Hổ khinh thường hừ một tiếng, với một tốc độ cực nhanh, khi cái chân của Sói Lớn mới đưa lên đến nửa đường thì Bạch Hổ đã tung một cước đá bay Sói Lớn ra ngoài.
Cả đám trông thấy Sói Lớn như một tảng đá bị ném ra ngoài, “rầm” một tiếng rơi đập xuống nền đất chỗ xa nhất của sân thượng, suýt chút nữa là rơi thẳng xuống phía dưới lầu.
Mà ngay khi cơ thể của Sói Lớn chạm đất thì gã đã trợn trắng mắt ngất luôn rồi.
Cả đám đều ngơ ra.
Mẹ kiếp, thật là quá đáng sợ!
Hạ gục nhà vô địch Taekwondo cấp tỉnh chỉ bằng một cú đá, hơn nữa còn đá văng xa như vậy nữa.
Tôn Trình bất giác nuốt nước miếng, vẻ kiêu ngạo hồi nãy cũng biến mất tăm.
Gã không ngờ được, gã bỏ ra 200 nghìn tệ để thuê về một gã quán quân Taekwondo cấp tỉnh, mà chẳng địch nổi một cước của đối phương! Rốt cuộc thì tên đàn ông kia đáng sợ cỡ nào chứ?
Tôn Trình bây giờ rất sợ hãi và căng thẳng, mà khi con người ta sợ hãi, thì trong vô thức sẽ đi tìm cảm giác an toàn, vì vậy Tôn Trình lập tức lấy ra con dao gập giấu trong người, dí nó lên cổ Phan Tuệ Tuệ: “Bạch Diệc Phi! Mày mà dám cử động, tao sẽ đâm chết nó!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Trình: "Tao nói là thả cô ta ra".
“Ông không thả, mày cứ chờ đó!”, Tôn Trình đá vào gã đi cùng: “Coi chừng cô ta cho tao!”
Tên đi cùng lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng tóm lấy Phan Tuệ Tuệ, kề dao vào cổ cô ta đe dọa: "Đứng yên đó!"
Phan Tuệ Tuệ sợ đến không dám cử động, sợ con dao sẽ đâm vào cổ mình, cô ta không ngừng nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không hấp tấp hành động, ngộ nhỡ Tôn Trình chó cùng dứt giậu, làm bị thương hoặc thậm chí giết Phan Tuệ Tuệ thì anh mang tội quá, nói cho cùng Phan Tuệ Tuệ cũng là kẻ vô tội.
Bạch Hổ đứng sau lưng Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi mà không ra lệnh thì anh ta cũng sẽ không động thủ.
Sau khi Tôn Trình buông Phan Tuệ Tuệ thì lấy điện thoại di động ra, biết là đã doạ được Bạch Diệc Phi liền nhấc điện thoại lên goi: "Anh Đao, là tôi, tôi là Tôn Trình...".
Trong cuộc điện thoại, Tôn Trình thêm mắm dặm muối kể lại sự việc từ đầu đến cuối, cuối cùng còn nói: "Tôi sẽ trả 200 nghìn nhân dân tệ".
Không bao lâu, gẵ ngắt điện thoại, Tôn Trình lại bắt đầu giở thói vênh váo: "Mày đợi đấy, đợi Anh Đao tới, để ông xem mày còn dám vênh váo nữa không!"
Một không chọi được ba, Bạch Diệc Phi với cái tên biến thái kia cũng chỉ có hai người, cho dù tên kia có giỏi đến mức nào đi nữa, gã không tin là mấy chục người cũng không đánh lại được!
Bạch Diệc Phi thấy vậy hơi nhướng mày.
Anh Đao? Có phải là anh Đao mà mình quen không?
Bạch Diệc Phi không nói gì, có phải hay không, cứ đợi người đến rồi khắc sẽ biết.
Nếu đã như vậy, Bạch Diệc Phi nhìn quanh tìm thấy một cái ụ đá, anh bình tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Hổ vẫn đứng sau lưng anh như một pho tượng bằng đá.
Thời gian trôi qua, cảm xúc lo lắng và sợ hãi của Phan Tuệ Tuệ cũng dần ổn định lại, thay vào đó là một loại cảm xúc khó mà diễn tả được bằng lời.
Đối mặt với sự đe doạ của Tôn Trình, cùng với sự uy hiếp của anh Đao không biết mặt nào đó, Bạch Diệc Phi lại vẫn bình tĩnh như không, khí thế ngùn ngụt, chẳng có chút gì là sợ hãi.
Lúc này, trong mắt Phan Tuệ Tuệ chỉ có Bạch Diệc Phi, như một vị hoàng tử xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm, dùng phương thức bá đạo cứu cô ta khỏi hiểm cảnh.
Sau hơn hai mươi phút, có người bước lên sân thượng.
Dần dần, số người đến càng ngày càng đông, đứng chật kín cả sân thượng.
Tất cả những người này đều có điểm chung là trông rất dữ dằn, một số còn xăm hình Thanh Long Bạch Hổ kín cả cánh tay, chỉ nhìn thôi đã thấy cực kỳ không dễ trêu vào.
Tên cầm đầu mặc áo sơ mi đen, đeo kính râm che đi một nửa vết sẹo trên mặt.
Phan Tuệ Tuệ sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tôn Trình, nhưng cô ta không trả lời câu hỏi gã.
Trong lòng cô ta còn đang mải bận tâm suy nghĩ về một việc khác: "Đám người cả ngày chạy theo anh đều bị Bạch Diệc Phi đánh sao?"
Buổi trưa nay trong cantin công ty, Bạch Diệc Phi đã khiến cô ta thất vọng hoàn toàn, cô ta cũng không chắc lắm nhưng rất muốn biết người tối hôm qua có phải là Bạch Diệc Phi không?
Nhưng câu hỏi của Phan Tuệ Tuệ khi lọt vào tai Tôn Trình lại giống như đang châm chọc gã vậy, cơn giận của gã tức khắc bùng lên.
“Tên Bạch Diệc Phi chó chết đó, ông thề sau này sẽ cho nó đẹp mặt, cô chống mắt lên mà xem ông đây dạy dỗ nó thế nào!”, Tôn Trình lạnh lùng nói đồng thời vươn tay nắm lấy cằm Phan Tuệ Tuệ.
Dứt lời, Tôn Trình hừ một tiếng đẩy Phan Tuệ Tuệ ra, đi đến bên cạnh Sói Lớn.
Sói Lớn liếc Tôn Trình một cái rồi dùng ánh mắt dâm đãng nhìn một lượt từ đầu đến chân Phan Tuệ Tuệ, rồi nói: "Cô em bé nhỏ này trông thật là mọng nước”.
Nghe vậy trái tim của Tôn Trình hẫng một nhịp, vội vàng cười giả lả: "Anh Sói Lớn nói đùa gì chứ, cô ta trông cũng bình thường thôi, sao xứng được với câu khen của anh".
Sói Lớn chế nhạo: "Ồ? Nói như vậy thì gu thẩm mỹ của cậu cũng khá cao đấy, nhưng mà tôi lại thấy cô ta khá là hợp với gu của tôi".
Sắc mặt của Tôn Trình hơi đổi, cười khan vài tiếng nói: "Anh Sói lớn nếu thích kiểu phụ nữ này thì để em nói bọn đàn em đi tìm mang về tặng cho anh, còn cô gái này là bạn gái của em, nhờ anh Sói Lớn giơ cao đánh khẽ cho ạ".
“Bạn gái?”, Sói Lớn khinh thường nói: “Thế mà tôi lại nhìn không ra đấy”.
Tôn Trình xầm mặt lại nhưng cũng không dám biểu hiện quá lộ liễu, chỉ đành cười khan.
Sói Lớn cũng không nói nữa, trong đầu nghĩ, đợi làm xong vụ này, cầm chắc 200 ngàn tệ trong tay, đến lúc đó gã muốn làm gì thì làm, cái thằng thỏ đế Tôn Trình này dám có ý kiến à?
"Sao hắn vẫn chưa đến? Rốt cuộc có định đánh nữa hay không?", Sói Lớn đổi chủ đề.
Nghe vậy, Tôn Trình cau mày nhìn sang cửa lên của sân thượng, gã đã gọi Bạch Diệc Phi hơn nửa tiếng rồi, sao mà giờ còn chưa tới, lẽ nào Bạch Diệc Phi không dám đến thật?
Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Diệc Phi từ ngoài cửa truyền tới.
"Đến rồi, đến rồi, đừng vội vàng thế chứ!"
Cả đám nghe tiếng quay mặt sang nhìn, thấy một người đàn ông ăn mặc giản dị đang đi về phía này, theo sát phía sau là một người thân hình vạm vỡ cao cỡ mét chín.
Hai người bọn họ trông nhàn nhã như đi dạo công viên, chẳng có chút bóng dáng nào là bối rối sợ hãi cả, ngược lại còn mang vẻ bất cần, nhìn đời bằng nửa con mắt, kèm khí thế trên trời dưới đất mình ta là nhất vậy.
Phan Tuệ Tuệ tim đập thình thịch khi nhìn thấy khí thế của Bạch Diệc Phi lúc này, quên luôn là mình còn đang bị trói, cũng quên cả việc phải kêu cứu.
Ngẩn ra một hồi, Tôn Trình là người đầu tiên tìm lại được phản ứng, lập tức khống chế Phan Tuệ Tuệ, đưa cô ta đến trước mặt mình.
"Bạch Diệc Phi, mày còn giả bộ gì nữa? Ở trước mặt anh Sói Lớn thì mày cũng chỉ như đống cứt thôi! Để tao xem tí nữa mày còn giả bộ nổi không?", Tôn Trình gào lên.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Tôn Trình, ánh mắt băng lạnh nói: "Thả cô ta ra".
“Thả cái con mẹ mày!”, Tôn Trình vênh váo nói: “Mày nên ngoan ngoãn đứng đó mà chịu đòn đi, biết đâu ông đây thấy vui thì sẽ tha cho mày!”
Sói Lớn liếc nhìn Tôn Trình, cười khẩy, sau đó nhìn sang Bạch Diệc Phi: "Cậu là Bạch Diệc Phi?"
Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi nhướng mắt đánh giá Sói Lớn: thân hình tương đương Bạch Hổ nhưng hơi kém một chút, do vậy anh cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi chưng ra bộ mặt vô cảm nói: "Anh bị ngu à?"
Anh và Bạch Hổ cùng nhau đến đây, vừa nhìn là biết Bạch Hổ không giống một nhân viên văn phòng tầm thường, như vậy ngoài anh là Bạch Diệc Phi ra, thì còn ai là Bạch Diệc Phi nữa?
Sắc mặt Sói Lớn thay đổi, vươn tay túm lấy cổ áo của Bạch Diệc Phi: “Mày chửi tao à? Con mẹ mày dám chửi tao à? Mày biết tao là ai không?”
Bạch Diệc Phi mặt chẳng biến sắc thậm chí khí thế của anh còn lấn át cả khí thế của Sói Lớn, quát: “Bỏ ra!”
Sói Lớn là ai? Quán quân Taekwondo cấp tỉnh, đương nhiên sẽ chẳng coi Bạch Diệc Phi ra gì. Ngược lại, sắc mặt của Sói Lớn tối đi, âm hiểm nói: “Mẹ kiếp dám nói năng với tao như thế à? Mày giỏi!”
Lúc này, Tôn Trình ồn ào mở miệng: "Bạch Diệc Phi! Mày chờ đó, anh Sói Lớn là quán quân Taekwondo cấp tỉnh, mày lại dám xem thường anh Sói Lớn như thế, mày chờ chết đi".
Tôn Trình thầy dùi đứng giữa Bạch Diệc Phi và Sói Lớn gây mâu thuẫn, mục đích để Sói Lớn dạy cho Bạch Diệc Phi một bài học nhớ đời, trả thù cho vụ bị đánh lúc trưa.
“Tôn Trình nói đúng, tao là quán quân Taekwondo cấp tỉnh, thằng ranh con như mày cũng dám khiêu khích tao, tao sẽ cho mày hết nhìn thấy mặt trời ngay mai luôn!”, Sói lớn hung ác nói.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn không đổi, nhưng anh lặp lại một lần nữa: "Bỏ ra!"
“Không bỏ, mày làm gì được tao?”, Sói Lớn khinh thường khiêu khích.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười, nhìn Bạch Hổ nói: “Bảo hắn bỏ tay ra”.
Bạch Hổ không nói năng gì mà trả lời bằng hành động.
Sói Lớn nghe vậy, đang định quay qua xem Bạch Hổ là cái gì, nhưng mà vừa mới quay đầu thì đã “Á” một tiếng gào lên.
Cả đám chỉ thấy Bạch Hổ bước lên một bước, một tay bóp lấy cổ tay đang giữ chặt áo Bạch Diệc Phi khiến Sói Lớn đau đớn kêu ầm lên, đồng thời buông tay đang túm áo Bạch Diệc Phi ra.
Sói Lớn cảm thấy cổ tay mình đã bị bẻ gãy, bởi vì gã rõ ràng nghe thấy tiếng xương kêu cái rắc, gã tức giận quát ầm lên: "Mẹ kiếp! Ông...".
Sói Lớn vừa nói vừa giơ chân muốn đạp vào Bạch Hổ.
Thấy vậy, Bạch Hổ khinh thường hừ một tiếng, với một tốc độ cực nhanh, khi cái chân của Sói Lớn mới đưa lên đến nửa đường thì Bạch Hổ đã tung một cước đá bay Sói Lớn ra ngoài.
Cả đám trông thấy Sói Lớn như một tảng đá bị ném ra ngoài, “rầm” một tiếng rơi đập xuống nền đất chỗ xa nhất của sân thượng, suýt chút nữa là rơi thẳng xuống phía dưới lầu.
Mà ngay khi cơ thể của Sói Lớn chạm đất thì gã đã trợn trắng mắt ngất luôn rồi.
Cả đám đều ngơ ra.
Mẹ kiếp, thật là quá đáng sợ!
Hạ gục nhà vô địch Taekwondo cấp tỉnh chỉ bằng một cú đá, hơn nữa còn đá văng xa như vậy nữa.
Tôn Trình bất giác nuốt nước miếng, vẻ kiêu ngạo hồi nãy cũng biến mất tăm.
Gã không ngờ được, gã bỏ ra 200 nghìn tệ để thuê về một gã quán quân Taekwondo cấp tỉnh, mà chẳng địch nổi một cước của đối phương! Rốt cuộc thì tên đàn ông kia đáng sợ cỡ nào chứ?
Tôn Trình bây giờ rất sợ hãi và căng thẳng, mà khi con người ta sợ hãi, thì trong vô thức sẽ đi tìm cảm giác an toàn, vì vậy Tôn Trình lập tức lấy ra con dao gập giấu trong người, dí nó lên cổ Phan Tuệ Tuệ: “Bạch Diệc Phi! Mày mà dám cử động, tao sẽ đâm chết nó!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Trình: "Tao nói là thả cô ta ra".
“Ông không thả, mày cứ chờ đó!”, Tôn Trình đá vào gã đi cùng: “Coi chừng cô ta cho tao!”
Tên đi cùng lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng tóm lấy Phan Tuệ Tuệ, kề dao vào cổ cô ta đe dọa: "Đứng yên đó!"
Phan Tuệ Tuệ sợ đến không dám cử động, sợ con dao sẽ đâm vào cổ mình, cô ta không ngừng nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không hấp tấp hành động, ngộ nhỡ Tôn Trình chó cùng dứt giậu, làm bị thương hoặc thậm chí giết Phan Tuệ Tuệ thì anh mang tội quá, nói cho cùng Phan Tuệ Tuệ cũng là kẻ vô tội.
Bạch Hổ đứng sau lưng Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi mà không ra lệnh thì anh ta cũng sẽ không động thủ.
Sau khi Tôn Trình buông Phan Tuệ Tuệ thì lấy điện thoại di động ra, biết là đã doạ được Bạch Diệc Phi liền nhấc điện thoại lên goi: "Anh Đao, là tôi, tôi là Tôn Trình...".
Trong cuộc điện thoại, Tôn Trình thêm mắm dặm muối kể lại sự việc từ đầu đến cuối, cuối cùng còn nói: "Tôi sẽ trả 200 nghìn nhân dân tệ".
Không bao lâu, gẵ ngắt điện thoại, Tôn Trình lại bắt đầu giở thói vênh váo: "Mày đợi đấy, đợi Anh Đao tới, để ông xem mày còn dám vênh váo nữa không!"
Một không chọi được ba, Bạch Diệc Phi với cái tên biến thái kia cũng chỉ có hai người, cho dù tên kia có giỏi đến mức nào đi nữa, gã không tin là mấy chục người cũng không đánh lại được!
Bạch Diệc Phi thấy vậy hơi nhướng mày.
Anh Đao? Có phải là anh Đao mà mình quen không?
Bạch Diệc Phi không nói gì, có phải hay không, cứ đợi người đến rồi khắc sẽ biết.
Nếu đã như vậy, Bạch Diệc Phi nhìn quanh tìm thấy một cái ụ đá, anh bình tĩnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Hổ vẫn đứng sau lưng anh như một pho tượng bằng đá.
Thời gian trôi qua, cảm xúc lo lắng và sợ hãi của Phan Tuệ Tuệ cũng dần ổn định lại, thay vào đó là một loại cảm xúc khó mà diễn tả được bằng lời.
Đối mặt với sự đe doạ của Tôn Trình, cùng với sự uy hiếp của anh Đao không biết mặt nào đó, Bạch Diệc Phi lại vẫn bình tĩnh như không, khí thế ngùn ngụt, chẳng có chút gì là sợ hãi.
Lúc này, trong mắt Phan Tuệ Tuệ chỉ có Bạch Diệc Phi, như một vị hoàng tử xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm, dùng phương thức bá đạo cứu cô ta khỏi hiểm cảnh.
Sau hơn hai mươi phút, có người bước lên sân thượng.
Dần dần, số người đến càng ngày càng đông, đứng chật kín cả sân thượng.
Tất cả những người này đều có điểm chung là trông rất dữ dằn, một số còn xăm hình Thanh Long Bạch Hổ kín cả cánh tay, chỉ nhìn thôi đã thấy cực kỳ không dễ trêu vào.
Tên cầm đầu mặc áo sơ mi đen, đeo kính râm che đi một nửa vết sẹo trên mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương