Một Cây Hoa Đào
Chương 45: Lộ chân tướng
Nghe xong Tiểu Nguyệt trả lời, Phan Đào có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút vẫn là hỏi ra miệng: "Ngươi nói có người đem ngươi đưa về? Là ai?"
Tiểu Nguyệt sửng sốt, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: "Là Tiểu Ngọc."
"Tiểu Ngọc?" Phan Đào ấn theo danh tự này suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới một tiểu tỳ nữ khác bên cạnh Lâm Lam, có chút chần chờ mở miệng hỏi: "Là nàng đưa ngươi trở lại? Vậy nàng đưa ngươi về xong, là trực tiếp đi, hay là lưu lại với ngươi?"
Tiểu Nguyệt có chút kinh hoảng nói: "Tiểu Ngọc lưu lại với ta một hồi, sau khi xảy ra chuyện rơi xuống nước mới đi. Cô gia, ngươi đang hoài nghi Tiểu Ngọc sao? Ta cảm thấy Tiểu Ngọc nàng sẽ không làm loại chuyện này, vả lại, chuyện này, chẳng lẽ không phải một việc ngoài ý muốn sao?" Mọi người ở Lâm phủ ngoại trừ mấy người bọn họ cùng với quản sự sau đó phụng mệnh lục soát, mọi người đều không biết trên đường đá có tồn tại dầu, vẫn đơn thuần cho rằng chuyện này chỉ là một bất ngờ.
Phan Đào lắc đầu một cái, đứng dậy, vỗ bả vai Tiểu Nguyệt một cái nói: "Như vậy đi, ngươi về nghỉ trước, đem Tiểu Ngọc cũng gọi tới ta hỏi một chút." Mắt thấy Tiểu Nguyệt vẫn chậm chạp không chịu rời đi, Phan Đào lúc này mới có chút kỳ quái nói: "Ta chỉ là kêu nàng tới hỏi chuyện, ngươi nhìn xem, ngươi cùng Tiểu Mai cũng đều hỏi qua rồi, ngươi lại có cái gì lo lắng chứ? Hay là, ngươi biết chút chuyện gì mà chúng ta không biết sao?"
Tiểu Nguyệt nghe vậy, dùng sức lắc lắc đầu, nghĩ một chút sau, vẫn là cắn răng khập khễnh đi.
Sau khi Tiểu Nguyệt đi, rất nhanh, Tiểu Ngọc liền bị kêu tiến vào. Tiểu Ngọc vừa tiến đến nhìn thấy Phan Đào, hoảng hốt một chút, nhưng vẫn âm thầm trấn định tâm thần, chậm rãi đi tới trước, có chút cung kính hành lễ xong, mới có chút nghi vấn mở miệng hỏi: "Không biết cô gia hôm nay, tìm Tiểu Ngọc là có chuyện quan trọng gì sao?"
"Hôm nay Tiểu Nguyệt bị thương, là ngươi đem nàng đưa về?" Phan Đào hỏi. Tiểu Ngọc trong lòng giật mình, nhưng vẫn mặt không biến sắc trả lời nói: " Vâng, là ta đem Tiểu Nguyệt bị thương đưa về tới."
"Vậy chính là nói, hôm nay, ngươi cũng ở trong vườn hoa quế? Tại sao ta luôn luôn không thấy ngươi ở bên cạnh Lâm Lam?" Phan Đào có chút nghi hoặc."Cô gia còn không biết, Tiểu Ngọc hiện nay đã không phải là thiếp thân nha hoàn bên cạnh tiểu thư, cô gia tự nhiên sẽ không thể ở bên cạnh tiểu thư nhìn thấy ta." Tiểu Ngọc nghe được câu hỏi của Phan Đào, có chút ảm đạm trả lời.
Phan Đào không để ý đến phần oan ức cùng tình cảm trong lời nói của Tiểu Ngọc, vẫn chỉ lo đặt câu hỏi: "Nếu ngươi đã không phải thị nữ của Lâm Lam, ngươi tại sao lại xuất hiện ở trong vườn hoa quế?" Tiểu Ngọc trong lòng oán trách một chút Phan Đào không hiểu phong tình, buồn buồn mở miệng trả lời nói: "Ta hôm nay đã thành nha đầu cấp thấp nhất, các chủ tử đi ra ngoài, tự nhiên là phải đi theo mở đường thắp đèn."
Tiểu Ngọc mắt thấy bản thân lời này vừa ra, Phan Đào vẫn không có nổi lòng hiếu kỳ tới hỏi nguyên do mình bị cách chức, mà là trực tiếp truy hỏi nói: "Ngươi nói ngươi là mở đường thắp đèn? Mở đường cho ai? Thắp đèn cho ai?" Trong lòng không khỏi càng co quắp, nhưng vẫn trả lời nói: "Tiểu thư bây giờ đã không cần ta hầu hạ, ta dĩ nhiên là mở đường cho hai vị tiểu thư, thay hai người bọn họ ở phía trước thắp đèn." "Nói như vậy, vị trí của ngươi, chính là ở trước mặt Lâm Linh?" Phan Đào nghĩ một chút, tiếp tục hỏi.
Tiểu Ngọc trầm mặc một chút, nhưng vẫn có chút chột dạ mở miệng nói: "Ta ban đầu là ở trước mặt Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư mở đường, sau đó Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư nửa đường nổi lên tranh chấp, ta liền rơi lại phía sau, vừa vặn lúc này Tiểu Nguyệt đi ở phía sau ngã xuống, ta giúp một tay đem Tiểu Nguyệt đưa trở lại rồi."
Phan Đào nghe vậy, híp mắt lại, có chút suy nghĩ nhìn Tiểu Ngọc đứng ở trước mặt mình. Tiểu Ngọc thấy Phan Đào ánh mắt như vậy, trong lòng có chút lo lắng bất an, tuy rằng vẫn luôn mộng tưởng có thể được cô gia xem trọng, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của cô gia, vẫn cảm thấy có chút rợn người.
Giữa lúc Tiểu Ngọc không khống chế được muốn xoa xoa da gà nổi lên trên người, Phan Đào đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi nói ngươi là thắp đèn, vậy ngươi lúc ấy cầm chiếc đèn nào?" Tiểu Ngọc trong lòng hoảng hốt, kiên trì đến cùng trả lời nói: "Lúc Tiểu Nguyệt ngã xuống, đèn ta xách và đèn của Tiểu Nguyệt đều bị rớt bể cùng nhau."
"Nếu đã rớt bể, hiện tại hẳn còn chưa ném đi? Đem hai ngọn đèn kia đều lấy tới." Phan Đào đối một bên người hầu nói, Tiểu Ngọc nghe vậy sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Phan Đào nhìn một chút Tiểu Ngọc ở trước mặt, tựa hồ đã có chút đầu mối, từ trong lòng ngực lấy ra một cục đá gói kỹ, kỹ lưỡng ngửi một cái.
Tiểu Ngọc thấy hòn đá trong tay Phan Đào, sắc mặt càng khó coi. Đến khi người hầu kia đem hai cái đèn lồng mang lên, Phan Đào không để ý giấy bên ngoài đèn lồng rách nát tả tơi, trực tiếp đưa tay vào, lấy ra chung dầu bên trong đèn lồng.
Quả nhiên, chung dầu bên trong đèn toàn bộ đều trống không, nhưng mà tim đèn vẫn còn nguyên vẹn ở bên trong. Phan Đào nhìn hai cái đèn lồng đều là như vậy, cầm chung dầu chất vấn Tiểu Ngọc nói: "Chuyện này, không biết ngươi phải giải thích thế nào? Nếu nói là vô tình ngã xuống, đem dầu đèn tạt ra ngoài, chỉ sợ đèn lồng này cũng sẽ bị ngọn lửa tràn ra đốt cháy mới đúng. Nhưng đèn lồng của ngươi tuy rằng rách, lại không có dấu vết bị đốt, ngược lại dầu bên trong đèn hết sạch không thấy. Chỉ sợ trước khi ngã xuống, dầu đèn bên trong đèn lồng này cũng đã không thấy đi?"
Tiểu Ngọc thân thể mềm nhũn, nhưng vẫn gắng gượng tinh thần trả lời nói: "Cô gia minh xét, hai đèn lồng này, còn có một cái là của Tiểu Nguyệt, vì sao cô gia hết lần này tới lần khác chỉ chất vấn ta, không chất vấn Tiểu Nguyệt?"
Phan Đào bật cười một tiếng, đem đèn lồng cầm trên tay ném xuống đất, có chút không dám tin mở miệng nói: "Ta vừa rồi hỏi chuyện Tiểu Nguyệt vấp ngã, nàng thần sắc liền rất mất tự nhiên. Ta cũng từng một lần hoài nghi nàng, nhưng mà sau đó hỏi chuyện liên quan đến việc nàng bị ngươi đưa về xong, ta ngược lại không có hoài nghi nàng nữa."
"Tại sao?" Tiểu Ngọc trợn to hai mắt hỏi."Chỉ sợ, người để cho Tiểu Nguyệt vấp ngã, chính là ngươi đi? Sau khi hai người bọn họ tranh chấp, ngươi thấy Lâm Linh đi xa, bản thân ở trước âm thầm dập tắt đèn mình, đem dầu đèn ở trong tạt vào mặt đường. Để che giấu bản thân hoặc có thể nói là để kéo người cùng xuống nước, ngươi cố ý vấp té Tiểu Nguyệt, ngươi biết cho dù Tiểu Nguyệt biết ngươi ngáng chân té nàng, cũng sẽ tuyệt đối không nói cho người khác." Phan Đào nhìn trước mặt Tiểu Ngọc, chậm rãi nói ra suy đoán của mình.
Tiểu Ngọc lúc này mới có hơi suy yếu xụi lơ một chút, Phan Đào vẫn tiếp tục nói: "Ngươi ngáng chân Tiểu Nguyệt xong, vì sợ lúc sau xảy ra chuyện, e rằng dầu đèn bên trong đèn lồng của Tiểu Nguyệt, cũng là bị ngươi cố ý hắt rớt. Về phần sau này, đến khi quản sự cầm đầu lục soát, ngươi biết rõ chuyện đã xảy ra, trong lòng nhất định rất bất an, cho nên cố ý từ bên trong phòng bếp nhỏ của Lâm Lam trộm đi vại dầu?"
Mắt thấy toàn bộ sự tình đều được xâu chuỗi, Tiểu Ngọc vẫn có chút chưa từ bỏ ý định giãy giụa nói: "Cho dù là ta vấp té Tiểu Nguyệt, nhưng mà toàn bộ chuyện này vẫn không quan hệ đến ta, ta cái gì cũng không biết. Hơn nữa, ngươi nói vại dầu gì, ta không biết, ta tại sao phải trộm vại dầu?"
Phan Đào trong lòng thở dài, giơ lên khối đá cuội trong tay, nói: "Mùi dầu phía trên tảng đá này, ta ban đầu cảm thấy rất quen thuộc, nhưng còn không có đầu mối. Sau đó, khi quản sự nói trong phòng bếp Lâm Lam không thấy dầu cải, ta mới bắt đầu cảm thấy không đúng, chuyện này nhất định là có người dự mưu. Bởi vì mùi dầu này, rõ ràng chính là mùi dầu du đồng, mà dầu du đồng, thông thường đều dùng để làm đèn dầu, việc đã đến nước này, ngươi thật còn muốn tiếp tục chống chế sao?"
Tiểu Ngọc vẫn là cứng đầu đến cùng giải thích nói: "Đó là ta vô tình ngã xuống, mới vô tình rải ra ngoài, cho dù nguyên nhân là do dầu trong đèn lồng của ta đi nữa. Nhưng mà chuyện này, cũng chỉ có thể nói là vô ý thất thố, cô gia ngươi cần gì phải nói là có người dự mưu?"
Phan Đào đưa mắt nhìn Tiểu Nguyệt đang đi tới, lúc này mới nhìn Tiểu Ngọc nói: "Ngươi nếu nói bản thân không có dự mưu, vậy tại sao, ngươi muốn trộm vại dầu?" Tiểu Ngọc thất kinh, vội vàng quay đầu lại, thì thấy Tiểu Nguyệt đang cầm vại dầu nâu sẫm đi vào, lúc này mới cả người đều tê liệt ngã xuống đất.
Việc đã đến nước này, có chống chế cũng vô ích, Tiểu Ngọc thú nhận không kiêng kỵ. Nàng là vào lúc Đại tiểu thư lôi kéo Nhị tiểu thư đề nghị đi ra ngoài một chút, mới nhất thời nảy ý định, dẫu sao nàng cũng là thị nữ phụ trách mở đường, ban đầu, liền ẩn ẩn dẫn đường tới đường mòn cạnh ao. Lúc sau Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư nổi lên tranh chấp, nàng cảm thấy cơ hội tới, cố ý rơi lại phía sau Đại tiểu thư, đem đường Nhị tiểu thư phải đi qua hắt đèn dầu, lại cố ý vấp té Tiểu Nguyệt, mượn cơ hội thoát đi khỏi địa điểm xảy ra chuyện.
Nhưng mà nàng ban đầu chỉ là muốn cho Nhị tiểu thư rơi xuống nước, người chung quanh biết cũng chỉ cho là không cẩn thận trượt chân thôi, ai ngờ Nhị tiểu thư rơi xuống nước, kéo theo Đại tiểu thư cùng nhau xuống nước. Tiểu Ngọc biết rõ Lâm phu nhân coi trọng Đại tiểu thư như thế nào, tức thì trong lòng hô to không tốt, vốn cho là cái oan uổng này, có thể để cho Nhị tiểu thư đeo. Nào biết sau đó thấy quản sự lục soát, Tiểu Ngọc có dự cảm, mới trước cùng Tiểu Nguyệt nói muốn rời đi, ngang qua phòng bếp nhỏ trong viện Lâm Lam, nhân cơ hội trộm đi vại dầu.
Dẫu sao Tiểu Ngọc cũng chỉ là một tỳ nữ, nếu bị tra được, chỉ sợ phải lập tức bị bán đi, nhưng mà Nhị tiểu thư thì khác, cho dù để cho nàng bị oan uổng, ước chừng cũng chỉ là đóng giam hoặc là phạt chép sách cái gì đó. Cho nên, đối với việc đem chuyện giá họa trên đầu Lâm Lam, Tiểu Ngọc vẫn an ủi bản thân là vì sống tốt, không ngờ, sau cùng, vẫn bị Phan Đào tra xét ra.
Sau khi toàn bộ sự tình được tra rõ, Lâm phu nhân đầu tiên là đem Tiểu Ngọc đánh dữ dội một trận, sau đó liền lấy thân khế, đem nàng bán ra ngoài. Về phần Lâm Lam, tuy rằng nàng cũng là người bị hại, nhưng mà xét thấy Tiểu Ngọc trước đó vẫn là thiếp thân tỳ nữ của Lâm Lam, chủ tử xem như dạy dỗ không nghiêm, Lâm phu nhân vẫn hạ lệnh, mệnh Lâm Lam cấm túc một tháng, ở trong viện diện bích tư quá.
(*) diện bích tư quá: quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm
Tiểu Nguyệt sửng sốt, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: "Là Tiểu Ngọc."
"Tiểu Ngọc?" Phan Đào ấn theo danh tự này suy nghĩ một hồi, mới nhớ tới một tiểu tỳ nữ khác bên cạnh Lâm Lam, có chút chần chờ mở miệng hỏi: "Là nàng đưa ngươi trở lại? Vậy nàng đưa ngươi về xong, là trực tiếp đi, hay là lưu lại với ngươi?"
Tiểu Nguyệt có chút kinh hoảng nói: "Tiểu Ngọc lưu lại với ta một hồi, sau khi xảy ra chuyện rơi xuống nước mới đi. Cô gia, ngươi đang hoài nghi Tiểu Ngọc sao? Ta cảm thấy Tiểu Ngọc nàng sẽ không làm loại chuyện này, vả lại, chuyện này, chẳng lẽ không phải một việc ngoài ý muốn sao?" Mọi người ở Lâm phủ ngoại trừ mấy người bọn họ cùng với quản sự sau đó phụng mệnh lục soát, mọi người đều không biết trên đường đá có tồn tại dầu, vẫn đơn thuần cho rằng chuyện này chỉ là một bất ngờ.
Phan Đào lắc đầu một cái, đứng dậy, vỗ bả vai Tiểu Nguyệt một cái nói: "Như vậy đi, ngươi về nghỉ trước, đem Tiểu Ngọc cũng gọi tới ta hỏi một chút." Mắt thấy Tiểu Nguyệt vẫn chậm chạp không chịu rời đi, Phan Đào lúc này mới có chút kỳ quái nói: "Ta chỉ là kêu nàng tới hỏi chuyện, ngươi nhìn xem, ngươi cùng Tiểu Mai cũng đều hỏi qua rồi, ngươi lại có cái gì lo lắng chứ? Hay là, ngươi biết chút chuyện gì mà chúng ta không biết sao?"
Tiểu Nguyệt nghe vậy, dùng sức lắc lắc đầu, nghĩ một chút sau, vẫn là cắn răng khập khễnh đi.
Sau khi Tiểu Nguyệt đi, rất nhanh, Tiểu Ngọc liền bị kêu tiến vào. Tiểu Ngọc vừa tiến đến nhìn thấy Phan Đào, hoảng hốt một chút, nhưng vẫn âm thầm trấn định tâm thần, chậm rãi đi tới trước, có chút cung kính hành lễ xong, mới có chút nghi vấn mở miệng hỏi: "Không biết cô gia hôm nay, tìm Tiểu Ngọc là có chuyện quan trọng gì sao?"
"Hôm nay Tiểu Nguyệt bị thương, là ngươi đem nàng đưa về?" Phan Đào hỏi. Tiểu Ngọc trong lòng giật mình, nhưng vẫn mặt không biến sắc trả lời nói: " Vâng, là ta đem Tiểu Nguyệt bị thương đưa về tới."
"Vậy chính là nói, hôm nay, ngươi cũng ở trong vườn hoa quế? Tại sao ta luôn luôn không thấy ngươi ở bên cạnh Lâm Lam?" Phan Đào có chút nghi hoặc."Cô gia còn không biết, Tiểu Ngọc hiện nay đã không phải là thiếp thân nha hoàn bên cạnh tiểu thư, cô gia tự nhiên sẽ không thể ở bên cạnh tiểu thư nhìn thấy ta." Tiểu Ngọc nghe được câu hỏi của Phan Đào, có chút ảm đạm trả lời.
Phan Đào không để ý đến phần oan ức cùng tình cảm trong lời nói của Tiểu Ngọc, vẫn chỉ lo đặt câu hỏi: "Nếu ngươi đã không phải thị nữ của Lâm Lam, ngươi tại sao lại xuất hiện ở trong vườn hoa quế?" Tiểu Ngọc trong lòng oán trách một chút Phan Đào không hiểu phong tình, buồn buồn mở miệng trả lời nói: "Ta hôm nay đã thành nha đầu cấp thấp nhất, các chủ tử đi ra ngoài, tự nhiên là phải đi theo mở đường thắp đèn."
Tiểu Ngọc mắt thấy bản thân lời này vừa ra, Phan Đào vẫn không có nổi lòng hiếu kỳ tới hỏi nguyên do mình bị cách chức, mà là trực tiếp truy hỏi nói: "Ngươi nói ngươi là mở đường thắp đèn? Mở đường cho ai? Thắp đèn cho ai?" Trong lòng không khỏi càng co quắp, nhưng vẫn trả lời nói: "Tiểu thư bây giờ đã không cần ta hầu hạ, ta dĩ nhiên là mở đường cho hai vị tiểu thư, thay hai người bọn họ ở phía trước thắp đèn." "Nói như vậy, vị trí của ngươi, chính là ở trước mặt Lâm Linh?" Phan Đào nghĩ một chút, tiếp tục hỏi.
Tiểu Ngọc trầm mặc một chút, nhưng vẫn có chút chột dạ mở miệng nói: "Ta ban đầu là ở trước mặt Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư mở đường, sau đó Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư nửa đường nổi lên tranh chấp, ta liền rơi lại phía sau, vừa vặn lúc này Tiểu Nguyệt đi ở phía sau ngã xuống, ta giúp một tay đem Tiểu Nguyệt đưa trở lại rồi."
Phan Đào nghe vậy, híp mắt lại, có chút suy nghĩ nhìn Tiểu Ngọc đứng ở trước mặt mình. Tiểu Ngọc thấy Phan Đào ánh mắt như vậy, trong lòng có chút lo lắng bất an, tuy rằng vẫn luôn mộng tưởng có thể được cô gia xem trọng, nhưng bây giờ nhìn ánh mắt của cô gia, vẫn cảm thấy có chút rợn người.
Giữa lúc Tiểu Ngọc không khống chế được muốn xoa xoa da gà nổi lên trên người, Phan Đào đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi nói ngươi là thắp đèn, vậy ngươi lúc ấy cầm chiếc đèn nào?" Tiểu Ngọc trong lòng hoảng hốt, kiên trì đến cùng trả lời nói: "Lúc Tiểu Nguyệt ngã xuống, đèn ta xách và đèn của Tiểu Nguyệt đều bị rớt bể cùng nhau."
"Nếu đã rớt bể, hiện tại hẳn còn chưa ném đi? Đem hai ngọn đèn kia đều lấy tới." Phan Đào đối một bên người hầu nói, Tiểu Ngọc nghe vậy sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Phan Đào nhìn một chút Tiểu Ngọc ở trước mặt, tựa hồ đã có chút đầu mối, từ trong lòng ngực lấy ra một cục đá gói kỹ, kỹ lưỡng ngửi một cái.
Tiểu Ngọc thấy hòn đá trong tay Phan Đào, sắc mặt càng khó coi. Đến khi người hầu kia đem hai cái đèn lồng mang lên, Phan Đào không để ý giấy bên ngoài đèn lồng rách nát tả tơi, trực tiếp đưa tay vào, lấy ra chung dầu bên trong đèn lồng.
Quả nhiên, chung dầu bên trong đèn toàn bộ đều trống không, nhưng mà tim đèn vẫn còn nguyên vẹn ở bên trong. Phan Đào nhìn hai cái đèn lồng đều là như vậy, cầm chung dầu chất vấn Tiểu Ngọc nói: "Chuyện này, không biết ngươi phải giải thích thế nào? Nếu nói là vô tình ngã xuống, đem dầu đèn tạt ra ngoài, chỉ sợ đèn lồng này cũng sẽ bị ngọn lửa tràn ra đốt cháy mới đúng. Nhưng đèn lồng của ngươi tuy rằng rách, lại không có dấu vết bị đốt, ngược lại dầu bên trong đèn hết sạch không thấy. Chỉ sợ trước khi ngã xuống, dầu đèn bên trong đèn lồng này cũng đã không thấy đi?"
Tiểu Ngọc thân thể mềm nhũn, nhưng vẫn gắng gượng tinh thần trả lời nói: "Cô gia minh xét, hai đèn lồng này, còn có một cái là của Tiểu Nguyệt, vì sao cô gia hết lần này tới lần khác chỉ chất vấn ta, không chất vấn Tiểu Nguyệt?"
Phan Đào bật cười một tiếng, đem đèn lồng cầm trên tay ném xuống đất, có chút không dám tin mở miệng nói: "Ta vừa rồi hỏi chuyện Tiểu Nguyệt vấp ngã, nàng thần sắc liền rất mất tự nhiên. Ta cũng từng một lần hoài nghi nàng, nhưng mà sau đó hỏi chuyện liên quan đến việc nàng bị ngươi đưa về xong, ta ngược lại không có hoài nghi nàng nữa."
"Tại sao?" Tiểu Ngọc trợn to hai mắt hỏi."Chỉ sợ, người để cho Tiểu Nguyệt vấp ngã, chính là ngươi đi? Sau khi hai người bọn họ tranh chấp, ngươi thấy Lâm Linh đi xa, bản thân ở trước âm thầm dập tắt đèn mình, đem dầu đèn ở trong tạt vào mặt đường. Để che giấu bản thân hoặc có thể nói là để kéo người cùng xuống nước, ngươi cố ý vấp té Tiểu Nguyệt, ngươi biết cho dù Tiểu Nguyệt biết ngươi ngáng chân té nàng, cũng sẽ tuyệt đối không nói cho người khác." Phan Đào nhìn trước mặt Tiểu Ngọc, chậm rãi nói ra suy đoán của mình.
Tiểu Ngọc lúc này mới có hơi suy yếu xụi lơ một chút, Phan Đào vẫn tiếp tục nói: "Ngươi ngáng chân Tiểu Nguyệt xong, vì sợ lúc sau xảy ra chuyện, e rằng dầu đèn bên trong đèn lồng của Tiểu Nguyệt, cũng là bị ngươi cố ý hắt rớt. Về phần sau này, đến khi quản sự cầm đầu lục soát, ngươi biết rõ chuyện đã xảy ra, trong lòng nhất định rất bất an, cho nên cố ý từ bên trong phòng bếp nhỏ của Lâm Lam trộm đi vại dầu?"
Mắt thấy toàn bộ sự tình đều được xâu chuỗi, Tiểu Ngọc vẫn có chút chưa từ bỏ ý định giãy giụa nói: "Cho dù là ta vấp té Tiểu Nguyệt, nhưng mà toàn bộ chuyện này vẫn không quan hệ đến ta, ta cái gì cũng không biết. Hơn nữa, ngươi nói vại dầu gì, ta không biết, ta tại sao phải trộm vại dầu?"
Phan Đào trong lòng thở dài, giơ lên khối đá cuội trong tay, nói: "Mùi dầu phía trên tảng đá này, ta ban đầu cảm thấy rất quen thuộc, nhưng còn không có đầu mối. Sau đó, khi quản sự nói trong phòng bếp Lâm Lam không thấy dầu cải, ta mới bắt đầu cảm thấy không đúng, chuyện này nhất định là có người dự mưu. Bởi vì mùi dầu này, rõ ràng chính là mùi dầu du đồng, mà dầu du đồng, thông thường đều dùng để làm đèn dầu, việc đã đến nước này, ngươi thật còn muốn tiếp tục chống chế sao?"
Tiểu Ngọc vẫn là cứng đầu đến cùng giải thích nói: "Đó là ta vô tình ngã xuống, mới vô tình rải ra ngoài, cho dù nguyên nhân là do dầu trong đèn lồng của ta đi nữa. Nhưng mà chuyện này, cũng chỉ có thể nói là vô ý thất thố, cô gia ngươi cần gì phải nói là có người dự mưu?"
Phan Đào đưa mắt nhìn Tiểu Nguyệt đang đi tới, lúc này mới nhìn Tiểu Ngọc nói: "Ngươi nếu nói bản thân không có dự mưu, vậy tại sao, ngươi muốn trộm vại dầu?" Tiểu Ngọc thất kinh, vội vàng quay đầu lại, thì thấy Tiểu Nguyệt đang cầm vại dầu nâu sẫm đi vào, lúc này mới cả người đều tê liệt ngã xuống đất.
Việc đã đến nước này, có chống chế cũng vô ích, Tiểu Ngọc thú nhận không kiêng kỵ. Nàng là vào lúc Đại tiểu thư lôi kéo Nhị tiểu thư đề nghị đi ra ngoài một chút, mới nhất thời nảy ý định, dẫu sao nàng cũng là thị nữ phụ trách mở đường, ban đầu, liền ẩn ẩn dẫn đường tới đường mòn cạnh ao. Lúc sau Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư nổi lên tranh chấp, nàng cảm thấy cơ hội tới, cố ý rơi lại phía sau Đại tiểu thư, đem đường Nhị tiểu thư phải đi qua hắt đèn dầu, lại cố ý vấp té Tiểu Nguyệt, mượn cơ hội thoát đi khỏi địa điểm xảy ra chuyện.
Nhưng mà nàng ban đầu chỉ là muốn cho Nhị tiểu thư rơi xuống nước, người chung quanh biết cũng chỉ cho là không cẩn thận trượt chân thôi, ai ngờ Nhị tiểu thư rơi xuống nước, kéo theo Đại tiểu thư cùng nhau xuống nước. Tiểu Ngọc biết rõ Lâm phu nhân coi trọng Đại tiểu thư như thế nào, tức thì trong lòng hô to không tốt, vốn cho là cái oan uổng này, có thể để cho Nhị tiểu thư đeo. Nào biết sau đó thấy quản sự lục soát, Tiểu Ngọc có dự cảm, mới trước cùng Tiểu Nguyệt nói muốn rời đi, ngang qua phòng bếp nhỏ trong viện Lâm Lam, nhân cơ hội trộm đi vại dầu.
Dẫu sao Tiểu Ngọc cũng chỉ là một tỳ nữ, nếu bị tra được, chỉ sợ phải lập tức bị bán đi, nhưng mà Nhị tiểu thư thì khác, cho dù để cho nàng bị oan uổng, ước chừng cũng chỉ là đóng giam hoặc là phạt chép sách cái gì đó. Cho nên, đối với việc đem chuyện giá họa trên đầu Lâm Lam, Tiểu Ngọc vẫn an ủi bản thân là vì sống tốt, không ngờ, sau cùng, vẫn bị Phan Đào tra xét ra.
Sau khi toàn bộ sự tình được tra rõ, Lâm phu nhân đầu tiên là đem Tiểu Ngọc đánh dữ dội một trận, sau đó liền lấy thân khế, đem nàng bán ra ngoài. Về phần Lâm Lam, tuy rằng nàng cũng là người bị hại, nhưng mà xét thấy Tiểu Ngọc trước đó vẫn là thiếp thân tỳ nữ của Lâm Lam, chủ tử xem như dạy dỗ không nghiêm, Lâm phu nhân vẫn hạ lệnh, mệnh Lâm Lam cấm túc một tháng, ở trong viện diện bích tư quá.
(*) diện bích tư quá: quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương