Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người
Chương 12: Ngôi làng kì quái
Xe đi được nửa đường núi thì dừng lại. Trung, Đại và các cán bộ cứu hộ nhanh chóng dọn dẹp hành lý để chuẩn bị đi bộ lên đỉnh núi.
Xong xuôi, Trung định khóa cửa xe thì nghe được tiếng động lạ từ bên trong.
- Hắt xì!
Anh nhìn cậu nhóc, khá khen cho thằng oắt con nghịch ngợm dám bám đuôi theo tới vùng sơn cước này.
- Vũ Hải Đăng! Con làm gì ở đây? - Anh Trung trừng mắt nhìn cậu con trai.
Đăng giương đôi mắt trong trẻo nhìn bố, cậu biết bố sẽ mủi lòng:
- Cho con theo với, con cũng muốn đi tìm bạn Châu..
Ông bố day thái dương, đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ đuổi nó về?
Thế là cả đoàn gồm bảy người bỗng thêm một thành viên mới- một cậu nhóc tám tuổi.
Đường mòn lên núi Tả Liên vắt qua những thửa ruộng bậc thang mênh mông dài chừng mấy trăm cây số. Mất ba ngày ba đêm vừa đi vừa nghỉ, Đại cùng cả đoàn mới tìm thấy dấu hiệu của con người- một ngôi làng nhỏ gần đỉnh núi.
Trời đã xẩm tối, tiết trời mùa đông trên núi lại càng khắc nghiệt, hai ông bố bảo nhau mạnh dạn gõ cửa vào một nhà dân nghỉ ngơi.
Cốc, cốc, cốc.
- Có ai không? Chúng tôi có chút chuyện muốn nhờ vả. - Anh Đại gọi to.
Đăng đảo mắt quanh ngôi làng một vòng.
Lạ thật, bây giờ mới là sáu giờ tối, sao mọi người đã đóng cửa cài then hết rồi? Ngủ sớm thế sao?
Tiếng mở cửa kẽo kẹt cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu bé.
Trước mặt họ là một người đàn bà khoảng ba mươi lăm tuổi, nước da ngăm đen, vẻ mặt tiều tụy còn vương nét hoảng sợ.
Cô ta ngó nghiêng xung quanh rồi nhìn ông Đại thì thào:
- Vâng, mời các anh vào nhà rồi nói, mau nhanh lên!
Ngọn lửa bừng lên từ lò sưởi chính giữa căn nhà xua tan đi cái lạnh về đêm của núi rừng. Quan sát gương mặt đang lo lắng chủ nhà, Đại khẽ hắng giọng:
- Không biết đây là làng gì thưa chị?
Bà chủ rót nước, tay run run:
- Làng Pú An của tộc người Mông chúng tôi.
Phải rồi, Lai Châu là địa bàn của hơn 20 dân tộc cùng chung sống, trong đó chỉ có 13 dân tộc cư trú thành cộng đồng như Thái, Giáy, Mông, Dao.. Đại ngẫm nghĩ rồi nói:
- Chúng tôi là đoàn thám hiểm đến từ miền xuôi, hiện giờ đêm lạnh gió to, xin cô cho chúng tôi trú nhờ một đêm. Đoàn chúng tôi có bảy người lớn và một đứa nhóc, không biết có đủ..
- Đủ, tất nhiên là đủ! Các cậu biết đấy, nhà dân tộc chúng tôi rất rộng rãi. Tôi sẽ chuẩn bị phòng cho các cậu, hãy mau mau đi ngủ đi thôi.. - Bà chủ nhà ngắt lời, nói gấp gáp.
* * *
Trăng đêm nay mờ ảo hơn mọi hôm.
Người đàn bà vẫn ngồi bên bếp lửa, không có ý định về phòng nghỉ ngơi.
- Tôi thấy chị rất lạ. Có nỗi lo gì chăng? - Tính vốn thẳng thắn, Đại hỏi thẳng vào vấn đề.
Đêm khuya trằn trọc lo nghĩ chuyện của con gái, Đại trở dậy hút một điếu thuốc. Anh phì phèo nhả khói, mắt đăm chiêu nghĩ ngợi.
Từ khi bước vào căn nhà này, thái độ của chủ nhà khiến anh thắc mắc mãi. Định bụng sáng mai hỏi thăm tình hình, không ngờ ra đến gian nhà chính lại gặp cô ta.
Nghe thấy tiếng nói, La Cẩn quay đầu nhìn anh rồi thở dài.
- Đúng là có chuyện.. rất khó nói.. là chuyện của làng thôi..
- Chúng tôi đến đây cũng là để tìm hiểu về ngôi làng này. Mong chị cứ nói, chúng tôi sẽ giúp nếu đủ khả năng.
La Cẩn im lặng suy nghĩ vài giây, biết đâu những người lạ mặt này có thể cứu vớt con gái cô và các bé gái trong làng.. Cô ta hạ quyết tâm, kể với giọng run run:
- Chuyện này liên quan tới một phong tục của tộc người Mông chúng tôi..
Xong xuôi, Trung định khóa cửa xe thì nghe được tiếng động lạ từ bên trong.
- Hắt xì!
Anh nhìn cậu nhóc, khá khen cho thằng oắt con nghịch ngợm dám bám đuôi theo tới vùng sơn cước này.
- Vũ Hải Đăng! Con làm gì ở đây? - Anh Trung trừng mắt nhìn cậu con trai.
Đăng giương đôi mắt trong trẻo nhìn bố, cậu biết bố sẽ mủi lòng:
- Cho con theo với, con cũng muốn đi tìm bạn Châu..
Ông bố day thái dương, đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ đuổi nó về?
Thế là cả đoàn gồm bảy người bỗng thêm một thành viên mới- một cậu nhóc tám tuổi.
Đường mòn lên núi Tả Liên vắt qua những thửa ruộng bậc thang mênh mông dài chừng mấy trăm cây số. Mất ba ngày ba đêm vừa đi vừa nghỉ, Đại cùng cả đoàn mới tìm thấy dấu hiệu của con người- một ngôi làng nhỏ gần đỉnh núi.
Trời đã xẩm tối, tiết trời mùa đông trên núi lại càng khắc nghiệt, hai ông bố bảo nhau mạnh dạn gõ cửa vào một nhà dân nghỉ ngơi.
Cốc, cốc, cốc.
- Có ai không? Chúng tôi có chút chuyện muốn nhờ vả. - Anh Đại gọi to.
Đăng đảo mắt quanh ngôi làng một vòng.
Lạ thật, bây giờ mới là sáu giờ tối, sao mọi người đã đóng cửa cài then hết rồi? Ngủ sớm thế sao?
Tiếng mở cửa kẽo kẹt cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu bé.
Trước mặt họ là một người đàn bà khoảng ba mươi lăm tuổi, nước da ngăm đen, vẻ mặt tiều tụy còn vương nét hoảng sợ.
Cô ta ngó nghiêng xung quanh rồi nhìn ông Đại thì thào:
- Vâng, mời các anh vào nhà rồi nói, mau nhanh lên!
Ngọn lửa bừng lên từ lò sưởi chính giữa căn nhà xua tan đi cái lạnh về đêm của núi rừng. Quan sát gương mặt đang lo lắng chủ nhà, Đại khẽ hắng giọng:
- Không biết đây là làng gì thưa chị?
Bà chủ rót nước, tay run run:
- Làng Pú An của tộc người Mông chúng tôi.
Phải rồi, Lai Châu là địa bàn của hơn 20 dân tộc cùng chung sống, trong đó chỉ có 13 dân tộc cư trú thành cộng đồng như Thái, Giáy, Mông, Dao.. Đại ngẫm nghĩ rồi nói:
- Chúng tôi là đoàn thám hiểm đến từ miền xuôi, hiện giờ đêm lạnh gió to, xin cô cho chúng tôi trú nhờ một đêm. Đoàn chúng tôi có bảy người lớn và một đứa nhóc, không biết có đủ..
- Đủ, tất nhiên là đủ! Các cậu biết đấy, nhà dân tộc chúng tôi rất rộng rãi. Tôi sẽ chuẩn bị phòng cho các cậu, hãy mau mau đi ngủ đi thôi.. - Bà chủ nhà ngắt lời, nói gấp gáp.
* * *
Trăng đêm nay mờ ảo hơn mọi hôm.
Người đàn bà vẫn ngồi bên bếp lửa, không có ý định về phòng nghỉ ngơi.
- Tôi thấy chị rất lạ. Có nỗi lo gì chăng? - Tính vốn thẳng thắn, Đại hỏi thẳng vào vấn đề.
Đêm khuya trằn trọc lo nghĩ chuyện của con gái, Đại trở dậy hút một điếu thuốc. Anh phì phèo nhả khói, mắt đăm chiêu nghĩ ngợi.
Từ khi bước vào căn nhà này, thái độ của chủ nhà khiến anh thắc mắc mãi. Định bụng sáng mai hỏi thăm tình hình, không ngờ ra đến gian nhà chính lại gặp cô ta.
Nghe thấy tiếng nói, La Cẩn quay đầu nhìn anh rồi thở dài.
- Đúng là có chuyện.. rất khó nói.. là chuyện của làng thôi..
- Chúng tôi đến đây cũng là để tìm hiểu về ngôi làng này. Mong chị cứ nói, chúng tôi sẽ giúp nếu đủ khả năng.
La Cẩn im lặng suy nghĩ vài giây, biết đâu những người lạ mặt này có thể cứu vớt con gái cô và các bé gái trong làng.. Cô ta hạ quyết tâm, kể với giọng run run:
- Chuyện này liên quan tới một phong tục của tộc người Mông chúng tôi..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương