Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người
Chương 30: Hoàng hôn
Trước hiên nhà, có hai người đang tựa đầu vào nhau trò chuyện.
Châu nhìn anh nghiêm túc mà cũng rất dịu dàng, khó khăn nói với anh:
- Em xin lỗi.. em đã ích kỉ chiếm lấy anh nửa năm nay rồi.. Sau khi em đi.. hãy thay em sống thật tốt.. tìm được một người mới.. yên vui sống.. cả đời. Chỉ cần trộm nhớ về em, chỉ cần biết rằng em yêu anh rất nhiều.. mỗi lần ra thăm mộ mang cho em một bó hoa hồng xanh.. vậy là đủ rồi.
Anh sợ hãi, gằn giọng nói:
- Không! Anh không cần ai cả! Anh chỉ cần em.. Anh muốn thấy em mặc váy cưới, muốn em trả thành cô dâu của anh..
Anh rất sợ mất cô, thực sự rất sợ.
- Thật đáng tiếc.. anh sẽ không nhìn thấy dáng vẻ mặc váy cưới của em.. em cũng sẽ không thấy được dáng vẻ anh yêu em tới già.. - Châu khẽ cười, nụ cười chua chát, yếu ớt, sức tàn lực kiệt..
Cô khẽ vuốt nốt ruồi Lệ Đường ở khóe mắt anh, thì thào:
- Em nhớ anh có một nốt ruồi nho nhỏ ở đây.. Em từng nghe một câu chuyện, người có nốt Lệ Đường kiếp trước khi ra đi đã được người mình yêu ôm giữ trong lòng. Vì quá đau đớn.. người ấy đã rơi nước mắt, giọt nước rơi xuống khóe mắt cố nhân, tạo thành một dấu ấn. Để ba kiếp sau khi có dịp trùng phùng, chỉ cần nhìn thấy nốt ruồi nơi ấy sẽ nhận ra người mình thương kiếp trước.. Người có ấn Lệ Chí sẽ dùng cả cuộc đời mình để bù đắp lại những đau thương, mất mát mà người kia phải chịu đựng.. Hai người sẽ gắn bó, quấn quýt mãi không xa rời, cho tới khi cái chết chia lìa đôi lứa..
Nốt ruồi Lệ Đường.
Ba đời ba kiếp.
Chẳng thể xóa nhòa.
- Kiếp này được anh ôm trong vòng tay, không biết kiếp sau em có nốt Lệ Đường không nhỉ..
Hải nghiêm mặt trách mắng:
- Đừng nói linh tinh, em sẽ sống thật tốt, thật lâu, tới khi ông trời mang anh đi, em mới được đi..
Cô khẽ cười, dụi mặt vào lòng anh:
- Anh.. em muốn ngủ một chút.. kể chuyện cho em nghe đi..
- Ừ. - Hải khàn giọng, khẽ ôm lấy cô. - Nhưng.. đừng ngủ quá lâu nhé..
Cô mỉm cười gật đầu, từ từ nhắm mắt.
- Từ rất lâu về trước, anh đã quen một cô gái nhỏ. Cô ấy cùng anh lớn lên, cùng anh đến trường, cùng anh băng qua con đường đầy lá mỗi dịp sang thu.. Anh muốn cô ấy sống tốt hơn, và giờ cô ấy đã như vậy rồi. Cô ấy kiên cường, mạnh mẽ, vết thương ngày xưa đã được khâu lại bằng đôi tay còn nhiều vụng về. Thế giới của anh ngày đó đã được cô gái ấy ôm ấp, vỗ về, cô nhấc anh ra khỏi những muộn phiền triền miên lúc nào không hay..
Những tháng ngày không có cô ấy ở bên, anh cứ ngỡ mình sẽ được tự do, có biết đâu thế giới ngập tràn ánh sáng được ban cho ngày bé đã in sâu vào ký ức của anh từ bao giờ.
Cô ấy rất thích mùa đông, thường nói với anh rằng mùa đông Hà Nội là lưu luyến nhất. Anh không tin, để rồi đi qua bao phố phường chật chội và ồn ã, anh mới biết mình chỉ đang cố tìm lại chốn bình yên của một góc phố cổ trầm mặc, nằm im lìm giữa lòng Hà Nội.. Thỉnh thoảng anh vẫn vẫn nhớ về những ngày xưa cũ, cùng cô ấy đi dạo quanh Hồ Tây, ghé vai nhau thủ thỉ bao điều. Trong cơn mơ vội vã mỗi buổi trưa hè, anh thấy cô ấy bật một bản nhạc buồn bã, giai điệu của nó len lỏi vào mớ tâm trạng hỗn độn của anh như cái cách cô ấy vô tình đặt những hồn nhiên, ngây thơ bên cạnh những lo âu, muộn phiền anh trót mang.. Anh muốn ở bên cô ấy, nắm tay cô ấy đến cuối chân trời..
Khẽ gọi người trong lòng, anh vội lau nước mắt, không muốn gương mặt người anh yêu bị nhòe mờ.
- Châu.. dậy đi..
Đôi tay cô khẽ trượt khỏi tay anh..
- Em nhìn kìa, Tử Đằng nở rồi.. em nói muốn cùng anh ngắm hoa Tử Đằng mà? Đến khi hoa nở thì em lại ở đâu chứ? - Anh cúi đầu nhìn gương mặt bình yên như đang ngủ của cô, giọt nước mắt chảy dài, khẽ rơi trên khóe mắt cô.
- Lần này em trốn giỏi lắm.. anh thua rồi.. anh không biết nên tìm em ở đâu nữa..
Từng cánh hoa tử đằng lạnh lẽo rơi xuống.
Hoàng hôn đang dần buông, ánh nắng chiều tàn còn vương nhẹ ở một góc sân nhà. Hòa lẫn trong vạt nắng cuối ngày là hình ảnh một cô gái nhỏ, cô vẫn luôn rực rỡ và tràn đầy sức sống như vậy, mặc trên người bộ đồng phục học sinh đứng giữa sân trường đầy nắng, cứ thế chiếm lấy một chỗ trống trong lòng anh, rồi trở thành một dấu ấn năm anh lên tám và cả cho đến năm hai mươi tám tuổi.
"Trên thế gian này vẫn luôn có những người, phải đợi đến khi cả ngàn cánh buồm qua hết, mới nhận ra phải quay đầu, phải đợi đến lúc chia ly thất tán, mới bắt đầu hiểu được trân trọng, đợi đến lúc vật còn người mất, mới bắt đầu nhớ nhung.."
Anh nắm chặt sợi dây chuyền cô thường đeo trong tay, cười chua chát.
Nếu ngày đó, anh buông bỏ quá khứ, không màng hiện tại, cũng chẳng thiết tha tương lai, nếu anh ích kỉ giữ cô lại bên mình, liệu anh có hạnh phúc hơn bây giờ không?
Cơn gió nhẹ thoảng qua, anh vẫn ôm chặt lấy cô không rời, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đỏ rực.
- Anh đã ngắm hoàng hôn rất nhiều lần rồi..
"Em biết không, người ta chỉ ngắm hoàng hôn khi họ cảm thấy buồn."
End.
Châu nhìn anh nghiêm túc mà cũng rất dịu dàng, khó khăn nói với anh:
- Em xin lỗi.. em đã ích kỉ chiếm lấy anh nửa năm nay rồi.. Sau khi em đi.. hãy thay em sống thật tốt.. tìm được một người mới.. yên vui sống.. cả đời. Chỉ cần trộm nhớ về em, chỉ cần biết rằng em yêu anh rất nhiều.. mỗi lần ra thăm mộ mang cho em một bó hoa hồng xanh.. vậy là đủ rồi.
Anh sợ hãi, gằn giọng nói:
- Không! Anh không cần ai cả! Anh chỉ cần em.. Anh muốn thấy em mặc váy cưới, muốn em trả thành cô dâu của anh..
Anh rất sợ mất cô, thực sự rất sợ.
- Thật đáng tiếc.. anh sẽ không nhìn thấy dáng vẻ mặc váy cưới của em.. em cũng sẽ không thấy được dáng vẻ anh yêu em tới già.. - Châu khẽ cười, nụ cười chua chát, yếu ớt, sức tàn lực kiệt..
Cô khẽ vuốt nốt ruồi Lệ Đường ở khóe mắt anh, thì thào:
- Em nhớ anh có một nốt ruồi nho nhỏ ở đây.. Em từng nghe một câu chuyện, người có nốt Lệ Đường kiếp trước khi ra đi đã được người mình yêu ôm giữ trong lòng. Vì quá đau đớn.. người ấy đã rơi nước mắt, giọt nước rơi xuống khóe mắt cố nhân, tạo thành một dấu ấn. Để ba kiếp sau khi có dịp trùng phùng, chỉ cần nhìn thấy nốt ruồi nơi ấy sẽ nhận ra người mình thương kiếp trước.. Người có ấn Lệ Chí sẽ dùng cả cuộc đời mình để bù đắp lại những đau thương, mất mát mà người kia phải chịu đựng.. Hai người sẽ gắn bó, quấn quýt mãi không xa rời, cho tới khi cái chết chia lìa đôi lứa..
Nốt ruồi Lệ Đường.
Ba đời ba kiếp.
Chẳng thể xóa nhòa.
- Kiếp này được anh ôm trong vòng tay, không biết kiếp sau em có nốt Lệ Đường không nhỉ..
Hải nghiêm mặt trách mắng:
- Đừng nói linh tinh, em sẽ sống thật tốt, thật lâu, tới khi ông trời mang anh đi, em mới được đi..
Cô khẽ cười, dụi mặt vào lòng anh:
- Anh.. em muốn ngủ một chút.. kể chuyện cho em nghe đi..
- Ừ. - Hải khàn giọng, khẽ ôm lấy cô. - Nhưng.. đừng ngủ quá lâu nhé..
Cô mỉm cười gật đầu, từ từ nhắm mắt.
- Từ rất lâu về trước, anh đã quen một cô gái nhỏ. Cô ấy cùng anh lớn lên, cùng anh đến trường, cùng anh băng qua con đường đầy lá mỗi dịp sang thu.. Anh muốn cô ấy sống tốt hơn, và giờ cô ấy đã như vậy rồi. Cô ấy kiên cường, mạnh mẽ, vết thương ngày xưa đã được khâu lại bằng đôi tay còn nhiều vụng về. Thế giới của anh ngày đó đã được cô gái ấy ôm ấp, vỗ về, cô nhấc anh ra khỏi những muộn phiền triền miên lúc nào không hay..
Những tháng ngày không có cô ấy ở bên, anh cứ ngỡ mình sẽ được tự do, có biết đâu thế giới ngập tràn ánh sáng được ban cho ngày bé đã in sâu vào ký ức của anh từ bao giờ.
Cô ấy rất thích mùa đông, thường nói với anh rằng mùa đông Hà Nội là lưu luyến nhất. Anh không tin, để rồi đi qua bao phố phường chật chội và ồn ã, anh mới biết mình chỉ đang cố tìm lại chốn bình yên của một góc phố cổ trầm mặc, nằm im lìm giữa lòng Hà Nội.. Thỉnh thoảng anh vẫn vẫn nhớ về những ngày xưa cũ, cùng cô ấy đi dạo quanh Hồ Tây, ghé vai nhau thủ thỉ bao điều. Trong cơn mơ vội vã mỗi buổi trưa hè, anh thấy cô ấy bật một bản nhạc buồn bã, giai điệu của nó len lỏi vào mớ tâm trạng hỗn độn của anh như cái cách cô ấy vô tình đặt những hồn nhiên, ngây thơ bên cạnh những lo âu, muộn phiền anh trót mang.. Anh muốn ở bên cô ấy, nắm tay cô ấy đến cuối chân trời..
Khẽ gọi người trong lòng, anh vội lau nước mắt, không muốn gương mặt người anh yêu bị nhòe mờ.
- Châu.. dậy đi..
Đôi tay cô khẽ trượt khỏi tay anh..
- Em nhìn kìa, Tử Đằng nở rồi.. em nói muốn cùng anh ngắm hoa Tử Đằng mà? Đến khi hoa nở thì em lại ở đâu chứ? - Anh cúi đầu nhìn gương mặt bình yên như đang ngủ của cô, giọt nước mắt chảy dài, khẽ rơi trên khóe mắt cô.
- Lần này em trốn giỏi lắm.. anh thua rồi.. anh không biết nên tìm em ở đâu nữa..
Từng cánh hoa tử đằng lạnh lẽo rơi xuống.
Hoàng hôn đang dần buông, ánh nắng chiều tàn còn vương nhẹ ở một góc sân nhà. Hòa lẫn trong vạt nắng cuối ngày là hình ảnh một cô gái nhỏ, cô vẫn luôn rực rỡ và tràn đầy sức sống như vậy, mặc trên người bộ đồng phục học sinh đứng giữa sân trường đầy nắng, cứ thế chiếm lấy một chỗ trống trong lòng anh, rồi trở thành một dấu ấn năm anh lên tám và cả cho đến năm hai mươi tám tuổi.
"Trên thế gian này vẫn luôn có những người, phải đợi đến khi cả ngàn cánh buồm qua hết, mới nhận ra phải quay đầu, phải đợi đến lúc chia ly thất tán, mới bắt đầu hiểu được trân trọng, đợi đến lúc vật còn người mất, mới bắt đầu nhớ nhung.."
Anh nắm chặt sợi dây chuyền cô thường đeo trong tay, cười chua chát.
Nếu ngày đó, anh buông bỏ quá khứ, không màng hiện tại, cũng chẳng thiết tha tương lai, nếu anh ích kỉ giữ cô lại bên mình, liệu anh có hạnh phúc hơn bây giờ không?
Cơn gió nhẹ thoảng qua, anh vẫn ôm chặt lấy cô không rời, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đỏ rực.
- Anh đã ngắm hoàng hôn rất nhiều lần rồi..
"Em biết không, người ta chỉ ngắm hoàng hôn khi họ cảm thấy buồn."
End.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương