Một Đời Ngọt Ngào
Chương 10: Còn muốn trốn sao?
Từ lúc Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc thật thật giả giả thổ lộ một phen rồi mạnh mẽ hôn, thì bắt đầu sớm ra ngoài trễ trở về nghỉ ngơi, buổi sáng 6 giờ rời khỏi ký túc xá, buổi tối mười giờ thư viện đóng cửa cô mới trở về, cả đi học cũng lén lút nhờ Ngôn Tĩnh đi trước nhìn xem An Thế Trúc có tìm cô hay không, trốn tránh hai ngày như vậy, Cố Thiến Thiến tan học ở một giảng đường nào đó, bị An Thế Trúc tìm ra. Cố Thiến Thiến cúi đầu, chuẩn bị trốn trong đám người hỗn loạn, nhưng cho dù đầu cô đã chôn đến ngực, vẫn bị An Thế Trúc cầm lấy tay kéo đi. Cố Thiến Thiến hạ giọng cả giận nói: “Mau buông tay, đang ở trước mặt mọi người, anh không biết xấu hổ nhưng tôi còn muốn mặt mũi.” An Thế Trúc liếc cô một cái, cười đến nguy hiểm, “Thích chơi trốn tìm sao? Muốn anh chơi cùng em hay không?” Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc kéo tới một phòng học không có người, Cố Thiến Thiến vừa thấy xung quanh không có ai, liền muốn chạy đi, An Thế Trúc túm cô trước, đè cô ở trên cửa, híp mắt hỏi, “Còn muốn trốn sao?” Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm mặt An Thế Trúc gần trong gang tấc, cực kỳ có cốt khí nói: “Ai trốn anh, tôi dù sao, dù sao, anh… Ô ô…” Cố Thiến Thiến trừng mắt hạnh, khóc không ra nước mắt, sao cô lại quên mất người trước mặt, là một người không biết xấu hổ. An Thế Trúc hôn hơn mười giây, rồi buông Cố Thiến Thiến ra, lại hỏi, “Còn muốn trốn sao?” Cố Thiến Thiến cắn môi, căm giận trừng mắt nhìn anh, không hé răng, An Thế Trúc nở một nụ cười, môi lại bao trùm lên. “Còn muốn trốn sao?” “Anh không biết xấu hổ! …Ô ô…” “Còn muốn trốn sao?” Tục ngữ nói, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, Cố Thiến Thiến cụp mắt xuống nói: “Không trốn.” An Thế Trúc vừa lòng cười khẽ một tiếng, không tiếp tục làm khó Cố Thiến Thiến nữa, kéo tay cô, đi về phía canteen trường học chuẩn bị ăn cơm trưa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiến Thiến cứng đờ, vắt hết óc nghĩ, nghĩ có cách nào để thoát khỏi An Thế Trúc. Ở trước mặt mọi người, Cố Thiến Thiến thật không thể nào nuốt nổi bữa cơm này, ăn xong cùng An Thế Trúc. An Thế Trúc lại kéo cô đến cửa hàng hoa quả ngoài trường học, mua một đống hoa quả cầm ở trong tay, sau đó đưa Cố Thiến Thiến về ký túc xá. Cố Thiến Thiến đi theo An Thế Trúc mua hoa quả, trong lòng cũng không nói nên lời rốt cuộc là có cảm giác gì, vừa trở lại ký túc xá Ngôn Tĩnh đã đi lên, “Mình thấy cậu căn bản không phải là đối thủ của An học trưởng.” Cố Thiến Thiến xa xăm liếc mắt nhìn cô ấy một cái, chưa từ bỏ ý định nói: “Cậu đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, không thể cho mình cái chủ ý nào sao?” Ngôn Tĩnh khó xử nói: “Nhưng mà truyện mình thích đọc đều là tà mị cuồng quyến, cường thủ hào đoạt! Nếu cậu hỏi làm sao để bản thân cậu bị nam chủ ăn luôn, thì mình rất có kinh nghiệm…” Cố Thiến Thiến cực kỳ không biết nói gì nhìn cô ấy, Ngôn Tĩnh nâng cằm ánh mắt đã bắt đầu phát ra ánh sáng mạo muội, “An học trưởng rất ôn hòa, tuy rằng không phải loại hình mình thích, nhưng thanh mai trúc mã thực sự có rất nhiều đôi yêu nhau.” An Thế Trúc ôn hòa? Anh ta là đồ không biết xấu hổ!!! “Cậu mau theo An học trưởng đi, giãy dụa cũng vô dụng!” Cố Thiến Thiến nhẫn nhịn, căm giận nói: “Cậu là đồ phản bội!” Ngôn Tĩnh nghiêm túc nói: “Mình đây là lo lắng cho hạnh phúc cả đời cậu, người đàn ông tốt cần phải nắm chặt!” Cố Thiến Thiến trầm mặc, chiếu theo ngày đó An Thế Trúc tự khen ngợi mình, thật ra mà nói, anh ta quả thật có thể xem là một người đàn ông tốt, nhưng mà, nhưng mà, cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến phương diện này, hai người rất thân quen, đến mức ngủ chung trên một cái giường, cô cũng không có ý nghĩ khác. Thẳng đến khi đồng nghiệp của anh nói “cô dâu nuôi từ bé”, dường như cô từ trong trì độn đã nhận ra An Thế Trúc có chỗ không thích hợp, mãi cho đến tối hôm đó ở bên trong xe bị cường hôn. Cố Thiến Thiến vuốt môi mình, giữa trưa lúc tan học, cô lại bị hôn, trong đầu chỉ cảm thấy bối rối khiếp sợ. Cố Thiến Thiến bò lên giường chuẩn bị ngủ trưa, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện An Thế Trúc, mấy ngày nay cô cũng chưa ngủ được an ổn, tất cả giấc mơ đều mơ thấy An Thế Trúc mang theo ý vị thâm trường tươi cười nhìn cô, miệng còn nói: “Vì thân quen, nên mới ăn em!” Cố Thiến Thiến lại sờ sờ môi mình, dường như cô không cảm thấy ghét, cô ninh mi suy tư rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Buổi tối An Thế Trúc gọi điện thoại hẹn cô ăn cơm, Cố Thiến Thiến rối loạn vài phần, chẳng lẽ lại trốn? Lại bị An Thế Trúc bắt được? Cuối cùng cô vẫn nên bình tĩnh đối mặt đi. Ăn cơm chiều xong, An Thế Trúc kéo Cố Thiến Thiến tản bộ vòng quanh sân thể dục trường học, trên đường còn đi ngang qua “rừng Uyên Ương” rất nổi tiếng ở đại học T, Cố Thiến Thiến cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, nhất là khi trông thấy một đôi yêu nhau đang ngồi ở trên tảng đá hôn nhau, gương mặt của cô trong nháy mắt có chút nóng lên. Mới tản bộ được một nửa, An Thế Trúc bỗng nhiên kéo cô chui vào trong một hành lang âm u, sắc trời tuy rằng còn chưa tối hẳn, nhưng trên hành lang bên trái bên phải đều bao trùm đầy dây thường xuân, cho nên thật tối, An Thế Trúc kéo Cố Thiến Thiến vừa đi vào, liền nhìn thấy một đôi yêu nhau đang ôm nhau, An Thế Trúc mím môi kéo cô xoay người rời đi, Cố Thiến Thiến mặt càng nóng. An Thế Trúc cúi đầu nhìn hai má Cố Thiến Thiến đỏ bừng, tốc độ nhanh hơn, tiêu sái đi ra khỏi trường học. Bởi vì không khí quá mức ái muội, Cố Thiến Thiến cũng không hỏi An Thế Trúc muốn đưa cô đi đâu, đến cổng trường, An Thế Trúc nói: “Em ở đây chờ anh một lát, anh đi lấy xe.” Cố Thiến Thiến “Ừ!” một tiếng, đợi đến lúc An Thế Trúc lái xe tới đón cô, cô mới phản ứng lại, cảm thấy mẹ ơi! Xe này rất nguy hiểm! “Tôi…, tôi muốn về ký túc xá !” Cố Thiến Thiến mắt thấy không ổn, liền tính toán chuồn đi. An Thế Trúc xuống xe, hai bước đã ngăn cản Cố Thiến Thiến, trầm giọng nói: “Lên xe!” Cố Thiến Thiến ngồi ở trên xe hối hận không thôi, biết rõ ràng kế tiếp An Thế Trúc hơn phân nửa muốn ăn đậu hũ cô, vì sao cô không thể bất cứ giá nào la to rồi chạy trốn? Quả nhiên vẫn là cô da mặt mỏng . Cố Thiến Thiến da mặt mỏng, gặp An Thế Trúc không biết xấu hổ, thất bại hoàn toàn! Ngoài đại học T một nghìn thước có một ngọn núi nhỏ, bởi vì thường xuyên có tình nhân trường đại học T đi leo núi, cho nên ngọn núi nhỏ này mang tên núi tình yêu, khi Cố Thiến Thiến quân huấn, đã từng nghe Ngôn Tĩnh nhắc qua, trong truyền thống đại học T, nam muốn đuổi theo nữ, hơn phân nửa sẽ mời đối phương đi leo núi tình yêu. An Thế Trúc không mời cô đi leo núi tình yêu, mà là trực tiếp bí mật mang theo cô lên núi. Xe dọc theo quốc lộ chạy đến giữa sườn núi, liền ngừng lại. Tim Cố Thiến Thiến đập mạnh từ lúc lên xe vẫn không ngừng, cô cách tấm cửa kính xe hết nhìn đông tới nhìn tây, hoang tàn vắng vẻ, thích hợp làm chuyện xấu, quả thật là địa điểm tốt để phi lễ thiếu nữ. An Thế Trúc ngừng xe, không sốt ruột phi lễ cô, mà là hỏi: “Xuống dưới đi một chút nhé?” Cố Thiến Thiến nghĩ, thế này ít nhất còn tốt hơn so với ngồi ngốc ở trong xe. Ban đêm giữa tháng 9, khí hậu cực kì thoải mái, An Thế Trúc nắm tay Cố Thiến Thiến, đi lên trên núi, Cố Thiến Thiến nhìn nơi tay hai người giao nhau, anh nắm tay cô rất nhiều năm, lúc còn nhỏ, anh biết rõ cô chạy chậm, nên kéo cô chạy thật nhanh, lúc học tiểu học, anh luôn nắm tay cô đến trường, qua đường cái, sau khi lớn lên, anh nắm tay cô, miệng trào phúng kể lại trước đây cô phiền toái thế nào… Nhưng Cố Thiến Thiến chưa từng cảm thấy rõ ràng như hôm nay, anh cùng cô bây giờ đã khác xưa! Tay anh thật khô ráo ấm áp, thời tiết này nắm tay còn có chút nóng, nên trong lòng bàn tay có chút ẩm ướt, An Thế Trúc lại như trước không buông tay cô ra. Trên đường núi, có côn trùng kêu, chim kêu, có tiếng gió thổi nhẹ, có nhánh cây đong đưa, còn có giọng anh dễ nghe như nước suối mát lạnh. “Mệt sao?” An Thế Trúc nghiêng đầu hỏi. Cố Thiến Thiến xấu hổ, cô không thích vận động, nhất là trải qua ba năm học trung học nặng nề, mới leo một lát, đã bắt đầu thở dốc. “Muốn anh ôm em, hay là muốn anh cõng em?” Cố Thiến Thiến: “…” Cô trầm tư, trước kia anh ôm cô, cõng cô không ít, vì sao bây giờ khi An Thế Trúc nói như vậy, lại làm cho cô tâm hoảng ý loạn? “Anh ôm em đi.” An Thế Trúc đã muốn lại còn bảo cô lựa chọn. “A…” Cố Thiến Thiến kêu nhỏ một tiếng, cô rất rối loạn, trước kia rất tùy tiện, tùy tiện đến mức để An Thế Trúc hết ôm lại nắm, bây giờ nếu cô nói từ chối, chẳng phải là có vẻ chột dạ? An Thế Trúc ôm Cố Thiến Thiến tiếp tục leo lên trên, leo hơn mười phút sau, mới hơi hơi thở dốc, Cố Thiến Thiến nghĩ, thể lực của anh quả thật tốt. Giây lát Cố Thiến Thiến nghĩ đến làm thế nào để báo thù An Thế Trúc, cô sống chết ở trên người anh, cho anh mệt chết nha! Đợi khi An Thế Trúc ôm cô đi đến đỉnh núi, mồ hôi đều nhỏ giọt lên tóc Cố Thiến Thiến, trong lòng Cố Thiến Thiến thích thú, An Thế Trúc đặt cô xuống một cái đình cổ, từ trong túi quần lấy ra một túi giấy, trải mấy tờ lên, sau đó tự mình ngồi lên. Cố Thiến Thiến giương mắt nhìn, “Tôi ngồi ở đâu?” An Thế Trúc đưa cho cô xem túi giấy vừa dùng hết, cố ý suy nghĩ vài giây, mới nói: “Em đành phải ngồi trên đùi anh vậy !” Cố Thiến Thiến khẽ hừ một tiếng, âm thầm nói: Ngồi chết anh nha !
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương