Một Đời Ngọt Ngào
Chương 28: Cô gái này thuộc về sở hữu của An Thế Trúc
Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Thiến Thiến bị An Thế Trúc liên tục gọi hai lần, đầu cô chui vào trong chăn co rụt lại, sống chết không chịu rời giường, đêm qua tuy rằng không có xâm nhập thân thể, nhưng dùng phương thức khác, anh cũng coi như nếm được vị, ép buộc đến nửa đêm mới để cô ngủ, An Thế Trúc nhìn dáng vẻ xinh đẹp không mở nổi mắt của cô, cũng từ bỏ gọi cô dậy. Nói mấy câu với Trần Khải Sơn, để cho bọn họ xuống núi trước, mấy người đó nhìn anh cười đến ý vị thâm trường, Diệp Chí Thành ồn ào nói: “Nhớ mang ga giường về nhà giữ làm kỷ niệm!” Vẻ mặt An Thế Trúc trấn định liếc xéo anh ta một cái, cũng lười giải thích, sớm trở về phòng một chút. Trên giường rối loạn thành một nùi, trong phòng cũng tràn ngập một loại hương vị tình ái đặc biệt, An Thế Trúc cởi quần áo lại bò lên giường. Cố Thiến Thiến buồn bực duỗi chân, cả đêm không ngủ ngon, đang ngủ lại bị anh gọi dậy, sau đó lại ngủ được một lát, một bàn tay ở trên thân thể cô tác quái, bị kích thích quá lớn, cô muốn bất tỉnh cũng phải tỉnh, nghẹn một bụng tức, lập tức phát tác với An Thế Trúc. “Anh đủ rồi đấy… Này…” Cố Thiến Thiến căm giận giãy dụa, An Thế Trúc nhiệt tình ở trên người cô hôn tới hôn lui, không để ý chút giãy dụa của cô, anh dùng đầu gối tách hai chân của cô ra, đè cô, Cố Thiến Thiến không dám lộn xộn, ở trước cốc hoa đặt một vật cứng nóng bỏng, anh đặt ở trên cốc hoa cô không ngừng mà ma sát. Đêm qua anh dùng phương thức này, ma sát hai lần, cuối cùng anh bắn đầy thứ gì đó lên đùi cô, ga giường không có cách nào gọi người đến thay, nửa đêm tắm sạch, cô còn cảm thấy ở chóp mũi vẫn đầy mùi này, vừa giận lại vừa buồn bực. Một khi nghĩ vậy, Cố Thiến Thiến lại bắt đầu từ chối, An Thế Trúc cắn vành tai của cô, thấp giọng uy hiếp: “Cứ lộn xộn nó tự đâm vào thì không liên quan đến anh đâu.” Cố Thiến Thiến căm giận đánh mấy cái ở sau lưng anh, An Thế Trúc vô cùng am hiểu nghiên cứu thân thể của cô, không ngừng gây cho cô cảm giác vui thích, sau đó Cố Thiến Thiến nghĩ mình cho anh làm thế căn bản là vì cô cho rằng, loại chuyện này nam nữ kỳ thật là hưởng thụ bình đẳng, cho nên cô mới không đá bay anh đi. Người nào đó từ chối thừa nhận, cô cho dù muốn đá, cũng bởi vì chân bị cố định lại không hề có sức phản kháng. Chờ anh làm cô ra, thì nặng nề ghé vào trên người Cố Thiến Thiến, cô bị ép tới mức chết đi sống lại, không ngừng cào người đàn ông kia : “Tôi nói không cho phép anh đè lên người tôi!!! Lăn xuống đi!!! Tôi muốn tắm rửa!!!” An Thế Trúc thờ ơ ghé ở trên người cô, cách vài giây mới lười biếng trả lời: “Cho anh ôm một lát.” Cố Thiến Thiến bất đắc dĩ, đánh anh vài cái cho hả giận, mới thành thật bất động. Hơn hai giờ chiều, Cố Thiến Thiến mới đứng lên, tuy rằng cô không hoạt động thân thể, cũng không phải trả sức lao động, nhưng bị anh đưa lên đỉnh, vẫn mệt chết đi, ở buổi sáng anh nói để cho anh ôm một lát, cô nằm lại ngủ luôn. Ở trên giường, gương mặt của cô đen xì, nhất là khi cô đứng lên, chất lỏng từ trên đùi của cô chảy xuống, trong lòng muốn băm An Thế Trúc. An Thế Trúc có lòng tốt hỏi: “Anh tắm cho em nhé?” “Cút!!!” Tắm rửa xong mặt cô bình tĩnh không rên một tiếng, An Thế Trúc đã sớm thu dọn đồ đạc tốt rồi, nhìn sắc mặt của cô, suy nghĩ bắt đầu xem xét lại hành vi của mình, anh cũng không làm gì cô, anh chỉ là dùng thân thể của cô để xuất tinh vài lần mà thôi, làm một người đàn ông tốt, anh xuất vài lần, anh đều làm cho cô sảng khoái lên đỉnh vài lần, anh kiên quyết không dám nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của cô, rất làm cho người ta… Hẳn là không quá đáng đi? Nghĩ lại nghĩ, anh vẫn nên thu liễm tính tình lại, tính gọi cô, củng cố thành quả cách mạng một chút. “Nơi này đồ ăn rất bình thường, chúng ta xuống núi ăn đi?” Cố Thiến Thiến không hé răng, nhưng cũng không có ý kiến phản đối. Đợi hai người thu dọn xong, cô mới hỏi, “Những người khác đâu?” Ngủ thẳng đến hơn hai giờ chiều, trong lòng cô không khỏi có chút chột dạ. “Bọn họ buổi sáng đã xuống núi.” An Thế Trúc thuận miệng đáp. Cố Thiến Thiến mặt tức tối, không rên một tiếng đi ra ngoài, xung quanh có tầm mắt của những người kia nhìn sang cô cũng hiểu được hình như là sắc mặt mình mang theo vẻ nào đó, đêm qua bị người nào đó chà đạp mọi cách, cô cảm thấy mình cũng rất hưởng thụ, không tính chịu thiệt, nhưng hôm nay ý nghĩ của cô trong nháy mắt đã không giống với hôm qua, cô rốt cuộc là trúng phải cái tà gì, lại cảm thấy bị An Thế Trúc sờ soạng cũng không thiệt? Khi đến đi bộ, khi trở về ngồi xe, trên thực tế cho dù để cho Cố Thiến Thiến đi bộ, hai cái đùi của cô cũng rất đau, tựa như bị xe nghiền qua vậy. Thật ra An Thế Trúc muốn gióng một tiếng trống làm cho tinh thần thêm hăng hái, trực tiếp đi phòng ở cũ ở Tú Thủy viên, ăn cô bé ở trước mặt này luôn, vừa thấy thái độ Cố Thiến Thiến hôm nay, anh đành phải tạm thời bỏ qua cái chủ ý này. “Muốn ăn cái gì?” “Không có khẩu vị!” “Anh về nhà nấu cho em ăn nhé?” “Không có khẩu vị!” “Anh có quà muốn tặng cho em.” Cố Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn về phía anh, mặt bình tĩnh như trước, tâm tình trong nháy mắt tốt lên nhiều. Cô làm bộ như vô tình hỏi, “Quà gì? Tôi ghét nhẫn!” Cô bị An Thế Trúc tặng nhẫn thật sự là cái bẫy thê thảm. An Thế Trúc sớm có chuẩn bị, một tay lấy ra một cái hộp to đưa cho cô, Cố Thiến Thiến vừa thấy cái hộp đã biết hơn phân nửa là đồ trang sức, cái này có thể là dây chuyền vòng tay vân vân, vừa mở ra, quả thật là một sợi dây kim cương tinh xảo, nhưng chiều dài… Không phải dây chuyền, cũng không phải vòng tay. “Là lắc chân.” An Thế Trúc lên tiếng nói ra. Cố Thiến Thiến liếc trắng mắt, cô chẳng lẽ nhìn không ra đó là lắc chân chắc? Dây này rất đẹp, Cố Thiến Thiến vừa vui mừng lấy tay cầm đến, thì trông thấy ở bông hoa nhỏ hình tròn trên dây chuyền có hai dòng chữ. “Cô gái này thuộc về sở hữu của An Thế Trúc.” Chữ viết này còn nhìn rất quen mắt, hiển nhiên chính là nét chữ của An Thế Trúc, làm thành khuôn mẫu khắc lên. Cố Thiến Thiến đen mặt, cầm lắc chân đưa đến trước mặt An Thế Trúc: “Anh có ý gì?” An Thế Trúc liếc mắt, bình tĩnh trả lời: “Ý nghĩa trên mặt chữ.” “Thích không? Anh thiết kế đó.” Ngữ khí của anh đầy là “câu khen ngợi”, vẻ mặt bình tĩnh hỏi. Cố Thiến Thiến “Hừ” một tiếng, “Khó coi chết đi được, ai muốn đeo bảng tên chó!!” An Thế Trúc không nói gì nghĩ, anh rõ ràng là đưa bảng tên người, thế nào thì cô cũng phải nói là bảng tên chó, thế nào cũng phải đem mình so sánh với chó nhỏ! Trong đầu anh đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh cô quỳ rạp trên mặt đất, trên chân mang theo lắc chân anh tặng. Cái tư thế này có vẻ không tồi… “Dựa vào cái gì bắt tôi đeo cái này, không được! Tôi muốn làm một cái ‘'Người đàn ông này thuộc về sở hữu của Cố Thiến Thiến''!” Cố Thiến Thiến tức giận bất bình trừng mắt nhìn anh. An Thế Trúc âm thầm cười, anh hận không thể lập tức thuộc về sở hữu của cô, nhưng mà… Sắc mặt anh lại lộ ra khinh thường, Cố Thiến Thiến vừa thấy anh không cam lòng, quả nhiên càng thêm dũng cảm, dù thế nào cũng phải bức An Thế Trúc lại làm một cái để cho anh đeo. An Thế Trúc làm ra dáng vẻ bị Cố Thiến Thiến làm cho không còn cách nào, dáng vẻ không tình nguyện, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Muốn anh đeo cũng có thể, trừ phi em cũng phải đeo.” Cố Thiến Thiến lập tức bày ra tư thái người thắng: “Anh đeo thì tôi đeo! Tôi muốn đích thân thiết kế!” Cô nói là làm, từ trên xe An Thế Trúc lấy giấy bút ra, bắt đầu viết lên. An Thế Trúc mỉm cười, bị người bán còn muốn đếm tiền hộ người ta, cô gái ngốc này, anh dốc lòng chăm sóc lâu như vậy, giao cô cho người khác, làm sao có thể yên tâm, quên đi, anh tiếp tục chịu khổ, chăm sóc cô thêm tám mươi năm đi. "''Người đàn ông này thuộc về sở hữu của Cố Thiến Thiến'' rất không khí thế, ừm, ''Con Heo này do Cố Thiến Thiến nuôi''? Cái này có khí thế!” An Thế Trúc: “…”. Mẹ An không ở nhà, trong nhà chỉ có dì Chu, Cố Thiến Thiến về nhà đã kêu đói, dì Chu cười muốn đi làm đồ ăn cho cô, Cố Thiến Thiến vội vàng ngăn cản, ánh mắt quét một cái qua An Thế Trúc đang cầm đồ đạc chuẩn bị lên lầu. “An Thế Trúc, tôi đói bụng.” Dì Chu cười, cũng vui vẻ thoải mái, đi làm chuyện của mình. An Thế Trúc tính tình dễ chịu đeo tạp dề, quay đầu hỏi: “Muốn ăn cái gì?” Cố Thiến Thiến nhìn nhìn trong tủ lạnh, khiêu khích nói với anh: “Tôi muốn ăn thịt dê xiên nướng.” An Thế Trúc chỉ biết nấu chút đồ ăn sáng đơn giản, đối với món ăn có chút khó nấu này hiển nhiên không biết làm, bây giờ Cố Thiến Thiến đã muốn ép buộc anh, đứng ở một bên giọng nói oán niệm bổ sung: “Em nói muốn để anh nấu à?” An Thế Trúc đem thịt dê lấy ra để tan tuyết, dễ tính đáp ứng: “Anh đi tra sách dạy nấu ăn một chút, em chờ một lát trước nhé.” Cố Thiến Thiến nghênh ngang ngồi ở trên sofa, vuốt đầu “Thiến Thiến”, thảnh thơi xem TV, cách vài phút thì quay về phía phòng bếp gọi một tiếng, thúc giục hoặc oán giận An Thế Trúc nấu chậm. Hơn hai mươi phút sau, ở phòng bếp tỏa ra mùi hương thịt dê xiên nướng, dáng vẻ Cố Thiến Thiến nghiêm túc như ông chủ thị sát nhân viên, chắp tay sau lưng đi tới phòng bếp, An Thế Trúc quay đầu cười với cô: “Chờ thêm một lát nữa, đói bụng ăn chút đồ ăn vặt trước.” Cố Thiến Thiến ngây người 1 giây, sau đó cô nghĩ, nhất định là do anh đeo tạp dề dáng vẻ rất ở nhà, nhất định là ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào rất nhu hòa, nhất định là nụ cười của anh rất lừa gạt… Bằng không, làm sao có thể khiến cô cảm thấy trái tim không chịu nổi khống chế … kịch liệt đập mạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương