Một Đời Yêu Em - Tinh Yên

Chương 3: Một chút liêm sỉ cũng không còn



“Thôi vào ngủ đi! Muộn rồi!”

Tự bảo con người ta ra ban công, ngồi được một lúc lại bảo đi vào? Bộ đầu óc anh có vấn đề gì à? Dù tức nhưng Yên Nhi vẫn đi vào trong phòng, kéo rèm, tắt điện, chui vào chăn và nằm xem phim tiếp. Đáng lẽ ra phải đi ngủ theo lời ai kia nói, nhưng đang đến đoạn hay mà lại ngủ có phải hơi phí không?

- -----

Mẹ con bé luôn bắt phải đi ngủ sớm, với một đứa con ngoan trò giỏi, cô nàng thường không ngủ sớm theo lời mẹ. Hôm nay mẹ vắng nhà đã có người nhắc đi ngủ sớm nhưng nó lại không nghe và hậu quả khá đắng.

‘Reng...reng...reng...’

Yên Nhi uể oải ngồi dậy, tắt báo thức và lết cái thân xác vào nhà vệ sinh, hai mắt con bé thâm quầng, hậu quả của việc thức khuya xem phim. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, nó quay về cái giường ấm áp, để ngủ tiếp.

“Yên Nhi ơi! Mở cửa ban công ra nào, trời sáng rồi!”

Mẹ nó chứ!

Bà vừa mới nằm xuống, không để cho người ta ngủ thêm chút à? Thằng nào vô duyên.

‘Anh nhà ở đâu thế?

Hông bé ơi! Em không follow anh mà em đòi xin in tư của anh!

Anh nhà ở đâu thế

Anh không cho đâu...’

“Đm!”

Cô bật dậy, chộp lấy cái điện thoại, nhấc máy và gào:

"Mới sáng sớm gọi cái gì vậy? Không để tôi ngủ thêm chút à? Đồ vô duyênnnn!"

Đầu dây bên kia khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi lại:

"Cô gì ơi! Cái sáng sớm mà cô nói đã hơn 9h rồi, tôi xin lỗi vì đã vô duyên phá giấc ngủ của cô nhưng tôi ngồi một mình ngoài ban công cũng buồn lắm!"

Yên Nhi rùng mình. Đầu óc còn đang phê ngủ tỉnh hẳn, con bé run run đưa mắt lên nhìn cái tên.

VŨ NHẬT NGUYÊN!!!!

Nghĩa là nãy giờ “đồ vô duyên” mà cô chửi là Nhật Nguyên à? Thôi xong, có nên xin anh ta tha cho một mạng không?

Yên Nhi cầm điện thoại lên và gọi cho Lâm Anh. Trong lúc đợi nó nghe máy, cô thấp thỏm ngó ra ngoài ban công xem ai kia đang làm gì. Cô chỉ sợ anh ta lên nòng súng rồi bắn một phát chắc cô ngất.

"Alo! Gì đấy?"

"Anh của mày có sở thích bạo lực gì không?"

"Anh ấy hiền lắm! Mỗi tội già rồi, hơi lươn với hơi mất liêm sỉ thôi, yên tâm đi mày! Tao uy tín mà!"

"Chắc bà tin nổi mày! Mày cũng lươn lẹo khác gì người ta!"

"Mà sao nay mày dậy sớm. Bình thường ngày nghỉ 11-12h mày mới chịu dậy mà!"

"Câm mồm mày lại! Tao vừa lỡ mồm chửi người ta vì phá giấc mơ của tao!"

"Há há há!” Lâm Anh cười phá lên, cậu còn cố nhịn cười để nói tiếp “Đáng đời, cuối cùng cũng có người trị được mày! Chơi vui vẻ, bye bạn hiền!"

"Ơ đừng!"

Tút...tút...tút...

Bạn bè thế đấy!

Yên Nhi vuốt vuốt mặt vài cái. Sợ sệt đi đến mở cửa ban công, nhà bên cạnh chỉ cách nhà cô hai khoảng sân, và đó là điều khiến cô sợ cái con người bên kia làm gì cô! Mở được cái cửa ra, con bé cúi mặt xuống đất đi ra, người đối diện đang đứng tựa vào lan can, tay đan vào nhau nhìn nó bằng một ánh mắt khó diễn tả. Thấy Yên Nhi, anh cười nhẹ rồi hỏi con bé bằng giọng nhẹ nhàng đến đáng sợ:

“Em ngủ đến 9h thế này, sau này làm sao làm con dâu nhà tôi được?”

Liêm sỉ anh trai ơi! Rớt rồi kìa!

“Nhưng mà nhà tôi ba đời chiều con dâu và cho con trai ra rìa, nên em yên tâm!”

Vài ý nghĩ bắt đầu nảy ra trong đầu Yên Nhi: cWtf? Tao mới 18 mà lại muốn mang tao về làm con dâu của bố mẹ ảnh. Tao báo công an à nha!



Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...