"Được rồi, tôi về nhà đây."
"Tạm biệt."
Hả? Về nhà?
À phải, cậu ta đưa Thời Ngu về tận nhà, giờ đến nơi thì vào là bình thường.
Chỉ là, ánh mắt Hàn Sở Dập lại vô thức dõi theo bóng lưng kia:
"Này, chờ chút... cậu không đi bệnh viện à?"
Chính cậu ta cũng chưa kịp phản ứng, lời đã buột miệng thốt ra.
Thời Ngu: ......?
Người này hôm nay uống nhầm thuốc à?
"Chỉ là hơi choáng xe thôi, uống chút nước là ổn, đi bệnh viện làm gì?"
Cậu nhìn thanh niên đối diện như thể đang xem người bệnh thần kinh, liếc một cái liền khiến Hàn Sở Dập tỉnh táo lại.
Hàn Sở Dập: Chết tiệt!
Chỉ là say xe thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu, cậu ta tự dưng lắm lời làm gì? Đây đâu phải Tang ca.
Hàn Sở Dập bực bội hừ một tiếng, không thèm nhìn Thời Ngu nữa, phất tay cho cậu đi.
Thời Ngu chẳng hiểu kiểu biến sắc thất thường này là sao, nhưng vừa bước đến cửa khu chung cư lại bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cau mày dừng bước.
Hàn Sở Dập đang hít sâu, ép xuống những suy nghĩ kỳ quái, chuẩn bị quay đầu thì thấy nam sinh vừa rời đi nay vòng lại gần.
Thời Ngu bước nhanh đến cạnh xe, gõ gõ cửa kính.
Hàn Sở Dập: Chuyện gì, sao lại quay lại nữa?
Bề ngoài cậu ta vẫn giữ sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn hạ kính xe xuống.
Ngay sau đó, cậu thanh niên mang khẩu trang khẽ nói:
"À, vừa nãy quên chưa hỏi, chai nước kia bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."
Suýt nữa thì cậu quên mất Hàn Sở Dập là đại thiếu gia, chai nước đó chắc không rẻ, vẫn nên trả tiền thì hơn.
Đây là lần đầu tiên Hàn Sở Dập gặp người quay lại chỉ để trả tiền nước, ánh mắt không khỏi kỳ lạ.
"Không cần."
"Coi như tôi đưa cậu."
C ta đâu phải không mua nổi một chai nước, sao cần người khác trả.
Hàn Sở Dập bật cười vì tức, chờ Thời Ngu còn đang nghi hoặc, liền trực tiếp kéo kính xe lên, thần sắc phức tạp liếc cậu một cái rồi nổ máy rời đi.
Thời Ngu: ......?
Không phải chứ, đã cho thì cho, thái độ kém thế làm gì. Cậu có nói gì quá đâu. Người này bị bệnh thần kinh chắc?
Nghĩ đến cái kiểu âm dương quái khí thường ngày của Hàn Sở Dập, Thời Ngu đành kết luận: chắc là lại phát bệnh. Thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Người của Dị Năng Giả Hiệp Hội... sau này hẳn sẽ không còn tiếp xúc nữa.
Nghĩ vậy, Thời Ngu cầm đồ lên lầu.
...
Căn phòng quen thuộc vẫn y như trước khi cậu đi. Thời Ngu đặt chai nước lên tủ giày, thu dọn chút ít rồi thả mình xuống sofa, thở phào.
Vẫn là nhà mình thoải mái nhất. Ở Dị Năng Giả Hiệp Hội lúc nào cũng căng thẳng, nghỉ ngơi cũng chẳng yên.
Cho dù không chịu thương tổn gì, nhưng Thời Ngu vẫn luôn cảm giác bất an, như thể có ai đó lặng lẽ dõi theo.
Ảo giác này thoáng qua rồi biến mất, song cũng đủ khiến người ta thấy rùng mình.
Cũng may bây giờ đã về rồi.
Cậu nằm trên sofa, lướt điện thoại, báo bình an cho fan rồi vô thức ngủ quên.
Một ngày mệt nhoài, nhắm mắt lại chưa bao lâu, Thời Ngu đã chìm sâu vào giấc ngủ, đến mức di động rơi sang một bên cũng không hay.
Trong phòng khách tối om, rèm lay động, chỉ có gió đêm thổi vào. Đuôi mày người đang ngủ khẽ giật giật.
Trong cơn mơ, Thời Ngu thấy mình quên đóng cửa sổ. Nhưng cơ thể nặng trĩu, cậu không thể ngồi dậy, đành nghĩ: sáng mai rồi đóng.
Ngủ trên sofa chắc cũng không đến mức cảm lạnh đâu.
Nhưng một lát sau, cửa sổ vốn mở lại lặng lẽ khép lại, rèm lay động "kẽo kẹt" rồi dừng hẳn.
Giống như có một bàn tay vô hình đang chăm chút dọn dẹp trong nhà.
Cơ thể Thời Ngu vốn đang thấy lạnh bỗng trở nên ấm áp, như có ai vừa giúp điều chỉnh lại nhiệt độ.
...
Bên kia, Hàn Sở Dập lái xe đi, vốn định về Hiệp Hội, nhưng thất thần một hồi, cậu ta lại lái thẳng về nhà.
Vừa đỗ xe, nhìn điện thoại, hàng loạt tin nhắn hiện lên. Anh ta bĩu môi.
"Xì, bây giờ mới nhớ tới à. Trễ rồi."
Cậu ta lười về gặp Vương Sơn, tiện tay nhét điện thoại vào túi, đâu biết bên kia sắp phát hoảng.
Vương Sơn xong việc, tính đi tìm Thời tiên sinh, nhưng vào phòng nghỉ không thấy. Hỏi thăm mới biết cậu bị Hàn đại thiếu gia đưa đi, lập tức hốt hoảng nhắn tin:
"Đại thiếu gia, cậu đưa ngài Thời đi đâu vậy?"
"Sao không nói một tiếng?"
Vương Sơn lo Hàn Sở Dập bốc đồng, gây mâu thuẫn với Thời tiên sinh thì nguy to.
Tin nhắn dồn dập gửi tới, Hàn Sở Dập phiền đến chết, thấy Vương Sơn sắp tìm Bác sĩ Thẩm thì đành nhíu mày, gõ trả lời:
"Yên tâm, không chết. Tôi đưa về rồi."
"Vậy thì tốt quá."
Vương Sơn thở phào, rồi bỗng khựng lại.
Khoan, "đưa về"?
Anh ta nghe nhầm sao?
Nghĩ kỹ lại, quả thật Hàn đại thiếu gia nói vậy. Nghĩa là... Hàn Sở Dập chỉ để đưa người về?
Đại thiếu gia từ khi nào lại nhiệt tình giúp người thế này?
Vương Sơn biểu tình kỳ quái.
Bên kia, Hàn Sở Dập ho khẽ, lấp l**m:
"Chẳng có gì, tiện đường đưa về thôi."
"Đúng rồi, chuyện này đừng nói cho Tang ca."
Cậu ta cũng chẳng rõ vì sao lại nhấn mạnh như vậy, cứ như có tật giật mình. Nhớ đến gương mặt thanh thuần sau lớp khẩu trang kia, tim cậu ta bỗng thấy khó xử.
Vương Sơn đầy dấu chấm hỏi, nhưng không dám hỏi thêm, đành im lặng.
...
Thời Ngu ngủ một mạch tới sáng, ánh nắng chiếu rọi đầy phòng mới tỉnh dậy.
"Ồ... mấy giờ rồi?"
Cậu dụi mắt, với điện thoại, mới nhận ra tối qua mình ngủ quên trên sofa.
Kỳ lạ, vậy mà không bị cảm lạnh. Chẳng phải tối qua cậu quên đóng cửa sổ sao?
Vừa nghĩ, Thời Ngu nhăn vai đau mỏi, đứng dậy kéo rèm. Nhìn thấy cửa sổ đã đóng chặt, cậu ngẩn người.
"Hả? Không phải mình để mở à?"
Suy nghĩ một lúc, vẫn chẳng hiểu, cậu đành cho rằng mình nhớ nhầm.
Dù sao trí nhớ của cậu vốn không tốt.
Thế nhưng, khi đi rửa mặt quay lại, Thời Ngu phát hiện chiếc ly trên bàn trà đang... lơ lửng rung rung trên không, cách mặt bàn vài centimet, run rẩy rồi chậm rãi đặt xuống.
Như thể đang giả vờ rằng chưa có gì xảy ra.
Thời Ngu: ......
Được rồi, tối qua cửa sổ đóng lại không phải ảo giác.
Cậu nghi hoặc nhìn khoảng không trước mặt, thầm nghĩ: "Trong nhà mình có... tiểu quỷ nào à?"
Trong căn phòng tràn ngập sự im lặng xấu hổ, một người và một "quỷ" đều không chắc chắn liệu đối phương có phát hiện ra sự tồn tại của mình hay không.
Thời Ngu nhìn chằm chằm cái ly đầy nước trước mặt thật lâu, bất giác phát hiện bản thân lại không hề quá sợ hãi. Rõ ràng trước kia nếu trong nhà bỗng xuất hiện hiện tượng kỳ dị thế này, tim cậu hẳn sẽ đập loạn, ít nhất cũng phải tê dại cả da đầu.
Nhưng bây giờ thì khác.
Không biết có phải vì biểu hiện của đối phương quá vụng về, lại chẳng mang cảm giác nguy hiểm, Thời Ngu hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bình tĩnh lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng chẳng phải lần đầu. Tính từ trước đến giờ, đây đã là lần thứ ba rồi.
Thời Ngu định giả vờ như không nhìn thấy, coi như cả hai đều bỏ qua cho nhau, thế là cũng buông tha đối phương, tự buông tha cho mình.
Nhưng ngay lúc cậu vừa xoay người định rời đi, cái ly kia lại bị kéo khẽ một cái. Cảm giác quen thuộc truyền tới, khiến ký ức về bước chân bị níu lại trước đó ùa về. Thời Ngu nhíu mày, trong đầu lóe lên một suy đoán khó tin.
Động tác này... chẳng lẽ...
"Là cây mắc cỡ sao?"
Ở một góc khuất, "233" – cái quỷ dị bị con người gọi như thế – khẽ rung những cành lá, coi như đáp lời.
Chính là nó.
Nó lại trốn ra được!
Lần này, nó thoát ra từ tay một người mặc đồ tác chiến đen. Có chút đắc ý, nó cảm thấy đây là lần đầu tiên mình trốn thoát thành công đến thế.
Khi nhìn thấy gương mặt sáng sủa của thiếu niên này, bản năng trong cơ thể nó lập tức thôi thúc muốn đến gần. Dù đã từng bị bắt trở về, nó vẫn không từ bỏ. Dựa vào khả năng vô hại của bản thân, nó rình lúc mọi người lơ là rồi lại chạy trốn, thậm chí còn bám theo Thời Ngu về tận nhà.
Cây mắc cỡ khe khẽ kéo ngón tay Thời Ngu, như để làm nũng, như để thúc giục.
Thời Ngu nhìn động tác ấy, thầm hiểu ra.
"Cậu... muốn tôi uống nước?"
Cây mắc cỡ gật gật, lại sực nhớ bản thân đang ở trạng thái ẩn thân, Thời Ngu vốn không nhìn thấy được. Nó vội kéo ngón tay cậu lắc lư thêm hai cái nữa, biểu thị sự kiên trì.
Đêm qua thiếu niên này về đến nhà liền ngủ mê man, đến tận bây giờ đã gần mười lăm tiếng chưa uống giọt nước nào. Nó biết cơ thể con người cần nước, nên cố gắng nhắc nhở.
Thời Ngu liếc mắt nhìn ly nước, khóe môi bất giác cong cong.
"...Cảm ơn, nhưng tôi không khát."
Thế nhưng cây mắc cỡ vẫn không buông, còn kéo cậu tiến gần thêm một chút.
Thời Ngu: ...
Đúng là cố chấp thật.
Biết rõ nếu không uống thì đối phương sẽ chẳng buông, Thời Ngu khựng lại giây lát, rồi nhớ lại lời người của Dị năng giả hiệp hội từng nói – "cây mắc cỡ" là một loại quỷ dị vô hại, chưa từng có ghi chép làm hại con người. Nghĩ vậy, cậu đành cắn răng bưng ly nước ấm lên.
Nước trong ly vừa đúng hơn nửa, không rõ bằng cách nào đối phương đã rót được ra.
Một cây cỏ... cũng biết dùng bình rót nước sao?
Ý nghĩ buồn cười thoáng qua, khiến Thời Ngu khẽ ho một tiếng, rồi vội thu hồi tầm mắt, cúi đầu uống một ngụm.
Vừa nếm xong, cậu không khỏi chớp mắt ngạc nhiên.
"Trong này... có mật ong?"
Cậu ngước mắt nhìn xuống chân. Dù chẳng thấy gì, nhưng trực giác mách bảo cậu đang đối diện cùng cây mắc cỡ.
Lá cây khẽ rung lên, mang theo chút ngại ngùng.
Thời Ngu cảm nhận được cảm giác bám lấy cổ chân mình chậm rãi buông ra, sau đó ly nước lại bị đẩy thêm về phía trước.
Thì ra, không chỉ cố chấp, mà còn biết quan tâm người khác.
Thời Ngu vốn có thói quen thêm mật ong vào nước uống, nên luôn để một hũ ở cạnh bình. Không ngờ cây mắc cỡ để ý đến chi tiết nhỏ ấy, thậm chí còn "chu đáo" thêm mật ong khi pha nước cho cậu.
