Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 158: Chính văn kết thúc



Thời Ngu quả thực bị câu nói kia liêu đến mức cả mặt đều đỏ bừng.

Trong phòng livestream, khán giả chỉ thấy sau khi người "đối tượng của Ngư Bảo" vừa tới nói gì đó không ai nghe rõ, Thời Ngu cúi đầu nhìn điện thoại, rồi cả người dần nóng lên.

Dòng bình luận: "A a a a!" — "Kỳ quá đi!" — "Rốt cuộc người ta nói gì vậy?"

Có thể khiến chủ phòng phản ứng lớn như thế, tuyệt đối không phải câu tán gẫu bình thường.

Thời Ngu hít sâu một hơi, gắng bình tĩnh:
"Chưa nói gì đâu ạ."
"Mọi người đừng đoán mò."
"Rồi, chúng ta tiếp tục nhé."

Cậu dứt khoát xử lý, lập tức chuyển đề tài.

Dưới lầu, trong phòng của con, Tang Hoài Ngọc nhìn màn hình "Tiểu Ngư", khẽ cười.

...

Buổi phát sóng kết thúc, Thời Ngu kiệt sức. Lần đầu đi làm mà mệt thế này, mà nguyên nhân chính gây hỗn loạn—chính là người dưới lầu kia!

Nghĩ đến chuyện mình bị "đậu hũ" ngay trên sóng, Thời Ngu lúc đỏ lúc trắng mặt. Cậu kéo ghế bật dậy, định xuống tìm Tang Hoài Ngọc.

Vừa xuống đến nơi, cậu đã thấy Tang Hoài Ngọc nhìn mình với vẻ vô tội:
"Tiểu Ngư lên à? Bất quá tiểu quái vật ngủ rồi. Anh tắt đèn rồi bật lại."

Thời Ngu: ...

Bình thường sao không thấy Tang tiên sinh tri kỷ với con như thế.

Mà công nhận, bế tiểu quái vật chơi cả ngày, giờ nó ngủ say như gấu.

Thời Ngu bước nhẹ vào phòng khách. Trong bóng tối, cảm giác xấu hổ khi nãy cũng vơi bớt. Cậu bỗng sực nhớ—mình hấp tấp chạy xuống như thế, chẳng phải lộ là... rất để ý?

Dù trong lòng rối, trên mặt cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đôi tai còn dỏng lên nghe động tĩnh của con.

Vì là phi nhân loại, Thời Ngu dù không bật đèn vẫn nhìn rõ căn phòng khách rộng. Cậu ẩn mình trong bóng tối, ngẩng nhìn chút ánh sáng ngoài cửa sổ—mùa này còn có đom đóm, chứng tỏ mảng xanh ở khu biệt thự thật không tệ.

Cậu nghĩ vẩn vơ đến khi... bên tai không còn động tĩnh. Tiểu quái vật đã được đặt lại vào nôi, đèn phòng trẻ cũng tắt.

Phòng khách trên dưới rơi vào một màu đen.

Thời Ngu nhớ ra phải bật đèn. Cậu vừa toan đứng dậy khỏi hành lang thì bị nắm tay lại. Lọn tóc bạch kim mát lạnh lướt qua cánh tay. Cơ thể định bật dậy của cậu cứng lại một thoáng, rồi giả vờ thả lỏng dựa về.

"An bài xong?"
"Ừ." Tang Hoài Ngọc cong đuôi mày ôn hòa. "Em định bật đèn sao?"

Thời Ngu vừa gật đầu thì nghe Tà Thần khẽ cười:
"Em  không thấy như vậy rất giống đang yêu vụng trộm à?"

Hai chữ "yêu vụng trộm" gần như dán vào tai cậu. Làn hơi lạnh khiến Thời Ngu tê dại một chút.

Ngay sau đó, bốn phía bừng sáng—không phải đèn phòng khách bật, mà là đom đóm ngoài cửa sổ ùa vào.

Vì Thời Ngu đã đuổi hết quỷ dị sang không gian khác, nên thế giới hiện thực giờ không còn quỷ dị—đom đóm chỉ là côn trùng bình thường. Ánh xanh lục thắp sáng căn phòng, và Thời Ngu thấy đầy sàn là hoa hồng—đúng loại cậu thích: hoa hồng trắng.

Hửm?

Tang tiên sinh bày ra từ bao giờ ngay dưới mí mắt cậu? Nãy giờ cậu vẫn ở đây mà không hề phát hiện...

Tang Hoài Ngọc nhìn sang:
"Nghe nói nhân loại trước khi kết hôn đều thích hôn."
"Tiểu Ngư, em  có thích không?"

Giữa biển hồng lãng mạn, Tang Hoài Ngọc nâng tay Thời Ngu lên, hôn khẽ mu bàn tay, rồi lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.

Đốt ngón tay của Thời Ngu co lại. Tinh thần chuẩn bị sẵn đột nhiên bay biến. Nhìn chiếc nhẫn xương đẹp lạ kia, đầu óc cậu chỉ còn: "Đây là cầu hôn sao a a a a..."

Lần đầu tiên trong đời được cầu hôn. Khi bốn mắt chạm nhau, Thời Ngu chợt thấy món quà đính hôn mình chuẩn bị... keo kiệt quá. Cậu lúng túng:
"Em hình như... chưa chuẩn bị gì cả."

Thấy Tiểu Ngư tay chân luống cuống, Tang Hoài Ngọc bị chọc đến mềm lòng:
"Em  đồng ý với anh chẳng phải là quà sao?"

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, Thời Ngu gom đủ dũng khí, đưa tay nhận nhẫn. Vừa đeo, cậu lập tức nhận ra chiếc nhẫn này khác hẳn hàng ngoài thị trường—trên đó mang hơi thở của Tang tiên sinh.

Nhẫn xương... Vậy là?

Cậu ngạc nhiên. Tang Hoài Ngọc khẽ cười nghiêng môi:
"Ừ, em  đoán đúng. Vật liệu lấy từ xương rắn của anh ."
"Cầu hôn thì nên trịnh trọng một chút, không phải sao?"

Thời Ngu: ...

Ờ thì, hơi... b**n th**. Nhưng cậu đại khái cũng chẳng phải người thường nữa. Tim cậu bỗng đập nhanh hơn; cậu đeo nhẫn vào ngón tay.

Hơi thở của Tang tiên sinh lập tức quấn quanh, khiến Thời Ngu cụp mi, giả vờ bình tĩnh, rồi đút gói đồ trong túi vào túi áo của Tang Hoài Ngọc:
"Đây là quà đáp lễ của em."

Nói xong, cậu chậm rãi rút tay về:
"Em lên lầu tắm đây... Anh—"

"Lão công."

Hai chữ vừa buông ra, không khí bỗng sệt lại. Con ngươi Tang Hoài Ngọc bất ngờ hóa thành dựng đồng. Vẻ ôn hòa thường ngày biến mất—lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân có thể hưng phấn đến vậy. Trong lòng bị Tiểu Ngư lay động, khó kiềm chế.

Thần minh tóc bạch kim tháo dải lụa trắng. Khi Thời Ngu vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, hắn đột nhiên đưa tay giữ lấy cổ tay cậu.

Khoảnh khắc sau, không kịp trở tay, lưng Thời Ngu lại tựa vào tay vịn hành lang. May mà bàn tay phi nhân loại đỡ sau lưng, không để cậu giật mình.

Mùi lạnh quen thuộc vây quanh, vấn vít hương hoa hồng trắng của màn cầu hôn.

Cổ họng Tang Hoài Ngọc trượt lên xuống; giọng nho nhã lễ độ thường ngày khàn khàn:
"Em  định đi luôn sao?"

Ngón tay cậu đang nắm món quà vừa tặng hắn—bị Tang Hoài Ngọc rút lại từ túi áo.

Thời Ngu hít sâu, mắt dao động khi nhìn hắn:
"Em mua vị dâu tây... Trên lầu còn ba hộp."

Cứu mạng, ai biết rủ bạn trai như vậy lại xấu hổ đến thế! Thời Ngu cảm thấy mình sắp nổ tung.

"Ra là vậy." Tang Hoài Ngọc bật cười khẽ, tay đặt sau gáy cậu, nhìn rất sâu:
"Tiểu Ngư tắm cùng anh được không?"

Hoa mắt chóng mặt, khoảng cách quá gần, bầu không khí chìm trong bóng tối. Thời Ngu không kìm được, khẽ đáp:
"Được."

...

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thời Ngu chỉ muốn b*p ch*t phiên bản "đồng ý bừa" của tối qua.

Cái gì mà tắm cùng nhau... Lần đầu đã k*ch th*ch thế này!

Cậu nghĩ sao mà dám thế? Không biết đối diện là giống loài rắn à?

Đến giờ cậu vẫn thấy mình quá liều—liều đến mức hiện tại... không nhấc nổi người.

Phi nhân loại thì phi nhân loại, được cả thế giới buff thêm, mà vẫn không dậy nổi—quá đáng thật!

Mi mắt Thời Ngu run run. Cậu không dám mở mắt, sợ vừa mở sẽ thấy Tà Thần ôn hòa nhìn mình—tuy rất dịu trò chuyện, nhưng đêm qua cậu đúng là... chịu đủ rồi.

Thường ngày ngoan ngoãn nghe lời là thế, đến tối thì lại thành câu chuyện khác. Nghĩ đến đây, Thời Ngu chỉ muốn... mắng người.

Tang Hoài Ngọc đã phát hiện cậu tỉnh từ sớm. Hẳn giờ Tiểu Ngư đang mắng thần trong lòng? Thần tri kỷ không quấy rầy, đợi cậu mắng xong. Dù sao tối qua thần... đúng là hơi quá.

Thời Ngu hậm hực nửa buổi. Không thấy động tĩnh bên cạnh, cậu tưởng Tang Hoài Ngọc đi rồi. Chần chừ, cậu hé mắt nhìn qua—và ngơ luôn.

Thần vẫn ở đây?

"Anh hôm nay không đi làm?"

Cậu nhớ là kỳ nghỉ sinh của Tang Hoài Ngọc kết thúc hôm nay.

Tà Thần nhướng mày:
"Em  quên chiều nay đi lấy giấy kết hôn sao?"

Thời Ngu: ...

Suýt quên mất.

Đáng giận là—hôm nay cậu... không dậy nổi.

Cậu còn chưa than, Tang Hoài Ngọc đã đoán ra:
"Không thoải mái à?"

Vô nghĩa, cả một đêm—thoải mái thế nào được...

Mà... cũng có hơi thoải mái. Chỉ là sáng ra người đau quá.

Đang nghĩ, một bàn tay đặt đến, đè nhẹ chỗ đau. Luồng thần lực ấm rót vào, Thời Ngu cuối cùng cũng dễ chịu hơn. Đuôi mày cậu thả lỏng, nhưng ngượng lại dâng, như một cây nấm nhỏ, chầm chậm kéo chăn trùm đầu.

Tang Hoài Ngọc mỉm cười, không bận tâm:
"Em  ngủ thêm đi. Tôi nấu ăn, tiện thể rửa mặt đánh răng cho tiểu quái vật."

Thời Ngu ậm ừ gật đầu, nghĩ ở trong chăn người ngoài chắc không thấy, bèn đáp:
"Được."

Một nụ hôn xuyên qua lớp chăn đặt trên đỉnh đầu cậu. Khi hơi thở của Tang Hoài Ngọc rời đi, Thời Ngu sờ thái dương—không rõ là nóng hay ngượng—chỉ thấy mình lại bị dỗ mềm.

Rõ ràng đêm qua mệt muốn quyết tâm giữ kẽ vài ngày, sao chỉ chốc lát đã tự lành.

Cậu kéo chăn xuống, nhủ thầm phải tự kiểm điểm. Nghĩ miên man một hồi, chuông báo reo. Nhìn giờ, cậu bật dậy vào phòng tắm.

Vừa vào, đứng trước gương lớn, Thời Ngu mới thấy vấn đề: Tang Hoài Ngọc có làm tan đau nhức thật, nhưng... dấu vết thì không. Là cố ý, hay quên?

Nhìn dấu vết trên ngón tay, cậu vội dời mắt, hít sâu.

Buổi sáng, tiểu quái vật phát hiện ba hôm nay tâm trạng siêu tốt! Uống xong sữa, nó "quác" một tiếng nho nhỏ.

Ba ơi... Con lên thăm mẹ được không?
Hôm nay con học bò cầu thang rồi!

Tang Hoài Ngọc làm xong sandwich, nghĩ chắc Tiểu Ngư còn trốn trong "hang nấm", bèn nói:
"Đi thôi."

"Quác!"

Tiểu quái vật vừa bò tới cửa thì nghe tiếng mẹ:
"Thời Linh An?"

"Quác!"
Mẹ ơi, là con!

Tiểu quái vật lảo đảo đổi từ xe đẩy sang đi bộ, toan vào phòng thì cửa mở. Thời Ngu nhìn thấy nó, không nhịn được bế phốc lên. Tốt rồi—lại nặng hơn. Bảo sao lúc nãy thấy cái xe hơi nhỏ—ra là con lớn phổng.

Cậu véo véo xúc tu bé:
"Lên tìm mẹ làm gì?"

"Quác!"
Mẹ ơi... Ba gọi mẹ ăn sáng!

Tiểu quái vật nghiêm túc nói xong thì thấy Tang Hoài Ngọc dưới lầu. Thời Ngu ho nhẹ:
"Ăn nhanh rồi mình đi lấy chứng."
Cậu dừng một chút, khi bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Tang Hoài Ngọc thì nói thêm:
"Tiện thể đổi cho tiểu quái vật cái xe đi bộ mới, xe hiện tại nhỏ quá rồi."

"Đương nhiên." Tang Hoài Ngọc nhìn dáng vẻ đáng yêu, hơi ngượng của Tiểu Ngư, lòng mềm nhũn.
Sao lại đáng yêu đến thế.
Vậy là... cậu tha thứ thần nhanh thế à.

Ừm... Lần sau chắc có thể thử để Tiểu Ngư gọi thần là "lão công"?

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...