Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 20: Vụn Da và Tiếng Khóc Nữa Đêm



Vậy là... chết rồi ư?

Thời Ngu sững lại một nhịp, vẫn chưa kịp hiểu: đó là một quỷ dị cấp SSS, sao có thể biến mất dễ dàng như thế?

Những mảnh "da" vương trên sàn trông chẳng khác gì vụn giày bình thường, hoàn toàn không còn chút dấu vết máu me khủng khiếp khi nãy.

Trong đầu rối như tơ, cậu cúi thấp mắt. Vừa rồi, cậu chỉ định thử một việc: từ Phó Nam Nghiêu đã biến dị đến cây mắc cỡ, cậu như có một dạng "tương tác" khó gọi tên với bọn họ; biết đâu, thứ đó cũng có tác dụng với các quỷ dị khác.

Thế nên cậu dốc hết sức, chỉ mong tạm "ghìm" được "Quý Ông Giày Cao Gót" thêm chút thời gian để nghĩ cách giữ mạng.

Nào ngờ——nó chết rồi.

Ngay trước mắt cậu. Bị xé vụn, đột ngột và không hề báo trước.

Kịch tính đến mức khó tin.

Thời Ngu khép mắt, vẫn chưa dám tin đây là thật. Nếu một tiếng trước có ai kể chuyện vớ vẩn này, cậu sẽ cười trừ. Vậy mà sự thật đang nằm chình ình dưới chân: dường như cậu đã dùng một năng lực chính mình cũng không rõ, ngoài ý muốn g**t ch*t một quỷ dị cấp SSS.

Tim đập thình thịch, cậu không phân được đó là vì căng thẳng hay vì bối rối.

Lúc này Thời Ngu mới nhớ trong nhà còn có cây mắc cỡ.

Khoan, nó có nhận ra không?

Khi quỷ vực trùm xuống ban nãy, để ngăn cản cậu cầu cứu, không gian đã cô lập cậu khỏi những người khác; vì thế dù chỉ cách một bức tường, tây mắc cỡ hoàn toàn không hay biết. Giờ nghe tiếng cậu mở cửa, nó mới ngóc khỏi chậu, lạch bạch chạy ra.

Vụn "da" nằm ngay đó, nhưng  cây mắc cỡ chẳng hề phát hiện điều gì khác lạ, khác hẳn lần từ Bắc Sơn bệnh viện về, chỉ cần ngửi hơi còn sót lại trên người cậu là nó đã kích động.

Thời Ngu vì vậy đoán: "Nam sĩ giày cao gót" đã hoàn toàn mất đi đặc tính quỷ dị, biến thành da giày thật sự. Ngay cả một quỷ dị như cây mắc cỡ cũng không nhận ra, còn tưởng ngoài kia chỉ là rác.

Cậu không biết nên thở phào hay nên thấy căng thẳng hơn.

Xoa tay cho bình tĩnh, Thời Ngu lấy chổi ra, gom tất cả vụn trên sàn, thuận tay đổ vào thùng rác.

Ý nghĩ cũng từ từ trở lại nề nếp: "Ổn rồi, không sao nữa."

"Về phòng đi."

Cậu không giải thích thêm gì với cây mắc cỡ—chuyện diễn ra quá đột ngột, "Quý Ông Giày Cao Gót" chết chẳng để lại một dấu hiệu nào, đến chính cậu còn chưa hiểu nổi. Nói ra chỉ làm nó thêm lo.

Dỗ dành vài câu, thấy đối phương ngoan ngoãn quay về, Thời Ngu mới che mắt, từ tường trượt dần xuống.

Rốt cuộc là chuyện quái gì?

Không thể nào sau ngần ấy thời gian, tự nhiên có người nhảy ra bảo cậu đã "tỉnh năng lực" chứ?

Khóe môi nhếch nhẹ, cậu còn thấy chính mình đáng ngờ: vừa rồi còn bệnh đến muốn gục, quay lưng đã "solo" xong một con SSS?

Ánh mắt bất giác dừng ở bụng. Hình như lúc nhắm mắt, bụng cậu đau dữ dội... phải không?

Giờ cảm giác ấy đã biến mất, khiến cậu cũng không chắc đó có phải ảo giác.

Quỹ đạo quỷ dị ở đường Hoa Cam, thành phố B, tan biến chỉ trong nháy mắt.

Khi quỷ vực cấp SSS vừa nhú lên, thiết bị dò quỷ của Hiệp hội đã chớp hai lần. Nhưng chưa kịp xác định, cái khí tức đáng sợ và quen thuộc ấy đã... biến mất.

Dòng dữ liệu trở về phẳng lặng. Dị năng giả trực ban nhìn bảng điều khiển, không giấu nổi ngạc nhiên.

Biến mất?

Chuyện gì vậy, là quỷ dị vừa định xâm nhập thành phố B sao?

Dù chỉ dao động thoáng qua, Hiệp hội vẫn siết chặt cảnh giác. Trực ban lưu ngay nhật ký, gọi điện báo khẩn.

Thẩm Ngôn và mọi người còn chưa kịp thay đồ đã nhận thông báo——tối nay có khả năng xâm nhập quỷ dị ở thành phố B.

Anh cầm vội chìa khóa, phi xe tới.

Phó Nam Nghiêu đang trực tại Hiệp hội nên là người xem được đồ thị đầu tiên. Thiết bị ghi nhận rõ ràng có khí tức quỷ dị, nhưng rồi vụt tắt. Chưa kịp kích hoạt báo động.

Anh cau mày, bảo nhân viên thử lại. Đồ thị vẫn im như chưa từng có gì xảy ra.

Hoặc là đã rút lui. Hoặc là... đã chết hẳn.

Xét cấp độ gây dao động mạnh đến thế, Phó Nam Nghiêu nghiêng về phương án "rút lui": đối phương thử thăm dò nội thành, rồi bỏ đi.

Nhưng... vì sao một quỷ dị đẳng cấp cao lại mò tới đây?

Thẩm Ngôn đến nơi, nhìn đồ thị cũng chung một thắc mắc. Theo lẽ thường, quỷ dị cấp SSS có vùng hoạt động cố định, bản năng chiếm cứ lãnh địa cực mạnh. "Quý Ông Giày Cao Gót" vừa tàn sát trong nội thành, bị quật ngã, theo kinh nghiệm thì sẽ không có một SSS khác xuất hiện ngay.

Cả hai đều thấy lạ, nhưng không dám chủ quan. Họ quyết định cử người mang dụng cụ tới khu Hoa Cam kiểm tra hiện trường.

Thời Ngu không hề biết quỷ vực vừa gây náo động như thế nào. Sau một ngày đầy chuyện rối như tơ, cậu chợt nhớ—tới giờ lên sóng.

...Thôi thì, lên vậy.

Vì trong nhà chẳng còn gì ra hồn, cậu pha một bát mì gói, định vừa livestream vừa "thử bụng". Không ăn nổi thì thôi, xem như tâm sự với mọi người. Ai dè, đến lúc bấm phát sóng, cậu phát hiện——ăn được.

Không chỉ ăn được, mà còn đói đến phát bực, như đã nhịn mấy ngày liền.

Nghĩ lại, từ lúc về từ Bắc Sơn, đúng là cậu chưa ăn tử tế bữa nào.

"Ha ha ha, Tiểu Ngư đói muốn xỉu hả?"

"Sao mì gói nhìn cũng ngon dữ vậy trời?"

Cậu cũng không biết nữa.

Thời Ngu xấu hổ. Mới than với fan là dạ dày không tốt, không muốn ăn; ngoảnh đi đã húp sạch một bát to. Đến cậu cũng bắt đầu nghi ngờ: hay lúc đó nhìn gà rán thấy buồn nôn chỉ là... ảo giác?

Cậu hắng giọng: "Có lẽ lâu quá không ăn, nên nhớ mùi thôi."

Đói quá. Ăn xong một bát vẫn chưa đã, bụng trống huơ trống hoác, réo gọi bát nữa.

Được.

Cậu xoay camera về bếp, đứng dậy: "Đã lâu không nấu cho mọi người xem. Đêm nay làm thêm bát nữa nhé."

Còn gì để bỏ vô?

Hộp cơm trưa lần trước còn mấy miếng thịt, tủ lạnh vẫn còn trứng. Cậu lấy hai quả; mì không rau thì kỳ, nên rửa thêm hai cọng xanh cho có sắc.

Mì trong nồi sôi ùng ục, cậu thong thả thả đồ vào, thao tác gọn ghẽ đẹp mắt, khiến làn đạn gào rú.

"Tiểu Ngư bớt ăn đồ fastfood nha, hại dạ dày lắm." Một fan lâu năm dặn.

Thời Ngu gật đầu, mỉm cười, chỉ hé cằm trước ống kính: "Ừ, biết rồi. Cảm ơn mọi người lo."

"Hôm nay tạm ăn đỡ vậy."

Tắt bếp, cậu bưng bát mì còn bốc khói lên.

Ăn liền hai bát, cuối cùng bụng cũng ổn định. Không còn cảm giác lửa đốt, không còn cơn buồn nôn hầm hập; chỉ có một điều lạ: không biết do ban nãy bị dọa hay sao, bụng nhỏ của cậu... hơi "sống động" quá.

Vừa ăn xong, bụng lại "lộc cộc" như có bọt nước nổi lên.

...Ơ.

Cậu đặt tay chạm nhẹ, cái bụng lại im.

"Ngư Bảo, nếu dạ dày không ổn, uống thêm men tiêu hóa đi. Có khi do bỏ bữa nhiều ngày đấy." Làn đạn nhắc.

Cậu cảm ơn, rồi chợt nhớ: còn cái đơn robot y tế và thuốc dạ dày?

Tìm trên điện thoại mới thấy: robot phải đặt lịch, do hẹn muộn nên xếp hàng tới trưa mai mới giao. Còn thuốc, cửa hàng gọi không được, tự động hủy đơn, tiền đã hoàn.

...Thôi, để mai robot tới xem. Hôm nay chắc tạm ổn.

Nghĩ vậy, cậu yên tâm hơn.

Đi ngang toilet, liếc thấy "da giòn" của "Nam sĩ giày cao gót" còn trong thùng rác, Thời Ngu rùng mình. Quyết định mai phải tiêu hủy cho khuất mắt.

Bụng khẽ "rầm" một tiếng, như... ủng hộ.

Hử?

Cậu bật cười với chính mình. Cái quỷ gì thế. Tự dưng lại hóa "độc thoại nhân cách", chỉ vì bị quỷ dị ám ảnh nên nghe bụng reo cũng tưởng nó đáp lời.

Lắc đầu cười, cậu đi tắm. Nước ấm cuốn sạch mệt mỏi một ngày. Vào phòng, vừa tắt đèn đã buồn ngủ díp mắt.

Không hiểu sao, vừa nhắm mắt, cậu lại thấy bụng như... nhảy nhót.

Cảm giác ấm ấm lan từ bụng dưới, gây một thứ khó chịu mơ hồ.

Nửa đêm mà bao tử lại tái phát? Đen vậy sao. Cậu nhíu mày, quyết định không dậy, thử ngủ xem có qua không.

Có lẽ niềm tin muốn ngủ quá mạnh, cậu chẳng thèm mở mắt nữa, và thật sự thiếp đi giữa những đợt "nóng bụng" lặp lại.

Cho đến khi... một tiếng khóc nỉ non chợt vang lên.

Giữa đêm khuya, sao lại có tiếng khóc?

Âm thanh như sát bên tai, mơ hồ luồn thẳng vào đầu. Phản ứng đầu tiên của Thời Ngu là——mình mệt quá nên mơ?

Chứ làm sao lại nghe thứ tiếng quái lạ như vậy.

Quả thật, khi cậu mở mắt, tiếng khóc biến mất, cứ như ảo giác. Cậu tháo nút bịt tai, nghiêng đầu lắng nghe—vẫn không có gì.

Lạ thật.

Nghĩ mãi cũng không ra. Hơn nữa cơn buồn ngủ như triều dâng, khiến cậu chẳng còn sức mà cảnh giác. Đã ráng mở mắt thêm lần nữa, xem như làm tròn "bản năng sinh tồn", vậy là đủ.

Khó khăn lắm cậu mới nhắm mắt lại. Toàn thân bồng bềnh, mơ màng. Vừa kịp nghĩ "tiếng khóc kỳ quặc, phải cảnh giác, đừng ngủ sâu quá"... giây sau đã chìm hẳn. Ngoài kia sấm rền cũng không đánh thức nổi.

Sáng hôm sau, mùi mưa đêm trộn bùn đất luồn qua rèm, thổi mát cả phòng. Thời Ngu mở mắt, ngẩn ra hai giây, tưởng mọi chuyện đêm qua chỉ là mơ.

—Mình nghe thấy tiếng khóc... trong mơ ư?

Nếu thật có ai khóc giữa đêm, khả năng cao không phải người. Mà nếu vậy, làm sao cậu ngủ yên tới giờ?

Chắc là ảo giác thôi. Cậu xoa thái dương, ngồi tựa giường thêm chút nữa. Khi nắng đã gần đứng bóng, cậu mới mở cửa ra ngoài.

Cây mắc cỡ đã dậy từ sớm, bày bữa sáng trong phòng khách.

Hôm nay là bánh mì với mứt trái cây!

Thời Ngu thở dài. Khen nó vài câu cho vui lòng chứ cậu vẫn... không muốn ăn. Cậu rót nước, uống vài ngụm.

Lúc này, như chợt nhớ ra điều gì, cây mắc cỡ ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lạch bạch quay lại. Cành lá mềm khẽ níu tay áo cậu, như đang muốn nói gì đó.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...