Người bình thường nếu biết mình đang bị một phần tử xã hội nguy hiểm theo dõi, ít nhiều cũng sẽ hoảng loạn. Thanh niên đeo khẩu trang đối diện cũng thật sự biến sắc.
Có lẽ bởi giọng nói trong trẻo dễ nghe của cậu khiến áp lực mất ngủ lâu năm của anh phần nào dịu bớt, nên Thẩm Ngôn chú ý đến Thời Ngu nhiều hơn so với người khác.
Mấy đội viên của Hiệp hội Dị năng thì ai cũng mang vẻ lo lắng, ái ngại nhìn cậu. Nghĩ mà xem, bất kỳ ai gặp chuyện này cũng khó mà chấp nhận nổi.
Việc đã đến nước này, Thời Ngu hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh:
"Vậy... bây giờ phải làm sao?"
Đối diện là nam hai trong nhóm nhân vật chính – người có thực lực sánh ngang với Phó đội trưởng Phó Nam Nghiêu của hiệp hội, chỉ kém Tà Thần Tang Hoài Ngọc một bậc. Hẳn là anh ta sẽ có cách?
Quả nhiên, Thẩm Ngôn gật đầu:
"Cậu không cần quá lo. Để đề phòng hung thủ tiếp tục xuất hiện, chúng tôi sẽ tạm thời theo sát cậu, cho đến khi bắt được hắn mới thôi."
Phía sau, Triệu Văn cùng vài người cũng đồng loạt an ủi:
"Bác sĩ Thẩm tuy chỉ là đặc phái viên, nhưng năng lực thì không chê vào đâu được. Ngài Thời cứ yên tâm."
Thời Ngu: ...
Cậu trông rõ như vậy sao?
Hơi cúi mắt xuống, rồi lại ngẩng lên, Thời Ngu đã kịp điều chỉnh lại tâm trạng. Nghĩ đến việc mấy người này đã vất vả canh cả đêm, cậu nhớ ra:
"À phải, nói chuyện mãi mà quên mất. Các anh có muốn uống nước không? Tôi đi rót chút nước ấm."
Vương Sơn vội xua tay:
"Không cần phiền đâu."
Anh ta vừa định nói thêm, thì thấy Bác sĩ Thẩm – người vốn có thói ở sạch, không thích động vào đồ của người khác – lại liếc nhìn cậu chủ trẻ rồi khẽ lên tiếng:
"Phiền cậu."
Vương Sơn: ... A?
Bác sĩ Thẩm khát nước sao?
Trong lòng anh ta có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn, còn Thời Ngu thì chẳng nghĩ nhiều, liền xoay người vào bếp lấy nước.
Anh ta vừa muốn hỏi, thì nghe Bác sĩ Thẩm khẽ dặn:
"Gửi tin nhắn cho Phó đội trưởng. Hàn Sở Dập bị trừ một điểm thực tập."
Hàn Sở Dập – thiên tài máy tính mới vào đội, lại là con trai hào môn nhà họ Hàn ở thành phố B. Dù sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng cậu ta không muốn kế thừa gia nghiệp, mà sau một lần tình cờ hỗ trợ Tang Hoài Ngọc xử lý sự kiện, liền kiên quyết gia nhập hiệp hội. Được Tang tiên sinh để mắt tới, Hàn Sở Dập lại ngày càng kiêu ngạo.
Cậu ta từ trước tới nay chẳng chịu phục ai, nhiều lần còn cố tình làm qua loa, khiến ngay cả Thẩm Ngôn vốn ít để tâm cũng thấy chướng mắt.
Vương Sơn và Triệu Văn liếc nhìn nhau, không rõ vì sao vị thiếu gia kia lại chọc giận Bác sĩ Thẩm lần này. Nhưng họ vẫn nhanh chóng gửi báo cáo cho đội trưởng.
Một lát sau, Thời Ngu bưng khay nước ra.
Không biết mấy người này có uống trà không, cậu rót luôn cho mỗi người một cốc nước ấm.
Những ly nước trắng bốc khói được đặt lên bàn. Vương Sơn cầm lấy ngay, uống một hơi. Cả nhóm đã canh suốt đêm, vừa đói vừa lạnh, nên ai cũng uống lấy uống để. Riêng Thẩm Ngôn thì hoàn toàn không động vào.
Thời Ngu: ...
Đúng như cậu nghĩ, nam hai trong sách vốn mắc chứng sạch sẽ. Anh chưa từng động đến đồ ăn bên ngoài, ngoại lệ duy nhất chính là khi Tang Hoài Ngọc đưa cho một thanh chocolate lúc làm nhiệm vụ.
Vừa rồi nghe anh ta nói muốn uống nước, cậu còn hơi ngạc nhiên. Giờ thì rõ rồi.
Cậu không đổi sắc mặt, thậm chí còn nhẹ nhõm hơn một chút.
Thẩm Ngôn vẫn nhìn chằm chằm, dường như nhận ra: chính mình không uống nước, vậy mà Thời Ngu lại tỏ ra... nhẹ nhõm hơn sao?
Trong nhà bỗng yên lặng. Một lúc sau, Thẩm Ngôn ngẩng đầu, chợt hỏi:
"Ngài Thời, trong nhà sao cậu cũng phải đeo khẩu trang? Ở đây đâu có ai lạ."
Thời Ngu không ngờ nam hai lại để ý đến chi tiết này. Thật ra, cậu vốn chẳng nhất thiết phải đeo, chỉ là muốn giữ khoảng cách với nhóm nhân vật chính, nghĩ rằng sự việc này qua đi thì ai nấy sẽ không còn liên quan.
Bị hỏi bất ngờ, cậu khẽ ho khan, cúi mắt xuống:
"Gần đây tôi hơi cảm mạo, nên phòng hộ một chút."
Câu trả lời này hợp tình hợp lý, một bác sĩ như Thẩm Ngôn cũng không thể yêu cầu cậu tháo khẩu trang. Nhưng điều anh không chú ý là, ngay khi nói xong, sắc mặt Thời Ngu bỗng trở nên khó coi.
Một cơn buồn nôn bất chợt dâng lên, cậu theo phản xạ ôm bụng.
Cảm giác này đến quá đột ngột, Thời Ngu cũng không kịp phản ứng. Rõ ràng sáng nay chưa ăn gì, mà dạ dày như bỏng rát, co rút từng đợt, còn kèm theo cơn đau âm ỉ.
Chẳng lẽ do ăn quá nhiều tối qua khiến bệnh dạ dày tái phát?
Thời Ngu vốn bị viêm dạ dày mạn tính, nghề Mukbang lại càng khiến bệnh thường xuyên hành hạ. Không ngờ lần này lại tái phát dữ dội đến vậy. Nghĩ tới đĩa cánh gà đêm qua, cậu siết chặt bàn tay, cố gắng chịu đựng.
Chờ đến khi cơn đau dần lắng xuống, cậu mới định đứng dậy uống chút nước ấm, rồi tìm thuốc trong phòng để uống.
Thật bất tiện khi ở trong thế giới này, đi bệnh viện không hề dễ dàng. Bệnh viện vốn cũng là nơi hay phát sinh sự cố, cậu một mình càng không dám tùy tiện tìm đến.
May mắn, cơn khó chịu cũng nhanh chóng dịu bớt.
...
Trong khi đó, ở trụ sở Hiệp hội Dị năng.
Hàn Sở Dập vừa từ trường về, đã thấy màn hình hiện thông báo bị trừ điểm thực tập. Sắc mặt cậu ta sầm xuống:
"Chết tiệt, lại bị trừ điểm nữa sao? Thẩm Ngôn đúng là lấy công báo thù riêng!"
Thanh niên mặc đồ bóng rổ, tóc tai ướt mồ hôi, l**m môi để lộ hàm răng nanh, gương mặt kiêu ngạo giờ đây lại u ám khó coi.
Xem kỹ lý do bị trừ điểm, hóa ra vì tra cứu thông tin của một chủ bá không rõ ràng?
"Không rõ ràng cái quái gì chứ! Rõ rành rành như thế mà còn nói không rõ? Thẩm Ngôn rảnh quá không có việc gì làm sao!"
Càng nghĩ càng tức, Hàn Sở Dập tiện tay ném quả bóng sang một bên. Từ ngày đầu tiên vào hội, cậu ta đã chẳng ưa gì Thẩm Ngôn, hai bên như nước với lửa.
"Ra vẻ thanh cao cái gì chứ, cũng chỉ đến thế mà thôi."
Nghĩ tới việc bản thân cần đủ điểm mới được chính thức công nhận, Hàn Sở Dập cắn răng. Đang tính đi tắm rồi gặp Tang ca, cậu ta lại mở bảng nhiệm vụ.
Nhìn qua, chỉ còn vụ "Chuyển phát nhanh quỷ dị" là phù hợp. Bình thường, Hàn Sở Dập sẽ chẳng thèm tham gia cùng Thẩm Ngôn. Nhưng lần này thì khác. Nhớ đến việc bị trừ điểm, cậu ta bật cười lạnh:
"Được thôi. Án này tôi nhất định phải tham dự."
Đã qua hơn 24 giờ mà vẫn chưa giải quyết được vụ án. Với hiệp hội, đó là lý do chính đáng để thành viên khác tham gia. Vì vậy, dù ai bất ngờ đến đâu, đơn xin của Hàn Sở Dập cũng lập tức được phê chuẩn.
Thẩm Ngôn vừa mở đồng hồ thông minh, thấy tin báo liền thoáng cau mày.
Vương Sơn nhếch miệng:
"Vị thiếu gia này bị làm sao vậy? Vừa bị trừ điểm xong đã chạy đi xin tham gia vụ án luôn?"
Thấy Thẩm Ngôn khẽ nhíu mày, anh ta đành hỏi:
"Bác sĩ Thẩm, bây giờ phải làm thế nào?"
Thẩm Ngôn chỉ thở dài:
"Không cần quan tâm. Cứ để mặc cậu ta."
Thời Ngu thì ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu mấy người này đang nói gì.
...
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Ban đầu còn nhẹ nhàng, rồi dần mạnh hơn.
Thời Ngu vừa nhíu mày, bước lại nhìn qua mắt mèo, lập tức hốt hoảng lùi lại. Một con ngươi đen ngòm áp sát vào mắt mèo, khiến cậu sợ đến thót tim, buột miệng chửi thề:
"Đệt! Cái quỷ gì thế này?!"
Bên ngoài, Hàn Sở Dập – vẫn mặc áo bóng rổ – cố ý áp mắt vào mắt mèo để dọa. Nào ngờ lại đúng lúc Thời Ngu nhìn ra.
Không phải người trong hiệp hội à?
Cậu ta nhướng mày, rồi bực bội gõ cửa:
"Mở cửa."
Thời Ngu: ...
"Đúng là thần kinh!"
Cậu lần đầu thấy kiểu người này – chẳng nói chẳng rằng, dí mắt vào mắt mèo hù dọa, xong còn ngang nhiên đòi mở cửa.
Cậu giận đến tái mặt, quyết không mở.
Trong phòng, Vương Sơn và mấy người khác cười đến đau bụng. Chỉ cần nghĩ đến cảnh thiếu gia Hàn gõ cửa mãi không ai mở là đã thấy hả hê. Ngay cả gương mặt nghiêm nghị của Thẩm Ngôn cũng dịu đi đôi chút.
Thời Ngu vẫn chẳng hiểu vì sao bọn họ lại cười. Rõ ràng cửa không hề có dấu hiệu quỷ dị, bởi nếu có thì mấy người của hiệp hội đã phản ứng rồi.
"Cho nên, bên ngoài là đồng đội của các anh?" – cậu hỏi.
Vương Sơn ho khan:
"Xem như thế. Nhưng người này vô lễ lắm, ngài Thời không cần để ý. Đợi một lúc là yên thôi."
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ mạnh hơn, "Thịch! Thịch!", như muốn phá cửa.
Thời Ngu giật mình, còn nghe thấy giọng cười nhạo từ bên ngoài:
"Thẩm Ngôn! Anh có gan trừ điểm tôi thì có gan mở cửa ra đây! Trong hệ thống đã ghi rõ, tôi có quyền tham gia vụ án này!"
