Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 48: Lộ Mặt



 
Bọn họ lại cùng nhau lén lút tiếp xúc với Thời Ngu sao?

Tang Hoài Ngọc dừng ngón tay, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó gọi tên —— khó chịu, không vui, thậm chí hơi ghen ghét.

Trong phòng live stream, Thời Ngu phải khuyên nhủ nửa ngày trời mới khiến hai người kia ngừng "đốt tiền" đấu đá. Cậu giơ hai món đồ vừa tìm được trong tay, một quả cà chua và một lon Coca, bất đắc dĩ nói:

"Đừng tranh nữa, tôi làm cả hai. Vừa hay đang đói, ăn hai món luôn."

Thực ra cậu cũng rất vui khi nhận được thưởng, nhưng mức độ này thì hơi quá, khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên. Fan trong phòng live stream thì mắt tròn mắt dẹt, sợ hai vị đại gia kia lại ném thêm du thuyền. Nhìn tình hình, Thời Ngu lập tức trấn an:

"Thật sự cảm ơn hai anh, nhưng mong mọi người hòa bình xem live stream thôi."

Nghe chủ bá nói vậy, Thẩm Ngôn mới chịu dừng tay. Hàn Sở Dập thì cau mày, nhưng cũng đành ngậm ngùi thu tay, chỉ hừ một tiếng khó chịu.

Trên làn đạn, fan còn sốc chưa kịp hoàn hồn. Một lát sau mới có người lên tiếng:

"Khụ khụ, Ngư Bảo đừng sợ, coi như bọn họ tâm trạng tốt, muốn tặng tiền thôi."

Thời Ngu giơ tay làm động tác "OK", rồi yên tâm quay vào bếp tiếp tục nấu ăn.

Cậu làm nhanh gọn, vừa nấu vừa trò chuyện giải thích nguyên liệu, động tác quen thuộc khiến không khí dần ấm lên, làn đạn cũng bình thường trở lại. Đến khi hai món —— cà chua thịt bò nạm và cánh gà chiên Coca —— được bưng ra bàn, cả phòng lại náo nhiệt.

Nhưng rồi fan phát hiện một chuyện kỳ lạ.

"Ủa, chủ bá đâu?"

Trước đây nấu xong là chủ bá ngồi xuống ghế, tuy vẫn che khẩu trang, nhưng ít nhất còn thấy được cái cằm hoặc bàn tay xinh đẹp như nhân vật truyện tranh. Giờ thì không thấy bóng dáng đâu.

Một lát sau, màn hình chuyển động, góc quay thay đổi. Thời Ngu hít sâu một hơi, nhịn đau xoay camera lên cao —— lần này chiếu cả nửa người trên.

Không còn cách nào khác, bụng nhỏ đã hơi phồng, không thể che giấu như trước nữa. Chỉ có thể điều chỉnh góc quay, hy vọng fan không nhận ra điều gì lạ.

Fan ban đầu hơi ngẩn người.

"Cái này... góc quay lạ ghê?"

Nghe giọng Thời Ngu giải thích:
"Phía trước chỉ q*** t** thì hơi kỳ kỳ, tôi chỉnh lại chút cho bình thường hơn."

Fan vẫn chưa hiểu "bình thường hơn" nghĩa là gì, thì ngay sau đó, bàn tay cậu khẽ chạm camera, toàn bộ nửa người trên hiện ra màn hình. Và quan trọng nhất —— chiếc khẩu trang trên mặt cậu đã bị tháo xuống!

Cả phòng live stream bùng nổ.

"Chủ bá lộ mặt rồi?!"
"Từ từ, cái giáo thảo này là ai vậy?!"

Thời Ngu lần đầu lộ mặt trên sóng, thoáng ngượng ngùng nhìn thẳng vào camera, giọng hơi khàn:

"Khụ... lần đầu gặp mặt, chào mọi người. Buổi chiều tốt lành, tôi bắt đầu Mukbang nhé?"

Cậu vừa dứt lời, cả phòng im bặt. Không một ai phản ứng.

Thời Ngu sững lại. Chẳng lẽ... tất cả đã thoát phòng?

"Không được à? Không có không khí Mukbang sao? Bằng không tôi lại đeo khẩu trang, làm phúc diện đặc hiệu rồi ăn?"

Fan lập tức nhao nhao:

"Không cần! Chủ bá đừng che đi, đẹp trai vậy sao phải giấu?!"
"Trước giờ cứ tưởng chỉ có nấu ăn ngon, giờ mới biết mặt cũng ăn đứt luôn, vừa thanh thuần vừa dễ thương."
"Aaa nhìn thêm chút nữa, sao mà soái quá trời!"
"Trông như giáo thảo học đường ấy, bóng rổ giỏi, học tập tốt, kiểu người ai cũng thích."

Bình luận chen chúc như lũ quét. Ai cũng phát cuồng vì khuôn mặt trong sáng, thanh thuần, không ngờ lại ẩn sau chiếc khẩu trang bao lâu nay.

Thời Ngu đỏ vành tai, vội vàng cúi đầu ăn như thường lệ, cố gắng làm như không có gì. Nhưng càng cố bình tĩnh, dáng vẻ tự nhiên càng khiến người ta mê mẩn. Động tác uống nước vô tình làm môi cậu ánh hồng mềm mại hiện rõ, khiến khán giả tim đập rộn ràng.

Ở một nơi khác, Thẩm Ngôn hơi sững người. Trước nay anh chỉ chú ý đến giọng nói của Thời Ngu, giờ mới lần đầu thấy gương mặt. Ngoài dự đoán, nhưng không kém phần ấn tượng. Anh nhanh chóng trấn tĩnh, nhưng thoáng nhận ra Hàn Sở Dập không có vẻ bất ngờ.

Đúng, cậu ta từng thấy mặt Thời Ngu rồi.

Chỉ là, việc Thẩm Ngôn bây giờ cũng thấy... khiến Hàn Sở Dập bực bội. Anh chau mày, trong lòng khó chịu.

Trên màn hình, Thời Ngu ăn ngon lành. Hàn Sở Dập nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt. Cánh gà chiên Coca trông hấp dẫn đến lạ, còn cà chua thịt bò nạm thì bình thường quá. Rõ ràng Thời Ngu ăn rất ngon, khiến người khác cũng đói theo.

Một lúc sau, cậu lau tay, cười nói:
"Hôm nay cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Tôi ăn xong rồi, live đến đây thôi nhé."

Cậu nhìn đồng hồ, thấy thời gian gấp đôi bình thường, coi như đã bù đắp. Bất chấp bình luận luyến tiếc, cậu khéo léo chào rồi tắt sóng.

Màn hình tối lại, Thẩm Ngôn mới từ từ thu hồi suy nghĩ, tiếp tục công việc trong hiệp hội.

Còn ở tổng bộ Miêu Cô ngôi cao, Tang Hoài Ngọc vừa xem lại video. Ánh mắt hắn dừng rất lâu trên đôi môi Thời Ngu khi uống nước.

Hắn không thể phủ nhận —— gương mặt này quả thực hợp với thẩm mỹ của nhân loại.

Trong mắt một vị "thần" như hắn, Thời Ngu vốn chỉ là một con người đặc biệt, một ký hiệu khác biệt. Nhưng từ khoảnh khắc nhớ kỹ khuôn mặt kia, hình tượng ấy trong lòng hắn lại trở nên sinh động, tươi sáng.

Một con người dễ chịu, thanh thuần, làm người khác muốn lại gần.

Vậy thì... vì sao cậu lại chán ghét, kháng cự hắn? Hắn đã vô tình làm gì sao?

Hoài Ngọc trầm ngâm, rồi đột ngột gõ lệnh:

"Đem toàn bộ hợp đồng chủ bá gửi qua đây."

Quản lý Miêu Cô vừa mới thở phào sau buổi họp, nay lại phải căng người tập hợp. Tưởng ông chủ muốn kiểm tra lỗi, bọn họ nhanh chóng gửi đi.

Hoài Ngọc lướt xem, dừng lại ở một cái tên —— Thời Ngu.

Hợp đồng B cấp? Phân hạng này... quá thấp.

So với cách Thẩm Ngôn hay Hàn Sở Dập tiếp cận, hắn muốn chọn một con đường khác.

Cùng lúc đó, Thời Ngu nằm dài nghỉ ngơi sau live stream. Điện thoại rung liên tục vì lượng follow và tin nhắn tăng vọt, cậu cầm lên định tắt thông báo.

Bất ngờ, một tin nhắn từ "Biển Sâu Ca" bật sáng.

Là vị nuôi xà kia sao?

Mở ra xem, Thời Ngu ngẩn người. Lần này không phải khoe thú cưng, mà là... chúc mừng cậu:

"Chúc mừng bước lên trang chủ mỹ thực khu."

Khá lịch sự, khách sáo. Thời Ngu hơi lạ lẫm, nhưng nghĩ lại lần trước chính mình cũng khen con rắn kia, lần này đối phương chúc mừng coi như bình thường.

"Cảm ơn." – cậu nhắn lại.

Do không biết nói gì thêm, cậu ngập ngừng định thoát, thì bên kia đột ngột gửi tới một file.

Tên file: "Hợp đồng B cấp chủ bá – Miêu Cô ngôi cao".

Thời Ngu chớp mắt. Cái gì đây? Sao lại gửi hợp đồng?

Ngay sau đó, nick "Biển Sâu Ca" đổi tên thành —— Miêu Cô Ngôi Cao Tổng Tài.

Thời Ngu: ???

Không phải chứ?! Đây là trò đùa? Nhưng chỉ một lát, thông báo chính thức từ công ty hiện lên, xác nhận đúng như vậy.

Đây... thật sự là tân lão bản?!

Cậu bàng hoàng, tim đập loạn, run run nhắn lại:
"Chào lão bản."

Hoài Ngọc nhìn tin nhắn, môi khẽ cong. Cậu tưởng hắn muốn đuổi? Hắn khẽ gõ:

"Không có gì. Ta chỉ thấy cậu có tiềm lực. Đổi hợp đồng từ B cấp sang A cấp."

Thời Ngu sửng sốt. Không phải đuổi đi, mà là... nâng hạng?

Hợp đồng vẫn còn hiệu lực, vậy mà lão bản chủ động đổi, chẳng phải công ty chịu lỗ sao?

Trước màn hình, cậu chỉ còn biết ngẩn người, lẩm bẩm trong lòng: Thời buổi này còn có ông chủ hào phóng đến vậy sao...
 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...