Một Loại Khác Có Thể
Chương 40
Beta: Bing.
Chương 40:
Bộ phim điện ảnh gần đây của Phạm Vân Huyên đại náo phòng vé, đương nhiên sẽ có một buổi tiệc ăn mừng, mà bà chủ như Lâm Thụy Cảnh tất nhiên cũng sẽ tham gia. Lúc trước Lâm Thụy Cảnh đều đến muộn, lộ mặt một chút cũng tốt rồi. Nhưng hôm nay không biết thế nào, Lâm Thụy Cảnh lại đến rất sớm, lúc cô đến, phản xạ có điều kiện mà tìm kiếm Phạm Vân Huyên, bất quá cô lại thất vọng phát hiện, Phạm Vân Huyên vẫn còn chưa tới. Suy nghĩ lại một chút cũng đúng, Phạm Vân Huyên là đại minh tinh, không phải giống như lúc mới nổi tiếng mà đến hội trường sớm.
Bởi vì Lâm Thụy Cảnh đến trước, nên không thể để bà chủ chờ lâu được, mọi người phải thúc giục nghệ sĩ đi ra, muốn làm cho hội trường náo nhiệt lên.
Bất quá những tên ra sớm cũng không vui vẻ gì, chỉ toàn là những nghệ sĩ ít nổi tiếng, sống chết muốn vây quanh lấy lòng Lâm Thụy Cảnh, phải biết bây giờ công ty Lâm Thụy Cảnh có không ít nghệ sĩ, nổi tiếng nhất đương nhiên là Tiền Lâu Tĩnh và Phạm Vân Huyên, hai người đều được cô bao nuôi qua, bây giờ đã cực kỳ nổi danh, nếu như có thể được Lâm Thụy Cảnh bao nuôi, khẳng định là ma tước thay đổi thành phượng hoàng.
Lâm Thụy Cảnh phiền muốn chết, rất muốn bỏ đi, nhưng người cô muốn gặp vẫn còn chưa tới, sao cô có thể đi được, không thể làm gì hơn là làm ra vẻ mặt lạnh như bảo các người đừng đến gần.
Qua lời các phụ tá thúc giục, hội trường đã có rất nhiều minh tinh đến, Lâm Thụy Cảnh vốn là một người kinh doanh, nhìn về phía các minh tinh, vẻ mặt ôn hòa hơn rất nhiều, dù trong lòng cũng là rất phiền não.
Phạm Vân Huyên đúng giờ mới đến, thực ra thì nàng nghe thông báo Lâm Thụy Cảnh đến sớm, nghĩ đến Lâm Thụy Cảnh, tâm tình của nàng lại bắt đầu không bình tĩnh, mặc dù biết Lâm Thụy Cảnh không phải là người kia, nhưng tồn tại của Lâm Thụy Cảnh đối với nàng mà nói vẫn là rất đặc biệt.
Phạm Vân Huyên đến, Lâm Thụy Cảnh liền chú ý tới, trên người Phạm Vân Huyên đã có khí chất của đại minh tinh, so với hai năm trước không người quan tâm, bây giờ thực sự là quá khác biệt. Người chính là như vậy, không ngừng muốn khẳng định mình, khi tự tin lên, cả người như tản ra một loại ánh sáng nhàn nhạt. Cho nên mới có chuyện các nữ nhân nổi tiếng luôn đặc biệt có mị lực, giờ phút này Phạm Vân Huyên cũng không ngoại lệ, loại mị lực phát ra từ trong xương cốt, để người ta mê đắm.
Dĩ nhiên trời sinh tư sắc hơn người, ngậm chìa khóa vàng từ khi mới sinh như Lâm Thụy Cảnh tự nhiên cũng có năng lực thu hút mọi sự chú ý của người khác, những người xung quanh cô cũng rất nhiều. Phạm Vân Huyên vừa nhìn Lâm Thụy Cảnh, hai người cơ hồ là chống lại tầm mắt đối phương. Nói đến, các nàng mới có mấy tháng không gặp thôi, rõ ràng là có mấy tháng, lại có cảm giác như xa cách thật lâu.
Lâm Thụy Cảnh cho rằng lòng mình đã ổn định lại, nhưng chỉ bị Phạm Vân Huyên nhìn một cái, lòng lại bắt đầu xôn xao lên, không cách nào bình phục. Lâm Thụy Cảnh mơ hồ có một chút mong đợi, cô mong đợi Phạm Vân Huyên chủ động nhích đến gần mình, trong tình cảm, Lâm Thụy Cảnh là một người cực kỳ bị động, cô cố gắng lạnh nhạt, rõ ràng là muốn đến gần Phạm Vân Huyên muốn chết, nhưng vẫn chờ đợi Phạm Vân Huyên chủ động.
Phạm Vân Huyên không trực tiếp chào hỏi Lâm Thụy Cảnh, thực ra thì mấy tháng này, công việc của nàng bận rộn đến thiên hôn địa ám, nhưng sâu hơn là nội tâm nàng muốn tránh mặt Lâm Thụy Cảnh. Mấy tháng không thấy, lúc gặp lại Lâm Thụy Cảnh, nàng liền biết mình tưởng niệm cô, bất luận là trong thân thể này cất giấu linh hồn nào, nội tâm của nàng cũng có dục vọng mãnh liệt muốn đến gần Lâm Thụy Cảnh. Nhưng so với trước kia nghĩa vô phản cố đến gần, bây giờ nàng có chút sợ hãi, luôn cảm thấy mình thiếu hụt dũng khí hoặc nguyên cớ muốn tiếp cận cô, dù sao căn bản bây giờ nàng cũng không biết, Lâm Thụy Cảnh đối với nàng là tình cảm gì. Nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Thụy Cảnh ít nhiều cũng có chút tình cảm gì đó với nàng, nếu không cũng sẽ không lên giường với nàng, nhưng nàng lại sợ cái này do nàng tưởng tượng ra.
Xung quang Phạm Vân Huyên nhanh chóng bu đến rất nhiều người, đối với người theo đuổi, Phạm Vân Huyên vẫn đối xử một dạng giống nhau, thân thiết ôn hòa, không dành tình cảm đặc biệt cho riêng ai, cũng không cố ý lãnh lạc người nào, đối với người theo đuổi hay không theo đuổi, minh tinh hay người mới có tiếng thái độ cũng giống như nhau. Điều này đối với người theo đuổi nàng mà nói, chỉ cần không cần lạnh mặt, nghĩa là có hy vọng, nên số người theo đuổi vẫn tha thiết nửa bước không rời vây quanh Phạm Vân Huyên. Phạm Vân Huyên đi lên từng bước một, biết mình còn nhiều yếu kém, nhưng người duy nhất làm nàng không ổn định chỉ có thể là Lâm Thụy Cảnh. Lúc Lâm Thụy Cảnh đột nhiên đánh nàng vào lãnh cung, làm nàng có ý nghĩ sợ hãi, trừ bản thân mình ra, không ai có thể bảo vệ mình cả đời. Ngoại trừ tình cảm vẫn còn lệ thuộc vào Lâm Thụy Cảnh, còn sự nghiệp, nàng nhất định phải để mình có thể độc lập đứng lên. Nguyên tắc làm người của nàng là giảm thiểu đắc tội với người khác, dù sao giới giải trí cũng là một nơi phức tạp, 'minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng', giảm bớt một địch nhân thì càng an toàn hơn một phần. Thái độ của Phạm Vân Huyên làm cho nàng ở trong giới giải trí cực kỳ tốt, rất ít người nói xấu, cũng rất ít người chọc đến nàng.
Thái độ của Phạm Vân Huyên làm cho những người theo đuổi đều có hy vọng, nhưng là Phạm Vân Huyên vẫn như giọt nước bình thản không cự tuyệt cũng không hoan nghênh ai. Vì thế, người mới đeo đuổi nàng cho rằng nàng dễ theo đuổi, sau khi đeo đuổi một thời gian, lại phát hiện Phạm Vân Huyên cực kỳ khó theo đuổi, bởi vì không thể đến gần được, cũng không dùng bất cứ điều gì dụ dỗ được.
Thái độ với người theo đuổi của nàng và Lâm Thụy Cảnh hoàn toàn khác nhau. Đối với người theo đuổi, Lâm Thụy Cảnh đều bày ra sắc mặt cực xấu, vì hoàn cảnh ra đời của Lâm Thụy Cảnh và Phạm Vân Huyên khác nhau, Phạm Vân Huyên sợ đắc tội với người khác, nhưng cô không sợ. Nên thái độ của Phạm Vân Huyên với người theo đuổi lúc này, làm Lâm Thụy Cảnh hết sức căm tức, cô cảm thấy Phạm Vân Huyên không có ý định cự tuyệt, hơn nữa bên trái tươi cười, bên phải nheo mắt, làm đổ mấy chục hủ giấm chua lên người cô, ngoài chua thì cũng là chua.
Lần này Lâm Thụy Cảnh ăn giấm, thì không kiềm chế được, suy nghĩ sẽ chờ đợi Phạm Vân Huyên chủ động đến gần đều bị chó ăn rồi, sắc mặt bất thiện đi đến Phạm Vân Huyên.
Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh đi đến gần, làm trong lòng Phạm Vân Huyên âm thầm vui vẻ, chẳng qua là nhìn thấy sắc mặt âm trầm kia, làm nàng có chút bất an, hình như cô đang rất tức giận, chẳng qua Phạm Vân Huyên lại không hiểu mình đắc tội với chị ấy chỗ nào.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Phạm Vân Huyên." Lâm Thụy Cảnh nói xong những lời này, trực tiếp kéo tay Phạm Vân Huyên rời khỏi hội trường.
Những người khác nhìn nhau một cái, trơ mắt nhìn Lâm Thụy Cảnh kéo Phạm Vân Huyên rời đi, ai bảo Lâm Thụy Cảnh là bà chủ của Phạm Vân Huyên đây!
Lâm Thụy Cảnh kéo Phạm Vân Huyên rời đi, trong lòng Phạm Vân Huyên vẫn thực vui vẻ, mặc dù Lâm Thụy Cảnh kéo tay nàng rất bạo lực, làm cổ tay nàng có chút đau, nhưng trong lòng Phạm Vân Huyên vẫn không để ý, ngược lại còn mang theo ngọt ngào.
"Lên xe!" Lâm Thụy Cảnh cũng cảm thấy hình như cô điên rồi, dám trực tiếp lôi Phạm Vân Huyên rời khỏi hội trường, mà cô chỉ biết là, mình vô cùng ghét Phạm Vân Huyên cười dâm đãng với mấy người theo đuổi như vậy, làm cô thực sự căm tức muốn chết!
Phạm Vân Huyên ngoan ngoãn nghe theo, rồi ghế phó lái trên xe thể thao của Lâm Thụy Cảnh, sau đó gần như tham lam nhìn gò má Lâm Thụy Cảnh.
Lâm Thụy Cảnh đạp chân ga, không nói tiếng nào phóng xe đi.
Chương 40:
Bộ phim điện ảnh gần đây của Phạm Vân Huyên đại náo phòng vé, đương nhiên sẽ có một buổi tiệc ăn mừng, mà bà chủ như Lâm Thụy Cảnh tất nhiên cũng sẽ tham gia. Lúc trước Lâm Thụy Cảnh đều đến muộn, lộ mặt một chút cũng tốt rồi. Nhưng hôm nay không biết thế nào, Lâm Thụy Cảnh lại đến rất sớm, lúc cô đến, phản xạ có điều kiện mà tìm kiếm Phạm Vân Huyên, bất quá cô lại thất vọng phát hiện, Phạm Vân Huyên vẫn còn chưa tới. Suy nghĩ lại một chút cũng đúng, Phạm Vân Huyên là đại minh tinh, không phải giống như lúc mới nổi tiếng mà đến hội trường sớm.
Bởi vì Lâm Thụy Cảnh đến trước, nên không thể để bà chủ chờ lâu được, mọi người phải thúc giục nghệ sĩ đi ra, muốn làm cho hội trường náo nhiệt lên.
Bất quá những tên ra sớm cũng không vui vẻ gì, chỉ toàn là những nghệ sĩ ít nổi tiếng, sống chết muốn vây quanh lấy lòng Lâm Thụy Cảnh, phải biết bây giờ công ty Lâm Thụy Cảnh có không ít nghệ sĩ, nổi tiếng nhất đương nhiên là Tiền Lâu Tĩnh và Phạm Vân Huyên, hai người đều được cô bao nuôi qua, bây giờ đã cực kỳ nổi danh, nếu như có thể được Lâm Thụy Cảnh bao nuôi, khẳng định là ma tước thay đổi thành phượng hoàng.
Lâm Thụy Cảnh phiền muốn chết, rất muốn bỏ đi, nhưng người cô muốn gặp vẫn còn chưa tới, sao cô có thể đi được, không thể làm gì hơn là làm ra vẻ mặt lạnh như bảo các người đừng đến gần.
Qua lời các phụ tá thúc giục, hội trường đã có rất nhiều minh tinh đến, Lâm Thụy Cảnh vốn là một người kinh doanh, nhìn về phía các minh tinh, vẻ mặt ôn hòa hơn rất nhiều, dù trong lòng cũng là rất phiền não.
Phạm Vân Huyên đúng giờ mới đến, thực ra thì nàng nghe thông báo Lâm Thụy Cảnh đến sớm, nghĩ đến Lâm Thụy Cảnh, tâm tình của nàng lại bắt đầu không bình tĩnh, mặc dù biết Lâm Thụy Cảnh không phải là người kia, nhưng tồn tại của Lâm Thụy Cảnh đối với nàng mà nói vẫn là rất đặc biệt.
Phạm Vân Huyên đến, Lâm Thụy Cảnh liền chú ý tới, trên người Phạm Vân Huyên đã có khí chất của đại minh tinh, so với hai năm trước không người quan tâm, bây giờ thực sự là quá khác biệt. Người chính là như vậy, không ngừng muốn khẳng định mình, khi tự tin lên, cả người như tản ra một loại ánh sáng nhàn nhạt. Cho nên mới có chuyện các nữ nhân nổi tiếng luôn đặc biệt có mị lực, giờ phút này Phạm Vân Huyên cũng không ngoại lệ, loại mị lực phát ra từ trong xương cốt, để người ta mê đắm.
Dĩ nhiên trời sinh tư sắc hơn người, ngậm chìa khóa vàng từ khi mới sinh như Lâm Thụy Cảnh tự nhiên cũng có năng lực thu hút mọi sự chú ý của người khác, những người xung quanh cô cũng rất nhiều. Phạm Vân Huyên vừa nhìn Lâm Thụy Cảnh, hai người cơ hồ là chống lại tầm mắt đối phương. Nói đến, các nàng mới có mấy tháng không gặp thôi, rõ ràng là có mấy tháng, lại có cảm giác như xa cách thật lâu.
Lâm Thụy Cảnh cho rằng lòng mình đã ổn định lại, nhưng chỉ bị Phạm Vân Huyên nhìn một cái, lòng lại bắt đầu xôn xao lên, không cách nào bình phục. Lâm Thụy Cảnh mơ hồ có một chút mong đợi, cô mong đợi Phạm Vân Huyên chủ động nhích đến gần mình, trong tình cảm, Lâm Thụy Cảnh là một người cực kỳ bị động, cô cố gắng lạnh nhạt, rõ ràng là muốn đến gần Phạm Vân Huyên muốn chết, nhưng vẫn chờ đợi Phạm Vân Huyên chủ động.
Phạm Vân Huyên không trực tiếp chào hỏi Lâm Thụy Cảnh, thực ra thì mấy tháng này, công việc của nàng bận rộn đến thiên hôn địa ám, nhưng sâu hơn là nội tâm nàng muốn tránh mặt Lâm Thụy Cảnh. Mấy tháng không thấy, lúc gặp lại Lâm Thụy Cảnh, nàng liền biết mình tưởng niệm cô, bất luận là trong thân thể này cất giấu linh hồn nào, nội tâm của nàng cũng có dục vọng mãnh liệt muốn đến gần Lâm Thụy Cảnh. Nhưng so với trước kia nghĩa vô phản cố đến gần, bây giờ nàng có chút sợ hãi, luôn cảm thấy mình thiếu hụt dũng khí hoặc nguyên cớ muốn tiếp cận cô, dù sao căn bản bây giờ nàng cũng không biết, Lâm Thụy Cảnh đối với nàng là tình cảm gì. Nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Thụy Cảnh ít nhiều cũng có chút tình cảm gì đó với nàng, nếu không cũng sẽ không lên giường với nàng, nhưng nàng lại sợ cái này do nàng tưởng tượng ra.
Xung quang Phạm Vân Huyên nhanh chóng bu đến rất nhiều người, đối với người theo đuổi, Phạm Vân Huyên vẫn đối xử một dạng giống nhau, thân thiết ôn hòa, không dành tình cảm đặc biệt cho riêng ai, cũng không cố ý lãnh lạc người nào, đối với người theo đuổi hay không theo đuổi, minh tinh hay người mới có tiếng thái độ cũng giống như nhau. Điều này đối với người theo đuổi nàng mà nói, chỉ cần không cần lạnh mặt, nghĩa là có hy vọng, nên số người theo đuổi vẫn tha thiết nửa bước không rời vây quanh Phạm Vân Huyên. Phạm Vân Huyên đi lên từng bước một, biết mình còn nhiều yếu kém, nhưng người duy nhất làm nàng không ổn định chỉ có thể là Lâm Thụy Cảnh. Lúc Lâm Thụy Cảnh đột nhiên đánh nàng vào lãnh cung, làm nàng có ý nghĩ sợ hãi, trừ bản thân mình ra, không ai có thể bảo vệ mình cả đời. Ngoại trừ tình cảm vẫn còn lệ thuộc vào Lâm Thụy Cảnh, còn sự nghiệp, nàng nhất định phải để mình có thể độc lập đứng lên. Nguyên tắc làm người của nàng là giảm thiểu đắc tội với người khác, dù sao giới giải trí cũng là một nơi phức tạp, 'minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng', giảm bớt một địch nhân thì càng an toàn hơn một phần. Thái độ của Phạm Vân Huyên làm cho nàng ở trong giới giải trí cực kỳ tốt, rất ít người nói xấu, cũng rất ít người chọc đến nàng.
Thái độ của Phạm Vân Huyên làm cho những người theo đuổi đều có hy vọng, nhưng là Phạm Vân Huyên vẫn như giọt nước bình thản không cự tuyệt cũng không hoan nghênh ai. Vì thế, người mới đeo đuổi nàng cho rằng nàng dễ theo đuổi, sau khi đeo đuổi một thời gian, lại phát hiện Phạm Vân Huyên cực kỳ khó theo đuổi, bởi vì không thể đến gần được, cũng không dùng bất cứ điều gì dụ dỗ được.
Thái độ với người theo đuổi của nàng và Lâm Thụy Cảnh hoàn toàn khác nhau. Đối với người theo đuổi, Lâm Thụy Cảnh đều bày ra sắc mặt cực xấu, vì hoàn cảnh ra đời của Lâm Thụy Cảnh và Phạm Vân Huyên khác nhau, Phạm Vân Huyên sợ đắc tội với người khác, nhưng cô không sợ. Nên thái độ của Phạm Vân Huyên với người theo đuổi lúc này, làm Lâm Thụy Cảnh hết sức căm tức, cô cảm thấy Phạm Vân Huyên không có ý định cự tuyệt, hơn nữa bên trái tươi cười, bên phải nheo mắt, làm đổ mấy chục hủ giấm chua lên người cô, ngoài chua thì cũng là chua.
Lần này Lâm Thụy Cảnh ăn giấm, thì không kiềm chế được, suy nghĩ sẽ chờ đợi Phạm Vân Huyên chủ động đến gần đều bị chó ăn rồi, sắc mặt bất thiện đi đến Phạm Vân Huyên.
Phạm Vân Huyên thấy Lâm Thụy Cảnh đi đến gần, làm trong lòng Phạm Vân Huyên âm thầm vui vẻ, chẳng qua là nhìn thấy sắc mặt âm trầm kia, làm nàng có chút bất an, hình như cô đang rất tức giận, chẳng qua Phạm Vân Huyên lại không hiểu mình đắc tội với chị ấy chỗ nào.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Phạm Vân Huyên." Lâm Thụy Cảnh nói xong những lời này, trực tiếp kéo tay Phạm Vân Huyên rời khỏi hội trường.
Những người khác nhìn nhau một cái, trơ mắt nhìn Lâm Thụy Cảnh kéo Phạm Vân Huyên rời đi, ai bảo Lâm Thụy Cảnh là bà chủ của Phạm Vân Huyên đây!
Lâm Thụy Cảnh kéo Phạm Vân Huyên rời đi, trong lòng Phạm Vân Huyên vẫn thực vui vẻ, mặc dù Lâm Thụy Cảnh kéo tay nàng rất bạo lực, làm cổ tay nàng có chút đau, nhưng trong lòng Phạm Vân Huyên vẫn không để ý, ngược lại còn mang theo ngọt ngào.
"Lên xe!" Lâm Thụy Cảnh cũng cảm thấy hình như cô điên rồi, dám trực tiếp lôi Phạm Vân Huyên rời khỏi hội trường, mà cô chỉ biết là, mình vô cùng ghét Phạm Vân Huyên cười dâm đãng với mấy người theo đuổi như vậy, làm cô thực sự căm tức muốn chết!
Phạm Vân Huyên ngoan ngoãn nghe theo, rồi ghế phó lái trên xe thể thao của Lâm Thụy Cảnh, sau đó gần như tham lam nhìn gò má Lâm Thụy Cảnh.
Lâm Thụy Cảnh đạp chân ga, không nói tiếng nào phóng xe đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương