Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ
Chương 55: Không lẽ Chiến Quốc Việt thật sự bị tâm thần phân liệt sao?
Chiến Quốc Việt bỏ lại Chiến Anh Nguyệt ở phía sau, chạy một mạch thẳng đến khu vui chơi.
Người hẹn Chiến Quốc Việt đến khu vui chơi là Thanh Tùng. Hai anh em bọn chúng đúng là rất ăn ý, thế mà lại mặc quần áo y xì nhau.
Đây cũng là một trong những điếm ăn ý hiếm thấy của chúng. Đều cùng là áo phông đen, quần trắng, giày thế thao, chỉ khác là Thanh Tùng đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai phong cách hip-hop.
“Chiến..” Thanh Tùng từ xa đã nhìn thấy Chiến Quốc Việt. Vừa định mở miệng gọi cậu bé thì phát hiện ở đẳng sau Chiến Quốc Việt có một người phụ nữ đang lén lút theo dõi.
Người phụ nữ kia đội trên đầu một chiếc mũ cói lớn, giấu cả khuôn mặt dưới mũ, mặc một chiếc váy đỏ, luôn duy tì khoảng cách năm mét với Chiến Quốc Việt. Cô ấy dùng mọi thứ có thể để che giấu bản thân Thanh Tùng cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay thông minh, gửi tin nhản cho Chiến Quốc Việt.
“Cậu đang bị một người phụ nữ mặc váy đỏ theo dõi” Chiến Quốc Việt không cần quay đầu xác nhận cũng biết đó là bà cô điên điên khùng khùng của mình.
“Là Chiến Anh Nguyệt” Chiến Quốc Việt trả lời Thanh Tùng, Thanh Tùng ranh mãnh cười, lại nói tiếp: “Chiến Quốc Việt, không phải cậu nói cô ấy lúc nào cũng bắt nạt cậu sao? Có muốn tớ giúp trả thù không?”
Khóe môi Chiến Quốc Việt khẽ nhếch lên: “Được” “Vậy cậu tìm một chỗ trốn đi, tớ lập tức hành động đây” Sau khi nhận được tin nhắn của Thanh Tùng, Chiến Quốc Việt liền rẽ vào nhà vệ sinh ở bên cạnh. Chiến Anh Nguyệt sợ sẽ mất dấu Chiến Quốc Việt, đành phải chạy đến đứng cạnh cửa ra vào chỗ nhà vệ sinh.
Nhưng mà đợi một lúc lâu vẫn không thấy Chiến Quốc Việt đi ra. Người ra người vào nhà vệ sinh nam đều nhìn chằm châm Chiến Anh Nguyệt với ánh mắt kỳ quái Giờ phút này Chiến Anh Nguyệt phải kéo thấp mũ xuống che mặt, trong lòng nghiến răng thầm mắng Chiến Quốc Việt.
“Cô” Bỗng nhiên, Thanh Tùng từ bên cạnh nhảy ra. Trên mặt cậu bé tràn đầy vẻ tươi cười niềm nở.
Chiến Anh Nguyệt ngây người ra một lúc. Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy khoảnh khắc Chiến Quốc Việt cười rạng rỡ đến vậy. Không nghĩ tới lúc Chiến Quốc Việt cười rộ lên lại đẹp trai đáng yêu đến nhường này.
Chỉ là gương mặt cáu kỉnh của Chiến Quốc Việt mới vừa rồi còn tranh luận cùng cô ấy, bây giờ lại đột nhiên biến đổi một trăm tám mươi độ, trở nên dễ thương đáng yêu như vậy. Chiến Anh Nguyệt chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Không lẽ Chiến Quốc Việt thật sự bị tâm thần phân liệt sao? “Chiến Quốc Việt à, cháu tới khu vui chơi này đã gặp được người bạn kia chưa?” Chiến Anh Nguyệt thận trọng hỏi, sợ lại kích động đến dây thần kinh co giật của ông nội nhỏ này.
Thanh Tùng nhoẻn miệng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, cười hì hì nói: “Cô à, bạn của cháu đang ngồi ở vòng quay ngựa gỗ bên kia, cô có muốn ra đó chào hỏi không?”
Chiến Anh Nguyệt rất có nghĩa khí nói: “Chiến Quốc Việt khó khăn lắm mới làm quen được với bạn mới. Người cô này phải cho cháu mặt mũi chứ. Mau, chúng ta đi gặp bạn cháu”
Thanh Tùng liền quay người chạy đi thật nhanh, vừa chạy vừa gọi: “Cô, cô mau tới đây đi” Khi Chiến Anh Nguyệt đến gần vòng quay ngựa gỗ liền phát hiện không thấy “Chiến Quốc Việt” đâu nữa. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Chiến Anh Nguyệt liền lớn giọng gọi: “Chiến Quốc Việt, cháu đâu rồi?” Một lúc lâu sau, đột nhiên Chiến Quốc Việt xuất hiện trước mặt cô ấy như một bóng ma.
Ánh mắt chán ghét sâu xa nhìn cô ấy, mở miệng nhả ra hai chữ: “Mất mặt” Chiến Anh Nguyệt kinh ngạc đến suýt chút nữa ngã ngửa ra đất. Mới vừa rồi Chiến Quốc Việt còn cười nói vui vẻ với cô ấy, lại còn nói nhiều như Làm thế nào mà trong nháy mắt đã lại trở thành bộ dạng quỷ quái này?
“Chiến Quốc Việt, cháu không phải thực sự bị tâm thần phân liệt chứ?” Chiến Anh Nguyệt bước.
tới định chạm vào đầu cháu mình, thế nhưng Chiến Quốc Việt lại ghét bỏ né tránh bàn tay của cô ấy. Đồng thời ném cho người cô của mình một ánh nhìn như muốn giết người.
Chiến Anh Nguyệt ôm đầu kêu lên: “Ông trời ơi, rốt cuộc nhà họ Chiến chúng tôi đã làm nên tội lỗi gì? Tại sao lại đối xử với Chiến Quốc Việt nhà chúng tôi như thế này?” “Thần kinh” Chiến Quốc Việt xoay người rời đi.
Chiến Anh Nguyệt không còn chút sức lực ngồi sụp xuống băng ghế bên cạnh, lấy điện thoại ra, khóc sướt mướt định gọi điện cho Chiến Hàn Quân.
“Anh” Ở đầu dây bên kia điện thoại, Chiến Hàn Quân nghe thấy âm thanh Chiến Anh Nguyệt khóc lóc thảm thiết, khóe mắt khế giật giật.
Người hẹn Chiến Quốc Việt đến khu vui chơi là Thanh Tùng. Hai anh em bọn chúng đúng là rất ăn ý, thế mà lại mặc quần áo y xì nhau.
Đây cũng là một trong những điếm ăn ý hiếm thấy của chúng. Đều cùng là áo phông đen, quần trắng, giày thế thao, chỉ khác là Thanh Tùng đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai phong cách hip-hop.
“Chiến..” Thanh Tùng từ xa đã nhìn thấy Chiến Quốc Việt. Vừa định mở miệng gọi cậu bé thì phát hiện ở đẳng sau Chiến Quốc Việt có một người phụ nữ đang lén lút theo dõi.
Người phụ nữ kia đội trên đầu một chiếc mũ cói lớn, giấu cả khuôn mặt dưới mũ, mặc một chiếc váy đỏ, luôn duy tì khoảng cách năm mét với Chiến Quốc Việt. Cô ấy dùng mọi thứ có thể để che giấu bản thân Thanh Tùng cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay thông minh, gửi tin nhản cho Chiến Quốc Việt.
“Cậu đang bị một người phụ nữ mặc váy đỏ theo dõi” Chiến Quốc Việt không cần quay đầu xác nhận cũng biết đó là bà cô điên điên khùng khùng của mình.
“Là Chiến Anh Nguyệt” Chiến Quốc Việt trả lời Thanh Tùng, Thanh Tùng ranh mãnh cười, lại nói tiếp: “Chiến Quốc Việt, không phải cậu nói cô ấy lúc nào cũng bắt nạt cậu sao? Có muốn tớ giúp trả thù không?”
Khóe môi Chiến Quốc Việt khẽ nhếch lên: “Được” “Vậy cậu tìm một chỗ trốn đi, tớ lập tức hành động đây” Sau khi nhận được tin nhắn của Thanh Tùng, Chiến Quốc Việt liền rẽ vào nhà vệ sinh ở bên cạnh. Chiến Anh Nguyệt sợ sẽ mất dấu Chiến Quốc Việt, đành phải chạy đến đứng cạnh cửa ra vào chỗ nhà vệ sinh.
Nhưng mà đợi một lúc lâu vẫn không thấy Chiến Quốc Việt đi ra. Người ra người vào nhà vệ sinh nam đều nhìn chằm châm Chiến Anh Nguyệt với ánh mắt kỳ quái Giờ phút này Chiến Anh Nguyệt phải kéo thấp mũ xuống che mặt, trong lòng nghiến răng thầm mắng Chiến Quốc Việt.
“Cô” Bỗng nhiên, Thanh Tùng từ bên cạnh nhảy ra. Trên mặt cậu bé tràn đầy vẻ tươi cười niềm nở.
Chiến Anh Nguyệt ngây người ra một lúc. Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy khoảnh khắc Chiến Quốc Việt cười rạng rỡ đến vậy. Không nghĩ tới lúc Chiến Quốc Việt cười rộ lên lại đẹp trai đáng yêu đến nhường này.
Chỉ là gương mặt cáu kỉnh của Chiến Quốc Việt mới vừa rồi còn tranh luận cùng cô ấy, bây giờ lại đột nhiên biến đổi một trăm tám mươi độ, trở nên dễ thương đáng yêu như vậy. Chiến Anh Nguyệt chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Không lẽ Chiến Quốc Việt thật sự bị tâm thần phân liệt sao? “Chiến Quốc Việt à, cháu tới khu vui chơi này đã gặp được người bạn kia chưa?” Chiến Anh Nguyệt thận trọng hỏi, sợ lại kích động đến dây thần kinh co giật của ông nội nhỏ này.
Thanh Tùng nhoẻn miệng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, cười hì hì nói: “Cô à, bạn của cháu đang ngồi ở vòng quay ngựa gỗ bên kia, cô có muốn ra đó chào hỏi không?”
Chiến Anh Nguyệt rất có nghĩa khí nói: “Chiến Quốc Việt khó khăn lắm mới làm quen được với bạn mới. Người cô này phải cho cháu mặt mũi chứ. Mau, chúng ta đi gặp bạn cháu”
Thanh Tùng liền quay người chạy đi thật nhanh, vừa chạy vừa gọi: “Cô, cô mau tới đây đi” Khi Chiến Anh Nguyệt đến gần vòng quay ngựa gỗ liền phát hiện không thấy “Chiến Quốc Việt” đâu nữa. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Chiến Anh Nguyệt liền lớn giọng gọi: “Chiến Quốc Việt, cháu đâu rồi?” Một lúc lâu sau, đột nhiên Chiến Quốc Việt xuất hiện trước mặt cô ấy như một bóng ma.
Ánh mắt chán ghét sâu xa nhìn cô ấy, mở miệng nhả ra hai chữ: “Mất mặt” Chiến Anh Nguyệt kinh ngạc đến suýt chút nữa ngã ngửa ra đất. Mới vừa rồi Chiến Quốc Việt còn cười nói vui vẻ với cô ấy, lại còn nói nhiều như Làm thế nào mà trong nháy mắt đã lại trở thành bộ dạng quỷ quái này?
“Chiến Quốc Việt, cháu không phải thực sự bị tâm thần phân liệt chứ?” Chiến Anh Nguyệt bước.
tới định chạm vào đầu cháu mình, thế nhưng Chiến Quốc Việt lại ghét bỏ né tránh bàn tay của cô ấy. Đồng thời ném cho người cô của mình một ánh nhìn như muốn giết người.
Chiến Anh Nguyệt ôm đầu kêu lên: “Ông trời ơi, rốt cuộc nhà họ Chiến chúng tôi đã làm nên tội lỗi gì? Tại sao lại đối xử với Chiến Quốc Việt nhà chúng tôi như thế này?” “Thần kinh” Chiến Quốc Việt xoay người rời đi.
Chiến Anh Nguyệt không còn chút sức lực ngồi sụp xuống băng ghế bên cạnh, lấy điện thoại ra, khóc sướt mướt định gọi điện cho Chiến Hàn Quân.
“Anh” Ở đầu dây bên kia điện thoại, Chiến Hàn Quân nghe thấy âm thanh Chiến Anh Nguyệt khóc lóc thảm thiết, khóe mắt khế giật giật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương