Một Thai Sáu Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 36: Mẹ vẫn luôn nhớ con
Sữa bột để ở bên cạnh chân, tay nắm cây cột, trong khung cửa kính hình ảnh từng người trong tàu điện ngầm hiện lên với nhiều loại dáng vẻ, nhiều loại diện mạo khác nhau.
Bản thân Đào Anh Thy nhìn chằm chằm, nhưng dường như lại trống rỗng.
Lời nói của đồng nghiệp trong công ty vang lên ở bên tai.
“Nghe nói đó là em trai của Ngài Hải Minh.”
“Em trai cùng ba khác mẹ.”
“Ngài Hải Minh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tư, có thể thấy được mẹ của người em trai này không phải là người tốt. Phá hoại gia đình nhà người khác, từ vợ lẽ lên làm vợ chính thức. Điều quan trọng là lớn tuổi rồi, còn có thể sinh ra được con trai.”
Người mẹ gần mười năm không xuất hiện lần nào, Đào Anh Thy thế nào cũng đều không nghĩ đến sẽ gặp nhau bằng cách như vậy.
Thậm chí cô còn cho rằng, cả đời này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Có quan hệ với Tư Hải Minh, vậy là quan hệ như thế.
Nghĩ đến vẻ mặt che chở cho con trai và lo lắng con trai bị thương của bà ta lúc nãy, cô hơi khó thở hóa ra bộ dạng che chở cho con của bà ta là như vậy…
Tay của Đào Anh Thy nắm cột chặt hơn nữa, các khớp xương đầu ngón tay đều trắng bệch, dường như chỉ có như thế mới thể kìm nén nhiệt độ từ trong lòng lan đến đôi mắt.
Trước khi vào nhà, Đào Anh Thy hít thở thật sâu, mở cửa ra: “Mẹ về rồi!”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Trước lúc đó đám trẻ con còn đang chơi đùa, lập tức chạy về phía cô, chân nhỏ vung vẩy, ôm chân, leo lên trên người cô, Bảo Nam trèo luôn lên vai cô kéo cũng không xuống.
Đào Anh Thy ngồi xổm xuống, vui mừng mà nhìn bọn nhóc, nghĩ, loại cảm giác này thật tốt, cô có con của mình là được rồi, lại nghĩ nhiều làm gì, phải không?
Nhưng chưa được vài ngày, Đào Anh Thy không nghĩ tới lại gặp
Liêu Ninh lần nữa.
Lần gặp này không phải là tình cờ, mà là cố ý chờ cô.
Dù sao sữa bột của con uống hết rồi, cô phải mua.
Đào Anh Thy nhìn Liêu Ninh rồi quay đầu bước đi.
“Tiểu Thy! Đợi đã!”
Chân của Đào Anh Thy dừng lại theo bản năng mà.
Liêu Ninh chạy lại, nhìn cô: “M lẹ cố ý đến tìm con, mẹ có lời muốn nói với con, có thể tìm chỗ nào đó ngồi xuống không?”
Trong quán cà phê, vị trí gần cửa sổ, ánh sáng lười biếng ở bên ngoài làm cho cốc ở trên bàn khúc xạ thành màu vàng ấm áp nhưng ánh sáng lại không an ủi được lòng người.
“Bà có gì muốn nói thì nói đi, tôi còn phải đi về.” Đào Anh Thy nói.
“Hiện giờ con đang ở chỗ nào vậy?”
“Nếu đây là điều như bà muốn hỏi tôi thì tôi cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian của nhau nữa.”
“Xin lỗi, mẹ biết con vẫn rất giận mẹ, nhưng mà con biết rõ là vào lúc đó mẹ không có cách nào dẫn con theo cả…”
Đào Anh Thy không tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ nữa mà quay lại nhìn bà ta: “Là bà không dẫn theo được, hay căn bản là bà không muốn dẫn theo?”
“Mẹ…Đúng vậy, nếu mà mẹ dẫn con theo thì không thể lấy chồng khác, lúc đó mẹ đã suy nghĩ như vậy. Nhưng mặc dù như thế, mẹ vẫn luôn nhớ đến con.”
“Nhớ tôi?” Hốc mắt Đào Anh Thy đỏ lên nhìn bà ta: “Cho nên ngay cả cách để liên hệ bà tôi cũng không có? Thậm chí bà còn không đến gặp tôi dù chỉ một lần?”
“Tiểu Thy, xin lỗi, mẹ là có nỗi khổ tâm.”
Một câu xin lỗi, thể hiện bà ta thừa nhận mình ích kỷ, còn nỗi khổ tâm, cô thật sự không thể hiểu nổi được.
Một mình cô có thể nuôi được sáu đứa bé, bà ta đến cả một đứa con gái cũng không thể nuôi nổi.
Đào Anh Thy ngồi ở chỗ này cũng không phải là muốn đòi cái gì, mà là: “Tôi biết bà gả vào nhà họ Tư giàu có, tôi ở tập đoàn Vương Tân làm việc, Tư Hải Minh là người của nhà họ Tư đi? Cho nên, sau này tôi coi như không quen biết bà, bà cũng đừng lại tìm tôi nữa.”
“Vì sao? Con là con gái mẹ! Với lại con làm việc ở tập đoàn Vương Tân. me cũng có thể qiúp đỡ con.”
Bản thân Đào Anh Thy nhìn chằm chằm, nhưng dường như lại trống rỗng.
Lời nói của đồng nghiệp trong công ty vang lên ở bên tai.
“Nghe nói đó là em trai của Ngài Hải Minh.”
“Em trai cùng ba khác mẹ.”
“Ngài Hải Minh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tư, có thể thấy được mẹ của người em trai này không phải là người tốt. Phá hoại gia đình nhà người khác, từ vợ lẽ lên làm vợ chính thức. Điều quan trọng là lớn tuổi rồi, còn có thể sinh ra được con trai.”
Người mẹ gần mười năm không xuất hiện lần nào, Đào Anh Thy thế nào cũng đều không nghĩ đến sẽ gặp nhau bằng cách như vậy.
Thậm chí cô còn cho rằng, cả đời này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Có quan hệ với Tư Hải Minh, vậy là quan hệ như thế.
Nghĩ đến vẻ mặt che chở cho con trai và lo lắng con trai bị thương của bà ta lúc nãy, cô hơi khó thở hóa ra bộ dạng che chở cho con của bà ta là như vậy…
Tay của Đào Anh Thy nắm cột chặt hơn nữa, các khớp xương đầu ngón tay đều trắng bệch, dường như chỉ có như thế mới thể kìm nén nhiệt độ từ trong lòng lan đến đôi mắt.
Trước khi vào nhà, Đào Anh Thy hít thở thật sâu, mở cửa ra: “Mẹ về rồi!”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Trước lúc đó đám trẻ con còn đang chơi đùa, lập tức chạy về phía cô, chân nhỏ vung vẩy, ôm chân, leo lên trên người cô, Bảo Nam trèo luôn lên vai cô kéo cũng không xuống.
Đào Anh Thy ngồi xổm xuống, vui mừng mà nhìn bọn nhóc, nghĩ, loại cảm giác này thật tốt, cô có con của mình là được rồi, lại nghĩ nhiều làm gì, phải không?
Nhưng chưa được vài ngày, Đào Anh Thy không nghĩ tới lại gặp
Liêu Ninh lần nữa.
Lần gặp này không phải là tình cờ, mà là cố ý chờ cô.
Dù sao sữa bột của con uống hết rồi, cô phải mua.
Đào Anh Thy nhìn Liêu Ninh rồi quay đầu bước đi.
“Tiểu Thy! Đợi đã!”
Chân của Đào Anh Thy dừng lại theo bản năng mà.
Liêu Ninh chạy lại, nhìn cô: “M lẹ cố ý đến tìm con, mẹ có lời muốn nói với con, có thể tìm chỗ nào đó ngồi xuống không?”
Trong quán cà phê, vị trí gần cửa sổ, ánh sáng lười biếng ở bên ngoài làm cho cốc ở trên bàn khúc xạ thành màu vàng ấm áp nhưng ánh sáng lại không an ủi được lòng người.
“Bà có gì muốn nói thì nói đi, tôi còn phải đi về.” Đào Anh Thy nói.
“Hiện giờ con đang ở chỗ nào vậy?”
“Nếu đây là điều như bà muốn hỏi tôi thì tôi cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian của nhau nữa.”
“Xin lỗi, mẹ biết con vẫn rất giận mẹ, nhưng mà con biết rõ là vào lúc đó mẹ không có cách nào dẫn con theo cả…”
Đào Anh Thy không tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ nữa mà quay lại nhìn bà ta: “Là bà không dẫn theo được, hay căn bản là bà không muốn dẫn theo?”
“Mẹ…Đúng vậy, nếu mà mẹ dẫn con theo thì không thể lấy chồng khác, lúc đó mẹ đã suy nghĩ như vậy. Nhưng mặc dù như thế, mẹ vẫn luôn nhớ đến con.”
“Nhớ tôi?” Hốc mắt Đào Anh Thy đỏ lên nhìn bà ta: “Cho nên ngay cả cách để liên hệ bà tôi cũng không có? Thậm chí bà còn không đến gặp tôi dù chỉ một lần?”
“Tiểu Thy, xin lỗi, mẹ là có nỗi khổ tâm.”
Một câu xin lỗi, thể hiện bà ta thừa nhận mình ích kỷ, còn nỗi khổ tâm, cô thật sự không thể hiểu nổi được.
Một mình cô có thể nuôi được sáu đứa bé, bà ta đến cả một đứa con gái cũng không thể nuôi nổi.
Đào Anh Thy ngồi ở chỗ này cũng không phải là muốn đòi cái gì, mà là: “Tôi biết bà gả vào nhà họ Tư giàu có, tôi ở tập đoàn Vương Tân làm việc, Tư Hải Minh là người của nhà họ Tư đi? Cho nên, sau này tôi coi như không quen biết bà, bà cũng đừng lại tìm tôi nữa.”
“Vì sao? Con là con gái mẹ! Với lại con làm việc ở tập đoàn Vương Tân. me cũng có thể qiúp đỡ con.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương