Một Thời Thương Nhớ
Chương 38
Tháng mười một, mùa của hoa dã quỳ cũng đến, khắp những con đường được phủ lên một chiếc áo vàng rực rỡ. An Nhiên ngồi trên tầng thượng ngắm nhìn những du khách đang thích thú thay nhau chụp hình trong sắc vàng của hoa dã quỳ. Mới đó đã cuối thu rồi, một mùa đông mới lại sắp đến với thành phố sương mù, mấy hôm trước Hà Minh lại gọi điện:
- Sắp xếp thời gian xuống thành phố chơi với tui đi Nhiên, lâu lắm không gặp bà rồi đó.
- Cái gì mà lâu, mới có hai tháng mà- An Nhiên phì cười.
- Tui không biết, nói chung là bà lo xuống thăm tui đi, tốt nhất là tháng 12 xuống đây, rồi ở chơi một tháng mới được về.- Hà Minh nói giọng chắc nịch.
- Trời, bà muốn tui đóng cửa luôn cái homestay này hả? Ai mà rảnh ở dưới đó với bà cả tháng chứ.- An Nhiên nhăn mặt.
- Vậy thì nửa tháng, quyết định vậy đi. Xuống đây đi chơi Giáng Sinh đi, chồng tui được người ta tặng hai vé mời đi dự triển lãm hoa quốc tế, biết đâu bà lại tìm được mấy giống cây hay ho về cho mẹ và chị An Hy trồng, khà khà.- Giong Hà Minh đầy hứng khởi.
- Vậy sao? - An Nhiên có vẻ tư lự.
- Sao trăng gì ở đây, quyết định vậy đi, bà lo sắp xếp là vừa rồi đó, giờ tui đi đón tiểu công chúa đã nha. Tháng sau gặp, bye bye.
An Nhiên chống cằm đăm chiêu nhìn xa xăm, giáng sinh năm nay liệu trái tim có còn đau khi nghĩ về.. ai đó..
- Út!
Cái vỗ tay cái độp của thằng cháu bảo bối khiến An Nhiên giật thót người, cô ôm tim quay sang trừng nó:
- Bảo, định hù chết Út hả?
Thằng nhỏ nhăn mặt nhìn cô:
- Tại gọi mấy lần Út hông thèm trả lời mà, cứ như Tề Thiên khi xuất hồn khỏi xác vậy đó.
- Bộ.. có gọi Út hử?
- Tất nhiên rồi, cháu biết Út gan thỏ đế nên gọi trước mấy lần chứ bộ.- Thằng nhỏ gật đầu chắc nịch.
- Ờm… mà gọi Út có gì hông?- An Nhiên chữa quê lãng sang chuyện khác.
- Dạo này Út ít về nhà, bà ngoại nói đem cho Út ít đồ ăn làm sẵn, cháu bỏ trong tủ lạnh rồi.
Thấy giọng điệu của thằng nhóc có vẻ giận dỗi, An Nhiên cười hì hì xoa đầu nó làm hòa:
- Vậy hử, cảm ơn cháu iu nha, cảm ơn bà ngoại nữa.
Nhưng ngược lại với mọi ngày, mỗi lần cô xoa đầu nói như vậy thì nó sẽ nhe răng cười hề hề lại với cô, thằng nhóc ngồi xuống bên cạnh An Nhiên vẻ mặt có vẻ trầm tư. An Nhiên nhíu mày nhìn đăm đăm như quan sát:
- Nè nhóc, có chuyện gì hở?
Thằng nhỏ quay sang nhìn An Nhiên ngập ngừng:
- Út nè, thích một người là… có cảm giác như thế nào?
- Hả??
An Nhiên bất giác tròn xoe mắt há miệng nhìn thằng cháu trước mặt, rồi như thấy mình có chút phản ứng hơi lố, cô vội vàng ngậm miệng lại, cô nhìn thật kỹ đứa cháu trai “bảo bối của gia đình”, từ bao giờ thằng bé đã cao lớn vậy rồi, khuôn mặt trẻ con giờ đã bắt đầu có những đường nét nam tính, có lẽ vì ở bên nhau hàng ngày nên cô không để ý đến sự trưởng thành từng ngày của thằng bé, và cô quên mất năm nay nó đã là một thiếu niên mười sáu tuổi rồi, cái tuổi bắt đầu biết rung động với người khác phái thì phải? An Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng:
- Có phải..đang có cảm giác thích ai rồi đúng không?
- Thì..- Thằng bé lúng túng đỏ mặt ngập ngừng- Cháu cũng chẳng biết nữa, chỉ là thấy thích nhìn bạn đó, khi bạn ấy cười với cháu thì cháu rất hồi hộp, tim muốn rớt ra ngoài như lúc… bị thầy cô gọi lên bảng trả bài vậy đó. Cháu không biết đó là cảm giác gì nữa..
An Nhiên cố gắng kiềm chế để không khỏi bật cười với cách “ví von” của nó, cô nuốt nước bọt đặt tay lên vai Minh Bảo:
- Mới nhập học có mấy tháng mà đã trúng “tiếng sét” rồi, thật là “ tuổi trẻ tài cao” nha- An Nhiên không quên đưa ngón tay cái lên ra vẻ tán dương.
Minh Bảo dùng dằng hất tay cô ra:
- Út này, đúng là… coi như cháu tìm nhầm người để “tâm sự” rồi.
Khi thằng bé dằn dỗi định đứng dậy bỏ đi, An Nhiên vội vàng kéo tay nó lại cười giả lả:
- Thôi thôi, Út chỉ giỡn xíu cho không khí bớt căng thẳng đó mà, ngồi xuống ngồi xuống đi mà, hì hì.
Trong nhà, An Nhiên là người thân với Minh Bảo nhất, có lẽ vì cách cô đối với với thằng bé giống như một người bạn chứ không chỉ đơn thuần là một người dì, nên từ nhỏ bất kỳ là có chuyện gì người đầu tiên nó tìm đến là cô. Bình thường thằng bé lóc cha lóc chóc hôm nay lại nghiêm túc như vậy khiến An Nhiên cũng không thể tiếp tục “cà khịa” với nó như thường ngày được.
- Cô bé à cô bạn đó là bạn học cùng lớp sao?
- Dạ, bạn ấy mới chuyển vào được gần một tháng.- Minh Bảo thật thà.
- Ồ, vậy trong lớp hai đứa có hay nói chuyện với nhau không?
- Dạ không, thỉnh thoảng chỉ nói một hai câu, nhưng mà…
- Mà sao?
- Nghe nói bạn ấy thích người khác rồi.
- Hả??- An Nhiên vội bịt miệng lại, lòng thầm kêu lên tuổi trẻ bây giờ thật “tiến bộ”, cô nhanh chóng lấy lại tâm thái bình thường- Sao cháu biết?
- Cháu nghe mấy bạn khác nói thôi- Thằng bé cuối đầu thở dài buồn bã.
An Nhiên vỗ nhẹ vai Minh Bảo ra vẻ đồng cảm, giọng cô nhẹ nhàng:
- Vậy cảm giác để ý đến cô bạn ấy có khiến con cảm thấy vui không?
- Lúc thì vui, nhưng có lúc thì buồn lắm vì hình như…chỉ là đơn phương.
Mím môi nhìn dáng vẻ thiểu não của thằng cháu bảo bối, An Nhiên cũng thấy buồn lây cái tâm trạng của nó hiện giờ, dù sao thì đây là lần đầu tiên nó “rung rinh” trước một người khác phái mà lại bị “đơn phương” nữa mới đau chứ =.=”. Giọng An Nhiên đều đều:
- Đến một lúc nào đó cháu sẽ hiểu được, gặp được người mình thích thì gọi là may mắn, nếu người đó cũng thích mình thì gọi là hạnh phúc, còn nếu như họ không thích mình thì cũng chẳng sao hết, vì sự xuất hiện của họ chẳng phải cũng ít nhiều đem lại cho mình niềm vui đó sao. Tình cảm của mình dành cho họ chỉ có giá trị khi nó khiến họ cảm thấy thoải mái, còn nếu khiến họ cảm thấy khó chịu thì phải xem lại, vì đôi khi đó chỉ là sự tham lam muốn chiếm hữu của bản thân mình mà thôi. Khi cháu thật sự thích một ai đó, thì cháu sẽ không đành lòng nhìn người đó bị tổn thương, chỉ cần nhìn thấy người đó được hạnh phúc là cháu cũng sẽ thấy an lòng.- Dừng lại một lúc, An Nhiên quay sang mỉm cười nhìn thằng bé đang chăm chú nghe cô nói- Thỉnh thoảng sẽ cảm thấy buồn và tủi thân vì tình cảm của mình không được đáp lại, nhưng cảm xúc là thứ mà mình không thể miễn cưỡng được.
- Cũng giống như Út không thể miễn cưỡng thích chú Nguyên đúng không?
Câu hỏi đột ngột của Minh Bảo làm An Nhiên khựng lại, chưa kịp phản ứng thì thằng bé đã tiếp:
- Lần trước chú Nguyên tới đây nè, lúc về thấy chú buồn lắm còn nói với con mấy câu kỳ lạ, chú nói là vì Út không thích chú nên sau này chú sẽ không ghé đây nữa- Minh Bảo thở dài như ông cụ nhìn An Nhiên một cái rồi tiếp- Chú Nguyên tốt vậy mà Út còn không thích, thì chắc bạn đó cũng giống Út, cháu có tốt như chú Nguyên thì bạn đó cũng không thích cháu được, đúng không Út?
An Nhiên mất mấy giây để “tiêu hóa” suy luận logic của thằng cháu đang trong “tuổi dậy thì” của mình, cô cố gắng lấy giọng bình thường:
- Đang nói chuyện của cháu mà tự dưng lôi chuyện khác vào đây làm gì hả?
- Thì cháu đang lấy ví dụ mà, nó đều có liên quan với nhau hết chứ bộ.- Thằng bé hít một hơi thật sau nói cứng- Nhưng dù sao thì cháu cũng hiểu rồi, cảm ơn Út nha.
- Hiểu.. gì?- An Nhiên ngơ ngác.
- Trời ơi, thì hiểu những gì Út vừa nói đó, với lại bà ngoại với mẹ nói bây giờ học hành là quan trọng nhất, không nên để mấy chuyện tào lao làm ảnh hưởng.
- Chính xác!
An Nhiên đưa ngón tay cái lên tán đồng, không ngờ thằng cháu nhà cô “giác ngộ” nhanh khủng khiếp. Cơ mà, xem ra lúc nãy cô đã lo lắng thừa thãi rồi, lại còn có chút mủi lòng cho cậu chuyện tình đầu đơn phương của nó nữa kia đấy. >_<”
- Sắp xếp thời gian xuống thành phố chơi với tui đi Nhiên, lâu lắm không gặp bà rồi đó.
- Cái gì mà lâu, mới có hai tháng mà- An Nhiên phì cười.
- Tui không biết, nói chung là bà lo xuống thăm tui đi, tốt nhất là tháng 12 xuống đây, rồi ở chơi một tháng mới được về.- Hà Minh nói giọng chắc nịch.
- Trời, bà muốn tui đóng cửa luôn cái homestay này hả? Ai mà rảnh ở dưới đó với bà cả tháng chứ.- An Nhiên nhăn mặt.
- Vậy thì nửa tháng, quyết định vậy đi. Xuống đây đi chơi Giáng Sinh đi, chồng tui được người ta tặng hai vé mời đi dự triển lãm hoa quốc tế, biết đâu bà lại tìm được mấy giống cây hay ho về cho mẹ và chị An Hy trồng, khà khà.- Giong Hà Minh đầy hứng khởi.
- Vậy sao? - An Nhiên có vẻ tư lự.
- Sao trăng gì ở đây, quyết định vậy đi, bà lo sắp xếp là vừa rồi đó, giờ tui đi đón tiểu công chúa đã nha. Tháng sau gặp, bye bye.
An Nhiên chống cằm đăm chiêu nhìn xa xăm, giáng sinh năm nay liệu trái tim có còn đau khi nghĩ về.. ai đó..
- Út!
Cái vỗ tay cái độp của thằng cháu bảo bối khiến An Nhiên giật thót người, cô ôm tim quay sang trừng nó:
- Bảo, định hù chết Út hả?
Thằng nhỏ nhăn mặt nhìn cô:
- Tại gọi mấy lần Út hông thèm trả lời mà, cứ như Tề Thiên khi xuất hồn khỏi xác vậy đó.
- Bộ.. có gọi Út hử?
- Tất nhiên rồi, cháu biết Út gan thỏ đế nên gọi trước mấy lần chứ bộ.- Thằng nhỏ gật đầu chắc nịch.
- Ờm… mà gọi Út có gì hông?- An Nhiên chữa quê lãng sang chuyện khác.
- Dạo này Út ít về nhà, bà ngoại nói đem cho Út ít đồ ăn làm sẵn, cháu bỏ trong tủ lạnh rồi.
Thấy giọng điệu của thằng nhóc có vẻ giận dỗi, An Nhiên cười hì hì xoa đầu nó làm hòa:
- Vậy hử, cảm ơn cháu iu nha, cảm ơn bà ngoại nữa.
Nhưng ngược lại với mọi ngày, mỗi lần cô xoa đầu nói như vậy thì nó sẽ nhe răng cười hề hề lại với cô, thằng nhóc ngồi xuống bên cạnh An Nhiên vẻ mặt có vẻ trầm tư. An Nhiên nhíu mày nhìn đăm đăm như quan sát:
- Nè nhóc, có chuyện gì hở?
Thằng nhỏ quay sang nhìn An Nhiên ngập ngừng:
- Út nè, thích một người là… có cảm giác như thế nào?
- Hả??
An Nhiên bất giác tròn xoe mắt há miệng nhìn thằng cháu trước mặt, rồi như thấy mình có chút phản ứng hơi lố, cô vội vàng ngậm miệng lại, cô nhìn thật kỹ đứa cháu trai “bảo bối của gia đình”, từ bao giờ thằng bé đã cao lớn vậy rồi, khuôn mặt trẻ con giờ đã bắt đầu có những đường nét nam tính, có lẽ vì ở bên nhau hàng ngày nên cô không để ý đến sự trưởng thành từng ngày của thằng bé, và cô quên mất năm nay nó đã là một thiếu niên mười sáu tuổi rồi, cái tuổi bắt đầu biết rung động với người khác phái thì phải? An Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng:
- Có phải..đang có cảm giác thích ai rồi đúng không?
- Thì..- Thằng bé lúng túng đỏ mặt ngập ngừng- Cháu cũng chẳng biết nữa, chỉ là thấy thích nhìn bạn đó, khi bạn ấy cười với cháu thì cháu rất hồi hộp, tim muốn rớt ra ngoài như lúc… bị thầy cô gọi lên bảng trả bài vậy đó. Cháu không biết đó là cảm giác gì nữa..
An Nhiên cố gắng kiềm chế để không khỏi bật cười với cách “ví von” của nó, cô nuốt nước bọt đặt tay lên vai Minh Bảo:
- Mới nhập học có mấy tháng mà đã trúng “tiếng sét” rồi, thật là “ tuổi trẻ tài cao” nha- An Nhiên không quên đưa ngón tay cái lên ra vẻ tán dương.
Minh Bảo dùng dằng hất tay cô ra:
- Út này, đúng là… coi như cháu tìm nhầm người để “tâm sự” rồi.
Khi thằng bé dằn dỗi định đứng dậy bỏ đi, An Nhiên vội vàng kéo tay nó lại cười giả lả:
- Thôi thôi, Út chỉ giỡn xíu cho không khí bớt căng thẳng đó mà, ngồi xuống ngồi xuống đi mà, hì hì.
Trong nhà, An Nhiên là người thân với Minh Bảo nhất, có lẽ vì cách cô đối với với thằng bé giống như một người bạn chứ không chỉ đơn thuần là một người dì, nên từ nhỏ bất kỳ là có chuyện gì người đầu tiên nó tìm đến là cô. Bình thường thằng bé lóc cha lóc chóc hôm nay lại nghiêm túc như vậy khiến An Nhiên cũng không thể tiếp tục “cà khịa” với nó như thường ngày được.
- Cô bé à cô bạn đó là bạn học cùng lớp sao?
- Dạ, bạn ấy mới chuyển vào được gần một tháng.- Minh Bảo thật thà.
- Ồ, vậy trong lớp hai đứa có hay nói chuyện với nhau không?
- Dạ không, thỉnh thoảng chỉ nói một hai câu, nhưng mà…
- Mà sao?
- Nghe nói bạn ấy thích người khác rồi.
- Hả??- An Nhiên vội bịt miệng lại, lòng thầm kêu lên tuổi trẻ bây giờ thật “tiến bộ”, cô nhanh chóng lấy lại tâm thái bình thường- Sao cháu biết?
- Cháu nghe mấy bạn khác nói thôi- Thằng bé cuối đầu thở dài buồn bã.
An Nhiên vỗ nhẹ vai Minh Bảo ra vẻ đồng cảm, giọng cô nhẹ nhàng:
- Vậy cảm giác để ý đến cô bạn ấy có khiến con cảm thấy vui không?
- Lúc thì vui, nhưng có lúc thì buồn lắm vì hình như…chỉ là đơn phương.
Mím môi nhìn dáng vẻ thiểu não của thằng cháu bảo bối, An Nhiên cũng thấy buồn lây cái tâm trạng của nó hiện giờ, dù sao thì đây là lần đầu tiên nó “rung rinh” trước một người khác phái mà lại bị “đơn phương” nữa mới đau chứ =.=”. Giọng An Nhiên đều đều:
- Đến một lúc nào đó cháu sẽ hiểu được, gặp được người mình thích thì gọi là may mắn, nếu người đó cũng thích mình thì gọi là hạnh phúc, còn nếu như họ không thích mình thì cũng chẳng sao hết, vì sự xuất hiện của họ chẳng phải cũng ít nhiều đem lại cho mình niềm vui đó sao. Tình cảm của mình dành cho họ chỉ có giá trị khi nó khiến họ cảm thấy thoải mái, còn nếu khiến họ cảm thấy khó chịu thì phải xem lại, vì đôi khi đó chỉ là sự tham lam muốn chiếm hữu của bản thân mình mà thôi. Khi cháu thật sự thích một ai đó, thì cháu sẽ không đành lòng nhìn người đó bị tổn thương, chỉ cần nhìn thấy người đó được hạnh phúc là cháu cũng sẽ thấy an lòng.- Dừng lại một lúc, An Nhiên quay sang mỉm cười nhìn thằng bé đang chăm chú nghe cô nói- Thỉnh thoảng sẽ cảm thấy buồn và tủi thân vì tình cảm của mình không được đáp lại, nhưng cảm xúc là thứ mà mình không thể miễn cưỡng được.
- Cũng giống như Út không thể miễn cưỡng thích chú Nguyên đúng không?
Câu hỏi đột ngột của Minh Bảo làm An Nhiên khựng lại, chưa kịp phản ứng thì thằng bé đã tiếp:
- Lần trước chú Nguyên tới đây nè, lúc về thấy chú buồn lắm còn nói với con mấy câu kỳ lạ, chú nói là vì Út không thích chú nên sau này chú sẽ không ghé đây nữa- Minh Bảo thở dài như ông cụ nhìn An Nhiên một cái rồi tiếp- Chú Nguyên tốt vậy mà Út còn không thích, thì chắc bạn đó cũng giống Út, cháu có tốt như chú Nguyên thì bạn đó cũng không thích cháu được, đúng không Út?
An Nhiên mất mấy giây để “tiêu hóa” suy luận logic của thằng cháu đang trong “tuổi dậy thì” của mình, cô cố gắng lấy giọng bình thường:
- Đang nói chuyện của cháu mà tự dưng lôi chuyện khác vào đây làm gì hả?
- Thì cháu đang lấy ví dụ mà, nó đều có liên quan với nhau hết chứ bộ.- Thằng bé hít một hơi thật sau nói cứng- Nhưng dù sao thì cháu cũng hiểu rồi, cảm ơn Út nha.
- Hiểu.. gì?- An Nhiên ngơ ngác.
- Trời ơi, thì hiểu những gì Út vừa nói đó, với lại bà ngoại với mẹ nói bây giờ học hành là quan trọng nhất, không nên để mấy chuyện tào lao làm ảnh hưởng.
- Chính xác!
An Nhiên đưa ngón tay cái lên tán đồng, không ngờ thằng cháu nhà cô “giác ngộ” nhanh khủng khiếp. Cơ mà, xem ra lúc nãy cô đã lo lắng thừa thãi rồi, lại còn có chút mủi lòng cho cậu chuyện tình đầu đơn phương của nó nữa kia đấy. >_<”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương