Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện
Chương 27
Phiên ngoại Phó An Diệp Không ai trả lời câu hỏi của Phó An Diệp, người trong lồng ngực y im lặng nhắm hai mắt, gương mặt đã rút đi ngây ngô của thiếu niên trở nên tuấn mỹ dị thường, tươi cười bên môi làm hắn thoạt nhìn càng thêm điềm tĩnh. Rõ ràng y phục trêи người sớm đã sũng một màu đen đen đỏ đỏ, nhưng hắn thoạt nhìn lại vẫn như một tiên nhân không hề nhiễm bụi trần, sạch sẽ, thuần túy, bình yên -- mà lại xa đến không thể với tới. "Ngay cả lúc này, lớp ngụy trang của ngươi vẫn hoàn mỹ như vậy." Bụng ngón tay nhẹ nhàng sát qua khóe miệng người trong lòng, thay hắn lau vết máu sớm đã khô đi, Phó An Diệp giống như thở dài nói. Vệ Thành Trạch luôn như vậy, che lấp bản thân đến là cẩn thận, dù là người giỏi về nhận biết thật giả nhất cũng không thể nhìn thấu hắn, cuối cùng vẫn cứ hãm sâu trong vũng lầy, không thể tự kiềm chế. Phó An Diệp có đôi khi cũng không rõ, Vệ Thành Trạch trước mặt y, tột cùng là tính cách thật sự của hắn hay cũng chỉ là một lớp ngụy trang, giống như "Vệ Thành Trạch" trước mắt mọi người ở Cực phong. Chất phác, chính trực, đơn thuần -- cao ngạo, lạnh lùng, tùy ý, nếu không phải Vệ Thành Trạch chưa bao giờ che dấu trước mặt Phó An Diệp, thì dù là y cũng sẽ chỉ nghĩ Vệ Thành Trạch là một con thỏ vô hại, trong tình trạng không hề có cảm giác, bị đối phương tùy ý bài bố. - - nhưng, kết quả cuối cùng, vẫn chẳng có gì khác nhau cả. Nghĩ đến những việc những năm qua mình làm, Phó An Diệp nhịn không được khẽ thở dài một tiếng. Trong lòng y nghĩ rằng chỉ cần buộc chặt mình và Vệ Thành Trạch cùng một chỗ thì chắc chắn đến một ngày nào đó, y sẽ có thể đạt đến mục đích của mình, nhưng cuối cùng y ngay cả mục đích của Vệ Thành Trạch cũng không biết rõ ràng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ gò má người trong lòng, Phó An Diệp hỏi: "Ngươi rốt cuộc, muốn cái gì chứ?" Trêи người Vệ Tử An, đến tột cùng có cái gì, đáng giá để ngươi mưu toan như vậy? Nhưng người y muốn hỏi, lại vĩnh viễn không có khả năng... cho y đáp án nữa rồi. Giết người không bằng diệt tâm -- nếu không có câu nói của Vệ Thành Trạch, Phó An Diệp làm sao có thể nghĩ vậy? Người Tu Chân Giới từ trước đến nay lấy thực lực vi tôn, người xem không vừa mắt, đều chỉ có một từ là giết, loại nói chuyện cong cong quẹo quẹo này, dù là Phó An Diệp, cũng rất ít đùa bỡn. Vệ Thành Trạch ngay từ đầu, đã tính tốt kết cục của mình, nhưng Phó An Diệp, lại không hề có chút suy xét nào, tới cuối cùng thì cũng chỉ có thể ôm lấy thi thể đã sớm lạnh, như một kẻ thất bại, không ngừng nhớ lại quá khứ từng huy hoàng. "Cảm giác bị đem làm quân cờ lợi dụng, thật sự không tốt đâu......" Phó An Diệp hơi nheo mắt lại, che lấp thần sắc trong đó. Phó An Diệp không phải là một kẻ ngu ngốc, hoàn toàn ngược lại, y quan sát kể cả là người hay vật thì đều thông thấy hơn người bình thường rất nhiều, tuy khi ở trong hoàn cảnh kia không phân biệt được đúng sai, nhưng sau khi hồi tưởng lại, cũng đã có thể phỏng đoán ra bảy tám phần. Ngay từ đầu, y cũng đã rơi vào thiết lập của Vệ Thành Trạch, dù sự tình sau đó có hơi khác với kế hoạch của Vệ Thành Trạch. Nhưng việc y chủ động phối hợp lại làm cho bố cục của đối phương trở nên càng thêm dễ dàng. Dù hai mắt người kia đã chịu qua đủ lạnh lẽo, nhưng trong đó, vẫn chưa mất đi ảnh ngược của người nào. Người Vệ Thành Trạch yêu tha thiết, chỉ có chính Vệ Thành Trạch, còn lại tất cả, bất quá đều chỉ là đạo cụ dùng để lấy lòng chính hắn mà thôi. Dù là Tần Tử Tấn, Vệ Tử An, Liễu Như Ngọc, hay là -- y. Đây là một trò chơi, người đánh cờ là Vệ Thành Trạch cùng một thứ tồn tại không biết tên nào đó, Vệ Tử An là ván cờ, mà Phó An Diệp, bất quá chỉ là lợi thế để chiến thắng ván cờ kia mà thôi. "Thật sự đúng là kết luận làm người ta uể oải." Tuy nói vậy nhưng trong giọng nói của Phó An Diệp, lại không có một chút uể oải nào. Lúc thấy thi thể của Vệ Thành Trạch, Phó An Diệp đã suy nghĩ thông suốt hết thảy, nhưng dù vậy, y vẫn dựa theo ý của Vệ Thành Trạch như trước, bổ khuyết hoàn toàn kịch bản còn lại -- nghĩ đến cùng, đây cũng là kế hoạch mà Vệ Thành Trạch sớm tính ra, cho nên mới rõ ràng như vậy, không lưu lại chút đường lui nào. "Bây giờ, coi như là ngươi nợ ta." Cúi đầu hôn lên người trong ngực, Phó An Diệp cười nhẹ một tiếng, cọ cọ chóp mũi hắn, thanh âm nhẹ nhàng mà phảng phất như lời thì thầm của người yêu, "Hay là dùng tất cả thời gian còn lại của ngươi đến trả đi." Nếu Vệ Thành Trạch hiểu y như vậy, vậy tất nhiên cũng biết, y không bao giờ tin chuyện Vệ Thành Trạch sẽ dễ dàng chết đi như vậy đúng chứ? Việc y cần làm bây giờ, bất quá chỉ là đi tìm người đã trêu chọc y này hiện giờ đang ở đâu thôi. "Nói vậy thì ngay cả chuyện này, ngươi cũng là tính toán xong luôn rồi đi?" - ----------------- Phiên ngoại Tần Tử Tấn Cả đời này, chuyện khiến Tần Tử Tấn đắc ý nhất, chính là thu Vệ Thành Trạch làm môn hạ, mà chuyện làm hắn hối hận nhất, cũng chính là chuyện đem hắn thu làm môn hạ. Lần đầu tiên Tần Tử Tấn nhìn thấy đứa nhỏ kia, hắn đang ngã trong bụi cỏ, cả người đều là máu, bộ dáng hấp hối. Nếu không thấy ngực hắn còn hơi phập phồng, Tần Tử Tấn thậm chí sẽ nghĩ rằng, đây bất quá chỉ là một thi thể sớm đã lạnh thấu. Người tu tiên coi trọng cơ duyên, mà độ coi trọng của Cực phong đối với chuyện này càng cao, ngay cả một trong những điều kiện để thu vào nội môn thì cũng có cả tiên duyên. Nếu đã gặp, Tần Tử Tấn tất nhiên không thể mặc kệ hắn đó -- hơn nữa nơi này hẻo lánh, trừ những người tận lực tránh né đám đông như bọn họ, một thời gian rất dài sẽ không có ai đến đây cả. Có thể thấy, nếu hắn không làm gì thì kết cục của đứa nhỏ này sẽ như thế nào. Không biết đứa nhỏ này tột cùng gặp phải chuyện gì, toàn thân đều giống như bị nghiền nát một lần lại một lần. Ngay cả kinh mạch cũng đã đứt thành từng mảnh, mặc dù dù có chữa trị tốt vết thương trêи người, sau này cơ hồ cũng sẽ chỉ là một phế nhân, ngay cả vật hơi nặng cũng không thể cầm được. Nhưng cố tình, trêи người hắn, Tần Tử Tấn lại tra xét được thiên phú tu chân cực cao, thậm chí còn tốt hơn hắn(TTT) rất nhiều. Nhưng đau khổ khi chữa lại kinh mạch không phải là chuyện người bình thường có thể chịu được, lại càng không nói đến một đứa nhỏ vừa gặp kϊƈɦ thích cực lớn. Nhưng ngoài dự kiến của hắn, đứa nhỏ kia thế nhưng không chút do dự mà đồng ý. "Nếu ta tu tiên, " dùng thân hình đơn bạch mà thẳng tắp, đứa nhỏ kia ngửa đầu nhìn Tần Tử Tấn. " Có thể trở nên cường đại sao?" Tần Tử Tấn nhìn hai bàn tay nắm chặt trước mặt hắn, mở miệng hỏi: "Ngươi muốn báo thù?" Rơi vào hoàn cảnh như vậy, tất nhiên không có chút ngoài ý muốn nào, Tần Tử Tấn không cảm thấy gì kỳ quái cả. "Không" nhưng đứa nhỏ kia lại lắc đầu, "Ta muốn bảo hộ." Cặp mắt đen thuần thúy, không chứa một tia tạp chất. Cũng vào lúc ấy, Tần Tử Tấn động tâm muốn thu hắn làm đồ đệ. Luyện chế tục mệnh đan, đối với một người say mê luyện đan như Thạch Nam mà nói, cũng chẳng tính là khó khăn, nhưng tục mệnh đan phẩm chất càng cao thì thống khổ người dùng phải gánh chịu lại càng lớn, mà muốn tu tiên thì phẩm chất của tục mệnh đan Vệ Thành Trạch dùng tất nhiên không thể nào thấp nổi. Tần Tử Tấn thậm chí đã chuẩn bị tình huống hắn không kiên trì được, nhưng đứa nhỏ kia, lại đi ra ngoài dự tính của hắn. Trị liệu giằng co hơn nửa tháng. Trong thời gian đó, Vệ Thành Trạch cơ hồ mỗi ngày đều phải thừa nhận thứ đau khổ giống như đem toàn thân xé rách, nhưng hắn chưa từng oán giận một câu, cho dù đau đến co rút, lời hắn nói với Tần Tử Tấn vẫn chỉ là: "Cám ơn." Đó là một đứa nhỏ tâm tư đơn thuần đến mức làm kẻ khác phải đau lòng. Không lâu sau khi thương thế của Vệ Thành Trạch khỏi hẳn, vào đại điển bái sư của Cực phong, không chút ngoài ý muốn nào, hắn bái vào môn hạ của Tần Tử Tấn, trở thành đệ tử nhỏ nhất của Vân Ngân phong. Có lẽ là do bộ dáng lần đầu nhìn thấy hắn có chút quá mức thê thảm, Tần Tử Tấn luôn không tự giác mà đối với phân thêm vài phần chú ý, sợ hắn ở chịu chịu ủy khuất, mà phân đau lòng này tích lại từng giọt từng giọt trong lòng, dần dần lại bắt đầu biến chất. Một ngày là thầy, cả đời là thấy, hắn thế nhưng lại có thể sinh ra tâm tư xấu xa đến vậy với đệ tử của chính mình? Vì thế hắn chạy trốn, giống như một người nhu nhược, lừa mình dối người mà nghĩ phân cảm tình này có thể bị thời gian cùng khoảng cách làm mờ, nhưng thứ mà hắn chờ được lại là tin Vệ Thành Trạch trọng thương. Như lời của Tần Gian, người như Tần Tử Tấn quá mức coi trọng lễ pháp của thế gian, bị những thứ đó bó buộc, không thể cảm nhận được những thứ khác trêи đời này, chung quy sẽ có một ngày sẽ vì chính thứ này mà gặp chuyện. Mà Vệ Thành Trạch, chính là kiếp số của Tần Tử Tấn. Tần Tử Tấn cũng từng nghĩ, nếu lúc trước hắn có gan nhìn thẳng vào tâm ý của mình, hoặc ngay từ đầu, không thèm để ý đến thân phận, tìm một cái cớ đuổi luôn Vệ Tử An xuống núi, có phải kết cục cũng sẽ khác đi hay không? Nhưng trong tất cả những chuyện trêи đời, thứ khiến người sợ hãi nhất, chính là hai chữ "Nếu như", thứ kia đại biểu cho quá khứ không thể phủ nhận cùng cãi lại-- không thể sửa chữa. Hối hận cho tới bây giờ đều là thứ cảm xúc vô dụng nhất trêи đời này. Không phát hiện ra hành động của Phó An Diệp, là hắn thất trách; không phát hiện ra chuyện Vệ Thành Trạch ngầm liên hệ với Vệ Tử An, là hắn thất trách, cuối cùng ngay cả thi thể đồ đệ của chính mình, cũng không lưu lại được, làm một sư phụ, hắn thực quá mức thất bại. Nhưng hắn từ đầu đến cuối, lại chỉ dám lấy danh nghĩa sư phụ. Khi nghe Phó An Diệp không hề cố kỵ mà nói ra tình cảm của chính mình với Vệ Thành Trạch, hắn thậm chí còn cảm thấy ghen tị, mà Vệ Tử An -- nghĩ đến người mưu toan lẻn vào Vân Ngân phong mà bị phát hiện ngày kia, ánh mắt Tần Tử Tấn lạnh xuống, sát ý lạnh như băng không chút che dấu mà tỏa ra. Hắn thật không ngờ, sau khi làm ra chuyện như vậy, Vệ Tử An thế nhưng còn có can đảm mà làm chuyện kia. Phó An Diệp tự mình mang thi thể của Vệ Thành Trạch đi, sau đó liền mai danh ẩn tích, không ai có thể tìm được hành tung của hắn, mà Vệ Tử An...... Lại muốn đem tất cả những đồ vật của Vệ Thành Trạch trêи Vân Ngân phong đi, quả thực -- ngu xuẩn bừa bãi khiến kẻ khác phải bật cười. Người như vậy, rốt cuộc có điểm nào đáng để Vệ Thành Trạch che chở chứ? Nghĩ đến người luôn hé ra bản mặt cứng nhắc, nhưng chẳng bao giờ che dấu được tình tự toát ra trong mắt, trái tim Tần Tử Tấn sẽ không nhìn được mà thắt lại. Với đứa nhỏ kia mà nói, trêи thế gian này, từ trước đến giờ chưa từng có thứ nào gọi là đáng giá đúng không, chỉ là có nguyện ý hay không, có nghĩ đến hay không. Tâm nguyện của hắn, từ trước cho tới giờ chỉ là bảo hộ mà thôi. "Nếu có kiếp sau, đến lượt ta đến che chở ngươi, được không?" Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ra chương mới chậm thật có lỗi, phát hiện mình mắc phải một bệnh gọi là "Phiên ngoại vĩnh viễn không thể viết dài" làm sao bây giờ, cứu tui QAQ Cám ơn trêи núi một con hùng đích hoả tiễn, sao sao đát ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương