Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối
Chương 10: Kẻ soán ngôi
Reven ngồi cạnh dòng suối,suy nghĩ về chuyện của cha mẹ mình.Mình là một kẻ nửa thần nửa quỷ à?Mình là cháu ngoại của thần Arex ư?Không tưởng.Mình không muốn chấp nhận nó.Mình muốn cắt đứt quan hệ với thế giới thần linh...Mình không muốn có dòng máu thần linh chảy trong huyết quản...Không muốn...Nước mắt nàng chảy xuống,hòa quyện cùng dòng suối mát trong.Bất chợt,nàng nghĩ:Phải tiêu diệt thế giới thần linh.Đến lúc rồi...Con quỷ phải thức dậy...Nước mắt thiên thần đã rơi xuống...Thiên thần muốn từ bỏ nguồn gốc thần linh...Đến lúc rồi...Những áng mây trôi lững lờ bỗng nhiên bị màn đêm nuốt chửng.Bầu trời khoác lên tấm áo đen u ám.Cô gái xinh đẹp ngồi cạnh dòng suối,chỉ một phút trước còn mặc bộ áo choàng trắng muốt thanh khiết,nay đã trở thành bộ giáp trận đen tuyền.Ánh mắt nàng giờ đây đầy hận thù.Sức mạnh của nàng giờ đã lên đến đỉnh điểm.Con gái của những kẻ bị ruồng bỏ đã quay lại báo thù...Một tình yêu vượt trên rào cản thân phận,đã suýt bị hủy diệt bởi những cái gọi là "nguyên tắc" hay "luật lệ".Bây giờ chính những thứ đó đã đưa thế giới thần linh vào vực thẳm...._Triệu tập linh thú.Gọi kỳ lân.Một con ngựa có cánh vào sừng,trước kia mặc bộ áo trắng thanh khiết,nay cũng khoác lên mình bộ áo đen tuyền._Chủ nhân gọi tôi có chuyện gì ạ._Hôm nay chúng ta có nhiều việc phải làm đấy.Phi nhanh lên đến cung điện các thần linh nào Hắc Kỳ Lân._Tuân lệnh.Trong lúc đó,tại cung điện của thần Gary..._Mọi chuyện ra là thế.Cha không muốn lời tiên tri thành sự thật nên đã cứu họ chứ gì._Đúng._Thế thì tại sao cha lại nói với thần Arex về chuyện của họ?_Lúc ấy,cha nghĩ trước sau gì ông ta cũng biết nên đã nói.Bỗng nhiên,mây đen vần vũ kéo đến.Thế giới thấn linh lúc nào cũng sáng rực ánh mặt trời kia mà?Có chuyện..._Có chuyện gì vậy?_Oscan,ta đã lầm.Định mệnh không thể thay đổi.Lời tiên tri đã thành sự thật..._Cha nói gì cơ?Nghĩa là..._Thiên thần đã trở thành ác quỷ.Thế giới thần linh sẽ rơi xuống vực sâu tăm tối,nhường chỗ cho đế chế bóng đêm.Hết rồi..._Làm sao có thể chứ?Cô ấy không thể là quỷ!Cung điện thần linh,nơi các vị thần ngày đêm mở tiệc...Choang!Cửa kính phía đông vỡ nát.Choang!Choang!Tất cả các cửa kính còn lại đồng loạt vỡ vụn.Các vị thần ai cũng đều lo sợ.Trông họ bây giờ cứ như ong vỡ tổ.Trong lúc hỗn loạn đó,một con kỳ lân đen,trên lưng là một cô gái xinh đẹp không thể tả,nhưng mang khí khái của tử thần phá sập cổng chính.Khuôn mặt của cô ta có nét gì đó giống với một nữ thần đã bị xem như chết rồi từ 20 năm trước.Con kỳ lân bước đi thật chậm rãi trong cảnh hỗn loạn.Một mũi tên bay tới.Crack!Mũi tên gãy làm đôi.Một vị thần tay cầm cung tên,nhìn lên Reven,hỏi bằng một giọng xấc xược:_Mi là ai mà dám vào đây?Cô gái nhìn ông ta bằng một giọng nói sắc như dao.Cô lên tiếng,một giọng nói sao trong trẻo quá,mà sao cũng lạnh lùng quá._Nghe cho kỹ nhé... - Bất giác,ông ta bị nhấc bổng khỏi mặt đất bởi bàn tay trắng hồng của cô gái._Ta là...-Cô nắm bàn tay mình lại chặt hơn,ông ta rên lên._Kẻ soán ngôi -Cổ họng ông ta bị bóp nát.Máu văng tung toé.Mọi người run sợ.Còn cô mỉm cười....(to be continued)_
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương