Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối
Chương 15
Tại quần đảo của thần Gary..._Andre à,anh phải nói cho em biết con bé ở đâu chứ?_Anh nói rồi,con bé đang đi làm việc nó cần làm.Con gái chúng ta đã trưởng thành rồi em ạ._Vâng.Cộp.Cộp.Tiếng vó ngựa.Nơi này từ trước đến giờ làm gì có ngựa!?!Một con ngựa bước đến.Trên lưng nó là một người,một người bị thương.Người con ngựa loang lổ máu._Em ra xem thử xem.Con ngựa mà tới được đây,chắc hẳn có người đưa nó đến._Vâng._Thế nào?Ai thế?_Trời!Trời ơi...Cha!_Cái gì?Ai cơ?_Cha!Là cha!Arex!Anh phì cười.Đây là trò của Reven chứ chẳng ai.Con bé này láu lỉnh thật."Một món quà cho cha,một bất ngờ cho mẹ.".Anh muốn được thấy ông ta bị thương nặng như thế này từ lâu lắm rồi.Thật là..._Cha bị thương nặng lắm.Em phải chăm sóc ông.Anh lo cho con ngựa nhé._Ừ.Con bạch mã bước từng bước chậm rãi đến chỗ anh.Nó biết anh là ai.Cái ánh mắt ấy,không khác chút nào với kẻ đã làm chủ nó bị thương...Ôi..Cái ánh mắt ấy...Cái hình dáng ấy...Đáng sợ...Ông tỉnh lại,thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ lẫm.Nơi này là đâu?_Cha.Cha tỉnh rồi à.Sao cha bị thương nặng thế?Và làm sao cha đến được đây?_Alex...Là con à?Ông bật khóc.Con bé vẫn thế.Vẫn quan tâm đến ông,vẫn hay đặt nhiều câu hỏi,vẫn ân cần như thế.Tại sao ngày xưa ông lại phản bội nó?Ông không xứng đáng được nó gọi bằng "cha"._Cha,sao cha lại khóc?Có gì không vừa lòng cha à?_Con đừng gọi ta bằng cha.Ta không xứng đáng cho con gọi ta bằng cha đâu._Không gọi bằng cha thì gọi bằng gì chứ.Cha trả lời con đi.Sao cha bị thương nặng thế?_Một bài học.Con gái con thật là giỏi.Nó thật mạnh mẽ,y như con._Hả?Cha gặp Reven rồi à?Nó đang ở đâu thế cha?_Nó đang là kẻ thống lãnh thế giới.Lời tiên tri đã thành sự thật._Ôi trời..._Đúng vậy.Nó đã làm được.-Anh lên tiếng._Andre!Vậy ra anh đã biết trước mọi chuyện à?-Ông thảng thốt kêu lên._Đúng.Nó đã muốn làm thì không ai cản được nó._Bây giờ phải làm sao đây?Không thể để thế giới trong tay bọn quỷ được._Chỉ có một người có thể đánh bại nó.Nhưng hãy chờ xem.Cái gì đến nó sẽ đến...Cung điện thần Gary..._Tại sao cha lại nhốt con trong phòng chứ?!?Mở cửa ra!Con phải đi!_Con không được đi!Chưa đến lúc đâu!_Con phải đi!Không thể để cô ấy chìm sâu hơn vào tội lỗi nữa.Không thể để cô ấy hoàn toàn trở thành quỷ.Không thể!_Chưa tới lúc!Con hãy ở trong đó đi!Anh nhớ cô quá...Nhớ cái ánh mắt u buồn ấy...Nhớ mái tóc vàng rực rỡ ấy...Nhớ cái khuôn mặt xinh đẹp ấy...Nhớ.Buồn.Còn là gì nữa chứ?Có thể giờ đây cô đã quên anh...Quên người bạn thời thơ ấu...Quên tình yêu anh dành cho cô...Có thể...Có thể thôi...Chỉ là có thể....Nước mắt ứa ra...Ứa ra...(to be continued...)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương