Bữa trưa đều là chút cơm nhà, Tống Thiêm Tài như thế nào cũng cảm thấy nụ cười của Phó Văn Duệ ngồi ở ghế trên quá chói mắt. Đáng tiếc, hắn làm chủ nhà thật đúng là không tiện đuổi người đi, đặc biệt là người này mười thì có tám, chín phần là cậu ruột của người trong lòng nhà hắn.
Nhưng nhìn Phó Văn Duệ cứ thế nghênh ngang vào nhà, lại còn có xu thế ở lâu tại Tống gia, Tống Thiêm Tài rốt cuộc không nhịn được thầm nghĩ: Còn không phải là diễn kịch sao, xem ai sợ ai? Hắn, một tay lão làng lừng lẫy trong thương trường kiếp trước chẳng lẽ lại bại bởi Phó Văn Duệ nữa chắc.
Tống Thiêm Tài lập tức triển khai hình thức chủ nhà hiếu khách, trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, gắp một miếng thịt ba chỉ thả vào trong bát Phó Văn Duệ, mở miệng nói: "Xin mời xin mời, đây là thịt kho tàu do chính tay nương của ta nấu, Phó công tử nhất định phải nếm thử đó."
Nhìn miếng thịt béo ngậy toàn mỡ là mỡ, nét tươi cười trên mặt Phó Văn Duệ thoáng cứng đờ. Cho dù mấy năm nay ở Phó gia hắn không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là chủ tử, còn có một người mẹ ruột luôn hết lòng vì hắn, ăn mặc tiêu xài cái gì không là tốt nhất? Ở bên ngoài bôn tẩu nhiều năm, Phó Văn Duệ đã sửa lại cái tính công tử không ít, nhưng loại thịt mỡ như thế này hắn thật đúng là chưa từng ăn bao giờ.
Thức ăn nhà hắn ngay cả củ cải cũng phải cắt tỉa ra đủ loại hình dáng, thịt mỡ như này chỉ có thể xuất hiện ở trên bàn ăn của hạ nhân tầng chót nhất. Phó Văn Duệ đầu tiên là có chút bực, cảm thấy Tống Thiêm Tài cố ý làm khó hắn, nhưng nghĩ lại, Tống gia cũng chẳng phải gia đình giàu có gì cả.
Lúc trước ở Vĩnh Nhạc trấn, nhà bọn họ cùng lắm chỉ là một phú nông, có thể ăn cơm no đã không tồi, muốn ăn ngon ăn tinh chỉ e là không dễ. Cháu ngoại nhà hắn ngày thường hẳn cũng ăn như vậy. Vốn nên là một công tử sống trong nhung lụa ăn sơn trân hải vị, cố tình bởi vì lỗi lầm của bọn họ mà phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Là kẻ làm cữu cữu này thất trách rồi. Nếu cháu ngoại của hắn có thể ăn thứ này nhiều năm như vậy, kẻ làm cữu cữu như hắn lại có tư cách gì để ghét bỏ.
Nghĩ vậy, hắn bèn gắp miếng thịt kho tàu lên cắn một miếng, trong miệng lại không hề ngấy ngậy như trong tưởng tượng, ngược lại rất mềm mại, vào miệng là tan, hương vị vô cùng tươi ngon. Ánh mắt Phó Văn Duệ nhìn về phía Trần Quế Chi lại thay đổi chút, tuy rằng Trần Quế Chi là một nông phụ, nhưng cũng xác thật là một người phụ nữ khéo tay.
Triệu Ngôn Tu nhìn nét cười giả giả của đại ca nhà mình, trong lòng hiểu đại ca y lại nảy ra ý nghĩ xấu. Chẳng qua đối mặt vị thân nhân đột nhiên từ đâu nhảy ra này, Triệu Ngôn Tu cũng cảm thấy không được tự nhiên, rất muốn tiễn người đi để còn cùng đại ca thương lượng. Đối với hành vi này của đại ca, hắn chỉ coi như không thấy, y tin tưởng đại ca làm việc có chừng mực, cho dù là chơi xấu cũng sẽ không quá mức.
Ăn cơm uống trà xong, Tống Thiêm Tài rất muốn mở miệng đuổi người. Trời đã tối đen mà Phó Văn Duệ vẫn còn chưa đi, nhìn có vẻ như là muốn ngủ lại, điều này thật sự khiến Tống Thiêm Tài cảm thấy rất phiền toái. Tống Thiêm Tài đã bưng trà mấy lần rồi mà vẫn không tiễn được người đi. Phó Văn Duệ trực tiếp coi như không nhìn thấy, lừa dối hai vợ chồng già Tống gia hỏi thăm sở thích của Triệu Ngôn Tu.
Hai lão Tống gia không quá phòng bị, kể hết toàn bộ những gì mình biết về sở thích của Triệu Ngôn Tu từ lớn đến nhỏ cho Phó Văn Duệ nghe. Tống Thiêm Tài ho khan mấy lần, Trần Quế Chi mới cảm thấy có chút không đúng, cuối cùng lôi kéo Tống Đại Sơn đi vào trong phòng bếp.
Lúc này Phó Văn Duệ mới chịu đứng dậy cáo từ, Tống Thiêm Tài vờ như không nỡ tiễn hắn rời đi.
Buổi tối, Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài đều không ngủ. Cho dù là ai bỗng nhiên có người từ đâu nhảy ra tự nhận là thân thích tới nhận thân thì cũng đều cảm thấy có chút phiền não, Triệu Ngôn Tu lại càng như thế. Hiện giờ bọn họ đã tìm tới cửa, cho dù Triệu Ngôn Tu không muốn nhận thì cũng phải xử lý cho xong mấy việc này, bằng không dựa vào quyền thế của Phó gia và Lương gia, bọn họ đừng mong sống một cuộc sống yên ổn.
Triệu Ngôn Tu mở lời trước: "Đại ca, ngươi cảm thấy lời Phó Văn Duệ nói có mấy phần thật mấy phần giả? Ta luôn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, chỉ là mãi vẫn không nghĩ ra được là gì."
Tống Thiêm Tài cũng đang có đầy mình nghi vấn, với Triệu Ngôn Tu hắn đương nhiên sẽ không giấu diếm, nói: "Chuyện hôm nay ta ở bên cạnh nghe quả thật đến giờ vẫn còn chút dư vị. Phó Văn Duệ là đệ đệ Phó Văn Chiêu, hành sự đương nhiên phải thiên vị người nhà mình. Ta luôn cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy, nếu ngươi thật sự là tiểu công tử Lương gia, vấn đề đầu tiên chính là vì sao ngươi lại xuất hiện ở Vĩnh Nhạc trấn."
Triệu Ngôn Tu lúc trước bị thất lạc ở Tuyền Châu, cách Vĩnh Nhạc trấn ra roi thúc ngựa cũng phải hơn mười ngày đường. Nếu Tưởng thị sai người bắt cóc y, vì sao bà ta phải tốn nhiều công sức đưa một đứa trẻ mới sinh cái gì cũng không biết đi xa như vậy, lại còn vứt ở trước cửa thư viện. Nếu kẻ bắt cóc đứa nhỏ có lòng tốt như vậy, vậy thì tại sao lúc trước không mang Triệu Ngôn Tu đi cùng.
Triệu Ngôn Tu gật gật đầu nói: "Cha ta từng nói lúc trước quần áo trên người ta được làm từ nguyên liệu tốt nhất, trên người lại không có tín vật gì. Cha ta vốn tưởng rằng là nhà ai lầm lỡ rồi bỏ ta trước cửa nhà ông. Nhưng hỏi thăm xung quanh một phen cũng không phát hiện người vứt đứa nhỏ, lúc này mới phát hiện ta bị người khác cố ý mang theo từ nơi xa đặt ở trước cửa nhà bọn họ. Ta từng nhìn thấy cha viết thư cho bạn bè nhờ họ giúp ta tìm kiếm thân thế. Cuối cùng tra được năm đó quần áo trên người ta là mẫu lưu hành ở Tuyền Châu, cực kì đắt giá. Vì thế, cha liền hoài nghi ta tới từ Tuyền Châu."
Điều này lại càng chứng tỏ quan hệ giữa Triệu Ngôn Tu và Lương gia. Tống Thiêm Tài nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Tu, trong lòng kỳ thật có một ý nghĩ, không biết có nên nói hay không. Rốt cuộc, nếu những người này thật sự là người thân của Triệu Ngôn Tu, vậy thì suy đoán của hắn có khả năng sẽ khiến Triệu Ngôn Tu thương tâm.
Triệu Ngôn Tu là người nào? Y có thể nói là người hiểu Tống Thiêm Tài nhất trong Tống gia. Tống Thiêm Tài chỉ mới do dự chốc lát đã bị Triệu Ngôn Tu phát hiện. Y mở miệng nói: "Đại ca, ngươi có phải nghĩ ra cái gì đúng không, nói với ta một chút đi. Giữa hai ta không cần chú ý nhiều như vậy. Bọn họ cho dù là thân nhân của ta thì ở trong lòng ta cũng còn lâu mới thắng nổi ngươi. Nếu đại ca vì bọn họ mà bắt đầu cố kỵ ta, đó là điều mà ta trăm triệu không muốn nhìn thấy."
Nghe Triệu Ngôn Tu nói vậy, Tống Thiêm Tài cũng không làm chuyện Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải người nữa, nói thẳng: "Ta nghe từ trong lời của Phó Văn Duệ, Phó Văn Chiêu thân là chủ mẫu của Lương gia, ở Lương gia chưởng gia đã mười năm. Hơn nữa nàng lại không phải loại người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, lực khống chế đối với Lương phủ hẳn so với lão thái thái Nhiếp thị ngoại trừ dựa dẫm nhi tử ra chỉ biết đay nghiến con dâu thì hẳn là mạnh hơn rất nhiều. Mà thiếp thị Tưởng thị kia tuy nói xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng nếu thân thế thật sự hiển hách thì cũng sẽ không đến nỗi phải đi làm thiếp cho một tên quan ngũ phẩm như vậy. Hai người này nếu muốn vô thanh vô tức ở Lương gia âm mưu cái gì, chẳng lẽ Phó Văn Chiêu sẽ có mắt như mù, một chút tiếng gió cũng không nghe ngóng được?"
Triệu Ngôn Tu sửng sốt, đột nhiên hiểu được cảm giác không thích hợp ở trong lòng y từ đâu mà đến. Đại ca y có lẽ không quá rõ ràng về quy củ của gia đình giàu có, nhưng y sống ở Triệu gia từ nhỏ đến lến, tuy rằng Triệu gia không tính là đại gia tộc gì cả, tuy nhiên có vài chuyện so với các gia đình quyền quý khác cũng có vài phần tương tự.
Bên trong nội trạch, cái chức chủ mẫu quan trọng tới cỡ nào Triệu Ngôn Tu cực kì hiểu rõ. Nghe Phó Văn Duệ nói Phó Văn Chiêu là một phụ nhân có thể giúp đỡ trượng phu lo liệu gia nghiệp, đối phó với mẹ chồng, một người như vậy sức khống chế đối với nội trạch khẳng định là không tầm thường. Ngay như Phó gia, cho dù Phó Quảng Nhân có thích thiếp thị kia tới đâu, ở trong hậu trạch, Ngô thị làm chính thất vẫn có thể bảo hộ được một đôi nhi nữ, ẩn ẩn còn có xu thế chống lại Phó Quảng Nhân.
Mà Phó Văn Chiêu so với Ngô thị càng thêm quyết đoán thông tuệ. Một nữ tử như vậy thật sự sẽ để một lão phụ nhân ánh mắt thiển cận chỉ biết càn quấy và một thiếp thị vừa mới vào Lương phủ chưa được mấy tháng qua mặt, một chút tin tức cũng không nghe được sao?
Trong lòng Tống Thiêm Tài có không ít suy đoán, nói tiếp: "Bình thường mỗi khi gặp chuyện gì không thể giải thích, ta sẽ không đi xem qua trình, chỉ xem kết quả xem ai được lợi nhiều nhất, từ đó bắt đầu suy luận. Dựa vào bản tính thương nhân không có lợi thì không dậy sớm, câu này cũng có thể áp dụng cho nhiều trường hợp khác. Nếu như một việc không đem lại lợi ích cho mình, trừ khi là người cực kì ngốc nghếch, chắc chắn sẽ chẳng có ai thèm làm."
"Chúng ta đầu tiên xét đến thiếp thị họ Tưởng kia. Phó Văn Chiêu sinh hai người con, cho dù Nhiếp thị không thích nàng đến mấy thì cũng không thể hưu nàng được. Tưởng thị và Phó Văn Chiêu không ưa gì nhau là khẳng định, nương theo Nhiếp thị chèn ép Phó Văn Chiêu cũng là có. Nhưng chỉ mới như vậy mà đã trắng trợn táo bạo vứt bỏ đứa trẻ thì e là chưa đến mức. Ta đoán, lúc trước Tưởng thị và Nhiếp thị nhất quyết đòi mang theo đứa trẻ lên núi hẳn là định làm gì đó." Tống Thiêm Tài chậm rãi nói ra suy đoán của mình.
Nhiếp thị và Tưởng thị bức bách Phó Văn Chiêu giao đứa nhỏ mang theo đến chùa khẳng định là muốn làm gì đó kích thích hoặc hãm hại Phó Văn Chiêu. Mà khả năng lớn nhất chính là Phó Văn Chiêu sớm đã biết được, quyết tâm diệt trừ Nhiếp thị và Tưởng thị, tương kế tựu kế, vì thế mới để con mình lên núi. Còn sau đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, Tống Thiêm Tài nghĩ khẳng định là có khuất tất. Bằng không, Triệu Ngôn Tu cũng sẽ không ở Triệu gia sinh sống nhiều năm như vậy.
Triệu Ngôn Tu lẳng lặng ngồi ở ghế trên, hai mắt nhìn lên xà nhà, nửa ngày mới trầm giọng mở miệng nói: "Tiểu công tử Lương gia tuy rằng mất tích, nhưng Phó Văn Chiêu lại nhất cử vừa đuổi cổ mẹ chồng đáng ghét về quê vừa xử lý thiếp thất chói mắt, của hồi môn thu hồi lại chỉ nhiều không ít, còn thắng được sự đồng tình của mọi người. Nếu không phải xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Phó Văn Chiêu thậm chí có thể mang theo đại nhi tử đường đường chính chính rời khỏi người chồng ruồng bỏ lời thề lại ngu hiếu bất trung kia. Mất đi một đứa con, lại có thể đổi lại được quá nhiều, thấy thế nào cũng không phải là một vụ mua bán lỗ vốn."
Tống Thiêm Tài trầm mặc. Tuy rằng hắn chưa nói gì, nhưng kỳ thật trong lòng làm sao không phải cũng nghĩ như vậy. Nhưng hắn không muốn Triệu Ngôn Tu buồn lòng, an ủi: "Nghe Phó Văn Duệ nói tỷ tỷ hắn ngày ngày ăn chay niệm phật, nghĩ đến nàng có lẽ cũng thật lòng yêu thương tiểu nhi tử. Lúc trước, nàng khả năng chỉ là muốn tạo hiện trường giả, giấu nhi tử một đoạn thời gian, không ngờ lại biến khéo thành vụng mà thật sự đánh mất nhi tử."
Phu quân ngu hiếu, mẹ chồng ác độc, thiếp thị ở bên như hổ rình mồi, tiểu nhi tử vừa sinh ra đã bị gắn cái mác mang điềm xấu, cuộc sống như vậy Phó Văn Chiêu chỉ có hai con đường, hoặc là xử lý kẻ muốn hại nàng, hoặc là bị kẻ muốn hại nàng xử lý. Thực rõ ràng, Phó Văn Chiêu chọn vế đầu. Chẳng qua nàng mưu đồ thật nhiều, đương nhiên cũng phải trả giá lớn, tiểu nhi tử của nàng cứ thế bị nàng đẩy ra ngoài.
Đèn dầu hắt ra tia sáng mỏng manh, chiếu lên trên mặt Triệu Ngôn Tu lập loè chớp tắt. Nhưng Tống Thiêm Tài vẫn tinh tường phát hiện khoé mắt Triệu Ngôn Tu dường như có ánh nước chớp động. Triệu Ngôn Tu khóc rồi, năm chữ này xuất hiện ở trong đầu Tống Thiêm Tài, so với một con dao nhọn đào tim hắn còn đau đớn hơn.
Hắn muốn tiến lên ôm lấy y, nói với y không sao hết, y vẫn còn có hắn. Nhưng Tống Thiêm Tài hiểu Triệu Ngôn Tu là nam nhân, thứ y cần chính là cảm thông và ủng hộ, chứ không phải là nấp mình phía sau hắn. Cuối cùng, Tống Thiêm Tài chỉ khô khan nói: "Ngôn Tu, chúng ta đừng ở đây đoán mò nữa, việc này nói không chừng chỉ là ông trời khéo đưa đẩy. Chờ đến ngày kia chúng ta đi gặp tỷ tỷ Phó Văn Duệ hẵng nói tiếp. Mặc kệ sự thật như thế nào, ngươi chỉ cần biết rằng bất kể ra sao đại ca ngươi đều sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi là được."
Triệu Ngôn Tu chớp chớp mắt, nuốt ngược lại nước mắt chảy ra vì kích động vừa rồi. Y không thể khiến đại ca lo lắng, mặc kệ sự thật như thế nào, cứ như lời nói lúc trước, đời này cha mẹ y sẽ chỉ là vợ chồng Triệu Tài Thanh. Còn người khác đều là duyên phận quá mỏng, không thể cưỡng cầu.
Một đêm không nói chuyện. Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Tống Thiêm Tài đã rời giường theo Trần Quế Chi đi chợ ở Bình Dao trấn mua hải sản. Nghĩ đến Triệu Ngôn Tu hôm qua bị thương tâm, Tống Thiêm Tài đau lòng, tính toán làm chút gì đó ăn ngon giúp tâm tình Triệu Ngôn Tu khá hơn. Không phải có câu mỹ thực có thể chữa lành tâm hồn bị tổn thương sao, chỉ cần Triệu Ngôn Tu có thể vui vẻ hạnh phúc, muốn Tống Thiêm Tài làm cái gì cũng được.
Bởi vì hôm nay mời khách, ngoại trừ hải sản, Tống Thiêm Tài còn mua không ít loại đồ ăn khác. Hắn và Trần Quế Chi căn bản không xách được hết, đành phải thuê một cái xe gỗ chở về nhà. Còn chưa vào nhà đã nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Tống gia. Thấy mấy cái xe này hơi quen mắt, ngẫm nghĩ một lát liền lập tức nhớ ra, lại là Phó Văn Duệ tới.
Sáng sớm Tống Thiêm Tài còn mua một ít đồ ăn ở trấn trên định làm bữa sáng, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm lan toả trong không khí. Mà trên bàn ăn của Tống gia bày đầy thức ăn. Bánh hoa hồng đường, bánh lục càn bạch ngọc, đậu tây cuộn phỉ thuý, bánh phù dung ba màu. Chỉ riêng điểm tâm, Tống Thiêm Tài đếm đếm sơ sơ đã có tới mười đĩa.
Trừ điểm tâm ra, các loại đồ ăn khác như tổ yến, vây cá và rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trân quý đã bày đầy hơn phân nửa cái bàn. Cái bàn bát tiên của Tống gia cho dù hạ nhân Phó gia đã xếp chồng thức ăn lên nhau nhưng vẫn còn mấy cái hộp xếp ở một bên chưa mở, thật sự là trên bàn không còn chỗ nào để bày.
Tống Đại Sơn xoa xoa tay ngồi ở bên cạnh, trên mặt mang theo chút mờ mịt cùng bất an. Vừa thấy Tống Thiêm Tài trở lại, ông lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Tống Thiêm Tài nói: "Thiêm Tài, cuối cùng con cũng về. Công tử Phó gia tới nhà ta làm khách, ta vốn định gọi Ngôn Tu ra tiếp đãi, nhưng Phó công tử không cho ta đi gọi Ngôn Tu, nói là để nó ngủ thêm chút nữa. Con xem, Phó công tử mang theo nhiều thức ăn như vậy, ta, ta cũng không biết nên làm thế nào."
Lúc Phó Văn Duệ tới chào hỏi Tống Đại Sơn, Hoàng Đại đã chỉ huy con trai cùng các hạ nhân khác bê từng hộp từng hộp đồ ăn vào trong nhà, mở ra đặt ở trên bàn. Tống Đại Sơn còn chưa kịp ngăn cản câu nào, nhìn cái bàn chất cao thành núi, lại nhìn Phó Văn Duệ đang nở nụ cười thật hiền lành với mình, Tống Đại Sơn ngược lại không biết nên làm cái gì cho phải.
Tống Thiêm Tài rất muốn trợn trắng mắt. Phó Văn Duệ nhìn khôn khéo nhưng không ngờ lại làm ra những chuyện khiến người khác mở rộng tầm mắt đến vậy. Hắn không biết hắn càng cố sáp lại gần như thế sẽ càng khiến Triệu Ngôn Tu kháng cự hay sao. Mang theo nhiều đồ ăn tới nhà hắn tới mức này, ai biết sẽ nói là hắn quan tâm Triệu Ngôn Tu, ai không biết có khi còn nói là hắn ghét bỏ Tống gia đối đãi Triệu Ngôn Tu không tốt, cố ý khoe khoang nữa kìa.
Phó Văn Duệ hôm nay không còn vẻ âm dương quái khí với Tống Thiêm Tài như ngày hôm qua, cười nói với Tống Thiêm Tài: "Tống tú tài về rồi sao, vừa lúc hôm nay đầu bếp ở nhà ta làm chút thức ăn, cảm thấy hương vị không tệ nên mang một ít tới cho các ngươi nếm thử, hy vọng Tống tú tài chớ nên từ chối."
Lời nói đều là cho hắn, Tống Thiêm Tài đương nhiên không tiện nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy dựa vào hiểu biết của mình đối người trong lòng, hành động này của Phó Văn Duệ khẳng định là không chiếm được niềm vui của y. Âm thầm thắp cho Phó Văn Duệ một cây nến, tâm tình Tống Thiêm Tài thần kỳ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 108: Suy đoán
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương