Dọc theo đường đi, Phó Văn Duệ liên tục kể chuyện của Lương gia với Triệu Ngôn Tu, giới thiệu sơ qua vài nét về Tiết thị và Lương Hữu Vinh cho y. Triệu Ngôn Tu nghe như có như không. Y đến gặp Phó Văn Chiêu một mặt là vì không muốn Phó Văn Duệ tới Tống gia quấy rầy, còn mặt khác, y cũng muốn chứng thực suy đoán trong lòng. Chuyện năm đó rốt cuộc là như thế nào, nếu đã tìm được, vậy thì y nhất định phải hỏi cho ra ngô ra khoai.
Nếu sự thật giống như suy đoán của y và đại ca, y chắc chắn sẽ không thương hại cha mẹ một chút mảy may. Năm đó coi như đã trả lại ân sinh thành, hiện tại đương nhiên sẽ không còn liên quan. Kể cả khi đoán sai, y cũng sẽ không nhận lại mẫu thân. Nhận mẫu thân tương đương với nhận toàn bộ Phó gia và một nửa Lương gia, như vậy y sẽ dần dần không thể làm chủ bản thân, sơ ý một cái là sẽ bị mấy người gọi là thân nhân đó áp đặt tương lai trên danh nghĩa vì muốn tốt cho y.
Y có thể thường xuyên đi thăm Phó Văn Chiêu, nhưng mặt khác thì không làm được. Lương gia phú quý, không cần tiền tài của y, nếu không y cũng có thể xuất tiền cung cấp nuôi dưỡng. Cho nên khi Phó Văn Duệ giới thiệu người Lương gia, Triệu Ngôn Tu căn bản không quá để bụng. Vốn không phải trở về cùng bọn họ ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, bọn họ như thế nào chẳng can hệ gì đến Triệu Ngôn Tu. Nếu như nhân phẩm tốt, vậy thì coi như bằng hữu qua lại một phen cũng chẳng sao. Nhưng nếu không tốt, cùng lắm thì cả đời không qua lại với nhau, về sau nước sông phạm nước giếng thôi. Mặc kệ là hiện tại hay là sau này, y đều không có tính toán chung sống với bọn họ trên danh nghĩa người thân.
Xe ngựa rất nhanh đã dừng lại trước cửa một tòa phủ đệ, người hầu sớm đã chờ ở bên ngoài từ trước. Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài vừa xuống xe, người Lương gia lập tức mở cửa chính đón người vào. Tâm tình Phó Văn Duệ không tồi, đích thân dẫn đường cho bọn hắn. Tống Thiêm Tài là nam tử, không tiện xông thẳng vào nơi ở của Phó Văn Chiêu, cho nên hắn đành phải ở cùng Phó Văn Duệ.
Triệu Ngôn Tu một mình đi gặp Phó Văn Chiêu, đây cũng là chuyện y và Tống Thiêm Tài đã thương lượng cẩn thận. Nếu gặp mặt, có một số việc trước mặt người ngoài e là không tiện mở miệng. Triệu Ngôn Tu tới chỗ này vì cần một lời giải thích, Tống Thiêm Tài phụ trách nói chuyện với Phó Văn Duệ, Triệu Ngôn Tu tự mình đi hỏi Phó Văn Chiêu.
Phó Văn Chiêu đang ở phòng khách, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài rất nhiều lần, mong ngóng nhanh nhanh được nhìn thấy Triệu Ngôn Tu. Chờ khi nghe thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, trên mặt bà lộ ra vẻ chờ mong, bắt lấy tay Từ thị nắm thật chặt. Cho dù Phó Văn Duệ có khẳng định chắc chắn đến đâu, chưa tận mắt thấy người thật, trái tim Phó Văn Chiêu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Triệu Ngôn Tu vừa tiến vào tầm mắt Phó Văn Chiêu, Phó Văn Chiêu đã lập tức ngơ ngẩn. Ngay lúc này trực giác của bà đã nói cho bà biết chàng trai này chính là đứa con mà bà đã thất lạc nhiều năm, chắc chắn không hề sai. Phó Văn Chiêu đã không biết bao nhiêu lần hoạ lại bộ dạng của tiểu nhi tử ở trong đầu, cho nên ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Triệu Ngôn Tu bà đã biết không thể sai được. Đây là con trai của bà, bà chắc chắn.
Từ thị nhìn diện mạo của Triệu Ngôn Tu cũng hơi giật mình. Tuy rằng cháu ngoại giống cậu, kỳ thật tướng mạo của Phó Văn Duệ và Phó Văn Chiêu giống nhau đến sáu bảy phần. Mặt mũi của Triệu Ngôn Tu lại giống hệt như tiểu thư nhà bà khi còn trẻ tuổi, chỉ cần là người nhìn thấy tiểu thư nhà bà năm đó thì chắc chắn đều sẽ nói rằng đây là hai mẹ con ruột.
Từ thị thấy Phó Văn Chiêu ngây dại, vội giật giật tay Phó Văn Chiêu. Phó Văn Chiêu phục hồi tinh thần, Từ thị lúc này mới bưng trà và điểm tâm lên. Triệu Ngôn Tu cũng nhìn thấy Phó Văn Chiêu, sắc mặt tái nhợt, tóc mai hoa râm, gầy nhom yếu ớt, nhìn như cây liễu lung lay sắp đổ.
Y ngẫm nghĩ, chắp tay chào hỏi: "Lương phu nhân, tại hạ Triệu Ngôn Tu, ngày gần đây đương gia của Phó gia Phó Văn Duệ công tử tới cửa tìm tại hạ nhận thân. Tại hạ hôm nay tùy tiện quấy rầy, mong rằng Lương phu nhân chớ trách."
Lễ tiết đủ rồi, thái độ cũng chọn không ra lỗi sai, ngữ khí lại càng khách sáo, nhưng trong lòng Phó Văn Chiêu cảm thấy mọi thứ như sụp đổ. Con trai của bà như vậy là không định nhận bà sao. Nhưng được gặp mặt con trai, nỗi kích động trong lòng Phó Văn Chiêu đã lấn áp cái ảm đạm trong nháy mắt kia.
Bà gật đầu nói: "Không quấy rầy, không quấy rầy, ta, ta mấy năm nay không có lúc nào là không chờ mong có thể gặp lại tiểu nhi tử Tử Trọng dù chỉ một lần. Hôm nay nhìn thấy con đã lớn khôn thành người, khỏe mạnh, trong lòng ta cũng an tâm, cho dù là chết cũng nhắm mắt." Nói xong lại nghẹn ngào rơi lệ.
Triệu Ngôn Tu không tiếp lời, không, phải nói là y không biết nên tiếp lời như thế nào.
Từ thị dọn trà bánh lên, trong phòng chỉ còn ba người. Phó Văn Chiêu thấy Triệu Ngôn Tu im lặng không nói gì, vội lấy khăn lau nước mắt, lộ ra vẻ vui mừng tươi cười nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, ta cũng không biết con thích ăn cái gì, mấy thứ này đều là ta làm cho con, có bánh đậu Hà Lan, có bánh đậu ve cuộn, còn có bánh tứ hỉ ngọc, con nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Triệu Ngôn Tu nghe Phó Văn Chiêu nói xong, nhìn điểm tâm bày đầy trên bàn sắc hương vị đều có đủ, bỗng nhiên có chút không biết nên mở miệng như thế nào. Y nâng tay uống một ngụm trà, cúi đầu không nhìn vào ánh mắt đầy vui sướng và hào hứng của Phó Văn Chiêu, siết chặt tay áo, hạ quyết tâm.
"Lương phu nhân, Phó công tử tới nhà kể lại chuyện năm đó cho tại hạ. Năm đó nếu phu nhân thất lạc con ở Tuyền Châu, vậy thì vì sao lại xuất hiện ở Vĩnh Nhạc trấn cách Tuyền Châu khá xa như vậy? Theo lời Phó công tử, năm đó bắt nguồn từ tranh chấp thê thiếp trong Lương phủ, một thiếp thị phái người bắt cóc con trai của phu nhân. Nếu thiếp thị này có thù oán với phu nhân, đối với đứa con của phu nhân chỉ e cũng không có hảo tâm. Mà tại hạ lại là bị người ta cố ý đặt ở trước của nhà cha nương, cha nương của ta là người hiền lành nổi danh ở Vĩnh Nhạc trấn, nhiều năm không có con nối dõi, lại còn có thiện danh. Điều này xem chừng không ăn khớp với tình huống của phu nhân. Phu nhân, e là các ngươi tìm lầm người rồi." Triệu Ngôn Tu thong thả ung dung nói ra nghi vấn của mình.
Phó Văn Chiêu sửng sốt, ánh mắt hiện lên một chút hoảng hốt lướt qua trong giây lát, móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay. Bà nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Ngôn Tu, tổng cảm thấy tiểu nhi tử của mình hẳn đã biết hết, bí mật sâu kín nhất trong lòng bà ở trước mặt y đã không còn nơi nào che giấu.
Từ thị cả kinh, giương mắt nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Tu, giờ mới hoàn toàn tin lời Phó Văn Duệ. Vị nam tử trước mặt này xác định là Lương gia tiểu công tử, hơn nữa còn là một người trong mắt không dung nổi một hạt cát. Y chỉ e cũng giống như tiểu thư nhà bà, không chấp nhận được chuyện bị người vứt bỏ, càng không chấp nhận được bị lừa gạt.
Trong phòng không có tiếng động. Triệu Ngôn Tu cũng không kỳ quái, y chỉ là nói ra suy nghĩ của chính mình mà thôi. Kỳ thật y cũng không cần Phó Văn Chiêu trả lời. Đương nhiên biết rõ đầu đuôi ngọn ngành vẫn rất tốt, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Phó Văn Chiêu, trong lòng y cũng đã có phán đoán.
Triệu Ngôn Tu đứng dậy, chắp tay nói: "Lương phu nhân, làm phiền, e là Phó gia đã tìm sai người rồi, tại hạ bèn xin cáo từ trước." Sau đó nhấc chân lập tức chuẩn bị rời đi. Hôm nay y đã nói ra lời cần nói, mặc kệ y có phải đứa trẻ của Lương gia, có phải con trai của Phó Văn Chiêu hay không, y đều không muốn trở về, càng không muốn đối mặt với một Phó Văn Chiêu chỉ toàn dối trá như vâyh. Với sự thông minh của Phó gia, hẳn là bọn họ cũng sẽ không tiếp tục tới quấy rầy y. Bằng không ngoại trừ chọc y phiền chán ra thì tuyệt đối không còn tác dụng nào khác.
Phó Văn Chiêu lúc này lại là ngẩng đầu lên hô: "Khoan đã, Ngôn Tu, hãy khoan đã. Nếu trong lòng con đã hiểu rõ, hôm nay, ta đành nói ra chân tướng với con. Chuyện năm đó con có quyền được biết. Ta không mong con tha thứ, nhưng xin con về sau còn có thể tiếp tục tới gặp mặt người làm nương này, nói cho ta con vẫn sống tốt là được rồi."
Triệu Ngôn Tu không nói gì, lại một lần nữa ngồi xuống.
Từ thị lén đánh mắt ra hiệu với Phó Văn Chiêu mấy lần. Tiểu thư nhà bà đang làm cái gì vây? Việc này nếu nói cho Triệu Ngôn Tu, mẹ con bọn họ còn có thể có cơ hội hòa hảo sao? Bọn họ trước tiên cứ nhận Triệu Ngôn Tu trở về đã, sau đó lại nghĩ cách cho qua chuyện này, dùng cách mưa dầm thấm lâu chạm đến trái tim Triệu Ngôn Tu, một ngày nào đó y hẳn sẽ nhận lại tiểu thư nhà bà.
Phó Văn Chiêu lại nói với Từ thị: "Không sao, những việc này giấu ở lòng ta nhiều năm như vậy, mỗi lúc đêm khuya nhớ lại, ta đều áy náy khó vượt qua. Năm đó, ta làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, có thể đem chính cốt nhục của mình ra để đánh cuộc. Rõ ràng ta còn có rất nhiều cách khác, nhưng cuối cùng ta lại lựa chọn cách có lợi nhất với mình, để rồi đánh mất đứa con dứt ruột đẻ ra. Là ta quá tham lam, xứng đáng thừa nhận nỗi đau cốt nhục chia lìa. Hôm nay, ta sẽ nói hết cho y, ta đã gây ra cái gì, y có quyền biết."
Từ thị thở dài một hơi, cũng không tiếp tục ngăn cản, chỉ là bà cảm thấy hai mẹ con nhà này một người so với một người càng quật cường hơn.
Phó Văn Chiêu nhìn Triệu Ngôn Tu nói: "Chuyện cữu cữu kể cho con chỉ là một phần trong câu chuyện năm đó, có rất nhiều chuyện cữu cữu của con không cách nào mở miệng nói, để ta nói cho con."
"Ân oán giữa ta và Nhiếp thị kỳ thật phải nói từ Lương lão gia tử, cũng chính là cha chồng của ta. Người ngoài chỉ nói cha chồng và mẫu thân của ta là biểu huynh muội, lại không nghĩ rằng năm đó hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, còn từng nghị thân với nhau. Đáng tiếc, ông ngoại của ta chỉ là một người nhà quê, Lương lão gia tử lại là cử nhân trẻ tuổi, có khả năng trúng tiến sĩ trước 30 tuổi. Thiếu niên tiền đồ rực rỡ như vậy, một cô gái nhà quê làm sao có thể xứng đôi? Vì thế, Lương gia rốt cuộc không nhắc đến cái gọi là nghị thân bằng miệng kia nữa, Lương lão gia tử liền cưới Nhiếp thị, một đích thứ nữ nhà quan lục phẩm. Mà mẫu thân ta bởi vì tuổi hơi lớn, trì hoãn hoa kỳ, gả cho cha ta." Phó Văn Chiêu kể lại chuyện năm đó.
Triệu Ngôn Tu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phó Văn Chiêu, trong lòng hiện lên nghi hoặc. Chỉ như vậy mà Nhiếp thị đã liều mạng dày vò Phó Văn Chiêu, cái này quả đúng là không thể tưởng tượng được. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện cũ thuở chưa thành niên, Nhiếp thị đã có thể ghi hận thành như vậy?
Phó Văn Chiêu có lẽ cũng hiểu vì sao Triệu Ngôn Tu lại nghi ngờ, cười khổ một tiếng nói: "Lúc trước ta cũng không hiểu, sau đó mới biết được Nhiếp thị tuy rằng là con gái của quan lục phẩm, nhưng ông nội của bà ta rất cổ hủ, chỉ coi trọng con trai kế thừa gia nghiệp, còn con gái thì chỉ dạy mấy chữ, quanh năm suốt tháng chủ yếu làm nữ hồng. Chờ sau khi Nhiếp thị gả đến, của hồi môn rất ít không nói, quản gia cũng chẳng ra gì, nhà mẹ đẻ còn buông tay mặc kệ, người Lương gia lúc này mới phát hiện bọn họ chỉ xem gia cảnh, cuối cùng lại cưới phải nữ tử như thế này trở về. Lúc đó bọn họ mới bắt đầu hối hận, nhớ đến chỗ tốt của nương ta. Nương ta gả cho cha ta của hồi môn rất nhiều, cho dù cha ta không thích đến đâu, bà vẫn có thể ngồi ổn vị trí nữ chủ nhân hậu viện, thủ đoạn quản gia đương nhiên khỏi cần phải nói. Hơn nữa nương ta niên thiếu nổi danh tài mạo song toàn, cảm tình của Lương lão gia tử với bà lại càng tốt hơn."
"Năm đó Lương lão gia tử cũng không muốn hối hôn, nhưng đứng trước tiền đồ và hiếu đạo, hắn đã lui bước. Nếu như Nhiếp thị ưu tú như nương của ta thì thôi, trong lòng Lương lão gia tử sẽ tự cảm thấy cân bằng. Nhưng kết quả lại thành ra như vậy, trong lòng Lương lão gia tử càng thêm bất bình. Sau khi Nhiếp thị sinh hạ trưởng tử làm mấy chuyện ngu xuẩn, hai lão Lương gia làm chủ cưới nhị phòng cho Lương lão gia tử. Nữ tử này diện mạo có vài phần tương tự với nương ta, lại có tâm cơ, rất nhanh đã sinh một đứa con trai. Nếu không phải Lương lão gia tử làm quan không thể sủng thiếp diệt thê, chỉ e Nhiếp thị sớm đã bị hưu về nhà. Nhưng cho dù là vậy, nội trạch Lương gia vẫn bị thiếp thị này chiếm thượng phong. Nhiếp thị che chở trưởng tử lớn lên, đối với thiếp thị này hận thấu tâm can. Bà ta nghe lão người hầu nói Lương lão gia tử trước kia từng nghị thân với nương của ta, vì thế lại giận chó đánh mèo sang bà ấy, cho rằng là nương của ta hại nên bà ta mới rơi xuống tình cảnh này." Vẻ mặt Phó Văn Chiêu đầy nan kham.
Ở trước mặt con trai ruột kể chuyện gièm pha của mẫu thân mình, Phó Văn Chiêu sao có thể không cảm thấy nan kham. Nhưng Ngô thị và bà rõ ràng không hề sai, vì sao phải gánh chịu những điều này cơ chứ. Vì sao phải trốn trốn tránh tránh, cứ như chút tâm tư này của Lương lão gia tử lại biến thành lỗi của nương bà. Là nương của bà hối hôn sao? Là nương của bà sau khi kết hôn đã cùng Lương lão gia tử câu kết làm bậy sao? Cái gì cũng không. Rõ ràng nương của bà là người vô tội nhất, vậy mà lại bị oán trách, cuối cùng còn liên luỵ tới bà.
Phó Văn Chiêu ổn định tâm tình, mở miệng nói: "Thiếp thị kia cũng là người đoản mệnh, con trai nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết non, nàng cũng đi theo. Toàn bộ hận thù của Nhiếp thị cứ như vậy đều dồn hết lên trên người nương ta. Sau khi ta gả đến Lương gia, mối hận này đã chuyển dời lên trên người ta. Ta lúc đầu không biết chuyện, nhưng thấy Nhiếp thị nơi chốn gây khó dễ với ta, từ đấy mới thăm dò ra được. Khi đó Lương lão gia tử còn tại thế, để cho ta và Lương Bồi Đống ra ở riêng. Lúc này ta dần dần phát hiện Lương Bồi Đống đối xử với ta có chút ngăn cách, e là trong lòng cũng bị Nhiếp thị ảnh hưởng. Ta nếu đã gả cho hắn thì dù sao cũng phải sống sao cho êm ấm hoà thuận. Ta nghĩ thế nào là ân ái, có ân mới có ái, chỉ cần ta thực lòng đối đãi hắn, một ngày nào đó hắn cũng sẽ thực lòng với ta. Vì thế, ta vì hắn trong ngoài chuẩn bị, lo liệu việc nhà, đối với cha mẹ chồng cũng cung kính hiếu thuận. Chờ khi đại ca ngươi ba tuổi, thấy Lương Bồi Đống đãi ta càng thêm săn sóc, trong lòng ta cảm động, cho rằng chân tình đã đổi được chân tình."
"Nhưng, sau khi Lương lão gia tử tạ thế, chúng ta về quê giữ đạo hiếu, ta mới biết mình đã sai rồi. Mỗi lần Nhiếp thị vô cớ gây rối, Lương Bồi Đống đều đứng về phía Nhiếp thị. Trước kia hắn còn sẽ an ủi ta vài câu, sau cùng lại cảm thấy ta làm việc không chu toàn, lần nào cũng khiến Nhiếp thị không hài lòng, là ta không có bản lĩnh. Mà hắn rõ ràng biết nương của hắn có khúc mắc với ta, nhưng hắn vẫn tiếp tục đối xử với ta như vậy. Ta lúc này mới hiểu được trong lòng hắn vẫn bận tâm đến nương của ta, đồng thời cũng có khúc mắc với ta. Ta cứ lùi rồi lại lùi, để cho bọn họ nhìn thấy thành ý của ta. Đáng tiếc, Nhiếp thị hùng hổ doạ người, ta không muốn chờ chết, chỉ còn cách ra tay phản kích." Phó Văn Chiêu nói đến đây, tâm tình ngược lại trở nên bình tĩnh.
Triệu Ngôn Tu lúc này nhìn Phó Văn Chiêu nói: "Phu nhân nói nhiều như vậy, cũng chỉ có mấy thứ này sao?"
Phó Văn Chiêu lắc đầu nói: "Không, ta là đang hối hận. Năm đó, ta rõ ràng có rất nhiều cơ hội vứt bỏ người chồng không đáng giá để ta thiệt tình đối đãi này, nhưng ta không hề. Ta còn mang ý đồ vãn hồi, bởi vì ta mụ mị, cuối cùng còn kéo cả chính cốt nhục của mình vào để tính kế. Ta hận chính mình còn hơn hận bất cứ kẻ nào."
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 110: Gặp mặt
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương