Tống Tiểu Bảo đi học ký
Năm Tống Tiểu Bảo năm tuổi, Tống Thiêm Tài tuy rằng lúc nào cũng thân mật quấn quít bên Triệu Ngôn Tu, nhưng đối với vấn đề giáo dục con cái hắn vẫn luôn đau đáu trong lòng. Vì thế vừa mới ăn tết xong, Tống Thiêm Tài đã bắt đầu suy tính đến việc cho Tống Tiểu Bảo đi học. Giống như bao người làm cha mẹ, Tống Thiêm Tài hỏi thăm một lượt tất tần tật các trường tư thục từ lớn đến bé ở Tuyền Châu, còn hỏi thăm rõ ràng vị tiên sinh nào danh tiếng tốt lại có lòng hiếu học.
Tống Tiểu Bảo ở nhà đã nhận biết được không ít chữ, mỗi ngày còn phải luyện võ, cũng bận rộn thật sự. Đối với chuyện đi học, Tống Tiểu Bảo tỏ vẻ nó một chút cũng không có hứng thú. Tống Thiêm Tài bên này mải mê chọn thư viện cho con trai, Phó Văn Duệ bên kia liền tới nói trong tay hắn có một danh ngạch ở Minh Chính thư viện, chờ Tống Tiểu Bảo lớn hơn chút là có thể cho Tống Tiểu Bảo dùng.
Hắn là hoàng thương, có phẩm có cấp, học hành cũng có biên chế danh ngạch. Vốn dĩ thứ này là dành cho con hắn. Nhưng năm đó con trai hắn đến tuổi đi học, gia chủ vẫn là cha hắn Phó Quảng Nhân. Chẳng qua trong mắt của người cha vô lương Phó Quảng Nhân lại chỉ có mẹ con đôi tiện nhân kia, chuyện tốt như vậy làm sao có thể nghĩ đến con của hắn được. Cũng may con của hắn thông minh, Phó Văn Duệ tự thân dựa vào quan hệ cho con hắn thi vào đó.
Chờ sau khi lên làm hoàng thương, Phó Văn Duệ tất nhiên cũng nhận được một danh ngạch vào thư viện. Lương gia bên kia không cần hắn nhọc lòng, Phó gia bên này trừ con của hắn ra thì cũng chẳng có ai đáng để hắn quan tâm, cho nên xem ở mặt mũi Triệu Ngôn Tu, hắn mới tặng danh ngạch này cho Tống Tiểu Bảo. Rốt cuộc Triệu Ngôn Tu không có con ruột, Tống Tiểu Bảo cũng chẳng khác nào con trai của Triệu Ngôn Tu. Tống Tiểu Bảo tốt, Triệu Ngôn Tu mới có thể càng tốt.
Tống Thiêm Tài thấy Phó Văn Duệ tặng món quà quý giá như vậy, trong lòng có chút ngượng ngùng. Người xưa có câu của cho là của nợ, về sau vì chuyện này hắn tất sẽ phải chừa cho Phó Văn Duệ chút mặt mũi. Nhưng vì bạn nhỏ Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài tỏ vẻ hắn vẫn có thể mặt dày đón nhận.
Minh Chính thư viện nhận học sinh nhỏ nhất là từ tám tuổi, Tống Tiểu Bảo còn chưa đến tuổi đó, Tống Thiêm Tài dứt khoát mời một phu tử tới Tống gia dạy riêng cho Tống Tiểu Bảo. Đương nhiên, Tống Tiểu Bảo mỗi ngày luyện võ là ắt không thể thiếu, do chính Triệu Ngôn Tu đảm nhiệm.
Rốt cuộc chờ đến khi Tống Tiểu Bảo lên tám tuổi, Tống Thiêm Tài đưa nó vào thư viện. Lúc này hắn mới phát hiện Tuyền Châu tuy rằng có Minh Chính thư viện, nhưng muốn tốt cho con hơn thì mục tiêu chung nhất vẫn là thư viện ở kinh thành. Cái này cũng giống như trường làng với trường huyện ở hiện đại. Chẳng qua thư viện này dù sao cũng là một trong ba thư viện lớn nhất cả nước, cho dù chỉ là phân hiệu thì cũng đã khiến Tống Thiêm Tài rất vừa lòng.
Tống Thiêm Tài vừa lòng, Tống Tiểu Bảo lại không yên phận. Nó không muốn một mình ở trong thư viện cô đơn lẻ loi. Vì thế, nó đầu tiên là đáng thương vô cùng nhìn về phía hai lão Tống gia bán manh giả đáng thương, đáng tiếc hai lão Tống gia bình thường chỉ có bị Tống Thiêm Tài thuyết phục chứ rất hiếm khi có thể lay chuyển Tống Thiêm Tài. Tống Tiểu Bảo mắt thấy chiêu này không thông, vội vàng đi lấy lòng sư phụ Triệu Ngôn Tu.
Quả nhiên, sư phụ xuất mã một đòn chết bảy, Tống Tiểu Bảo thu được kết quả mỗi ngày về nhà không cần ở lại thư viện. Chẳng qua vì thế mà nó lại phải khổ luyện ba tháng công phu. Thân thể nhỏ bé của nó cũng nhờ luyện công mà mạnh hơn nhiều so với người bình thường. Đừng nhìn nó tuổi còn nhỏ, cho dù là cha nó Tống Thiêm Tài cũng không nhất định có thể đấu thắng được nó về mặt vũ lực.
Vì thế, Tống Thiêm Tài liền thường xuyên ngầm tự phụ mình giáo dục có cách, đương nhiên cũng không quên công lao của người sư phụ Triệu Ngôn Tu này.
Hôm nay, Tống Tiểu Bảo lén lút trở về nhà, nhón mũi chân co đầu rụt cổ nhìn quanh một vòng, phát hiện Tống Thiêm Tài không có ở đây, nó mới lặng lẽ thờ phào một hơi. Lục lọi cặp sách, bên trong có bài kiểm tra nhỏ đợt này, phu tử đánh cho nó một nét móc đỏ rực, thật là sầu chết Tống Tiểu Bảo.
Nó chỉ là vẽ một con rùa đen nhỏ dán lên lưng bạn cùng lớp đang trộm ngủ gật phía trước, nhưng không ngờ ngay sau đó, người bạn kia lại bị phu tử gọi lên trả lời câu hỏi. Kết quả tất cả mọi người trong lớp đều nhìn thấy con rùa đen sau lưng bạn học, cười vang, dẫn tới phu tử phạt nó và bạn học kia mỗi đứa hai thước. Vốn dĩ Tống Tiểu Bảo cho rằng như vậy là xong rồi, không ngờ hôm nay làm bài kiểm tra, phu tử vẫn còn nhớ kỹ, cho nó một nét móc đỏ rực, còn vẽ rùa đen cho nó.
Tống Tiểu Bảo đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cha sau khi biết được chuyện này. Haiz, thế giới của người lớn thật sự rất khó hiểu. Tống Tiểu Bảo làm bộ làm tịch thở dài, cầm bài thi rối rắm nửa ngày xem nên giấu dưới gầm giường hay là trong ngăn tủ. Cuối cùng chợt nảy ra một ý, nó chạy vào trong phòng hai lão Tống gia. Hai lão Tống gia không biết chữ, tuyệt đối sẽ không nhìn ra đây là cái gì.
Giải quyết xong loại vấn đề khó nhằn như bài thi, Tống Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ đi chơi. Nhưng ngay hôm sau nó đã bị Tống Thiêm Tài phát hiện. Tuy rằng hai lão Tống gia không biết chữ, nhưng Trần Quế Chi lại cần mẫn lắm. Bà thấy trong phòng có nhiều bài thi, dù nhìn không hiểu bên trên viết cái gì, nhưng không đại biểu bà sẽ không hỏi Tống Thiêm Tài. Vì thế, bạn nhỏ Tống Tiểu Bảo đã bị cha của bạn tẩn cho một trận.
Tống Thiêm Tài tỏ vẻ hắn vốn là một người cha hiền từ, nhưng đối với đứa con nghịch ngợm này hắn thật sự đã nhịn quá vất vả, mỗi ngày thầm bấm bụng tự nhủ giống như Đường Tăng: "Ta là một người cha hiền từ", nhưng vẫn không thể ngăn nổi cảm giác ngứa ngáy muốn dạy dỗ Tống Tiểu Bảo. Cho nên, Tống Thiêm Tài cuối cùng vẫn quyết định nhập gia tùy tục, dựa theo phong tục nơi này từ đòn roi ra hiếu tử, tẩn Tống Tiểu Bảo một trận ra trò.
Tống Tiểu Bảo mỗi khi bị Tống Thiêm Tài đành đều lập tức tìm sư phụ Triệu Ngôn Tu của nó cầu an ủi, chiếm hết toàn bộ thời gian rảnh rỗi của Triệu Ngôn Tu. Hai phụ tử nhà này vì tranh sủng mà có thể ở trước mặt Triệu Ngôn Tu không ngừng bôi đen lẫn nhau, khiến Triệu Ngôn Tu thường xuyên cảm thấy chỉ số thông minh của đại ca nhà mình hẳn là phát triển theo chiều đi xuống.
Cứ thế chỉ trong chớp mắt, Tống Tiểu Bảo cũng đã mười lăm tuổi. Nó vừa mới trúng tú tài, khoe khoang tỏ vẻ mình muốn tới kinh thành phát huy sự thông minh tài trí và hùng tâm vạn trượng của nó. Tống Thiêm Tài lại cực lực không tán thành, liệt kê cho Tống Tiểu Bảo một hàng dài các loại tác hại khi tới kinh thành. Cho dù Tống gia mấy năm nay có chút của cải, Tống Thiêm Tài ngầm cũng bắt đầu mở xưởng làm ăn buôn bán, Triệu Ngôn Tu cũng đi võ cử, hiện giờ đã là võ quan lục phẩm, nhưng nếu đi kinh thành thì vẫn còn chưa đủ chín muồi.
Tống Tiểu Bảo vốn dĩ cũng chỉ là vểnh cái đuôi nhỏ lên khoe khoang thôi, không phải thật sự muốn đi kinh thành. Nhưng nghe cha nó nói như vậy, Tống Tiểu Bảo đang ở thời thiếu niên phản nghịch lập tức sửa từ không muốn đi thành nhất định đi. Nó mười phần kiên định du thuyết hai lão Tống gia, lại nài nỉ Triệu Ngôn Tu làm công tác tư tưởng cho Tống Thiêm Tài. Vì thế khi bước vào tuổi mười sáu, nó vô cùng cao hứng khởi hành đến kinh thành học tập.
Lúc đầu Tống Thiêm Tài nước mắt lưng tròng tiễn Tống Tiểu Bảo, chờ không thấy thân ảnh Tống Tiểu Bảo nữa, hắn lập tức chống eo đắc ý thầm nghĩ: Nhiều năm như vậy tranh đoạt người trong lòng với ông đây, hừ hừ, bây giờ rốt cuộc mới tiễn được tên nhóc ngỗ nghịch này đi, về sau sẽ không còn ai cướp đi sự chú ý của Ngôn Tu với ta nữa, cảm giác thế giới chỉ có hai người quả thật quá tốt đẹp.
Một vài chuyện của Tống Đại Bảo
"Muốn chết à, cái đồ đáng chém ngàn đao này, ai cho ngươi mang thịt đi cho bà già kia. Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước là ai đã bán ngươi, làm hại con trai chúng ta muốn đi học cũng không được. Ta nói cho ngươi biết, ruộng đất trong nhà đều do chính tay ta lo liệu mới có. Bà già mẹ ngươi chỉ biết sướng cho mình, già rồi, đừng có tới đây liên luỵ chúng ta nữa." Phụ nhân đang la lối vóc người tráng kiện, thanh âm bén nhọn có thể đâm thủng lỗ tai người khác.
Tống Đại Bảo cúi đầu không nói câu nào, để mặc phụ nhân trước mặt kêu trời kêu đất. Hắn biết Dư thị tuy rằng hành xử hơi ngang ngược, nhưng nàng lại thật lòng muốn chung sống với mình. Nàng sinh cho hắn hai đứa con trai, có gì ăn ngon cũng đều dành cho ba người bọn họ. Trận mắng vừa rồi cũng là hắn tự chuốc lấy, nhưng Phùng Kim Hoa là mẹ ruột của hắn, bất kể thế nào hắn cũng không thể trơ mắt buông tay mặc kệ bà ấy.
Năm đó, hắn bị bán vào một gia đình giàu có làm người hầu khi mới chỉ tám tuổi. Trước kia ở Tống gia được nuông chiều, sau khi rời khỏi Tống gia, Phùng Kim Hoa đối với đứa con trai duy nhất là hắn cũng rất cưng chiều che chở, chưa từng phải chịu uỷ khuất nào quá lớn, cho nên tính tình của hắn tương đối độc lại còn có chút bá đạo.
Nhưng làm người hầu thì không thể có tính tình như vậy, vì thế sau khi nếm trải rất nhiều đau khổ hắn mới dần dần thu liễm lại tính tình, chậm rãi sinh hoạt ở nhà chủ nhân, làm thư đồng cho vị tam thiếu gia của nhà kia. Nói là thư đồng, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hầu hạ chuyên làm mấy việc vặt vãnh.
Chỗ tốt duy nhất chính là có thể học chữ. Nhưng hắn đã làm hạ nhân, về sau cho dù có chuộc thân ra ngoài cũng không thể khoa cử. Hơn nữa gia đình nhà chủ tuy rằng có từ danh, nhưng lại vô cùng quy củ nghiêm khắc. Hắn ngoại trừ không phải chịu bắt nạt khinh thường, khá vậy bị phạt không ít lần. Cái cằm vốn dĩ mượt mà, không đến ba tháng đã nhìn ra nhòn nhọn.
Làm thư đồng hai năm, tam thiếu gia lại tới Tuyền Châu đi học. Hắn không quá được tam thiếu gia để mắt nên đương nhiên đã bị giữ ở lại. Làm hạ nhân là không có tư cách ăn không ngồi rồi, vì thế hắn đành phải xuống phòng bếp phụ việc.
Nhóm đầu bếp ghét nhất chính là mấy tên phụ việc như bọn họ, lúc nào cũng đề phòng bọn họ học lỏm bản lĩnh kiếm cơm của mình, cho nên đủ thứ việc nặng việc dơ không đến gần bệ bếp đều do mấy tiểu tử choai choai bọn họ đảm nhiệm. Lúc ấy Dư thị là nha đầu nhóm lửa trong bếp. Nàng là một cô nương, lại có quan hệ họ hàng với đầu bếp, cha mẹ đều là hạ nhân trong phủ, đãi ngộ so với một kẻ ngoại lai như hắn tốt hơn rất nhiều.
Tống Đại Bảo lúc ấy có thể nói vẻ ngoài nổi bật nhất giữa một đám tiểu tử, Dư thị mỗi ngày gặp gỡ hắn, dần dà trong lòng bắt đầu nhớ thương Tống Đại Bảo, thường xuyên lén thêm thức ăn cho Tống Đại Bảo, mỗi khi ăn cơm đều múc cho hắn thêm một muôi thịt. Ngày ngày trôi qua, Tống Đại Bảo dần hiểu rõ tâm tư của Dư thị.
Nương của Dư thị là thị tỳ của bà chủ, cả ngày hầu hạ ở hậu viện, cha cũng ở bên ngoài chạy chân cho lão gia tử. Vốn dĩ dựa vào thân phận này, ít nhất nàng phải được hầu hạ cho tiểu thư hay cô chủ. Đáng tiếc nàng khi còn nhỏ không ai quan tâm, bị đưa đến nhà bà nội. Bà nội của nàng nổi danh là người chanh chua, nhưng đối với cháu trai cháu gái lại đào tim đào phổi, nuôi Dư thị béo tốt mập mạp. Nàng lại kế thừa tính đanh đá ngang ngược của bà nội, nói chuyện cứ như pháo vừa động vào đã nổ, khiến cho cha mẹ nàng dù có tâm cũng chỉ có thể xếp nàng ở phòng bếp, tốt xấu học được tay nghề về sau gả chồng cũng có thể tự nuôi sống chính mình.
Một nữ tử như vậy, ở phòng bếp cũng nổi tiếng đanh đá, Tống Đại Bảo mới đầu đương nhiên là chướng mắt. Nhưng Dư thị không chịu buông tha, đãi Tống Đại Bảo ân cần đầy đủ, có của ngon vật lạ gì cũng để dành cho Tống Đại Bảo, vừa may quần áo vừa đưa thức ăn. Tống Đại Bảo không phải người kiên định, đặc biệt là cha mẹ hắn ngoại trừ hai năm đầu đến thăm hắn, mấy năm gần đây đã không thấy bóng dáng. Không có người nhà quan tâm, công việc lại mệt mỏi, dần dần hắn cũng có chút cảm kích Dư thị.
Dư thị rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp đính thân với Tống Đại Bảo. Từ nay về sau, Tống Đại Bảo ở trong phủ cũng coi như có chỗ dựa vào, đi theo sau đầu bếp học tay nghề. Chờ vừa đến 18 tuổi, mẹ vợ giúp hắn cầu tình, không cần tiền chuộc thân lại cho hắn hai mươi lượng bạc tiền thưởng rồi thả hắn tự do. Cùng hắn rời đi còn có Dư thị. Cha mẹ cho nàng một trăm lượng bạc làm của hồi môn, hai người không về quê mà ở trấn trên thuê nhà rồi thành hôn, lại mở môt sạp ăn vặt duy trì sinh kế.
Khôi phục thân phận tự do, Tống Đại Bảo lập tức trở về Phùng gia thôn, lại biết được nương hắn Phùng Kim Hoa đã gả cho người khác, sớm đã quên sạch sẽ đứa con trai này.
Năm đó sau khi hoà li với Tống Tiến Bảo, Phùng Kim Hoa mới phát hiện trong nhà không có nam nhân trấn giữ cũng không được. Ả đã đắc tội với cả hai huynh đệ của mình, lại còn trở mặt thành thù với cha mẹ, ở Phùng gia sinh hoạt vô cùng khó khăn. Nhưng dù sao cũng đã chia tay với Tống Tiến Bảo, Phùng Kim Hoa không có tính toán tái tục tiền duyên.
Nhìn đồng ruộng phải cày cấy cùng khuôn mặt vì lao động mà ngày càng trở nên già nua, Phùng Kim Hoa tự tìm bà mối làm mai cho chính mình. Nhưng thanh danh của ả quá kém, cái danh cọp mẹ cũng không phải chỉ là nói suông, lại có đủ loại chuyện lúc trước, làm gì có nhà nào tốt đẹp mà chịu cưới ả vào cửa. Vì điều kiện quá kém, Phùng Kim Hoa dù không đành lòng đến mấy, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải gả cho một người goá vợ thôn bên cạnh đã có một trai một gái.
Ả đương nhiên là không có hảo tâm gì với đối với hai đứa con riêng này, nhưng ả có tâm kế. Biết mình thanh danh không tốt, đối đãi đôi tỷ đệ này ngoài mặt thì quy củ ngăn nắp, khiến làng xóm xung quanh không bới ra được điểm nào xấu, nhưng lại thường làm như vô tình ở trước mặt trượng phu bôi đen đôi tỷ đệ này.
Đôi tỷ đệ này tuổi đều không nhỏ, vốn đã nghe thanh danh nên rất đề phòng ả. Thấy cha dần dần không còn kiên nhẫn với bọn họ, hai người cười khổ liên tục, lại chỉ có thể về nhà ngoại kể lể. Nhưng nhà ngoại dù sao cũng là nhà ngoại, không thể thay bọn họ làm chủ. Cuối cùng, chờ Phùng Kim Hoa có thai, kế nữ vội vàng nhờ nhà ngoại thông tri với nhà đã đính hôn với nàng, cưới nàng qua đó, lại đưa đệ đệ lên trấn trên học nghề, không tiếp tục ở lại cái nhà này để bị khinh khi.
Hai đứa nhỏ làm vậy ngược lại khiến Phùng Kim Hoa không cách nào thi triển thủ đoạn. Thanh thản ổn định hoài thai mười tháng, sinh hạ một bé gái. Vốn dĩ trước khi sinh con, ả còn thường xuyên đi thăm Tống Đại Bảo, nhưng sau khi sinh xong, trượng phu ngày càng thể hiện rõ sự bất mãn. Trong lòng tàn nhẫn một phen, nghĩ về sau hai mẹ con ả vẫn phải dựa vào trượng phu sống qua ngày, ả dứt khoát cắt đứt liên hệ với Tống Đại Bảo, không hề quan tâm đến hắn nữa.
Nhưng người chồng mà Phùng Kim Hoa gả đến lại là một người tâm tàn nhẫn chân tay cũng tàn nhẫn. Gã ban đầu cưới Phùng Kim Hoa là vì nhìn trúng nhà cửa ruộng đất trong tay Phùng Kim Hoa. Vốn định đợi Phùng Kim Hoa sinh con trai cho gã, mấy thứ kia sẽ đều là của con gã, từ đó gã chiếm lấy cũng là danh chính ngôn thuận. Nhưng Phùng Kim Hoa lại sinh một đứa con gái, gã lập tức đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi, trong lúc Phùng Kim Hoa ở cữ đã cãi cọ với ả, muốn ả chuyển hết nhà cửa ruộng đất sang danh nghĩa của gã.
Phùng Kim Hoa vốn là người keo kiệt, bạc nằm trong tay ả chỉ có vào không có ra. Ả và gã chồng này lại là nửa đường chắp vá, trước đó còn có con trai con gái riêng. Nếu những thứ này thật sự rơi vào tay trượng phu, vậy thì ả còn có cái gì để tự tin? Về sau còn không phải chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng gã.
Phùng Kim Hoa không muốn, chồng ả lập tức làm ầm lên, bắt Phùng Kim Hoa tự làm tự ăn, còn phải hầu hạ gã, bằng không sẽ ra tay đánh Phùng Kim Hoa, ỷ vào Phùng Kim Hoa đang ở cữ không cách nào đối phó gã. Chờ Phùng Kim Hoa gắng gượng chống đỡ qua ở cữ, thân thể cũng mắc tật.
Phùng Kim Hoa vốn không phải người cam chịu, nhịn một chuyến, chờ ra cữ, cầm cái dao phay chém gã chồng này hai phát, một phát cánh tay một phát chân, mặt đầy điên cuồng đuổi theo sau gã. Bởi vậy, gã đàn ông hay bắt nạt kẻ yếu kia quả thật bị doạ sợ, cũng không dám động tay động chân với Phùng Kim Hoa nữa. Nhưng hai vợ chồng đã không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng, luôn ở trong trạng thái đề phòng đối phương.
Không quá hai năm, chồng hiện tại của Phùng Kim Hoa sinh bệnh mất. Đứa con vợ trước lúc này lại trở về quê, cái gì cũng chưa nói đã thu hồi nhà cửa đồng ruộng sản nghiệp. Phùng Kim Hoa không chịu, chơi bài ngang ngược với đứa con riêng này. Nhưng người ta căn bản là không để ý tới ả. Đứa con riêng kia lên trấn trên làm mấy việc liên quan đến mạng người ở trong nha môn, mặt đầy sát khí. Tuy rằng lúc về quê đã đổi nghề, nhưng hắn cũng không phải người mà Phùng Kim Hoa có thể đấu tàn nhẫn. Ả chỉ có thể ngoan ngoãn giao đồng ruộng nhà cửa, mang theo con gái trở về Phùng gia thôn sinh sống.
Lúc Tống Đại Bảo tìm tới, cuộc sống Phùng Kim Hoa trải qua rất gian nan.
Dù sao cũng là mẹ ruột của mình, Tống Đại Bảo ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn tới Phùng gia thôn đón Phùng Kim Hoa tới nhà mình dưỡng lão. Phùng Kim Hoa ban đầu còn chưa nhận ra Tống Đại Bảo, sau khi biết được Tống Đại Bảo muốn dưỡng lão cho mình, phản ứng đầu tiên của Phùng Kim Hoa chính là Tống Đại Bảo đang lừa gạt ruộng đất nhà cửa của ả, chết sống không muốn nhận hắn.
Hành động này đã thật sự khiến lòng Tống Đại Bảo rét lạnh. Hắn cũng không cưỡng cầu mà trở về trấn trên sinh hoạt. Qua mấy năm, hắn mua được một căn nhà nhỏ ở trấn trên, lại thuê một cái sạp nhỏ bán thức ăn thì bị Phùng Kim Hoa tìm tới.
Dư thị vốn đã ngứa mắt thái độ và cách hành xử của Phùng Kim Hoa và Tống Tiến Bảo với Tống Đại Bảo, đối với Phùng Kim Hoa, nàng căn bản không coi là mẹ chồng. Đầu tiên là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nhiếc móc một trận, ngay cả ly trà cũng không rót. Chờ khi Phùng Kim Hoa giả ngu giả ngơ nói muốn tới đây ở, Dư thị trực tiếp nói Tống Đại Bảo họ Tống, Phùng Kim Hoa đã hoà li với cha của Tống Đại Bảo, muốn nuôi thì cũng phải là con cái của nhà chồng sau, đừng đến ăn vạ chỗ bọn họ.
Lời tuy thô nhưng cũng có vài phần đạo lý. Chẳng qua Phùng Kim Hoa vốn là người không nói lý, la lối khóc lóc lăn lộn náo loạn một hồi, cuối cùng cũng ở lại được chỗ Tống Đại Bảo. Nhưng Dư thị không phải người dễ chọc, hàng ngày không thèm chuẩn bị cơm canh cho Phùng Kim Hoa, lại càng không nói một lời nào với ả. Trong nhà cũng chưa sắp xếp chỗ cho ả ở, chỉ để ả ngủ ở nhà kho.
Phùng Kim Hoa lại muốn làm ầm lên, nhưng ai cũng không phản ứng ả, ả thích ở thì ở, không thì càng tốt. Con gái của Phùng Kim Hoa vừa gả chồng đã thay đổi hoàn toàn, luôn tránh mặt không gặp Phùng Kim Hoa, còn lừa đi mất vài mẫu đất của ả. Nhà con rể trước kia nói rất đường hoàng sẽ dưỡng lão cho ả, hiện giờ lại tìm mọi cách để thoái thác. Ả lúc này ngoại trừ vài mảnh đất và nhà cửa ở quê quán ra thì không còn gì khác. Không tới tìm Tống Đại Bảo chỉ có nước chờ chết đói.
Phùng Kim Hoa là người không thích chịu thiệt, ả tự nhận là nương của Tống Đại Bảo, nuôi hắn một hồi, cũng là mẹ chồng của Dư thị, rất có ý muốn tranh đấu với Dư thị, cuối cùng bị Dư thị cầm cây chổi đuổi ra ngoài, không cho ả vào cửa nữa. Nàng nói thẳng căn nhà này là của hồi môn của nàng, bà mẹ chồng nhặt được giữa đường Phùng Kim Hoa vẫn là nên về nhà chồng của mình đi thôi, đừng tới Tống gia chiếm lợi nữa.
Cuối cùng, Phùng Kim Hoa đành phải trở về Phùng gia thôn ở, mỗi năm dựa vào tiền công làm thuê và lương thực Tống Đại Bảo lén đưa cho để sống. Tống Đại Bảo có chút khúc mắc với Phùng Kim Hoa, một năm cũng hiếm khi tới được mấy lần, chỉ để lại Phùng Kim Hoa thường xuyên cảm thán. Ả hiếu thắng khôn khéo cả đời, tại sao sắp già rồi lại trở thành như vậy.
Sắp ăn tết, Tống Đại Bảo mềm lòng, tặng cho Phùng Kim Hoa một miếng thịt và một ít lương thực, nhưng lại vừa vặn bị Dư thị tinh ý bắt được. Nàng lập tức mắng nhiếc Tống Đại Bảo một trận, thầm xót ruột những thứ đã đem cho. Nàng nói với Tống Đại Bảo: "Ngươi cũng không thể mềm lòng, ta biết cha chồng ngày càng lụn bại, ông ta trước kia giúp người khác nuôi con, nuôi còn có vẻ rất vui sướng, nửa điểm không để mắt đến đứa con ruột như ngươi. Bây giờ già rồi đừng mơ chúng ta tiêu tiền cho lão. Con trai cả là đứa thông minh, chỉ là không thể khoa cử, nhưng chúng ta tích cóp tiền mở cửa hàng cho nó là cũng có thể giúp nó áo cơm vô ưu. Ngươi không nên tiêu tiền vì những người thân không đáng kia. Nhìn cha nương của ngươi xem họ đã gây ra chuyện tốt gì. Năm đó cha ngươi không phải cũng là con nuôi sao, nhưng ngươi xem ông ta đã đối xử với cha mẹ nuôi như thế nào. Bây giờ ông ta quả thật vết sẹo cũ quên đau, quay sang yêu thương đứa con của người khác."
Người vợ sau của Tống Tiến Bảo là một nữ tử bị hưu, hai người tam bợ trải qua mấy năm, đứa con trước của vợ gã lại tìm tới tận cửa. Tống Tiến Bảo chẳng biết nghĩ thế nào lại nhận nuôi đứa nhỏ này, dần dần đã quên mất đứa con ruột Tống Đại Bảo không còn một mảnh.
Dư thị miệng lưỡi lợi hại, lỗ tai còn lợi hại hơn, sớm đã tìm hiểu rõ ràng chuyện của Tống Tiến Bảo. Biết được đứa con nuôi kia cưới vợ, lúc đầu thấy Tống Tiến Bảo còn có thể kiếm ra tiền thì nịnh nọt bám lấy gã. Bây giờ Tống Tiến Bảo không làm nổi nữa, nó liền bắt đầu ghét bỏ, nói Tống Tiến Bảo có con trai ruột, dù thế nào cũng không thể bắt nó nuôi mãi.
Lời này vừa ra, Dư thị trực tiếp tới cửa, mang theo bàn tính đến tính cho ra ngô ra khoai, cơ hồ tính hết từng đồng Tống Tiến Bảo tiêu pha cho một nhà đứa con nuôi. Dư thị nói rất trực tiếp, nếu muốn bọn họ nuôi thì trước tiên nhả số tiền này cộng thêm tiền lãi ra. Theo đúng như lời đứa con nuôi, nên là con trai ruột nuôi cha, vậy thì tiền của cha bọn họ lí gì phải cho một người ngoài như đứa con nuôi này dùng.
Ầm ĩ một phen, đứa con nuôi kia vừa không lấy ra nổi tiền lại không chiếm lý, đành phải nghẹn bụng nuôi Tống Tiến Bảo, nhưng lại mặc kệ vợ mình ngầm chậm trễ Tống Tiến Bảo. Tống Tiến Bảo nhìn thành thật chất phác, trên thực tế cũng còn tính có chút đầu óc, trực tiếp bán sạch ruộng đất nhà ở, mang theo vốn riêng của lão thê trực tiếp thuê cái nhà ở trấn trên, ai cũng không thèm dựa dẫm, một mình lẻ loi, có vẻ cực kỳ cô đơn.
Tống Đại Bảo lại như cũ trầm mặc. Hai ngày này hắn đã gặp lại bạn cũ lúc nhỏ Cẩu Tử, một người từ trước nay hắn và đám trẻ trong thôn không thèm để vào mắt. Nhưng bây giờ Cẩu Tử đã trở thành quan lão gia, nghe nói trúng tiến sĩ, nghe nói sắp đi làm quan. Nghe nói cưới con gái duy nhất của một vị phú thương, sinh được ba đứa con trai, nghe nói đối đãi hai vị dưỡng phụ vô cùng hiếu thuận thành tâm thành ý, một nhà hoà thuận vui vẻ.
Tống Đại Bảo biết hai người cha nuôi của Cẩu Tử, cũng biết quan hệ giữa bọn họ với Tống gia. Bởi vậy, Tống Đại Bảo không khỏi nghĩ đến, nếu như lúc trước cha mẹ hắn tâm địa tốt hơn, đối đãi tốt hơn với ông bà nội, tiểu thúc và đệ đệ Tống gia, có phải bây giờ hắn cũng có thể sống hạnh phúc giống như Cẩu Tử hay không.
Mà cha mẹ hắn cũng sẽ không giống như hôm nay rơi xuống kết cục tuổi già không nơi nương tựa. Quả nhiên người đang làm trời đang nhìn, thiện ác đến cùng đều có báo.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 130: Phiên ngoại 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương