Biết đám người Triệu Tài Hưng trải qua không tốt, Triệu Ngôn Tu bèn an tâm. Y chính là muốn những kẻ hãm hại cha mẹ y phải sống để chịu tội, có cầu mà không được. Nếu không, lúc trước y sẽ không chỉ ngừng lại ở đánh gãy tứ chi Triệu Tài Hưng.
Bây giờ xem ra cách làm lúc trước vẫn là chính xác. Triệu Tài Hưng vừa bị vấy bẩn thanh danh vừa một thân bệnh tật, cuối cùng còn không chiếm được gia sản của Triệu gia, giỏ tre múc nước công dã tràng. Kết cục như vậy, tin chắc Triệu Tài Hưng mỗi khi nhìn nương của chính mình ở am ni cô không được ra ngoài, nhìn con cháu của chính mình lộ ra đủ loại tâm tư, nhìn chính mình trải qua ngày càng thất vọng lại bất lực, đó mới chân chính là báo ứng của gã.
Nếu như có thể, Triệu Ngôn Tu hy vọng dùng tất cả gia sản chỉ đổi lấy cha mẹ sống lại. Bọn họ một nhà ba người, chỉ cần có thể ở bên nhau vui vẻ bình an là đủ. Nhưng giờ đây hết thảy đều đã không còn kịp rồi, nếu vậy những kẻ đã hại cha mẹ y cũng đừng mong được tiêu dao sung sướng.
Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài ở nha môn khoảng một canh giờ, thấy sắp đến lúc đóng cửa, Tống Thiêm Tài cũng bèn có ánh mắt lôi kéo Triệu Ngôn Tu cáo từ. Thái sư gia lại lấy ra một chiếc hộp đen giao tận tay Triệu Ngôn Tu: "Triệu gia tiểu tử, thứ này được chủ trì am Tĩnh Tâm gửi tới hai ngày trước, dặn là thư tín nương để lại cho ngươi. Vốn định sai nha dịch giao tận tay ngươi, giờ ngươi đã đến rồi, vậy mang về đi."
Triệu Ngôn Tu cầm chiếc hộp đen trong tay đôi mắt u ám, cảm tạ Thái sư gia.
Chờ ra khỏi nha môn, Triệu Ngôn Tu lập tức mở hộp, bên trong chỉ có một phong thư. Vừa bóc ra xem, Triệu Ngôn Tu khóc không thành tiếng. Tống Thiêm Tài đứng cạnh có thể nhìn được bên trong viết gì. Hắn đã sớm biết vị Triệu phu nhân này là một người cương liệt, nhưng không nghĩ tới nàng còn có một tấm lòng từ mẫu như vậy.
Thư đại ý là dặn Triệu Ngôn Tu không cần quan tâm tới ân oán giữa Triệu gia và các nàng. Chỉ cần Triệu Ngôn Tu yên ổn sinh hoạt, trải qua thật vui vẻ, nàng và Triệu Tài Thanh ở dưới chín suối mới có thể mỉm cười an giấc ngàn thu. Khuyên Triệu Ngôn Tu chớ đi làm chuyện ngốc nghếch, vì đám người Triệu gia kia mà ô uế đôi tay. Nàng tin tưởng mấy kẻ Triệu gia đó sẽ không có kết cục tốt.
Còn nhắc tới sau khi các nàng chết, Triệu gia hẳn sẽ đưa ra nghi vấn về thân phận của Triệu Ngôn Tu, dặn Triệu Ngôn Tu tìm mấy người có giao hảo với Triệu Tài Thanh lúc sinh thời nhờ hỗ trợ. Xem ở mặt mũi của các nàng, những người đó hẳn sẽ không cự tuyệt. Nếu như Triệu gia muốn gây khó dễ với Triệu Ngôn Tu, bảo Triệu Ngôn Tu không cần cố kỵ, ngàn vạn lấy thân mình làm trọng. Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ cầu Triệu Ngôn Tu sống tốt là đủ rồi.
Một phong thư như vậy, khó trách một nam tử hán như Triệu Ngôn Tu cũng phải rơi lệ. Cha mẹ khắp thiên hạ đều giống nhau, luôn hy vọng con cái của mình có thể được cả đời bình an vui vẻ, vạn sự như ý. Phu thê Triệu Tài Thanh đã làm hết tất cả những gì người làm cha mẹ có thể làm cho Triệu Ngôn Tu, chỉ mong đứa nhỏ này có thể sống tốt hơn một chút. Tâm địa từ mẫu như vậy sao có thể khiến người khác không động lòng.
Tống Thiêm Tài nhìn Triệu Ngôn Tu khổ sở khóc, cái mũi cũng ê ẩm, đối với Triệu Ngôn Tu càng trở nên mềm lòng. Luống cuống tay chân ở trên người tìm một cái khăn để lau nước mắt nửa ngày vẫn không tìm được, hắn đành phải vươn ống tay áo nói với Triệu Ngôn Tu: "Nào, lau đi. Ngươi là một nam tử hán, cha mẹ ngươi hy vọng ngươi có thể sống tốt, ngươi nhất định phải nghe lời. Tiên sinh sư mẫu tuy không còn nữa nhưng còn có đại ca ở đây, đại ca sẽ không mặc kệ ngươi. Về sau, đại ca che chở ngươi. Ai dám bắt nạt ngươi, đại ca giúp ngươi đánh đến ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra."
Chỉ vài câu nói, khí chất thổ phỉ của Tống Thiêm Tài đã bộc lộ ra ngoài. Hắn đã quên lấy thân thủ của hắn, cho dù là mười tên Tống Thiêm Tài cũng không đấu lại nổi một tên Triệu Ngôn Tu. Chẳng qua lời này vừa hay Triệu Ngôn Tu lại nghe lọt vào tai. Trong lòng y ấm áp trướng trướng, dường như được sống lại.
Triệu Ngôn Tu ôm chặt hộp đen, nói với Tống Thiêm Tài: "Đại ca, gặp được ngươi thật tốt. Chúng ta về nhà thôi, ta muốn ăn cơm thím nấu, nhớ Tiểu Bảo."
Tống Thiêm Tài thấy vậy không nói nhảm nhiều, dẫn theo Triệu Ngôn Tu trở về Tống gia thôn. Trời dần dần tối đen, hiện giờ đã qua tháng 11, trên người bọn họ đều mặc áo khoác hơi mỏng, chờ thêm một đoạn thời gian nữa là phải mặc thêm áo bông. Xe bò lại không có thùng xe, gió thổi ở trên người rất lạnh.
Tống Thiêm Tài trải chăn bông lên xe, lo lắng Triệu Ngôn Tu thân mình vừa mới mới ổn định, sức chống cự thấp, bèn chuyên môn chuẩn bị cho y. Nhưng mặc dù như vậy, sắc mặt Triệu Ngôn Tu vẫn rất tái nhợt. Tống Thiêm Tài ngẫm nghĩ, nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, ngươi tránh ra phía sau đi, ta chắn gió cho ngươi. Lần này trở về, ta sẽ đóng thêm cái thùng xe lên xe bò. Bằng không khi nào mùa đông tới, gió thổi mưa phùn, người lại phải chịu tội."
Nói xong còn dịch dịch thân mình che chắn cho Triệu Ngôn Tu. Tuy rằng không chắn được bao nhiêu, nhưng trong lòng Triệu Ngôn Tu lại cảm thấy rất ấm áp. Nhìn Tống Thiêm Tài đang đánh xe, ánh mắt Triệu Ngôn Tu ươn ướt, có thể gặp gỡ người như vậy quả thật là may mắn của y.
Vừa về tới nơi đã thấy hai lão phu thê Tống gia nghe được tiếng động ra ngoài cửa nghênh đón bọn họ. Tống Đại Sơn tiếp nhận xe bò đi cất, Trần Quế Chi thì kéo bọn họ vào nhà, từ phòng bếp mang ra hai chén nước gừng ngọt, bảo bọn họ uống trước, sau đó lại xuống bếp nấu hai bát mì.
Nước dùng trong veo, mì cán tay dai dai ăn kèm thịt kho cùng một quả trứng chiên, một chén lớn, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ăn sạch sành sanh. Tống Tiểu Bảo cũng chạy ra xoát tồn tại cảm, ở trong bát Tống Thiêm Tài ăn hai sợi mì, lại ở trong bát Triệu Ngôn Tu cắn một miếng thịt nhỏ, sau đó mới hưng phấn chạy đi chơi đồ chơi mà Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu từ trấn trên mang về cho nó.
Cơm nước xong, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi bế Tống Tiểu Bảo đi ngủ. Triệu Ngôn Tu gọi Tống Thiêm Tài vào trong phòng mình, sau đó lấy ra cái hộp đen kia, dưới khuôn mặt trợn mắt há hốc mồm của Tống Thiêm Tài dùng sức bóp nát hộp.
Tống Thiêm Tài nhìn chiếc hộp đen biến thành bột mịn, nuốt nuốt nước miếng, sau đó lập tức hai mắt lấp lánh quay qua nhìn về phía Triệu Ngôn Tu, hận không thể giống fan não tàn nhào qua ôm lấy đùi Triệu Ngôn Tu cho hả, nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, thu ta làm đồ đệ đi! Trồng trọt, buôn bán, nấu ăn, giặt giũ cái gì ta cũng biết làm. Nếu ngươi thu ta làm đồ đệ, vậy thì cứ chờ được hưởng phúc đi."
Triệu Ngôn Tu thực 囧 nhìn Tống Thiêm Tài đang không cùng một tần số não với y, vô cùng bình tĩnh ở giữa đống vụn gỗ tìm ra một xấp ngân phiếu. Tống Thiêm Tài lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, cái hộp đen kia hoá ra còn che giấu thứ khác, giá trị xa xỉ.
Nhìn số lượng của xấp ngân phiếu, Tống Thiêm Tài bỗng nhiên càng thêm nóng bỏng nhìn Triệu Ngôn Tu. Đây còn không phải thổ hào sao? Hắn có thể cầu được làm bằng hữu, cầu được ôm đùi không?
Triệu Ngôn Tu bị Tống Thiêm Tài nhìn đến ngượng ngùng, thấp giọng giải thích: "Thư ta vừa mới đọc có ám chỉ của nương ở bên trong, vì thế mới biết được trong hộp đen này có ngân phiếu. Là nương của ta lo lắng hai người không còn, tiền tài trong nhà sẽ bị Triệu Tài Hưng bọn chúng cướp đi, bèn dứt khoát bán hết của cải đổi thành ngân phiếu, sau đó giấu ngân phiếu trong hộp có tường kép, lại viết thư đưa đến am ni cô nhờ chủ trì giao cho ta."
Rất lớn mật, rất gan dạ sáng suốt, rất mạo hiểm. Vị Triệu phu nhân này quả đúng là một người can đảm cẩn trọng. Cứ như vậy ở ngay dưới mí mắt của mọi người để lại cho Triệu Ngôn Tu một món tiền lớn. Ai có thể nghĩ đến trong hộp đựng thư còn giấu một xấp ngân phiếu? Chẳng trách người Triệu gia đào ba thước đất nơi ở của phu thê Triệu Tài Thanh cũng không thể tìm được cái gì, lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ kẻ hầu người hạ của Triệu phu nhân cũng không tìm ra nguyên cớ.
Triệu Ngôn Tu đẩy ngân phiếu đến trước mặt Tống Thiêm Tài nói: "Đại ca, số ngân phiếu này ngươi giúp ta thu đi. Ta biết ngươi muốn tới Tuyền Châu buôn bán, vậy cứ dùng chỗ này làm tiền vốn. Ngươi đã nói chúng ta là người một nhà, tiền của ta cũng là tiền của ngươi, đại ca vạn không thể chối từ. Nếu như đại ca không thu, ta đây cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở tại Tống gia nữa."
Tống Thiêm Tài không hề nhận lấy, mà cười mắng: "Giỏi cho tiểu tử thúi nhà ngươi, còn học được cách bài bố ta. Đại ca ngươi trận trượng gì mà chưa từng thấy qua, còn có thể bị ngươi lừa dối chắc. Ngân phiếu là của cha mẹ ngươi để lại cho ngươi an gia lập nghiệp, ta nếu như cầm thì sẽ trở thành loại người gì? Ngay cả anh em ruột thịt cũng phải tiền bạc phân minh, ta tuy rằng yêu tiền, nhưng cũng là người có nguyên tắc. Ngân phiếu ngươi tự giữ đi. Nếu lúc nào đó ta thật sự không còn tiền, lúc đó lại mượn ngươi thì cũng như nhau."
Triệu Ngôn Tu rõ ràng không vui, giống như Tống Thiêm Tài không thu ngân phiếu là làm ra chuyện gì đó tội ác tày trời, có chút rầu rĩ không vui. Tống Thiêm Tài trong lòng nghĩ hắn phải cự tuyệt xấp ngân phiếu kia dễ dàng lắm ư? Kết quả, không ai tới an ủi tâm hồn bị tổn thương của hắn, hắn ngược lại còn phải đi an ủi thổ hào, cuộc sống này thật vô pháp qua.
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, Tống Thiêm Tài vẫn tự nhận là đại gia trưởng trong nhà, trấn an em trai nhỏ là trách nhiệm, là đạo nghĩa không thể chối từ. Cho nên, hắn ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn mở miệng an ủi Triệu Ngôn Tu: "Được rồi, Ngôn Tu, ngươi đừng buồn. Chờ năm sau ta tới Tuyền Châu bên kia nhìn xem, nếu như phải dùng bạc sẽ nói với ngươi. Ngươi cũng đã nói chúng ta là người một nhà, để ở chỗ ngươi hay chỗ ta có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ ta đòi tiền ngươi sẽ không cho ư? Nếu không, ngươi còn phải phiền cái gì. Ta còn chưa lo lắng, ngươi việc gì phải lo lắng."
Triệu Ngôn Tu ngẫm lại cũng có lý, lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Y còn chưa tìm ra được nguyên nhân, Tống Thiêm Tài đã hứng thú bừng bừng bắt đầu đếm ngân phiếu cho Triệu Ngôn Tu. Tổng cộng 72 tờ ngân phiếu, mỗi tờ một trăm lượng, ước chừng 7200 lượng.
Triệu Ngôn Tu hoàn mỹ biến chuyển từ kẻ nghèo hèn không xu dính túi thành thổ tài chủ bạc triệu. Tống Thiêm Tài bỗng nhiên cảm thấy thật ghen tị. Hắn cố gắng cả một đoạn thời gian, hao tâm xuất lực, kết quả ngay cả số lẻ của người ta cũng chưa với tới. Cho nên nói, phú nhị đại gì đó thật quá khiến thiên nộ nhân oán, có dám làm nông nhị đại giống như hắn hay không.
Nhưng nghĩ đến Triệu Ngôn Tu hào phóng và toàn tâm tín nhiệm hắn, Tống Thiêm Tài lại cảm thấy có thêm một người em trai phú nhị đại như vậy cũng không phải là không thể tiếp thu. Hắn là người thích tiền sinh tiền, không quen gửi tiền ăn lãi, huống chi ở chỗ này còn không có lãi để ăn.
Cho nên, đối với số tiền lớn này của Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài kiến nghị y tới Tuyền Châu mua đất, mua nhà, mua cửa hàng, giữ lại một nửa bàng thân mua sắm chi tiêu là được. Còn vì sao không mua ở nơi này, một là hắn rất xem trọng địa giới ở Tuyền Châu, về sau tính toán coi chỗ đó làm đường lui. Hai là, Triệu gia ở trấn trên còn có chút thế lực, nếu như bọn họ biết được Triệu Ngôn Tu đột nhiên có một số tiền lớn, dùng đầu ngón chân đoán cũng biết là phu thê Triệu Tài Thanh để lại. Đến lúc đó, không tránh khỏi lại phải náo loạn một hồi, đặc biệt là Triệu Ngôn Tu trên danh nghĩa còn chẳng được coi là nhi tử của Triệu Tài Thanh.
Tuy rằng Tống Thiêm Tài không sợ phiền toái, dù vậy cũng không hy vọng phiền toái liên tục tìm tới cửa. Cho nên, số tiền này của Triệu Ngôn Tu tốt nhất trong vòng mấy năm nay không nên nghênh ngang lấy ra dùng. Bằng không, thật sự bị kẻ khác nổi lên ý xấu, bọn họ đều sẽ phải gặp phiền toái.
Triệu Ngôn Tu sâu sắc cảm thấy Tống Thiêm Tài ánh mắt không tồi, đặc biệt là về quản lý tài sản và kiếm tiền, cho dù y có mười cái đầu cũng không sánh được với hắn. Cho nên, y hết thảy đều nghe theo kiến nghị của Tống Thiêm Tài, còn thập phần bớt việc tỏ vẻ chờ khi nào Tống Thiêm Tài tới Tuyền Châu thì dẫn y theo, giúp y tham khảo, tốt nhất cái gì xử lí được thì xử lý hết hộ luôn.
Hai người thì thầm cất kĩ số tiền kia đi, sau đó mới từng người trở về phòng ngủ. Chẳng qua ngày hôm sau, Triệu Ngôn Tu vẫn lấy ra hai trăm lượng đưa cho Trần Quế Chi, tận hết thủ đoạn khiến Trần Quế Chi nhận lấy. Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi thật sự không phải người có thể vô duyên vô cớ cầm nhiều tiền của người khác như vậy.
Cùng ngày hai người thương lượng một phen, dứt khoát trực tiếp mua hai mươi mẫu treo trên danh nghĩa của Triệu Ngôn Tu, còn giữ lại 50 lượng bạc cho Triệu Ngôn Tu, tính toán để về sau Triệu Ngôn Tu thành gia lập nghiệp. Không chỉ thế, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn còn đắp thêm chút bạc vào. Sau khi biết được mình có thêm hai mươi mẫu đất, Triệu Ngôn Tu rốt cuộc không dám loạn nhét bạc, nhưng mỗi lần lên trấn trên đều sẽ mua quà về cho mọi người, khiến Tiểu Bảo lại biến thành cái đuôi nhỏ của y, mỗi ngày lăng xăng giữa Triệu Ngôn Tu và Lâm Tiểu Mãn, quẳng lão cha Tống Thiêm Tài này sang một bên.
Mà tin tức Triệu Ngôn Tu có hai mươi mẫu đất trên danh nghĩa vừa bị truyền ra, mấy nhà có khuê nữ ở Tống gia thôn đều đỏ mắt. Cả đám cứ không có việc gì là lại tới tìm Trần Quế Chi giúp đỡ việc vặt, xoát độ hảo cảm, hận không thể trực tiếp định hôn luôn với vị con rể hoàn mỹ Triệu Ngôn Tu.
Ngay cả Tống Tiểu Bảo ra ngoài cũng có rất nhiều bạn chơi cùng. Nhóm các lão thái thái bình thường keo kiệt bủn xỉn cũng cũng khó được hào phóng cho Tống Tiểu Bảo chút đồ ăn vặt. Ai bảo người Tống gia thôn ai cũng nhìn ra Triệu Ngôn Tu rất yêu thích Tống Tiểu Bảo, mỗi ngày đều chơi đùa cùng Tống Tiểu Bảo, Tống Tiểu Bảo đòi cái gì cho cái đó, hoàn toàn coi như con ruột của mình mà nuôi. Cho nên, bọn họ chỉ có thể gãi đúng chỗ ngứa đối tốt với Tống Tiểu Bảo chút, ở trước mặt Triệu Ngôn Tu xoát độ hảo cảm.
Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn tuy rằng thích được người tâng bốc nhưng đầu óc vẫn rất rõ ràng, biết được việc chung thân đai sự của Triệu Ngôn Tu bọn họ không có quyền lên tiếng. Hơn nữa, Triệu Ngôn Tu vẫn còn tang phụ mẫu, bàn chuyện cưới hỏi là không thực tế. Trần Quế Chi sớm đã nói Triệu Ngôn Tu phải giữ đạo hiếu, tuy vậy vẫn không ngăn được hết mấy nhà kia. Ba năm hiếu đối với bọn họ mà nói cũng không quá dài, nhà có nữ nhi mới mười hai mười ba tuổi đến lúc đó vừa vặn. Trước tiên ở trước mặt người Tống gia đánh chắc cơ sở, về sau mới có thể gần quan được ban lộc không phải sao.
Vì thế, Trần Quế Chi rất đau đầu, Tống Thiêm Tài cũng luôn miệng dặn Tống Tiểu Bảo không được ăn cái gì bên ngoài, không được nhận đồ ăn người khác cho, nếu muốn ăn cái gì thì nói cho hắn hoặc Trần Quế Chi, bọn họ sẽ làm cho, nhưng lại không cấm được Tống Tiểu Bảo không tim không phổi, một chút phòng bị cũng không có.
Đây cũng là không còn cách nào. Tuy rằng người trong thôn thuần phác, nhưng Tống Thiêm Tài ở kiếp trước lại thấy nhiều xem nhiều, đương nhiên cũng lo lắng nhiều. Người nhiều tay tạp, đối với Tống Tiểu Bảo đương nhiên cũng phải quản thật nghiêm.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 31: Bánh có nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương