Lưu Khôn Võ mỗi năm cũng chỉ tết nhất lễ lạt mới tới Lưu gia một chuyến. Nếu như tiểu Dương thị dám làm mình làm mẩy, Lưu Đại Lương mắng chửi mấy câu, Lưu Khôn Võ có thể lập tức lật bàn, đỏ mắt chạy về nhà cữu cữu. Lưu gia thôn tất lại nhấc lên một trận đồn đãi vớ vẩn về nhà Lưu Đại Lương, lại lôi chuyện cũ tiểu Dương thị bước vào Lưu gia như thế nào ra nói. Tóm lại, tiểu Dương thị thanh danh xem như thối đủ đường, mà Lưu Đại Lương mỗi khi được người nhắc tới luôn dính liền hai chữ hồ đồ.
Lưu Đại Lương không ngốc, mắt nhìn thanh danh cả một nhà sắp phải lụn bại, Điền gia lại bởi vì tiếp tế cháu ngoại trai mà thanh danh rất tốt, quả đúng là dẫm lên thanh danh nhà mình để tiếp thêm vinh quang cho Điền gia. Bởi vậy, lão thỉnh người trong tộc tới, nhiều lần bảo đảm sẽ đối tốt với Lưu Khôn Võ, đón Lưu Khôn Võ từ Điền gia trở về, sau đó lập tức đưa hắn đi tư thục trên thị trấn rồi ký túc ở đó, mỗi năm đúng hạn nộp đủ học phí là được.
Lưu Khôn Võ ở tư thục tháng nào cũng chạy về nhà một lần, gạo, bột mì, rau dưa đều mang đi rất nhiều, còn đòi thêm hai trăm văn. Mà bởi vì Lưu Khôn Võ khó chơi, Lưu Đại Lương và tiểu Dương thị ngoài mặt cũng không dám đãi hắn quá phận. Đồng thời, ở cái thời đại quân thần phụ tử này, Lưu Khôn Võ cũng đã bị rất nhiều người phê bình.
Tống Thiêm Tài đọc tứ thư ngũ kinh lớn lên, trước kia tuy cho rằng Tống Đại Sơn có vài việc làm không ổn lắm, dù vậy vẫn nghiêm cẩn giữ bổn cha con, không vượt rào lấy nửa bước. Đương nhiên hắn cũng cho rằng chuyện khoe việc xấu trong nhà cho người ngoài xem của Lưu Khôn Võ là không đứng đắn, nhưng lại cũng không thể nói là chán ghét. Rốt cuộc, hành vi của Lưu Khôn Võ tuy rằng không quy củ, nhưng tao ngộ cũng xác thật đáng thương.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước Lưu Khôn Võ có tiền có phòng nhưng vẫn cưới Tống Đào Tử điều kiện không phải quá tốt. Có rất nhiều nhà không quá xem trọng Lưu Khôn Võ. Rốt cuộc, thời này đa số vẫn lấy nhân nghĩa hiếu thuận làm mỹ đức. Cho dù Lưu Khôn Võ có nỗi khổ bên trong, nhưng chung quy vẫn là không có quy củ đi quá giới hạn.
Nhưng bây giờ Tống Thiêm Tài lại cảm thấy Lưu Khôn Võ đáng giá kết giao. Lưu Khôn Võ tuy rằng đối đãi cha chẳng ra gì, nhưng đối với cữu cữu lại hiếu thuận có thừa, mỗi tháng đều phải đi thăm một chuyến, quà cáp không bao giờ thiếu, việc thì cướp làm, nhi tử thân sinh chẳng qua cũng chỉ có thế. Người yêu ghét rõ ràng như vậy sẽ tính toán vì chính mình, đồng thời cũng sẽ hồi báo cho người nào đối tốt với hắn, rất hợp với khẩu vị của Tống Thiêm Tài.
Một kẻ có tâm kết giao, một kẻ có tâm kéo gần quan hệ, hai người rất nhanh đã trở nên quen thuộc, chờ mấy ly rượu xuống bụng, hai người lập tức bắt đầu xưng huynh gọi đệ. Lúc này, Tống Thiêm Tài mới biết được Lưu Khôn Võ năm nay chuẩn bị cùng đại ca mở tiệm tạp hoá ở trấn trên. Chỉ là không có hàng hoá gì đặc sắc, lo lắng sẽ không thể trụ vững.
Tống Thiêm Tài đang định tới Tuyền Châu chạy thương, mà chạy thương đương nhiên phải có mua có bán. Nếu Lưu Khôn Võ cũng bắt đầu buôn bán, về sau chắc chắn sẽ có cơ hội hợp tác. Nghĩ vậy, Tống Thiêm Tài lập tức lại nhiệt tình thêm vài phần, ra chủ ý hộ Lưu Khôn Võ, như ngày khai trương thì nên giảm giá, làm thẻ hội viên, chỉ cần tới cửa hàng mua đồ đạt mức bao nhiêu văn là có thể bớt mấy văn tiền các kiểu. Trong đầu Tống Thiêm Tài có rất nhiều mánh khoé kinh thương, nói cho Lưu Khôn Võ đâu ra đấy. Lưu Khôn Võ càng nghe hai mắt càng toả sáng, cuối cùng chỉ hận không thể kéo Tống Thiêm Tài gia nhập cùng.
Tống Thiêm Tài xin miễn, chỉ nói về sau nếu như hắn có con đường nhập hàng tốt thì sẽ hợp tác với Lưu Khôn Võ. Một bữa cơm, nhiều chiêu số phát tài, Tống Thiêm Tài cực kỳ vừa lòng. Mà Trần Quế Chi và Tống Đào Tử cùng mấy đứa nhỏ ở trong phòng ăn, nói chuyện cũng vô cùng hăng say.
Tống Đào Tử gả chồng đã gần mười năm, từ nhỏ nàng đã tương đối có chủ kiến, thuộc về loại hình ngoài mềm trong cứng. Tính ra, nàng với Lưu Khôn Võ thành thân vẫn là nhờ Trần Quế Chi bắc cầu giật dây, nàng mỗi năm chuẩn bị quà cho Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi tuyệt đối chu đáo. Chẳng qua bởi vì chuyện Tống Tiến Bảo, quan hệ giữa hai nhà đã từng rất cứng ngắc, Tống Đào Tử cũng vì thế mà xa cách thúc thúc thẩm thẩm.
Tống Tiến Bảo từng ở nhà Tống Đào Tử sống một đoạn thời gian. Bởi vì Tống Đại Hải trông cậy vào gã dưỡng lão, khi đó đãi gã thậm chí còn tốt hơn cả con gái ruột Tống Đào Tử. Bị phân đi tình yêu thương của cha mẹ, Tống Đào Tử có thể thích Tống Tiến Bảo mới là lạ. Tống Tiến Bảo khi còn nhỏ nhìn trầm mặc ít lời, nhưng ở nhà lại không ít lần lấn át Tống Đào Tử. Trong nhà có gì ăn ngon uống tốt Tống Đại Hải cho gã, gã chưa bao giờ lấy ra dù chỉ một phần nhỏ cho Tống Đào Tử.
Tống Đào Tử là thịt từ trong bụng Vạn thị rơi xuống, nàng không muốn con gái của mình bị bạc đãi, đối với chuyện Tống Đại Hải cưng chiều Tống Tiến Bảo cực kì có ý kiến, hai người từng tranh cãi không ít lần. Cuối cùng, chờ Vạn thị lại mang thai, nàng lập tức nháo muốn đuổi Tống Tiến Bảo đi.
Sau đó, Tống Tiến Bảo được Tống Đại Sơn nhận nuôi, Tống Đào Tử cũng không thường qua lại với gã nữa, tổng cảm thấy gã quá keo kiệt và nhỏ nhen. Đối với chuyện Trần Quế Chi giận chó đánh mèo nhà mình, trong lòng Tống Đào Tử cũng hiểu rõ, đồng thời cảm thấy tại cha mình nhiều chuyện. Nhưng ông dù sao vẫn là cha nàng, nàng không có khả năng vì đường thẩm mà khó xử chính cha mẹ ruột. Cho nên, hai nhà dần dần trở nên xa cách.
Mà năm vừa rồi khi Tống Đào Tử về nhà mẹ đẻ, Vạn thị lại nói với nàng đường đệ Tống Thiêm Tài đã khoẻ lại, nói Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn đãi Tống Thiêm Kim không tồi, bỏ ra năm lượng bạc đưa Tống Thiêm Kim vào tửu lâu làm tiểu nhị. Tống Thiêm Kim mỗi tháng đều có thể được một phần tiền công ổn định, so ở nhà trồng trọt tốt hơn nhiều, cũng dễ bàn việc hôn nhân.
Tống Đào Tử đối với em trai ruột đương nhiên là quan tâm coi trọng, nhưng một nữ tắc nhân gia như nàng không có bản lĩnh gì. Trượng phu tuy có khả năng, dù vậy cũng không có quá nhiều năng lực vươn tay giúp cậu em vợ. Nàng vốn dĩ tính toán chờ sau khi nhà mình với anh chồng mở cửa hàng rồi mới giúp đệ đệ một phen.
Bây giờ xem ra không cần phải thế nữa, có thúc thúc thẩm thẩm chiếu cố, đưa Tống Thiêm Kim vào tửu lâu, giờ còn định ra với cô nương trấn trên làm tức phụ, khiến người làm tỷ tỷ như nàng ở nhà chồng nói chuyện cũng có nắm chắc. Tống Thiêm Tài là tú tài, hết mua ruộng lại mở quán trà, nhìn có vẻ là người có bản lĩnh. Cùng thân thích như vậy qua lại nhiều chỉ có lợi chứ không có hại, về sau, nói không chừng lúc nào đó có thể cậy nhờ.
Cho nên, khi nương Tống Đào Tử nói nhà Tống Đại Sơn muốn mời cả nhà nàng đến ăn cơm, nàng đã vô cùng vui vẻ tới. Tuy rằng Lưu Khôn Võ rất có bản lĩnh, đãi nàng và các con đều tốt, nhưng hắn lại có một người cha và một người mẹ kế hết sức sốt ruột, thường hay gây khó dễ các nàng. Cũng may anh chồng hiểu lý lẽ, nhà cữu cữu vô cùng che chở, các nàng mới có thể sống thoải mái chút.
Nhưng nhà mẹ đẻ huynh đệ ít, làm Tống Đào Tử vẫn thấy hơi chột dạ, này nếu như đánh nhau thì bọn họ sẽ luôn bất lợi hơn so với nhà người ta. Chẳng qua cũng may Tống Thiêm Tài trúng tú tài, bây giờ lại thân cận với nhà nàng, đường huynh đệ cũng là huynh đệ không phải sao. Cứ như vậy, nhà mẹ đẻ mạnh, nàng ở trước mặt mấy thân thích sốt ruột kia cũng có thể cứng rắn thêm vài phần.
Hai nhà ăn bữa cơm này vô cùng hoà hợp. Lúc gần về, Trần Quế Chi thấy Đại Tỏa và Tiểu Tỏa thích ăn hào thịt bèn gói về cho bọn chúng không ít, còn nhờ Tống Đào Tử giúp nàng hỏi thăm xem nhà ai có bán lợn con và dê con mới sinh thì nhắn cho nàng, đầu xuân nàng sẽ đi xem.
Tống Tiểu Bảo và Đại Tỏa Tiểu Tỏa chơi với nhau rất vui. Vừa thấy hai ca ca phải đi, nó lập tức xụ mặt, kéo kéo tay áo Tống Thiêm Tài, mãnh liệt yêu cầu hai ca ca phải ở lại chơi với nó, không hề có ý định muốn thả người. Tống Thiêm Tài thấy Tống Tiểu Bảo như vậy thì buồn cười, xoa đầu nó nói: "Tiểu Bảo ngoan, chờ đầu xuân Thiêm Kim thúc thúc của ngươi cưới thím về cho ngươi, Đại Tỏa Tiểu Tỏa ca ca của ngươi cũng sẽ tới đây chơi với ngươi. Đến lúc đó, chúng ta lại giữ bọn họ chơi mấy ngày. Bây giờ là tết, bọn họ phải trở về chúc tết người thân."
Chẳng biết Tống Tiểu Bảo nghe có hiểu hay không, dù sao cũng không quấn lấy Tống Thiêm Tài nữa, mà mang toàn bộ chà bông dự trữ của mình ra cho Đại Tỏa Tiểu Tỏa hết, nhìn dáng vẻ là thật sự vô cùng thích hai vị biểu ca này. Phải biết Tống Tiểu Bảo bảo vệ thức ăn vô cùng kỹ lưỡng, trừ người Tống gia và Triệu Ngôn Tu, gần như không một ai có thể lừa được đồ ăn từ trong tay nó.
Lưu Khôn Võ vừa đi, dọn dẹp bàn xong, Trần Quế Chi lập tức cảm thấy hụt hẫng. Nàng trong lòng oán các em và em dâu, nhưng bình thường luôn là nàng thông cảm tử tế với bọn họ, bây giờ lại chợt không cho bọn họ thể diện, trong lòng nàng cũng không thoải mái. Đều là huynh đệ tỷ muội, máu mủ tình thâm, vì sao không thể hoà thuận với nhau.
Sao cứ phải nháo to giống như bây giờ, trên mặt ai cũng khó coi. Nhưng nếu bảo nàng coi như mọi chuyện chưa hề phát sinh, trong lòng nàng thế nào cũng không nuốt trôi được cục tức kia. Tính mạng của nhi tử còn đang ở sớm tối, bị đệ đệ mà mình vẫn luôn cực kỳ tín nhiệm, săn sóc giúp đỡ khoanh tay đứng nhìn, nếu như có thể tha thứ, nàng liền phải xin lỗi nhi tử và trượng phu của mình rồi.
Cho nên lần này, nàng tuyệt đối không thể cúi đầu trước.
Tống Thiêm Tài nhìn bộ dạng của Trần Quế Chi là biết nàng đang phiền não chuyện nhà mẹ đẻ. Hôm nay mùng hai, những năm trước Trần Quế Chi đều từ sáng sớm đã cùng Tống Đại Sơn và các con về nhà mẹ đẻ chúc tết, tay xách nách mang, có thể nói cho nhà mẹ đẻ đủ mặt mũi, cũng coi như trợ cấp chút ít cho các đệ đệ cháu trai.
Rốt cuộc, gia cảnh Tống gia tốt hơn Trần gia rất nhiều, Tống Đại Sơn lại là người hào phóng, đối với nhạc gia nhà mình luôn để cho Trần Quế Chi mặc sức lo liệu. Mùng hai tết mọi năm đều là thay phiên ở nhà hai cậu ăn cơm, mợ cũng sẽ vì quà tết mà không còn âm dương quái khí như lúc bình thường, đối với một nhà Tống Đại Sơn luôn tỏ vẻ lấy lòng.
Cũng chính bởi vì thế nên mới khiến Trần Quế Chi sinh ra ảo giác, luôn cảm thấy hai đệ đệ đãi nàng cực kì không tồi. Cho dù hai em dâu có chút tâm tư nhỏ, khá vậy đều chỉ là một vài chuyện râu ria. Nàng làm đại tỷ nhường một chút là xong, mọi người vẫn là người một nhà êm ấm hoà thuận.
Nhưng hiện thực lại cho Trần Quế Chi một cái tát mạnh, khiến Trần Quế Chi khó có thể tiếp thu người nhà mẹ đẻ lại đối xử với nàng như vậy, thậm chí khiến nàng sinh ra tâm bệnh. Nếu không phải cuộc sống của Tống gia ngày càng tốt, Tống Thiêm Tài lại thường xuyên khuyên giải nàng, e là nàng có khi còn ngã bệnh căn chỉ vì nó.
Nhìn Trần Quế Chi như vậy, Tống Thiêm Tài mới càng thêm cảm thấy hai cữu cữu có chút bất cận nhân tình. Hắn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nếu bọn họ đã không để nhà mình vào mắt, như vậy về sau cũng đừng tưởng dính nửa phần ánh sáng của Tống gia. Cho nên, kéo dài khoảng cách là cần thiết, cho bọn họ biết Tống gia không thích qua lại với bọn họ. Nếu đã lựa chọn, vậy đương nhiên phải đối mặt với hậu quả, cho dù có thương Trần Quế Chi đến mấy, Tống Thiêm Tài cũng không tính toán thoái nhượng một bước.
Chẳng qua Tống Thiêm Tài vẫn không muốn khiến Trần Quế Chi hao tổn tinh thần. Hắn bảo Triệu Ngôn Tu bế Tống Tiểu Bảo đi ngủ, đuổi Tống Đại Sơn đi rồi mới ra vẻ thần bí hỏi Trần Quế Chi: "Nương, đường tỷ phu sắp mở tiệm tạp hóa, đây cũng chẳng phải là số tiền nhỏ. Không ngờ nhà chồng của đường tỷ lại giàu có như vậy, xem ra nương ban đầu giật dây bắc cầu quả đúng là tuệ nhãn thức anh hùng."
Tống Thiêm Tài muốn dùng đề tài này để phân đi sự chú ý của Trần Quế Chi. Quả nhiên, Trần Quế Chi lập tức tiếp lời: "Thiêm Tài à, vị đường tỷ phu này của ngươi trước kia cũng không có nhiều của cải như vậy đâu. Năm đó nương hắn qua đời, cữu cữu hắn tuy rằng tranh cho hắn mười mẫu đất và một nửa tiền thuê cửa hàng, nhưng cửa hàng kia thì lại không chia, chỉ nói về sau phân gia không được thiếu phần hắn thôi. Mười mẫu đất cũng chỉ đủ ăn đủ uống, một nửa tiền thuê mỗi năm năm lượng nhìn không ít, chẳng lẽ nhà bọn họ không cần chi tiêu, có thể tích góp được bao nhiêu mà mở được cửa hàng."
Nói xong, Trần Quế Chi lại nhìn Tống Thiêm Tài, trên mặt chỉ kém tràn ngập vẻ "Ta biết nội tình, mau tới hỏi đi". Tống Thiêm Tài tuy rằng không quá hứng thú, nhưng chỉ cần có thể khiến tâm tình Trần Quế Chi trở nên tốt đẹp, hắn cũng không ngại bà tám một chút.
Vì thế, Tống Thiêm Tài vô cùng thuận theo hỏi: "Sao lại thế? Chẳng lẽ đường tỷ phu ở đâu lấy được tiền của phi nghĩa?"
Trần Quế Chi nghe xong lắc đầu nói: "Tiền hắn nắm trong tay chính tiền bán gian cửa hàng kia. Nghe nói cửa hàng kia nằm ở trên đoạn đường tốt, mặt tiền lại lớn, vừa qua tay đã bán được hai trăm lượng. Lưu Khôn Võ và đại ca hắn mỗi người một trăm lượng, hai người lúc này mới có tiền vốn mở cửa hàng."
Tống Thiêm Tài nghe xong ngược lại cảm thấy hứng thú: "Không phải còn có tiểu Dương thị? Nghe nói nàng sinh một nhi một nữ, cho dù bán, có trưởng bối như nàng ở, không nói cho nhi tử nàng phần nhiều, khá vậy tuyệt đối không được phép thiếu nhi tử nàng. Này quả là thú vị, chẳng lẽ nàng có nhược điểm gì bị đường tỷ phu bắt được."
Tiểu Dương thị thanh danh có không tốt đến đâu thì vẫn là mẹ kế của bọn họ, cũng là trưởng bối, gia sản của Lưu Đại Lương nàng cũng có tư cách tranh giành. Hơn nữa đều là nhi tử, một số tiền lớn như vậy, Lưu Khôn Sinh chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ. Cho nên, đương nhiên là bọn họ bị nắm lấy nhược điểm.
"Còn không phải sao, tiểu Dương thị kia chỉ lo đắc ý, làm trò trước mặt Lưu gia gia, nhìn đúng là sinh động. Chờ Lưu Khôn Võ bị bệnh, nằm ở trên giường nói không ra hơi, nàng lập tức nháo đòi phân trưởng tử ra ngoài, để lại toàn bộ cửa hàng trong nhà cho con trai ruột của nàng, ngay cả phần của Lưu Khôn Võ cũng muốn nuốt. Nhưng nàng lại không ngờ rằng, Lưu Khôn Võ và Lưu Khôn Văn cùng nhau thỉnh tộc mở từ đường, nói rõ tiểu Dương thị chỉ là thiếp thị nhị phòng, lão tam Lưu Khôn Sinh là con vợ lẽ, gia sản trong nhà có thể được phân cho hai phần mười đã là nhân nghĩa. Mọi người lúc này mới hiểu ra, năm đó Lưu Đại Lương muốn nâng đỡ tiểu Dương thị, nhưng nhà mẹ đẻ Điền thị không vui, không muốn ra công văn, tiểu Dương thị đương nhiên không thể phù chính. Nhưng tiểu Dương thị lại cho rằng nàng là nữ chủ nhân duy nhất của Lưu gia, đương nhiên cũng chính là Lưu phu nhân. Náo loạn nửa ngày, thiếp vẫn là thiếp. Không được nhà mẹ đẻ của nguyên phối cho phép, phù chính căn bản chỉ là vọng tưởng, cũng không hợp luật pháp." Trần Quế Chi giải thích.
Cuối cùng, nàng còn bổ thêm một câu: "Tiểu Dương thị cũng đáng thương. Bởi vì là thiếp, Lưu Khôn Văn và Lưu Khôn Võ căn bản đều không cần phản ứng nàng. Nhi tử của nàng cũng bởi vì thân phận con thiếp thất, phân gia chỉ được tám mẫu ruộng, cửa hàng lại không chạm vào được dù chỉ một ngón tay. Thế mới nói, nữ nhi trong sạch dù thế nào cũng không thể đi làm tiểu. Bằng không, không chỉ có tự mình giày xéo chính mình mà còn phải liên lụy đến con cái."
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 43: Sớm biết
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương