*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Thiêm Tài vừa mới đến quán trà, Tống Tiểu Bảo đã cười chạy ra nghênh đón, tay còn cầm cái đùi gà, mồm miệng bóng nhẫy. Từ sau khi Tống Tiểu Bảo và Triệu Ngôn Tu bị ốm, Tống gia đã bắt đầu chuỗi ngày hầm canh ăn, hầu như ngày nào cũng mổ một con gà hoặc cá.
Mấy con gà mái già Trần Quế Chi nuôi để dành đẻ trứng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng giảm bớt. Trần Quế Chi lại từ trong thôn bắt không ít gà con về nuôi, vì thế ở chỗ chuồng bò chuồng dê lại xuất hiện một loạt lồng gà. Trần Quế Chi không nuôi thả, mỗi ngày đều băm rau trộn cám cho gà ăn.
Nhưng gà Tống Tiểu Bảo hôm nay ăn là của Vạn thị đem tới. Đầu xuân, ở Tống gia thôn có một loại tập tục, nhà nào có trẻ nhỏ sẽ giết một con đồng tử kê rồi hầm cả con. Sau khi nấu xong, cả con gà này chỉ dành cho đứa bé trong nhà một mình ăn hết. Đương nhiên, đãi ngộ như vậy trước đây chỉ có con vàng cháu bạc mới được hưởng. Nếu như đầu xuân đứa bé trong nhà có thể ăn được một con gà như vậy, ở trong mắt mọi người đứa nhỏ này chính là cực kì có phúc khí.
Tống gia thôn coi trọng con nối dõi, hầu như nhà nào cũng sẽ làm như vậy, cho dù gia cảnh không tốt, cũng sẽ cố nuôi mấy con gà trống nhỏ để đầu xuân cho con cháu trong nhà ăn. Từ Tống Thiêm Tài khi còn nhỏ đến Tống Tiểu Bảo, Tống gia mỗi năm đều chưa từng đứt đoạn chuyện này. Hai năm trước Tống Tiểu Bảo còn chưa ăn được, năm nay Trần Quế Chi sớm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ khai xuân là sẽ làm thịt cho Tống Tiểu Bảo ăn.
Không nghĩ tới Tống gia hiện giờ qua lại gần gũi với nhà Tống Đại Hải, Vạn thị cũng giúp chuẩn bị cho Tống Tiểu Bảo hai con. Bởi vì Triệu Ngôn Tu vừa mới tới mười sáu, còn chưa đón dâu, Vạn thị nhìn mặt mũi Tống Thiêm Tài cũng nhân tiện cho Triệu Ngôn Tu hai con. Cùng một đãi ngộ với Tống Tiểu Bảo, làm cho Triệu Ngôn Tu cười khổ mà không biết làm sao, hai ngày này đành ăn hết hai con gà.
Mà Tống Tiểu Bảo mới lớn nhiêu đó, một con gà to như vậy ăn một ngày ba bữa cũng không hết, nhưng Trần Quế Chi chia con gà ra làm ba ngày, từ đầu đến đuôi đều bắt Tống Tiểu Bảo ăn hết. Tống Thiêm Tài cực kì khó hiểu vì sao Trần Quế Chi phải làm thế, nhưng ngẫm lại cũng biết Trần Quế Chi là vì tốt cho Tống Tiểu Bảo, cũng bèn không nói gì.
Vì thế nên buổi sáng còn chưa ăn cơm, Tống Tiểu Bảo đã gặm đùi gà.
Lau sạch tay Tống Tiểu Bảo, cho uống chút nước ấm, ôm nó vào trong buồng. Đầu xuân số người ra ngoài làm buôn bán cũng không nhiều, quán trà của Tống Thiêm Tài cũng chỉ rải rác ngồi mấy người. So với cuối năm thì không bằng, nhưng một ngày mấy trăm văn thì vẫn có thể kiếm được.
Bọn họ hiện giờ đều ăn trưa ở quán trà, rau dại hái về Tống Thiêm Tài toàn quyền giao cho Lâm Tiểu Mãn xử lý, còn hắn thì đi giúp Trần Quế Chi làm măng. Nghe Trần Quế Chi nhắc đến thịt muối chưng măng non, Tống Thiêm Tài bèn tràn ngập chờ mong.
Triệu Ngôn Tu không có việc gì cũng đi theo Tống Thiêm Tài, hai người vừa vào phòng bếp đã bị Trần Quế Chi sai đi rửa gừng và thịt muối, còn nàng thì bóc vỏ măng, thái măng thành phiến trụng nước sôi rồi để ráo. Sau đó, lại nhận lấy thịt muối Triệu Ngôn Tu đã rửa sạch, thái thành từng lát cực mỏng, lót măng ở phía dưới, trải một lớp gừng, lại xếp một lớp thịt lên, rưới rượu gạo và tương đậu nành pha nước sôi với đường, cuối cùng bắc lên nồi cơm chưng.
Mà Lâm Tiểu Mãn bên này thì băm rau tể thái bọc thịt và đậu hủ trứng gà thành từng viên nhỏ, nấu canh tể thái viên. Lại thái nhỏ mầm rau xào cùng với thịt muối thái sợi và nấm hương, đào rỗng ruột miếng đậu, nhồi rau mầm đã xào vào trong, lại rán qua dầu thêm một lần nữa, từng khối bày lên đĩa, rải lên một ít hành, nhìn khiến cho người ngón trỏ đại động.
Y còn bọc bột chiên một loại lá rau dại có phiến to, bày trên đĩa. Thứ này ăn vừa giòn vừa thơm, Lâm Tiểu Mãn vừa chiên xong bèn mang lên cho mọi người nếm thử. Tống Tiểu Bảo thích ăn nhất, Triệu Ngôn Tu cũng ăn không ít. Tống Thiêm Tài ăn vào cảm thấy giống như khoai lát, nhưng vị lại đạm hơn so với khoai lát một chút, cũng thơm hơn giòn hơn.
Lúc này thịt muối chưng măng của Trần Quế Chi cũng chín, vừa mới mở nắp nồi mùi thơm đã toả ra ngào ngạt. Thứ này phải ăn ngay khi còn nóng, mọi người cũng dọn xong những món khác, chờ măng vừa đặt lên bàn, không quá thời gian một chén trà nhỏ đã hết bay. Tống Thiêm Tài ăn chưa đã thèm, chớp chớp đôi mắt, vô cùng tiếc nuối. Trần Quế Chi nhìn buồn cười, mở miệng nói: "Đương gia, buổi chiều ngươi đi chọn ít măng về, buổi tối chúng ta ăn tiếp. Lâu lắm rồi chưa ăn măng, xem ra tay nghề chế biến măng này còn chưa bị thụt lùi."
Lâm Tiểu Mãn cũng cảm thấy ăn rất ngon, mở miệng cười nói: "Tay nghề của thím thì không lời gì để nói, ta còn định học hỏi thím để về nhà làm cho Đại Thạch nếm thử."
Trần Quế Chi hiếm khi có thể khoe khoang tài nấu nướng với Lâm Tiểu Mãn, lập tức mở miệng nói: "Không có việc gì, lát nữa ta sẽ truyền hết bí quyết chế biến măng của mình cho ngươi. Đúng rồi, làm món thịt muối chưng măng này quan trọng nhất là phải chọn loại măng tươi non. Việc này Tống thúc của ngươi chính là một cao thủ, chờ buổi chiều Tống thúc ngươi đào măng về, để hắn chọn cho ngươi một ít mang về là được."
Mà các món từ rau dại của Lâm Tiểu Mãn cũng cực kì được hoan nghênh. Canh rau tể thái viên gần như đều vào bụng Tống Đại Sơn và Tống Tiểu Bảo. Còn món đậu hủ nhồi kia thì Tống Thiêm Tài ăn nhiều nhất, chính hắn ăn thì thôi, còn gắp cho Triệu Ngôn Tu không ít, hai người xem như chén gần bằng sạch bàn thức ăn này.
Trần Quế Chi cảm thán một tiếng, ăn rau dại nhiều năm như vậy, chưa từng nghĩ còn có thể làm ra nhiều món đa dạng đến thế, hương vị còn rất ngon, xem ra về sau phải hái nhiều một chút mới được. Đương nhiên, không tránh được lại cùng Lâm Tiểu Mãn thảo luận một chút về nấu nướng.
Buổi chiều Tống Đại Sơn quả nhiên đào rất nhiều măng trở về, Tống Thiêm Tài ngẫm nghĩ cầm măng cùng một đĩa thịt kho qua cho nhà Tống Đại Hải.
Vừa tới nhà Tống Đại Hải, hắn ngoài ý muốn phát hiện Tống Thiêm Kim đang ở nhà. Tống Thiêm Kim thấy Tống Thiêm Tài bèn nhanh chóng đón hắn vào trong. Vạn thị và Tống Đại Hải qua nhà Tống Đào Tử ở thôn cách vách, Tống Thiêm Kim và tiểu nhị lâm thời thay ca vừa mới trở về nghỉ ngơi.
Vạn thị đã cùng Hồ gia thương lượng xong xuôi hôn kỳ, qua thêm một tháng nữa, chờ hôm nào thời tiết đẹp, Tống Thiêm Kim và Hồ Tiểu Ngọc sẽ thành hôn. Mấy ngày nay, Vạn thị gần như chạy gãy cả chân, lên trấn trên đặt mua không ít đồ đạc. Cũng vì lúc trước Tống Thiêm Kim hôn sự nhấp nhô, người ngoài nói không ít nhàn ngôn toái ngữ, bây giờ Tống Thiêm Kim rốt cuộc sắp thành thân, Vạn thị muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, phô trương cho đủ, cố gắng vì Tống Thiêm Kim tranh một hơi.
Ngay cả Trần Quế Chi cũng bị lôi kéo lên trấn trên không ít lần, trở về bèn nói với Tống Thiêm Tài: "Nhà đại bá ngươi nhìn qua có vẻ không hiện sơn lộ thủy, kỳ thật trong tay cũng có chút của nả. Lần này đặt mua sính lễ mười lượng, nàng còn đặt cho khuê nữ Hồ gia một đôi hoa tai vàng năm lượng bạc, ra tay hào phóng nhà người bình thường đều không thể so sánh." Lời trong lời ngoài đều tỏ rõ Vạn thị tương đối vừa lòng đối với đứa con dâu tương lai Hồ Tiểu Ngọc này.
Nhưng Tống Thiêm Tài hôm nay lại thấy Tống Thiêm Kim mặt mày có vẻ u uất. Cho dù cười với hắn, Tống Thiêm Tài vẫn có thể từ trong ánh mắt của Tống Thiêm Kim nhìn ra một tia gượng ép. Thầm nghĩ: Trước kia chỉ biết phụ nữ có chứng sợ hãi trước hôn nhân, không nghĩ tới vị đường đệ này của hắn ngược lại cũng thế.
Tự nhận là một người từng trải, Tống Thiêm Tài ngẫm nghĩ bèn mở miệng hỏi: "Thiêm Kim, ngươi có phải không hài lòng chuyện hôn nhân với Hồ gia không? Nếu là thế, ngươi lúc trước không nên đồng ý. Cơ mà ta nghe đại bá nương nói cô nương Hồ gia kia rất không tệ nha."
Tống Thiêm Kim nghe Tống Thiêm Tài nói thế bèn lập tức lắc đầu: "Ca, đầu bếp Hồ đối với ta rất tốt, Tiểu Ngọc cũng rất tốt, ta rất thích. Việc hôn nhân này ta vô cùng vừa ý, không có cái gì không hài lòng. Ta hiện giờ đang phiền muộn chuyện biểu muội của ta......" Trong lúc nhất thời lỡ lời, Tống Thiêm Kim lập tức ngậm miệng không nói.
Tống Thiêm Tài không bị điếc, Tống Thiêm Kim tuy rằng chỉ nói nửa câu, nhưng từ biểu muội hắn vẫn nghe được rất rõ ràng. Ngay sau đó, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi. Tống Thiêm Kim đã sắp kết thân với Hồ gia, còn ở nhớ thương phiền não cô nương nhà người khác, đây cũng không phải là chuyện gì hay ho.
Hắn là nam tử, hiểu rõ thói hư tật xấu của nam tử, nhưng lại không ủng hộ. Đặc biệt là bây giờ Tống Thiêm Kim với nhà hắn còn có quan hệ thân thiết. Nếu như Tống Thiêm Kim gia trạch không yên, vậy thì nhà bọn họ nói không chừng cũng phải chịu liên luỵ. Hơn nữa, vợ nhiều thị phi cũng nhiều, Tống Thiêm Tài quả thật không muốn về sau phải đi thu thập cục diện rối rắm giúp Tống Thiêm Kim.
Vì thế, Tống Thiêm Tài lập tức nghiêm mặt, ngữ khí cũng trở nên nghiêm khắc: "Thiêm Kim, ngươi thành thật nói cho ta, ngươi có phải ái mộ cô nương nào rồi không."
Tống Thiêm Kim lúc này vẫn lắc đầu, vội vàng phủ nhận: "Ca, ta sao có thể là người như vậy. Ta hiện giờ đã sắp cưới Tiểu Ngọc, sao có thể đi trêu chọc người khác. Nếu ta làm như vậy, về sau đừng nghĩ cùng Tiểu Ngọc yên ổn sinh hoạt, Tống gia cũng sẽ trở thành đề tài câu chuyện trong miệng người khác."
Tống Thiêm Tài trong lòng buông lỏng, không phải trái ôm phải ấp thì tốt, vì thế lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi nói biểu muội của ngươi là chuyện như thế nào? Ta nhớ Tống gia chúng ta không còn bà con nào cả, con gái nhà cữu ngươi cũng không tới phiên ngươi nhọc lòng đúng chứ."
Từ sau khi Vạn thị cùng đại ca cạch mặt nhau, nàng đã không cho Tống Thiêm Kim đến Vạn gia nữa. Ngày lễ ngày tết, Vạn thị ngoại trừ nhờ người mang vài thứ đến cho cha mẹ mình ra thì coi như cả một nhà đại ca không tồn tại, cũng không giúp Tống Thiêm Kim tặng lễ, tỏ rõ cho dù đại ca làm thông gia với nàng thì cũng đừng nghĩ mơ chiếm được một chút lợi lộc nào từ nàng.
Cho nên, biểu muội gì đó của Tống Thiêm Kim, Tống Thiêm Tài quả thật không nghĩ ra là ai.
Tống Thiêm Kim vẫn luôn tương đối sùng bái đường ca của mình, cảm thấy hắn cực kì có năng lực. Ngay từ khi trong lòng có sự, hắn đã sớm nghĩ đến chuyện hỏi ý kiến Tống Thiêm Tài. Nhưng lòng tự trọng của nam tử hán lại khiến hắn không nói nên lời, rốt cuộc việc này quá mất mặt.
Bây giờ bị Tống Thiêm Tài hỏi vậy, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Ca, ta nhìn thấy Tiểu Hà biểu muội. Nàng còn sống, chưa chết, hình như còn sinh con."
Tiểu Hà? Đây là ai? Tống Thiêm Tài ở trong đầu suy nghĩ nửa ngày, ngẩng đầu nhìn vẻ bi phẫn đan xen của Tống Thiêm Kim bèn lập tức loé lên một suy nghĩ. Vị hôn thê còn chưa qua cửa đã mất của Tống Thiêm Kim không phải tên là Vạn Tiểu Hà sao?
Tống Thiêm Tài lập tức nói: "Như vậy là sao? Vạn Tiểu Hà không phải đã chết ư? Ngươi lúc trước chẳng phải còn từng đi bái tế nàng, người Vạn gia không phải còn bởi vậy nói ngươi khắc thê, cứng rắn ép buộc ngươi cưới bài vị của nàng, dời quan tài nàng vào mộ địa của Tống gia chúng ta. Đây là chuyện gì? Ngươi một năm một mười nói cho ta xem nào."
Một người đã chết đột nhiên sống, bất thường trong chuyện này không cần đầu óc cũng có thể đoán được. Tống Thiêm Kim là đường đệ của hắn, tính kế đến trên đầu Tống Thiêm Kim, làm hỏng thanh danh Tống gia, Tống Thiêm Tài chắc chắn sẽ không mặc kệ.
Tống Thiêm Kim nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, chuyện mắc nghẹn ở trong lòng cuối cùng cũng có người để giãi bày, lập tức mở miệng như đảo đậu nói: "Tết Nguyên Tiêu vừa rồi, chiều hôm đó lúc rời khỏi tửu lầu thời gian còn sớm, ta bèn đến phố tây định mua cái đèn lồng cho Tiểu Bảo. Nhưng đi một hai sạp bán đèn lồng, ta lại tính toán đi dạo, đi nhầm ngõ nhỏ, không ngờ nhìn thấy Tiểu Hà biểu muội. Trong tay nàng còn một có đứa bé, ra ngoài giặt đồ. Ta cho rằng mình nhìn lầm, đặc biệt lại gần xem, không nghĩ tới quả thật là nàng. Nàng cũng nhìn thấy ta, liền đứng dậy lập tức chạy đi, ta đuổi theo nửa ngày nhưng không kịp."
Rõ ràng vị thê tử trên danh nghĩa đã mất giờ lại hiện thân, còn trở thành mẹ đứa nhỏ, đả kích đối với Tống Thiêm Kim không thể nói không lớn. Sau khi đính hôn với Tiểu Hà biểu muội, hắn bèn toàn tâm toàn ý chờ cưới nàng về nhà. Mỗi khi tới nhà cậu, hắn lúc nào cũng sẽ tặng cho Tiểu Hà biểu muội một vài món quà nhỏ, hy vọng nàng sẽ cảm thấy vui vẻ, sẽ yêu thích mình.
Một cô nương được hắn coi là thê tử bỗng nhiên không còn, hắn đã từng rất đau lòng, rất khó chịu. Thậm chí, cậu mợ đánh tới cửa nói hắn khắc thê khắc chết biểu muội, trong lòng hắn cũng có chút áy náy, cho nên mới chịu đồng ý cưới bài vị của Tiểu Hà biểu muội, để nàng sau khi chết có chốn yên nghỉ.
Nhưng bây giờ, Tiểu Hà biểu muội không chỉ còn sống nhăn mà còn cùng người khác sinh con. Bị lừa gạt thậm chí phản bội như vậy khiến ngực Tống Thiêm Kim không có lúc nào là bình ổn. Hắn muốn đến tận cửa nhà đại cữu hỏi cho rõ ràng minh bạch, tra cho ra manh mối chuyện này.
Nhưng nếu làm vậy, hắn và Tống gia sẽ trở thành câu chuyện cười. Bị lừa hôn, bị đội nón xanh, bị nhà cậu lừa gạt, Tống gia và hắn đều sẽ phải chịu đựng không ít đồn đãi vớ vẩn, chỉ chỉ trỏ trỏ. Mà hắn lúc này đã đính hôn, Hồ gia kia sẽ nhìn hắn bằng con mắt như thế nào, mối hôn sự này còn có thể có thành hay không?
Chính cha mẹ hắn vì hôn sự của hắn không biết đã phiền lòng biết bao lâu. Thật vất vả định ra, mắt thấy mình sắp thành gia lập nghiệp, lúc này mà chọc thủng mọi chuyện, cha mẹ hắn có thể tiếp thu sao? Đặc biệt là mẹ hắn. Bị nhà mẹ đẻ và cháu gái liên thủ lừa gạt, nàng có thể thừa nhận nổi hay không. Ngay cả chính Tống Thiêm Kim cũng cảm thấy phẫn nộ bi thương đến khó nhịn, huống chi là Vạn thị.
Nhưng nếu cứ thế bỏ qua, Tống Thiêm Kim lại không nuốt trôi được cục tức này. Tiến thoái lưỡng nan, làm hắn suốt đêm ngủ không yên, lần này trở về hắn cuối cùng vẫn quyết định phải nói cho nương. Mặc kệ thế nào, việc này không thể cứ như vậy bỏ qua, Tống gia bọn họ cũng không thể cứ như vậy bị khi dễ.
Tống Thiêm Tài sau khi nghe xong, suy nghĩ nửa ngày nói: "Thiêm Kim, việc này ngươi muốn một sự nhịn chín sự lành, hay là lấy lại công đạo?"
Tống Thiêm Kim chém đinh chặt sắt nói: "Ta cần một cái minh bạch, không thể cứ thế mù mịt bị lừa gạt mấy năm như vậy được."
Tống Thiêm Tài gật gật đầu nói: "Vậy thì được. Sáng mai ta và ngươi tới phố tây trấn trên điều tra nghe ngóng một chút. Bắt tặc bắt tận tay, bắt gian bắt tận giường, mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải tìm được vị biểu muội này trước, sau đó chúng ta mới tiện hành sự. Đúng rồi, ngươi trước tiên thương lượng với cha mẹ ngươi một chút, đặc biệt là nương ngươi. Nếu như vẫn quyết định dành lại công đạo thì ngày mai hãy đi tìm ta. Một bút không viết ra được hai chữ Tống, ngươi là huynh đệ của ta, việc này chỉ cần ngươi tin ta, ta sẽ tự có cách giúp ngươi."
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 51: Khởi tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương