Tuy rằng mỗi khi nhớ tới chuyện đêm qua, trong lòng Triệu Ngôn Tu vẫn còn hơi mất tự nhiên, nhưng y tự nhận là nam tử hán đại trượng phu, không thể vì vài câu nói lúc say của đại ca mà xoắn xuýt mái được. Cho nên y ném phăng chút không rõ nguyên do trong lòng kia đi, mở miệng nói: "Đại ca, có muốn uống chút nước mía không, ngọt lắm đấy. Tiểu Mãn ca còn nói sẽ cô nước mía lại thành đường để về sau pha nước uống."
Tống Thiêm Tài nhìn Triệu Ngôn Tu thoải mái hào phóng như vậy, cảm thấy mình mà còn xoắn xuýt nữa thì thật đúng là không ra dáng đàn ông. Vì thế, hắn điều chỉnh tâm tình nói: "Thuật nghiệp hữu chuyên công*, vẫn là Tiểu Mãn ca biết cách ăn uống, tay nghề còn rất tốt, chúng ta đi theo có lộc ăn."
*Trích từ câu "Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công" ("闻道有先后,术业有专攻") trong "Sư Thuyết" của Hàn Dũ, ý đại khái là con đường học vấn có trước có sau (không bàn đến tuổi tác, ai am hiểu nhiều hơn thì người đó là tiền bối), thuật nghiệp có (thợ) chuyên nghiên cứu (theo mình hiểu là như vậy, không biết có đúng không)
Lâm Tiểu Mãn cười, đẩy nhanh tốc độ gói khoanh tay, cười nói: "Thiêm Tài, đừng suốt ngày trêu ta. Mau đi nhóm lửa. Thím và Tống thúc buổi sáng ăn không nhiều, ta gói chút khoanh tay, lát nữa cho bọn họ nếm thử. Ngươi nhóm lửa giúp ta, vừa lúc ăn thêm một ít đi."
Vừa nghe có đồ ăn ngon, Tống Thiêm Tài lập tức đi nhóm lửa. Khoanh tay Lâm Tiểu Mãn làm da mỏng nhân nhiều, trơn mềm tươi ngon, ngoại hình cũng cực kỳ đẹp, vô cùng được Tống Thiêm Tài hoan nghênh. Nước sôi, thả vào nồi, nêm gia vị, bắc nồi múc canh.
Một hàng sáu bát khoanh tay đã xong, Tống Thiêm Tài vừa ngửi mùi đã lập tức cảm thấy thiệt lớn, sớm biết vậy đã để dành bụng để ăn khoanh tay rồi. Hắn đặt lên khay bê ra ngoài, hô Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi qua ăn.
Triệu Ngôn Tu bên này cũng ép xong sáu bát nước mía, đặt bên cạnh mỗi bát khoanh tay một chén. Người một nhà Tống gia và Lâm Tiểu Mãn ăn khoanh tay nóng hổi, uống nước mía ngọt ngào, tâm tình đều cực kì tốt đẹp.
Chờ sau khi ăn uống no đủ, chỉ còn lại Trần Quế Chi và Tống Thiêm Tài, Trần Quế Chi mới nhỏ giọng nói với Tống Thiêm Tài: "Thiêm Tài, chuyện hôm qua rốt cuộc là như thế nào? Ta và cha ngươi thấy hai lão Vạn gia tới làm ầm ĩ. Quay đầu lại đi tìm đại bá với đại bá nương của ngươi thì cũng chỉ nghe được đại khái. Ngươi và Thiêm Kim tới nha môn ư? Không phải chịu ủy khuất gì ở nha môn đấy chứ?"
Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn hôm qua vừa nghe Tống Thiêm Tài và Tống Thiêm Kim vậy mà lại tới nha môn cáo trạng, trong lòng vẫn luôn căng thẳng. Cho dù bọn họ lờ mờ biết được Tống Thiêm Tài ở nha môn có chút giao tình, nhưng lúc trước Tống Thiêm Tài chọc phải kiện tụng, làm hại hắn thiếu chút nữa toi nửa cái mạng, trong lòng Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn cũng bèn tồn tại một nỗi ám ảnh đối với nha môn và mấy vị quan lão gia ở đó.
Phải biết rằng, Tống gia ban đầu của cải cũng không phải ít, đáng tiếc chỉ một lần kiện tụng đã đào rỗng gốc gác Tống gia, còn kém hại bọn họ mất đi nhi tử. Ở trong mắt Trần Quế Chi, bước vào nha môn chẳng khác nào ném tiền xuống sông, Tống Thiêm Tài và Tống Thiêm Kim tới nha môn chẳng biết phải tốn bao nhiêu bạc mới có thể cầu mấy vị quan sai nha dịch đó làm việc.
Tống Thiêm Tài vội nói: "Nương, ngươi đừng lo lắng, trong lòng nhi tử hiểu rõ. Hơn nữa trong nha môn ta và Ngôn Tu có vài người quen, không tốn bao nhiêu tiền. Sáng nay Thiêm Kim còn qua đưa cho nhi tử hai mươi lượng bạc, đại bá và đại bá nương cũng sẽ không để chúng ta chịu thiệt."
Trần Quế Chi lại nhăn mày, có chút không vui mở miệng nói: "Ta còn không biết vị tẩu tử kia của ta phát lớn từ bao giờ đâu. Cho dù đưa qua hai mươi lượng bạc, ta xem ngươi cũng đắp vào không ít. Thật là, ngươi vừa ra tiền vừa xuất lực, người trong thôn còn đều nói ngươi xen vào chuyện của người khác, đẩy cữu cữu của Thiêm Kim vào trong nhà lao, là người có lòng tàn nhẫn. Ta nghe xong chỉ hận không thể xé miệng mấy người này ra. Ngươi hảo ý giúp Thiêm Kim đòi lẽ phải, những người này lại chỉ biết vạch lá tìm sâu. Thì sao nào, bị lừa hôn bị phá hỏng thanh danh lại không phải bọn họ. Rõ ràng chính là Vạn gia thiếu đạo đức, đại lão gia ở nha môn chủ trì công đạo, ngược lại thành ngươi không phải."
Từ sau khi hai lão Vạn gia tới nhà Tống Đại Hải, người trong thôn đã ngay lập tức biết được chuyện Tống Thiêm Tài và Tống Thiêm Kim tống vợ chồng Vạn Đại Khuê vào trong nhà lao. Tuy là Vạn gia lừa hôn, nhưng trong thôn vẫn có người nói Tống gia quá nhẫn tâm. Đều là thông gia với nhau, cho dù phạm sai lầm, đánh tới cửa, làm ầm ĩ một trận, về sau cả đời không qua lại với nhau nữa là xong.
Cần gì phải đến mức ép người ta vào trong tận nhà lao? Về sau nhà ai có chuyện đều làm như vậy, đó chẳng phải là bức tử người khác ư? Phải biết rằng bị quan phủ phạt cũng đồng nghĩa với việc thanh danh sẽ thật sự bị huỷ hoại, trai gái Vạn gia về sau ra ngoài đều không thể thẳng lưng với người khác, chuyện kết hôn cũng phiền toái hơn rất nhiều, chẳng ai lại muốn có thân thích là tù nhân.
Nếu là nữ tử, vướng phải chuyện này, nhà chồng nào để ý một chút khẳng định là sẽ muốn hưu một người vợ không tuân thủ phụ đức như vậy. Có vài nữ tử bởi vì không chịu nổi chuyện bị nhà chồng hưu bỏ, lại liên luỵ thanh danh nhà mẹ đẻ, thường thường cũng chỉ chừa lại duy nhất một con đường chết. Một mạng người, đối với nông hộ nhân gia mà nói chính là một chuyện lớn động trời.
Ai cũng không muốn nhà mình vướng phải cái danh bức tử mạng người, cho nên có thể lén giải quyết thì lén giải quyết, không thể thì cũng là tìm lí chính tộc nhân. Số người vừa ra tay đã đưa lên tận nha môn không chút lưu tình như Tống Thiêm Tài quả thật đã ít lại càng ít.
Người trong thôn đương nhiên muốn mắng hắn, bằng không nếu ai chiếm chút lợi lộc từ Tống gia hay làm gì đó không phải với Tống gia chẳng lẽ đều phải tới nha môn? Có vài người chột dạ, đương nhiên sẽ nói Tống gia không phải. Bằng không nếu như mở ra cái tiền lệ này, về sau Tống gia thôn mỗi khi xử lý sự tình đều giống như Tống Thiêm Tài thì chắc chắn có vài nhà sẽ phải ăn cơm tù.
Tống Thiêm Tài nhìn bộ dạng tức đến khó nhịn của Trần Quế Chi, trấn an nói: "Nương, ngươi tức giận với bọn họ làm gì? Chúng ta làm việc của chúng ta, chẳng lẽ chỉ bởi vì vài câu nhàn ngôn toái ngữ của người khác mà phải khó chịu? Trong thôn không phải ai cũng như vậy, chỉ có mấy hộ nhà chột dạ thôi. Chúng ta không quan tâm đến bọn họ nữa là được rồi. Kỳ thật ta cũng có chút tư tâm ở trong chuyện này. Sắp tới ta chuẩn bị cùng Ngôn Tu tới Tuyền Châu, trong nhà sẽ bớt đi hai thanh tráng niên. Ta sợ trong thôn có người sẽ đến gây phiền toái. Ta biết thôn này có không ít kẻ đỏ mắt quán trà nhà chúng ta. Ta và Ngôn Tu ở còn đỡ, chúng ta không có ở đây, bọn họ gan to ra tới nháo sự, cho dù ta có trở về xử lí thì các ngươi cũng phải chịu tội một hồi. Không bằng làm như thế này, để cho người ta kính, sợ. Người nào tốt với nhà chúng ta sẽ không bởi vì việc này mà xa cách chúng ta, ngược lại chẳng qua cũng chỉ là mấy nhà không có chân tình gì đáng nói với chúng ta mà thôi."
Trần Quế Chi nghe như suy tư điều gì, thở dài nói: "Ai, đều tại ta và cha ngươi không tốt. Hắn mềm lòng với cả nhà con bạch nhãn lang kia, bằng không dựa vào thủ đoạn của con ta, hẳn là đã sớm dạy dỗ được bọn chúng. Nào còn có thể mặc cho bọn chúng thường xuyên lắc lư ở trước mặt chúng ta. Ta cũng hồ đồ, nuông chiều ra tật xấu cho nhà cậu ngươi. Một đám chỉ biết nhìn chằm chằm chút của cải này của Tống gia mà càn quấy, chỉ vì biết chắc ta và cha ngươi không thể xuống tay mà thôi. Không nghĩ tới lại khiến ngươi phải cõng cái danh tàn nhẫn này."
Tuy rằng Tống Thiêm Tài chưa nói cụ thể hộ nhân gia kia là ai, nhưng tính đến tính đi chẳng qua cũng chỉ có nhà mẹ đẻ của nàng và một nhà Tống Tiến Bảo thôi. Nhi tử giết gà dọa khỉ cũng là vì lo lắng bọn họ không có biện pháp đối phó với đám người kia. Bọn họ đều đã sống cả nửa đời, vậy mà còn phải để nhi tử che chở đắn đo, chuyện này là bọn họ vô năng.
Trần Quế Chi nói: "Thiêm Tài, ngươi yên tâm đi, đừng lo lắng chuyện trong nhà. Ta sẽ không tiếp tục hồ đồ. Về sau Tống gia chính là Tống gia, ai đãi tốt với chúng ta ta bèn thân với người đó, không bao giờ làm mấy chuyện vô tâm vô phế kia nữa, để người khác chiếm lời còn khoe mẽ."
Tống Thiêm Tài cười cười không nói gì nữa. Tính cách không phải một ngày là có thể sửa, Trần Quế Chi như bây giờ cũng đã là khá tốt rồi. Nếu như bà ngoại và cậu hắn thật sự quỳ xuống đất cầu xin Trần Quế Chi, Trần Quế Chi sẽ có thể cứng rắn hơn vài phần so với trước kia. Hắn không thèm nghĩ, chỉ có thể tận hết khả năng an bài ổn thoả.
Còn chưa nói chuyện xong, bà mối Trương nổi tiếng nhất làng trên xóm dưới đã đứng trước cửa quán trà Tống gia, còn chưa bước vào đã cười hô: "Quế Chi muội tử có ở nhà không?"
Trần Quế Chi nghe thấy có người gọi mình thì vội vàng đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, thấy bà mối Trương bèn cười mở miệng nói: "Trương tỷ tỷ, cơn gió nào thổi ngươi tới đây. Mau vào dùng trà, nghỉ chân một lúc."
Bà mối Trương làm mai vô cùng nổi danh, đặc biệt là mấy nhà có cô nương quanh đây đều hy vọng có thể nhờ bà mối Trương giúp đỡ làm mai. Bởi vì bà mối Trương làm mai cho người ở trấn trên, có thể giúp đỡ cô nương ở nông thôn lên trấn trên làm mợ chủ. Mà bản thân ả giỏi ăn nói, đã tác thành không ít cọc hôn nhân. Năm đó, Lưu Thải Liên và Tống Thiêm Tài chính là từ tay ả dắt mối tơ hồng.
Tống gia hiện tại trừ Tống Đại Sơn ra thì đều độc thân, Trần Quế Chi không muốn đắc tội bà mối, rốt cuộc, cô nương tốt đẹp khắp làng trên xóm dưới không có ai biết được rõ ràng hơn so với bà mối Trương. Đến lúc Tống gia làm mai, còn phải dựa bà mối Trương giật dây bắc cầu nữa kìa.
Mời người vào trong, Tống Thiêm Tài không muốn giao tiếp với ba cô sáu bà nên đã sớm trốn tới phòng bếp. Trần Quế Chi ngẫm nghĩ, chuẩn bị nước đường, lại lấy hai đĩa hạt dưa đậu phộng, vào bếp bưng mấy đĩa điểm tâm ra chiêu đãi bà mối Trương.
Bà mối Trương thấy Trần Quế Chi bận rộn trong ngoài, trong lòng đắc ý, cho dù có là nương của tú tài thì cũng phải nịnh hót mình mà thôi. Nghĩ vậy, trong ánh mắt ả tinh quang chợt lóe, cười đến hiền lành: "Quế Chi muội tử, đừng làm nữa, mau ngồi đi. Ngươi mang ra vừa nước trà vừa điểm tâm, làm cho ta ngượng ngùng quá trời."
Trần Quế Chi cười ngồi xuống, mở miệng nói: "Trương tỷ tỷ, hôm nay ngươi đến chỗ ta phải chăng có chuyện gì? Chẳng lẽ có ai coi trọng Thiêm Tài nhà ta, nhờ ngươi tới nói chuyện." Tuy rằng Trần Quế Chi lo lắng người Tống Thiêm Tài lấy về đối xử không tốt với Tống Tiểu Bảo, nhưng điều này không đại biểu nhi tử của nàng không có giá thị trường tốt.
Ở trong mắt Trần Quế Chi, Tống Thiêm Tài vừa tài hoa lại vừa giỏi kiếm tiền, hiếu thuận hiểu chuyện, diện mạo anh tuấn, từ đầu sợi tóc đến gót chân không một chỗ nào là không tốt. Nhưng Lưu Thải Liên chạy lâu như vậy, suốt từ đó đến nay không một ai tới chỗ nàng thả tiếng gió, làm Trần Quế Chi ban đêm không biết đã bao lần thầm mắng mấy nhà đó không có ánh mắt.
Bà mối Trương nghe xong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường, trong giây lát mở miệng nói: "Quế Chi muội tử, hôm nay ta quả thật là có chuyện này muốn thương lượng với ngươi. Tống tú tài nhân phẩm bộ dáng không một chỗ nào không tốt, trong tay ta có vài hộ nhân gia đều tới tìm ta hỏi thăm. Ta với muội tử quan hệ thân thiết, Tống gia lại là một hộ hiền lành như vậy, nào có chuyện không nói được."
Ai làm nương mà được người khác khen nhi tử mình tận mặt sao lại có thể không cao hứng cho được. Trần Quế Chi nghe bà mối Trương nói vậy, đôi mắt cũng sáng hơn vài phần, khiêm tốn nói: "Trương tỷ tỷ quá lời, Thiêm Tài cũng chỉ là hiếu thuận chút, cần mẫn chút, không gánh nổi Trương tỷ tỷ tán thưởng như vậy."
Bà mối Trương nhìn bộ dạng sung sướng của Trần Quế Chi, ngược lại mặt ủ mày ê, ra vẻ ấp a ấp úng nói: "Tống tú tài rất tốt, nhưng, ai!"
Vừa mới còn khen Tống Thiêm Tài, chỉ chớp mắt đã thở ngắn than dài, Trần Quế Chi trợn tròn mắt, lập tức vội vàng hỏi: "Trương tỷ tỷ, đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ Thiêm Tài bị người ta nói cái gì không tốt, khẳng định là có người ghen tị Thiêm Tài nhà chúng ta, ở bên ngoài loạn truyền. Thiêm Tài nhà ta vừa tốt người lại hiếu thuận, không có chỗ nào không tốt, Trương tỷ tỷ không nên bị người che mắt."
Bà mối Trương nhìn bộ dạng kích động của Trần Quế Chi, xả ra một nụ cười nói: "Quế Chi muội tử, ta sao có thể không rõ ràng nhi tử nhà ngươi là người như thế nào cơ chứ. Nhưng rốt cuộc nhi tử nhà ngươi lúc đây từng có một đời vợ, tuy rằng người không còn nữa nhưng tên thì vẫn còn. Mấy cô nương trong sạch kia cho dù có xem trọng Tống tú tài, nhưng chẳng lẽ sẽ thật sự chấp nhận tới làm tiểu? Đây chẳng phải làm người cảm thấy khó coi sao."
Trần Quế Chi nghe vậy thấy cũng đúng. Tống Thiêm Tài hết thảy đều tốt, nhưng vừa có con trai lại còn là nhị hôn, nếu là nhị hôn còn đỡ, muốn người tới làm tiểu, Trần Quế Chi lại ngượng ngùng không mở nổi miệng. Chẳng qua Trần Quế Chi ngược lại nghĩ, dù muốn tìm vợ cho Tống Thiêm Tài thì cũng phải chờ đến khi Tống Tiểu Bảo lớn hơn chút nữa hẵng nói. Bằng không, tôn tử của mình nhỏ tuổi như vậy lại phải ở dưới cánh tay của mẹ kế kiếm ăn, nàng với lão nhân không phải sẽ đau lòng chết sao. Cho nên những lời này hiện giờ nói đều vẫn còn sớm lắm, bận lòng làm gì cho khổ.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Trần Quế Chi không nóng lòng nữa, mở miệng nói: "Đa tạ Trương tỷ tỷ nhớ thương Thiêm Tài nhà chúng ta, chẳng qua tôn tử nhà chúng ta còn nhỏ, tuổi Thiêm Tài lại không lớn, e là phải đợi thêm mấy năm nữa mới phải phiền toái tới Trương đại tỷ làm mai mối giúp Thiêm Tài."
Bà mối Trương đợi nửa ngày lại chỉ đợi được một câu nói như vậy, trong lòng trở nên buồn bực. Sao chẳng đúng quy trình gì hết vậy. Vừa mới nói cứ như ngay lập tức phải tìm vợ cho Tống Thiêm Tài, bây giờ lại nói không vội, như vậy câu nói kế tiếp ả làm sao thốt ra khỏi miệng được đây.
Nhưng tốt xấu cũng đã từng làm mai nhiều năm, tùy cơ ứng biến đó là bản năng. Ả tiếp lời đáp: "Không thể nói như vậy được, cho dù ngươi thương cháu nhưng cũng không thể không thương con được. Không có người phụ nữ ở nhà săn sóc, biết ấm biết lạnh, giúp đỡ lo liệu, cuộc sống Tống tú tài chắc chắn sẽ thiếu đi rất nhiều vui. Nhà nhà ai cũng đều có đôi có cặp, chỉ riêng nhi tử của ngươi là cô đơn chiếc bóng, lẻ loi một mình. Về sau ngày lễ ngày tết, trong lòng chắc hẳn sẽ cảm thấy rất vô vị."
"Thừa dịp đứa trẻ còn nhỏ, chưa nhớ được người, tìm cho nó một người mẹ, ở chung lâu rồi cảm tình cũng sẽ sâu. Nhi tử nhà ngươi lại người biết thương con, khẳng định sẽ không để tôn tử ngươi phải chịu một chút tủi nhục nào. Hơn nữa ngươi hiện giờ mới chỉ có một đứa cháu, mà nhiều con mới nhiều phúc, cưới một nàng dâu trở về sớm chút, sinh cho các ngươi thêm mấy đứa nữa thì các ngươi lại chẳng sướng đến điên lên. Cho nên ấy, con dâu vẫn là phải cưới." Bà mối Trương nói một tràng, ý tứ rất rõ ràng, ngươi mà không cưới thì sẽ thật có lỗi với nhi tử, có lỗi với Tống gia.
Trần Quế Chi nghe bà mối Trương khuyên như vậy, trong lòng hơi dao động, thử dò: "Nhưng một chốc một lát muốn tìm được người thích hợp cũng khó, vẫn phải từ từ."
Trong lòng bà mối Trương mắng Trần Quế Chi gần chết, miệng lại nói: "Không vội thì không vội, nhưng chuyện vợ trước của Tống tú tài còn chưa xử lý dứt điểm. Theo ta, người này không ở thì coi như không còn nữa. Các ngươi đưa một phần hưu thư qua, về sau không còn liên quan, làm mai cũng tiện hơn chút không phải sao."
Câu cuối cùng vừa dứt, Trần Quế Chi tổng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 58: Bà mối
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương