Mời cả nhà Tống Đại Hải lại đây là việc không thể không làm. Hai nhà sống gần nhau, lại là huynh đệ ruột thịt với Tống Đại Sơn, Tống Thiêm Tài không ở nhà đương nhiên phải ngỏ lời nhờ bọn họ giúp đỡ Tống gia nhiều hơn. Còn nhà Lưu Khôn Võ thì coi như hàng đính kèm. Tống Đào Tử có thai, nhưng trong nhà Lưu Khôn Võ lại không có trưởng bối, hắn mở tiệm tạp hoá ở trấn trên nên không thể về nhà mỗi ngày, quả thực không có điều kiện quan tâm săn sóc vợ con. Vì thế, hắn bèn đưa luôn vợ con về nhà vợ, mỗi tháng gửi một lượng bạc nhờ mẹ vợ chiếu cố.
Vạn thị đương nhiên sẽ không tham chút tiền này, nhưng Lưu Khôn Võ vẫn nhất định phải đưa. Nhà nàng còn có con trai con dâu ở, để cả nhà nữ nhi tới đây sống cũng không ổn, cuối cùng cũng đành nhận lấy, hơn nữa gà vịt nhà nuôi sẽ thường xuyên làm thịt cho Tống Đào Tử và hai đứa cháu ngoại ăn, tuyệt đối không để Tống Đào Tử phải chịu thiệt.
Lưu Khôn Võ thường xuyên qua đây thăm Tống Đào Tử và hai đứa nhỏ, lại còn không bao giờ tới tay không, lần nào cũng mang thêm một phần cho Tống Tiểu Bảo. Trần Quế Chi sau khi biết vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng, bèn dứt khoát thừa dịp trong nhà tổ chức tiệc rượu mời cả nhà Lưu Khôn Võ tới đây ăn bữa cơm.
Đại Tỏa Tiểu Tỏa bây giờ ngày nào cũng dắt Tống Tiểu Bảo đi chơi. Ba đứa nhỏ ở chung một chỗ, nóc của hai nhà chỉ thiếu nước bị lật tung. Trần Quế Chi cả ngày ở quán trà, lại có Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch hỗ trợ nên nhàn đi không ít. Nàng không yên tâm quỷ bướng bỉnh Tống Tiểu Bảo, cho nên thường xuyên xung phong nhận việc trông coi ba đứa nhóc.
Chỉ trừ không nghịch lửa vầy nước, bọn chúng không có lúc nào là không làm ầm ĩ. Đại Tỏa lớn nhất, Lưu Khôn Võ kỳ thật định đưa nó tới Tống gia theo Tống Thiêm Tài học vài chữ trước, chờ sáu tháng cuối năm hầm băng hồi lại được vốn sẽ đưa Đại Tỏa lên tư thục trấn trên học.
Tống Thiêm Tài đương nhiên là không chạm vào sách vở, Đại Tỏa và Tiểu Tỏa ngược lại đi theo Triệu Ngôn Tu đọc sách mấy ngày, học được mấy chữ. Đáng tiếc là Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu nháy mắt sẽ phải đi Tuyền Châu. Chẳng qua Lưu Khôn Võ từ sâu trong lòng cảm thấy Tống Thiêm Tài là người có bản lĩnh, Triệu Ngôn Tu là người có tiền vốn, hai người tới Tuyền Châu khẳng định có thể phát tài.
Cho nên, hắn đặc biệt tới ăn bữa này chính là để lôi kéo làm quen, hy vọng Tống Thiêm Tài đến Tuyền Châu gặp thứ tốt có thể giúp tiệm tạp hoá của hắn dính chút ánh sáng là được rồi. Đương nhiên, Tống Thiêm Tài vừa là anh vợ vừa là người đầu tư hầm băng, hai nhà qua lại càng nhiều mới là lẽ phải.
Trên bàn ăn, Tống Thiêm Tài không khỏi nhờ vả mọi người quan tâm Tống gia nhiều hơn.
La lão đại rất nhanh đã đến, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cũng chuẩn bị ổn thoả xong. Hơn phân nửa xe ngựa chất đầy đồ đạc cộng thêm hai người ngồi vào là vừa vặn. Mã phu tay chân cần mẫn, thành thật lại kiệm lời, Tống Thiêm Tài trả một nửa tiền đặt cọc trước, giao hẹn sau khi đến cảng sẽ trả nốt nửa còn lại.
Lần vận hàng tới Tuyền Châu này La lão đại không mang theo quá nhiều đồ. Lần này hắn định mua chút trà từ Tuyền Châu trở về. Đến Tuyền Châu vừa kịp tháng tư tháng năm, đúng vào thời điểm trà mới tung ra thị trường. Tuyền Châu bốn phương thông suốt, không nói tới trà từ bên ngoài, ngay bản địa Tuyền Châu cũng có mấy loại không tồi.
Bởi vì hàng không nặng, nhóm người đối với chuyện cho người khác đi ké tới Tuyền Châu ngược lại không có chút dị nghị. Rốt cuộc Tống Thiêm Tài từ khi xác nhận muốn đi theo bọn họ đã bắt đầu lôi kéo làm quen. Mỗi lần nhóm người La lão đại tới quán trà Tống gia nghỉ chân, tuy rằng không được giảm giá, nhưng lượng thức ăn tuyệt đối là siêu đầy đặn.
Hơn nữa Tống Thiêm Tài làm người hào phóng, là tú tài lại không hề cổ hủ, vì thế nên nhóm khách thương rất có hảo cảm. Còn Triệu Ngôn Tu, từ sau khi Tống Thiêm Tài xui y trong lúc vô tình để lộ tài võ nghệ ngay trước mặt bọn họ, bọn họ đối đãi với Triệu Ngôn Tu có thể nói còn thân thiện hơn nhiều so với Tống Thiêm Tài. Tuy rằng đường tới Tuyền Châu mọi người đều đã quen thuộc, nhưng nói không chừng sẽ có kẻ không có mắt nhảy ra gây sự, một đồng đội có giá trị vũ lực cao tuyệt đối luôn luôn được hoan nghênh.
Tống Thiêm Tài tuy rằng đã thích ứng với phong tục ra ngoài cơ bản dựa vào con la và đôi chân ở nơi đây, nhưng đôi lúc xóc nảy thì vẫn hơi chút không thích ứng. Triệu Ngôn Tu ngược lại ngoài dự đoán không cảm thấy gì bất thường, mấy món đồ Tống Thiêm Tài ngay từ đầu chuẩn bị cho Triệu Ngôn Tu hầu hết đều dùng ở trên người chính hắn.
Ngày đầu tiên thương đội đi từ sáng sớm, tới giữa trưa vẫn không tìm được nơi nghỉ chân, mọi người chỉ đành lấy lương khô và nước mang theo coi như bữa trưa. Tống Thiêm Tài ngồi xe ngựa vốn đã có chút không thoải mái, tuy rằng mang theo ít thịt nhưng lại không có khẩu vị. Sau khi chia cho mỗi người trong thương đội một ít, hắn bèn uống chút nước ăn một ngụm bánh.
Triệu Ngôn Tu thấy vậy thì cảm thấy hơi sốt ruột, trực tiếp nhóm lửa trên mặt đất treo cái ấm sành lên nấu ít cháo trắng, chờ cháo vừa sôi là lập tức dập lửa, dùng vải bọc kín mít đặt trong cái sọt trên xe ngựa. Chờ thương đội bắt đầu di chuyển, bọn họ cũng không trì hoãn trực tiếp đi theo.
Giờ Mùi qua một nửa, Tống Thiêm Tài cảm thấy hơi đói bụng. Triệu Ngôn Tu từ trong cái sọt lấy ra cái ấm sành được bọc kín mít. Ấm sành chỉ hơi âm ấm, không hề phỏng tay. Mở nắp ra, cháo bên trong đã chín. Tìm cái thìa, Triệu Ngôn Tu đưa ấm cháo cho Tống Thiêm Tài ăn.
Vài thìa cháo nóng hổi xuống bụng, Tống Thiêm Tài cảm giác cả người đều nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn quả thật không nghĩ tới lần này ra cửa hắn mới chính là kẻ được săn sóc. Chẳng qua có người chiếu cố cũng là một loại phúc khí. Tống Thiêm Tài vô cùng đắc ý mình có ánh mắt tìm tiểu đệ, quá tinh tường, đúng là không biết nên khen mình anh minh thần võ, thông minh tuyệt đỉnh như thế nào cho phải.
Nhưng ăn cháo xong, Tống Thiêm Tài lại tò mò: "Ngôn Tu, vừa rồi thấy ngươi nhóm lửa nấu nướng rất thuần thục, trước kia có phải đã từng làm rồi hay không?"
Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài có tinh thần nói chuyện phiếm cùng mình, trong lòng mới thoáng chút thả lỏng: "Trước kia ta đã từng theo sư phụ ra ngoài du học nửa năm, nếu không phải sư phụ đột nhiên có việc bận, nói không chừng ta cũng sẽ không trở về Vĩnh Nhạc trấn, mà chuyện của cha mẹ ta cũng sẽ chẳng hề hay biết."
Lời này của Triệu Ngôn Tu quả thật không sai. Dựa vào cái nết của Triệu gia, bọn chúng tuyệt đối sẽ không báo cho y. Tốt nhất y mười năm tám năm không trở lại, Triệu gia hoàn toàn bá chiếm gia sản của cha mẹ y, che giấu chân tướng bọn chúng bức tử cha mẹ y, sau đó đối với Triệu Ngôn Tu vừa trở về hỏi một không biết ba là qua chuyện.
Tống Thiêm Tài trước kia cũng đã nghe Triệu Ngôn Tu nói y từng đi du học, nhưng trong suy nghĩ của hắn, du học của Triệu Ngôn Tu chắc cũng chỉ giống như là đi du lịch thôi. Nhưng bây giờ ngẫm lại ở chỗ này du lịch làm gì có phương tiện, không phải lừa thì chính là ngựa, màn trời chiếu đất, Triệu Ngôn Tu có thể trải qua thoải mái mới là lạ.
Buổi tối, đoàn người tìm được một cái miếu rách để nghỉ chân. Cái miếu hoang này còn không chỉ có mỗi nhóm người Tống Thiêm Tài mà còn có một thương đội khác cùng nghỉ ngơi. Bọn họ tự giác phân chia ranh giới, bắt đầu bắc nồi thổi cơm. Tuy rằng Tống Thiêm Tài đi cùng bọn họ, nhưng về ăn uống lại không hề cọ bọn họ.
Triệu Ngôn Tu tự mình nhóm lửa bắc nồi, Tống Thiêm Tài nấu rau khô và thịt khô ở đáy nồi, ở thành nồi thì dán một vòng bánh nướng, còn tìm mấy quả trứng vịt muối bọc đất, chờ cơm gần chín thì đặt cái ấm sành lên đun nước, vùi trứng vịt muối trong tro nóng. Hai người bắt đầu ăn bánh bột ngô kẹp rau khô thịt khô. Đồ ăn nấu khá nhiều, Tống Thiêm Tài còn tặng một phần cho La lão đại. Trứng vịt mang chút mùi khói và vị mặn, Tống Thiêm Tài ăn vào cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Mã phu ăn xong bèn trực tiếp bò lên trên xe ngựa nằm ngủ. Ra bên ngoài, con ngựa này chính là công cụ đáng giá nhất của mã phu, đương nhiên phải coi sóc tỉ mỉ chút. Buổi tối hắn sẽ không rời khỏi xe ngựa, thuận tiện giúp trông chừng đồ đạc Tống Thiêm Tài mang theo.
Còn hai người Tống Thiêm Tài thì ngủ ở trong miếu hoang, lót rơm rạ thành cái đệm tự chế, hai người ngủ chung với nhau. Đi xa nhà, cẩn thận luôn là không sai. Cho nên Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu tuy rằng đều nằm xuống ngủ nhưng đã sớm thương lượng với nhau, nửa đêm trước Tống Thiêm Tài gác, còn nửa đêm về sáng là đến lượt Triệu Ngôn Tu.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường. Cứ thế đi liên tiếp năm ngày rốt cuộc cũng tới được bến cảng.
Cảng tuy rằng không lớn, nhưng người đến kẻ đi, thuyền bè rậm rạp qua lại đông đúc. Đây cũng là lần đầu tiên Tống Thiêm Tài nhìn thấy con thuyền ở nơi này. So với con thuyền cổ mà kiếp trước hắn đi cổ trấn du ngoạn, thuyền nơi này tuy rằng lớn nhỏ không đồng đều, quy mô bất đồng, nhưng cách kiến tạo tuyệt đối vượt xa tưởng tượng ban đầu của Tống Thiêm Tài.
Nhìn con thuyền lớn nhất cao tận hơn một trăm mét, Tống Thiêm Tài cảm thán khó trách lúc trước Tần Thái tổ có thể dùng đường thuỷ từ Tuyền Châu đi thẳng tới kinh thành trọng địa. Chỉ bằng loại thuyền lớn này, một đội tàu chở theo thiên quân vạn mã cũng không phải không có khả năng. Chẳng qua Tống Thiêm Tài bọn họ lại không có đãi ngộ tốt như vậy mà được đặt chân lên con thuyền lớn kia.
Con thuyền bọn họ ngồi đại khái dài hai ba mươi mét, cao gần mười mét, thuyền trưởng cũng có giao tình nhiều năm với La lão đại. Hai người Tống Thiêm Tài đi theo lên thuyền cũng có được chỗ ở không tồi, ngồi trong khoang thuyền còn có thể ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Thuyền không cung cấp cơm ăn, nếu muốn ăn đồ nóng sốt phải bỏ tiền mua từ tiểu nhị trên thuyền.
Cả Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đều không say tàu, đi năm ngày đường rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi nên không muốn động thủ nấu cơm, bèn tiêu tiền sai tiểu nhị mang tới hai đồ ăn một canh và bốn chén cơm, chỉ chút xíu đồ này thôi đã ngốn mất 500 văn, giá cả có thể sánh ngang với tửu lâu của Đỗ chưởng quầy.
Một đĩa cải thảo xào thịt, một đĩa tôm hấp và một bát canh cá tươi, hai món ăn kia hương vị bình thường, nhưng canh cá ngược lại rất được Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu hoan nghênh. Cá bắt trực tiếp từ dưới sông lên, trực tiếp nấu nướng, cũng không cần tay nghề cao sang gì cả, dựa vào chính hương vị tươi ngon của cá đã vô cùng bắt miệng rồi.
Tống Thiêm Tài nhớ đến hai bình nước tương và dấm mình mang theo, ngẫm nghĩ bèn đứng dậy mở bình rót cho mỗi người nửa chén, dùng nước tương và dấm pha nước chấm bưng lên. Sau đó hắn bắt đầu lột vỏ tôm chấm ăn. Triệu Ngôn Tu nhìn nước chấm đen tuyền không muốn động, Tống Thiêm Tài trực tiếp lột vỏ tôm chấm nước chấm đưa tới bên miệng y.
Triệu Ngôn Tu đành phải ăn, ngoài ý muốn phát hiện hương vị cực kì không tồi. Vị tươi ngon của tôm chẳng những không bị che lấp, còn hơi mang chút chua chua mằn mặn, át đi sạch sẽ mùi tanh của tôm. Triệu Ngôn Tu lúc này không cần Tống Thiêm Tài gắp, tự mình động thủ lột tôm ăn.
Tống Thiêm Tài thấy Triệu Ngôn Tu ăn nhiệt tình thì rất vui. Kiếp trước khi còn ở xưởng chế mấy loại tương dấm này, hắn cũng đã học được không ít mẹo nhỏ. Trong việc dùng nước tương và dấm pha nước chấm, hắn chính là người có thể nắm chắc tỉ lệ phân lượng nhất, điều chế ra hương vị mà ngay cả nhóm công nhân lâu năm trong xưởng cũng phải dựng cái ngón tay cái.
Thịt cá trong canh cũng ăn cùng nước chấm, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu quét sạch bay bàn ăn. Động tĩnh của bọn họ bên này đã hấp dẫn sự chú ý của La lão đại. Hắn biết trên thuyền cũng chỉ có canh cá là tương đối ngon, còn mấy đồ ăn khác đều rất nhạt nhẽo.
Thấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu ăn uống ngon lành như vậy, hắn bèn nảy sinh tò mò, trực tiếp bưng bát tới nói: "Tống huynh đệ, Triệu huynh đệ, ta thấy các ngươi vừa mới pha nước chấm ăn rất ngon, bèn mặt dày tới xin ké một chút. Đồ ăn trên thuyền quá nhạt nhẽo, ta ăn không quen, nhưng không ăn thì lại phải chịu đói."
La lão đại và hai người Tống Thiêm Tài Triệu Ngôn Tu coi như khá quen thuộc, dọc theo đường đi cũng rất để ý săn sóc Tống Thiêm Tài bọn họ. Một yêu cầu nhỏ như vậy, Tống Thiêm Tài đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn lại đứng dậy một lần nữa pha cho La lão đại một bát nước chấm nhỏ.
La lão đại học theo bộ dáng ăn uống vừa rồi của Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, cũng lột tôm chấm ăn, hương vị quả nhiên cực kì không tồi. Chỉ với chén nước chấm này, La lão đại lần đầu tiên ăn hết sạch cả tôm và thịt cá.
Để mà nói thì La lão đại cũng không phải người tầm thường. Người bình thường chạy nhiều năm trên con đường Tuyền Châu này cũng chẳng mấy ai trụ được lâu. Hắn ở Tuyền Châu có sản nghiệp của chính mình, là cùng hợp tác với huynh đệ. Hắn phụ trách vận hàng tới các vùng thôn trấn buôn bán, còn huynh đệ của hắn thì ở Tuyền Châu quản lí công việc nhập hàng giao hàng ở cửa tiệm, hai người phân công hợp tác, kiếm lời không ít bạc.
Lúc này hắn mang theo Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, một là hắn biết Tống Thiêm Tài là tú tài, trong lòng xem trọng để mắt; hai là Tống Thiêm Tài làm việc hào sảng chu toàn, nhìn cũng là người có dự tính, bèn có tâm kết giao một phen. Dọc theo đường đi, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu tuy rằng đi theo hắn, nhưng lại cũng không làm phiền gì đến bọn họ, khiến ấn tượng của La lão đại đối với hai người càng tốt, cũng cảm thấy thân cận hơn chút.
Hắn vào nam ra bắc, khổ gì cũng từng nếm, phúc cũng từng hưởng qua, kiến thức đương nhiên cũng nhiều hơn. Nước tương và dấm tuy không phải thứ gì hiếm lạ, nhưng hương vị mà Tống Thiêm Tài pha chế cho hắn xác thật rất ngon, vậy mà lại có thể câu ra được lòng hiếu kỳ của hắn.
Trên thuyền không có việc gì làm, La lão đại bèn tới chỗ Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu tán gẫu, thuận miệng lại hỏi: "Tống gia huynh đệ, ta quả đúng là không nghĩ tới ngươi lại mang theo hai bình nước tương và dấm tới đây, còn tưởng rằng ngươi mang hai bình rượu cơ. Đều nói người đọc sách các ngươi ưa việc phong nhã, ta còn nghĩ ngươi mang rượu là để tặng người hoặc là uống trên đường, không ngờ cái ngươi mang theo lại là mấy thứ này. Càng đừng nói ngươi vừa mới mở bình ta đã ngửi thấy mùi chua nhức mũi. Cái mùi kia đúng là chính tông, không chút nào kém so với dấm lâu năm của phương tây."
Tống Thiêm Tài lần này đi Tuyền Châu quả thật chưa có chút manh mối gì về việc tìm ai đẩy mạnh tiêu thụ. Tuy rằng chỉ biết La lão đại là một thương nhân vận hàng, nhưng ở Tuyền Châu chắc chắn sẽ mạnh hơn hắn vài phần, quan hệ cũng rộng rãi hơn. Hắn với La lão đại lại không có lợi dụng hay xung đột gì, nói một chút cũng chẳng sao.
Trong lòng có quyết đoán, Tống Thiêm Tài lập tức cười nói: "Dấm này không phải là dấm lâu năm của phương tây, mà là một loại dấm hương, là cha ta thời trẻ sau khi có được công thức ở nhà cân nhắc rất lâu mới ủ ra được. Mùi vị thơm mà hơi ngọt, chua mà không chát, thời gian càng lâu, vị càng thuần hậu, là loại dấm thượng phẩm hiếm có."
Nghe Tống Thiêm Tài nói xong, trong mắt La lão đại chợt loé lên một tia sáng, càng thêm hứng thú cười nói: "Vậy không biết lão đệ đến Tuyền Châu là để bán thành phẩm hay là bán công thức? La đại ca của ngươi tuy rằng chỉ là một tên chạy thương, nhưng ở Tuyền Châu cũng có vài cửa hàng, quen biết được vài người. Nếu lão đệ không ngại, ta chắc hẳn có thể giúp ngươi bán thử xem."
Buồn ngủ lại gặp chiếu manh, Tống Thiêm Tài nghe La lão đại nói vậy bèn cười.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 64: Khởi hành
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương