Huynh đệ La gia đơn giản giới thiệu Vạn gia, không chú ý tới biểu cảm của Tống Thiêm Tài. Mà Triệu Ngôn Tu ngồi cạnh Tống Thiêm Tài vẫn luôn rất để ý, ngay khi La Trường Nghiệp nhắc đến cái tên Vạn Tiền Phong, đại ca y đã lộ ra một cổ khiếp sợ và chán ghét. Chẳng lẽ, Vạn Tiền Phong và đại ca y có thù cũ? Nhưng Tống Thiêm Tài cũng không phải người hay bộc lộ cảm tình ra bên ngoài, mặc kệ trong lòng như thế nào, trên mặt sớm đã thu liễm lại hoàn toàn, khiến Triệu Ngôn Tu rốt cuộc không nhìn ra được khác thường.
Trong lòng Tống Thiêm Tài xác thật khiếp sợ. Kẻ lúc trước hại nguyên thân chọc phải kiện tụng đứt gánh khoa cử chính là một vị họ Vạn tên Tiền Phong. Lúc ấy, Vạn Tiền Phong phái người đổ vấy Tống Thiêm Tài làm rối kỉ cương, thiếu chút nữa đi tong luôn cái mạng. Nhưng nguồn cơn việc này lại dính dáng đến tri phủ Đại Đồng, cuối cùng chốn quan trường đấu đá lẫn nhau, Triệu Tài Thanh mấy phen bôn tẩu, hắn mới có thể thoát thân.
Đương nhiên, cũng nhờ tri phủ Đại Đồng thực lực mạnh hậu trường lớn, phe phái đối nghịch đều không tài nào lật nổi hắn. Mà Vạn Tiền Phong kia nguyên thân cũng từng để ý một chút, biết được cha Vạn Tiền Phong đã phải đổ dồn một nửa gia sản rốt cuộc mới bảo hộ được gã ra ngoài. Bởi vì Vạn Tiền Phong bị cách công danh lại mất hết mặt mũi, thật sự không thể nào ở lại Vĩnh Nhạc trấn được nữa, Vạn gia bèn dứt khoát bán sản nghiệp tổ tiên dọn đi nơi khác.
Sau khi biết được tin tức này, nguyên thân đã tức giận bất bình một hồi lâu. Vạn Tiền Phong hại hắn không thể khoa cử vậy mà lại có thể vỗ mông chạy lấy người tới nơi khác, có tiền đương nhiên là vẫn sống tốt. Còn hắn vốn không hề làm sai bất cứ cái gì, vậy mà lại bị thằng khốn này chặt đứt tiền đồ. Vừa lúc đó Lưu Thải Liên lại không thấy bóng dáng, điều này khiến cho nguyên thân càng thêm sâu sắc cảm thấy ông trời bất công, tính tình vì thế mà ngày càng trở nên thâm trầm.
Cơ mà lúc này Tống Thiêm Tài sẽ không nghĩ như vậy. Tiện nhân tuy rằng đều sẽ có báo ứng, nhưng ông trời nói không chừng cũng có lúc ngủ gật. Đã để cho hắn gặp được, nếu như không thuận tay hố gã một phen thì quả thực quá có lỗi với những tủi nhục nguyên thân từng phải chịu và chỉ số thông minh của chính mình.
Nếu đã xác định Vạn Tiền Phong này chính là kẻ thù lớn nhất của hắn, vậy thì xin lỗi. Đừng nói là một vạn lượng, kể cả hai vạn lượng, bảo Tống Thiêm Tài đưa tiền cho Vạn Tiền Phong kiếm, trừ phi Tống Thiêm Tài não tàn mới làm ra được.
Cho nên, chờ La Trường Nghiệp vừa dứt lời, Tống Thiêm Tài nói: "Nghe hai đại ca nói vậy, ta ngược lại không vội gặp vị Vạn lão bản này. La đại ca, La nhị ca, ngày mai ta sẽ không đi nói chuyện với Vạn lão bản. Chờ Hoàng lão bản xác định rồi mới bàn tiếp. Rốt cuộc, tiền dù nhiều cũng không qua được tình cảm. Hoàng lão bản quen biết các ngươi đã lâu, ta không tin ai thì cũng không thể không tin hai vị. Hai vị nếu đã sắp xếp hắn đầu tiên đương nhiên là xem trọng hắn. Ta tin ánh mắt của hai vị, vậy chờ hắn thêm một thời gian đi."
Lời này vừa ra, La lão đại và La Trường Nghiệp đều cười. Hoàng lão bản tuy rằng không làm ăn lớn, nhưng thân thích của hắn lại là người nắm quyền. Thời buổi này có quyền là trên hết, bọn họ đương nhiên vui lòng bán chỗ tốt cho Hoàng lão bản, về sau ở Tuyền Châu nói không chừng sẽ có lúc phải phiền toái tới Hoàng lão bản.
Nhưng công thức này là của Tống Thiêm Tài, bọn họ cũng chỉ có thể tận lực nói thêm vài lời tốt đẹp giúp Hoàng lão bản. Cuối cùng kết quả thế nào cũng là xem ở Tống Thiêm Tài. Hiện giờ Tống Thiêm Tài cho bọn hắn mặt mũi như vậy, La lão đại và La Trường Nghiệp đương nhiên vô cùng vừa lòng.
Sau khi rời khỏi cửa hàng La gia, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu không hề trì hoãn trực tiếp trở về khách điếm. Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài hơi mất hứng bèn trực tiếp tới quầy gọi đồ ăn nhờ tiểu nhị đưa đến tận phòng.
Trong lòng Tống Thiêm Tài đang liên tục suy tính xem nên hố Vạn Tiền Phong như thế nào, nhưng sau đó hắn lập tức bi kịch phát hiện, hắn lúc này trông thì có vẻ có tí tiền với tí quan hệ, như để đối đầu với Vạn Tiền Phong thì lại chẳng có biện pháp nào tối ưu. So tiền thì hắn không bằng, so quyền, hắn cũng chẳng bì nổi, sự thật bi ai như vậy khiến Tống Thiêm Tài sinh ra một trận cảm giác vô lực.
Triệu Ngôn Tu vừa vào phòng đã nhìn thấy người luôn có tinh thần sáng láng, lúc nào cũng tươi cười như Tống Thiêm Tài nay trên mặt như nghẹn một hơi. Triệu Ngôn Tu đau lòng, y chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày nhìn thấy sự mờ mịt từ trong mắt Tống Thiêm Tài.
"Đại ca, ngươi không vui? Có chuyện gì ngươi có thể nói với ta. Cho dù không giúp được gì, nhưng ta cũng có thể đưa ra một vài lời khuyên." Triệu Ngôn Tu nhanh chóng lên tiếng an ủi.
Tống Thiêm Tài nghe tiếng Triệu Ngôn Tu, nghĩ lại, hắn có người nhà, có huynh đệ, có nhi tử, cuộc sống đang trên đà phát triển không ngừng, sao có thể bởi vì một tên Vạn Tiền Phong nho nhỏ mà tự oán tự trách. Đời trước khi còn một nghèo hai trắng chẳng lẽ hắn chỉ là một cái bao cát để trút giận, gặp bất công ủy khuất chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng? Hiện giờ chưa có năng lực đối đầu trực diện, nhưng ở sau lưng chẳng lẽ hắn còn không làm được. Hơn nữa Vạn gia lại không phải hậu duệ quý tộc hay gì, chỉ cần mưu tính cẩn thận một chút, tất cả những ủy khuất lúc trước Tống Thiêm Tài đều có thể đòi lại từng cọc từng cọc một.
Vạn gia chẳng qua cũng chỉ là có chút tiền bạc, một tay già đời như hắn cần gì phải sợ. Chờ sau khi hắn đứng vững gót chân ở Tuyền Châu, kiếm tiền phát triển nhân mạch, trên thương trường chẳng lẽ còn có thể bại bởi Vạn Tiền Phong? Vạn Tiền Phong về mặt học tập không so được với nguyên thân, về mặt kinh thương lại càng đừng mơ vượt qua nổi hắn.
Đến lúc đó quang minh chính đại sửa trị Vạn Tiền Phong còn không phải là dễ như ăn kẹo? Nếu như Vạn Tiền Phong còn dám ngấm ngầm giở trò, vậy thì hắn cũng có thể so xem ai càng âm hiểm, ai cao tay hơn ai.
Trong lòng nghĩ thông, Tống Thiêm Tài lại hăng hái trở lại. Xoay mặt nhìn Triệu Ngôn Tu trong mắt tràn đầy lo lắng và khẩn trương, Tống Thiêm Tài cảm thấy ấm áp, nở một nụ cười nói: "Ngôn Tu, ngươi đừng lo lắng, đại ca không có việc gì. Vừa rồi nghe thấy huynh đệ La gia nhắc đến cái tên Vạn Tiền Phong bèn nhớ tới kẻ trước kia đã hại ta dính vào kiện tụng. Nếu như dựa theo thời gian suy tính, Vạn Tiền Phong này mười thì có tám, chín phần chính xác là kẻ đó. Không nghĩ tới gã lúc trước thiếu chút nữa hại ta mất nửa cái mạng, bây giờ còn có thể ở Tuyền Châu hô mưa gọi gió, trong lòng ta nhất thời không tránh nổi cảm thấy khó tiếp thu nên mới tỏ ra khó chịu như vậy."
Triệu Ngôn Tu từng nghe được cái tên Vạn Tiền Phong này từ trong miệng Trần Quế Chi, biết chính kẻ này đã hại đại ca y không thể tiếp tục khoa cử. Mỗi lần nhắc tới Vạn Tiền Phong Trần Quế Chi đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể mắng hết nguyên buổi sáng mới có thể xả hết được ngụm ác khí trong lòng.
Ban đầu Triệu Ngôn Tu cũng từng tới trấn trên tìm hiểu nhưng không thu được quá nhiều tin tức về Vạn Tiền Phong, chỉ nghe người ta nói bọn họ đi xa tha hương, cũng không định trở lại Vĩnh Nhạc trấn. Bởi vậy, Triệu Ngôn Tu bèn không để ở trong lòng. Nhưng không ngờ oan gia ngõ hẹp, vậy mà lại khiến cho bọn họ đụng độ ở Tuyền Châu, cũng khó trách đại ca bị đè nén trong lòng.
Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên, tiểu nhị đưa đồ ăn tới. Tống Thiêm Tài cũng đói bụng, ngửi thấy mùi đồ ăn, hít hít mấy hơi, sau khi cảm ơn tiểu nhị bèn nói với Triệu Ngôn Tu: "Thôi, chúng ta ăn cơm trước, chờ ăn xong rồi hẵng đi nhìn xem tên Vạn Tiền Phong này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Nếu thật sự là kẻ đã hại ta, ta chắc chắn sẽ ghi nhớ thật kỹ, nhất định phải báo đáp đầy đủ đại ân đại đức trước kia gã ban cho ta."
Tống Thiêm Tài gằn giọng thật rõ hai chữ "báo đáp", Triệu Ngôn Tu đương nhiên nghe ra là nói mát. Y gật gật đầu nói: "Đại ca, theo lời của huynh đệ La gia, Vạn Tiền Phong này ở Tuyền Châu cũng không có nhân duyên tốt đẹp. Chúng ta đi thăm dò thực hư trước, nếu như thật sự là kẻ đã hại đại ca thì cũng không cần nương tay. Bán công thức cho Hoàng lão bản, để bọn họ tự đấu đá đi."
Tống Thiêm Tài trước mắt sáng ngời, trong đầu hiện lên bốn chữ "mượn đao giết người". Nhưng ngẫm lại hắn vẫn lắc đầu. Tuy rằng muốn thay nguyên thân xả giận, dù vậy cũng không cần thiết liên lụy đến người vô tội.
Cơm trưa tiểu nhị đưa tới gồm bốn đồ ăn một canh, hai chay hai mặn, nhìn sắc hương vị đều đầy đủ, cực kì không tồi. Hai nam tử trưởng thành như Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu sức ăn vốn rất lớn, cuối cùng ngay cả canh cũng húp sạch sẽ mới coi như no bụng.
Nghỉ trưa một lúc, hai người lại dậy đi tới cửa hàng Vạn gia.
Vạn gia sở hữu một tiệm bán thuốc, một tiệm bán lá trà, một xưởng nhỏ làm nước tương và đường mạch nha ở phố tây. Tiệm thuốc Vạn gia ở ngay đầu phố tây, tuy chiếm diện tích không lớn nhưng khách nhân lui tới lại không hề ít. Tống Thiêm Tài có lòng muốn tra xét tận gốc rễ, cũng không trực tiếp tới hai cửa tiệm mà tới cửa hàng bán da lông ở cách vách tiệm thuốc.
Lúc này da lông đã qua mùa bán chạy nhất. Vừa đến buổi chiều, cửa hàng chỉ còn lại mỗi chưởng quầy và tiểu nhị lười biếng tìm một góc nhàn nhã. Thấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu bước vào, chưởng quầy quét mắt qua một lượt, phát hiện hai người ăn mặc tầm thường, nghĩ chắc là chỉ định tới đây ngắm nghía nên cũng không thèm nhúc nhích người.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho tiểu nhị, tiểu nhị lập tức nhiệt tình bước lên chào hỏi: "Khách quan, xin mời vào trong. Cửa hàng của chúng ta có rất nhiều loại da lông, vừa bền vừa ấm áp, giá cả lại phải chăng, không lừa già dối trẻ. Cho hỏi hai vị muốn xem loại nào?"
Tống Thiêm Tài cười nói: "Tiểu nhị ca, không vội không vội. Ta với đệ đệ lúc này tới Tuyền Châu là có ý định buôn bán chút dược liệu, hiện đang để mắt tới tiệm thuốc Vạn ký bên kia. Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên chúng ta làm cọc mua bán này, trong lòng không yên tâm, bèn muốn đến hỏi thăm một chút xem lão bản của cửa hàng đó là người như thế nào, dược liệu ra làm sao? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng ắt sẽ không bị mắc mưu lừa đảo. Đương nhiên ta cũng sẽ không để tiểu nhị ca làm việc không công." Nói xong lập tức nhét vào tay tiểu nhị hai lượng bạc.
Ban đầu nghe Tống Thiêm Tài nói không phải tới mua đồ mà là tới hỏi thăm tin tức, trong lòng tiểu nhị bèn có chút không vui. Nhưng bạc vừa đến tay, hắn lập tức cao hứng. Phải biết rằng cho dù bán được hàng thì tiền cũng là của chủ nhân và chưởng quầy, hắn chẳng được chia cho dù chỉ là nửa xu lẻ.
Hai lượng bạc này bằng với hắn làm năm ngày công mới có thể kiếm được. Chỉ cần vài câu miệng lưỡi, tiểu nhị đương nhiên rất vui lòng. Hắn nhìn sang chưởng quầy, cười nói: "Hai vị khách quan, các ngươi tới trà lâu bên kia đợi trước, lát nữa ta sẽ qua đó nói lại tỉ mỉ với hai vị. Vạn gia này tới đây đã hơn nửa năm, những nhà khác ta không dám nói, nhưng vợ của tiểu nhị ở chỗ đó là chỗ thân quen với vợ ta. Mấy chuyện ở cửa tiệm Vạn gia ít ai rành hơn ta lắm."
Được lời của tiểu nhị, Tống Thiêm Tài cười đáp lại, sau đó cùng Triệu Ngôn Tu tới trà lâu đối diện chờ vị tiểu nhị này tới nói chuyện Vạn gia.
Tiểu nhị tiệm da lông rất nhanh đã xuất hiện. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu vừa mới gọi nước trà và điểm tâm xong hắn đã tới rồi. Cùng Tống Thiêm Tài hàn huyên một phen, thấy hai người Tống Thiêm Tài gọi vài phần điểm tâm giá đắt cho hắn, tiểu nhị càng thêm đắc ý, lập tức bắt đầu kể chuyện của Vạn gia cho Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu.
Vạn gia này từ Đại Đồng chuyển tới đây là do thiếu đông gia của Vạn gia, cũng chính là Vạn Tiền Phong chọc phải kiện tụng, đắc tội với người ta, không tiếp tục ở quê quán nổi nữa mới phải dọn cả nhà đến Tuyền Châu. Vạn gia ở Tuyền Châu có hai cửa hàng và một xưởng, tiệm bán thuốc này có thể coi là đầu rắn của Vạn gia, nghe nói ở Đại Đồng Vạn gia cũng dựa vào dược liệu để lập nghiệp.
Hiện tại sinh ý Vạn gia đều do thiếu đông gia Vạn Tiền Phong xử lý. Mà Vạn Tiền Phong này nhân mô cẩu dạng, lại thập phần tàn nhẫn độc ác, không chấp nhận được có kẻ nào lợi hại hơn gã. Trước kia tiệm thuốc có một vị chưởng quầy cực kì có năng lực, nhưng cuối cùng lại bị Vạn Tiền Phong chèn ép đi rồi.
Chưởng quầy của tiệm thuốc hiện tại họ Chu, tên là Chu Đức Sinh, bản lĩnh ngược lại chẳng có gì, chỉ là công phu miệng lưỡi rất lợi hại, vỗ mông ngựa thuận tay đến mức Vạn Tiền Phong cực kì tín nhiệm gã. Không chỉ giao cửa hàng lớn nhất của Vạn gia cho gã quản lý, nghe nói Vạn Tiền Phong còn cho Chu Đức Sinh một căn nhà để ở.
Tiệm thuốc Vạn gia hầu như là mua bán với khách quen, bình thường khách thương tới Tuyền Châu mua dược liệu ở đây cơ bản đều sẽ bị hố. Bọn họ mua dược liệu loại một nhưng lại phải trả bằng với giá của dược liệu loại ba, chỉ ai là tay lão luyện mới có thể nhận ra ngay tại chỗ, lúc đó Vạn gia sẽ đẩy hết trách nhiệm lên đầu tiểu nhị, nói là tiểu nhị lấy nhầm, sau đó thành thật đổi lại đúng loại hàng. Nếu như không nhận ra được, vậy thì thực xin lỗi, hàng đã bán thì không có đổi trả gì hết. Đã có vài sóng thương nhân từ nơi khác tới làm ầm ĩ, Vạn gia lại chết sống không nhận, nói những người đó là kẻ lừa đảo tới đổ vạ. Thường thì việc này cuối cùng đều không giải quyết được gì, ai bảo những người đó không nhận ra ngay từ đầu đâu.
Tiểu nhị nói câu chữ rõ ràng, Tống Thiêm Tài nghe xong lại càng thêm khẳng định Vạn Tiền Phong này chính là kẻ ở Vĩnh Nhạc trấn. Mà khi nghe đến cái tên Chu Đức Sinh, Tống Thiêm Tài tổng cảm thấy khá quen tai, khẳng định đã từng nghe được ở đâu đó rồi nhưng nghĩ thế nào cũng không ra. Chẳng qua hắn cũng đã ghi nhớ kỹ trong đầu, định trở về cố gắng nghĩ lại xem.
Sau khi ăn uống no đủ, tiểu nhị liếc nhìn Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, hơi mang vẻ khuyên can nói với hai người: "Ta thấy hai vị nên hành sự cẩn thận. Ra bên ngoài có nhiều chuyện không hề dễ dàng, cẩn thận là không bao giờ thừa cả. Vạn gia này lừa người chưa bao giờ để lại dấu vết, sạch sẽ lưu loát. Nếu các ngươi muốn làm ăn với bọn họ, không có hậu trường vững mạnh là không thể được. Để mà nói thì cửa hiệu lâu đời ở Tuyền Châu - Hoà Thiện đường là mua bán dược liệu công đạo nhất, giá cả tuy rằng hơi đắt chút nhưng tuyệt đối là hàng thật. Cảm ơn hai vị đã chiêu đãi, ta còn phải làm việc, đành đi trước một bước."
Chờ tiểu nhị kia đi rồi, Triệu Ngôn Tu lại gọi tiểu nhị tới đổi nước trà và thêm điểm tâm, sau đó nói với Tống Thiêm Tài: "Đại ca, ngươi ăn chút trà bánh đi. Ta thấy Vạn Tiền Phong có lẽ chính là kẻ đã hại ngươi. Đại ca, ngươi định làm thế nào bây giờ? Công thức kia e là không thể bán cho gã."
Tống Thiêm Tài đáp: "Đó là đương nhiên, cho dù Vạn Tiền Phong có trả nhiều tiền đến đâu thì cũng đừng mong mượn đồ của ta đi sinh lời. Chẳng qua đang yên đang lành ta cũng sẽ không đi trêu chọc gã. Rốt cuộc, nhà chúng ta gia nhỏ nghiệp nhỏ, không đến mức phải hấp tấp mà hỏng việc. Chờ về sau có cơ hội có thể hố được gã, ta khẳng định sẽ không nương tay dù chỉ nửa phần."
Triệu Ngôn Tu ngẫm nghĩ gật gật đầu, đáp: "Đại ca nói phải, một khi đã như vậy, chúng ta bèn thừa dịp bán công thức đi. Hoàng lão bản có công thức buôn bán khẳng định tốt hơn trước. Cái xưởng kia của Vạn Tiền Phong e là sẽ phải tổn thất chút tiền bạc. Như vậy cũng coi như giúp chúng ta xả được ngụm ác khí."
Tống Thiêm Tài cười nói: "Không sai, đại ca cũng nghĩ như vậy. Chờ ngày mai ta sẽ đi thương lượng với huynh đệ La gia, bán công thức này cho Hoàng lão bản. Lần này còn phải nhờ huynh đệ La gia giúp ta bảo mật. Gã ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, cho dù về sau gã muốn gây bất lợi với chúng ta, chúng ta cũng dễ chuẩn bị đón đầu từ trước."
"Nếu không để ta tới Vạn gia một chuyến, bịt mặt lại giáo huấn gã một trận giúp đại ca xả giận, như vậy có được không?" Triệu Ngôn Tu thật sâu cảm thấy đại ca của mình không thể bị kẻ khác khi dễ vậy được, vì thế mới nảy ra ý tưởng lợi dụng võ nghệ của mình đi dạy dỗ Vạn Tiền Phong.
Tống Thiêm Tài lắc đầu nói: "Ngôn Tu, biết ngươi vì ta bênh vực kẻ yếu, nhưng đại ca làm sao có thể để ngươi đi mạo hiểm. Nhỡ đâu Vạn gia có cao thủ thì ngươi có khác nào rơi vào hang cọp không. Không được không được." Tống Thiêm Tài vừa nghe kịch bản của Triệu Ngôn Tu thì cũng hơi động tâm. Trùm bao tải sau đó đánh Vạn Tiền Phong một trận nên thân, chỉ mới tưởng tượng như vậy thôi mà Tống Thiêm Tài đã có thể cười to thành tiếng. Cơ mà làm vậy quá nguy hiểm, Tống Thiêm Tài cũng không thể vì tư tâm của mình mà đẩy Triệu Ngôn Tu vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Triệu Ngôn Tu rất muốn nói võ nghệ của y có thể coi là cao cường. Một thương hộ như Vạn Tiền Phong kể cả có hộ vệ thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của y. Nhưng nhìn bộ dạng quan tâm khẩn trương của Tống Thiêm Tài, lời muốn nói ra lại nuốt ngược vào trong.
Triệu Ngôn Tu rót đầy chén trà, bưng một ly đưa cho Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài uống nước trà, tâm tình không tồi, ngẩng đầu nhìn quét qua xung quanh sau đó lập rức trợn tròn mắt. Tay hắn run lên, thiếu chút nữa đánh rơi cái chén.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 68: Vạn gia
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương