*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa tối rất nhanh đã nấu xong. Một bàn ngập tràn đồ ăn, Tống Thiêm Tài chỉ nhìn thôi đã nuốt nước miếng ừng ực. Cả một đường phong trần mệt mỏi, đã nhiều ngày hắn chưa được ăn bữa nào tử tế. Bây giờ vừa có người nhà bên cạnh vừa có mỹ thực ở phía trước, Tống Thiêm Tài cảm thấy mình không thể nào hạnh phúc hơn.
Tống Tiểu Bảo đã rất lâu chưa gặp cha, còn chưa thân mật quấn quít đủ nên không thèm ngồi cạnh bà nội, nhất quyết phải chen vào giữa Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mới chịu. Trước khi đi Tuyền Châu, Tống Thiêm Tài đã làm cho Tống Tiểu Bảo hai cái ghế trẻ em, ngồi vào là không cần người đỡ, có thể tự ngồi rất vững.
Tôm hùm đất hương lạt vừa cay vừa tươi ngon. Tống Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn gấp đến độ liên tục đòi ăn, cái miệng nhỏ há thật lớn, còn phát ra tiếng "A" "A" nhắc nhở cha mau mau đút cho nó ăn. Tống Thiêm Tài nảy ý xấu, lấy đũa chấm chút nước canh tôm hùm đất hương lạt cho Tống Tiểu Bảo liếm một ngụm. Tống Tiểu Bảo bị cay lập tức sặc nước miếng, Tống Thiêm Tài sợ quá vội vàng rót nước sôi để nguội đút cho Tống Tiểu Bảo uống.
Vốn tưởng rằng Tống Tiểu Bảo sẽ giận dỗi Tống Thiêm Tài, ai ngờ nó lại bám chặt lấy Tống Thiêm Tài nằng nặc đòi ăn nước cay. Trần Quế Chi vừa mới phóng ánh mắt sắc như dao qua, nếu hắn còn dám đùa giỡn làm Tống Tiểu Bảo sặc nữa, Tống Thiêm Tài bảo đảm lão nương của hắn có thể ngay lập tức tới véo tai hắn. Ở trước mặt Trần Quế Chi tranh sủng với Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài từ trước đến này chưa bao giờ thắng.
Nhìn đại ca chân tay vụng về dỗ dành Tống Tiểu Bảo, Triệu Ngôn Tu bèn nhanh trí giúp giải vây, lột một con tôm hùm đất nhúng qua nước sôi để nguội đưa đến bên miệng Tống Tiểu Bảo. Tống Tiểu Bảo lập tức ngậm lấy, cái miệng nhỏ phình phình, đôi mắt híp lại không nhìn thấy trời trăng gì.
Ăn xong, nó lập tức vứt bỏ cha để đến cậy nhờ dưới trướng Triệu Ngôn Tu, đôi mắt nhỏ hết chớp chớp nhìn Triệu Ngôn Tu lại nhìn sang đĩa tôm hùm đất, trên mặt chỉ kém viết lên mấy chữ "Mau đút tôm hùm đất vào trong miệng con đi", khiến Triệu Ngôn Tu muốn giả ngơ cũng không thể nào giả nổi.
Trần Quế Chi cười nói: "Ngôn Tu, Tiểu Bảo ở nhà cũng theo chúng ta ăn chút đồ cay. Ngươi nhúng cho nó mấy con tôm đi, bằng không, cả bữa cơm nó cứ trông mong nhìn ngươi suốt như vậy, ngươi ăn cũng không thấy yên."
Triệu Ngôn Tu thấy Trần Quế Chi nói Tống Tiểu Bảo ăn một ít cũng không sao bèn an tâm bóc cho nó mấy con tôm, nhúng qua nước cho bớt cay, lại chọn một miếng lươn nhúng nước đút từng chút một cho Tống Tiểu Bảo. Cuối cùng, y chan cơm với canh gà đút cho nó ăn non nửa chén, Tống Tiểu Bảo lúc này mới bị Trần Quế Chi bế xuống chơi.
Trên bàn ăn trừ Trần Quế Chi không biết uống rượu ra thì ai cũng uống. Rượu là lê hoa bạch loại tốt nhất Tống Thiêm Tài mang từ Tuyền Châu về, uống vào miệng có cảm giác nhẹ nhàng, dư vị ngọt lành, còn không bốc lên trên đầu. Rượu uống ngon thật, nhưng mà giá quá đắt, Tống Thiêm Tài chỉ dám mua hai bình nhỏ về hiếu kính Tống Đại Sơn.
Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn mấy ngày này đã giúp đỡ hai lão Tống gia rất nhiều, quán trà hầu như đều do một tay bọn họ quán xuyến. Tống Thiêm Tài vừa về, Trần Quế Chi đã chọn một thời điểm thích hợp để khen Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn một trận. Người đối đãi tốt với gia đình hắn, Tống Thiêm Tài đương nhiên là cảm kích, bèn kính Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn mỗi người một chén rượu.
Một bữa cơm khách và chủ tẫn hoan, cho dù không có ai uống say. Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài ra bên ngoài tắm rửa. Nhìn hơi nước bốc lên, Tống Thiêm Tài lại nhớ tới nhà tắm công cộng ở Tuyền Châu. Phòng ốc trong Tống gia khá rộng, mùa đông mọi người thường tắm rửa ở ngay trong phòng, bê thêm cái chậu than vào là không sợ lạnh nữa. Nhưng mùa hè lại không có chỗ riêng để tắm rửa, Trần Quế Chi ở trong phòng mình tắm bằng bồn gỗ lớn, còn đàn ông trong Tống gia chỉ có thể bưng chậu rửa mặt xách theo thùng gỗ tắm rửa.
Người Tống gia đều thích sạch sẽ, rất chăm tắm rửa. Tống Thiêm Tài bèn nảy ra ý định xây một cái nhà tắm tại gia. Tây sương phòng của Tống gia còn đang trống hai gian. Dùng gạch ngăn cách một trong hai gian đó ra làm đôi, tạo thành hai cái phòng tắm một nam một nữ, như vậy về sau tắm rửa sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Tưởng tượng như vậy xong, Tống Thiêm Tài ngay lập tức rỉ tai nói với Triệu Ngôn Tu, Triệu Ngôn Tu cũng cảm thấy không tệ, hai người tính toán chờ thêm mấy ngày nữa rồi bắt tay vào làm.
Lúc Tống Thiêm Tài tắm xong, Tống Tiểu Bảo đang chơi thuyền trong bồn tắm lớn. Nó vẫy vẫy chiếc thuyền gỗ nhỏ Tống Thiêm Tài mua cho trong bồn, cười khanh khách, làm cho bọt nước văng tung toé khắp nơi. Trần Quế Chi bế nó lên, Tống Tiểu Bảo lập xụ mặt, mếu máo như sắp khóc đến nơi.
Tống Đại Sơn bưng chậu nước ấm đổ thêm vào bồn, mở miệng nói: "Hôm nay trời nóng, Tiểu Bảo thích chơi thì cứ để nó ngâm thêm một lúc nữa đi. Bằng không lát nữa nó vừa khóc vừa quấy, buổi tối ngủ cũng không yên giấc."
Trần Quế Chi thấy cũng đúng, bèn để Tống Tiểu Bảo chơi thêm một lúc nữa. Bà dặn Tống Đại Sơn trông chừng, mình thì đi vào phòng xông ngải thảo đuổi muỗi trong màn, sau đó mới bế Tống Tiểu Bảo đi ngủ. Mùa hè lắm muỗi, Tống Tiểu Bảo lại rất hút muỗi. Có hôm Trần Quế Chi không dém màn kỹ, ngày hôm sau trên người Tống Tiểu Bảo đã bị đốt cho mấy nốt liền. Từng nốt hồng hồng ở trên thân mình trắng trẻo non nớt của Tống Tiểu Bảo nhìn cực kì nổi bật, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn xót ruột không thôi, còn tới Trần gia thôn tìm Trần đại phu hỏi mua chút thuốc bôi chống ngứa đuổi muỗi về dự phòng. Sau đó, Tống gia mỗi ngày đều xông ngải thảo rất nhiều lần. Trời vừa sẩm tối, Tống Tiểu Bảo sẽ ngay lập tức được bôi thuốc mỡ đuổi muỗi.
Tống Thiêm Tài là một tên đại quê mùa, muỗi cũng chẳng thèm hút máu của hắn, ngược lại Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo giống nhau, ngày nào trên cổ tay cũng phải có mấy nốt đỏ chót. Tống Thiêm Tài ở nhà mặc áo ngắn, Triệu Ngôn Tu thì lúc nào cũng phải quần dài áo dài che kín mít, tất cả chỉ để phòng muỗi.
Vì thế, Tống Thiêm Tài bèn đến hiệu thuốc mua thuốc đuổi muỗi về. Không để hai lão Tống gia đuổi muỗi giúp Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài đích thân ra trận. Sau khi xác định không có con muỗi nào lọt lưới, hắn mới dém màn thật kỹ, lại múc hai thùng nước giếng để trong phòng rồi mới trở về ngủ.
Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài vì y mà bận trước bận sau, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Đại ca đối đãi y vẫn luôn tốt như vậy. Có đôi khi, Triệu Ngôn Tu cảm thấy những gì mình làm cho đại ca quá ít, lần nào cũng đều là đại ca săn sóc y, y cũng rất muốn săn sóc lại đại ca.
Cho nên, Triệu Ngôn Tu cũng tới phòng Tống Thiêm Tài giúp đuổi muỗi. Tống Thiêm Tài nhìn Triệu Ngôn Tu đuổi theo muỗi chạy tán loạn khắp phòng, không chút nào lưu mặt mũi ôm bụng cười lớn. Triệu Ngôn Tu bị cười thẹn quá hoá giận, hung hăng trừng mắt lườm Tống Thiêm Tài một cái. Dưới ánh đèn, Triệu Ngôn Tu mặt như hoa xuân, hai mắt sáng ngời. Tống Thiêm Tài chẳng hiểu vì sao trái tim lại nảy lên từng nhịp khác thường.
Tống Thiêm Tài lắc lắc đầu, hắn đây là làm sao vậy. Dỗ Triệu Ngôn Tu rời đi, Tống Thiêm Tài nằm ở trong phòng mình, lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười khi nãy của Triệu Ngôn Tu. Nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, Tống Thiêm Tài cảm thấy nhất định là vì tiếng ve quá ồn ào khiến lòng hắn cũng trở nên rối loạn.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thiêm Tài còn đang trong mộng thì có người gõ cửa. Tống Đại Sơn dậy ra ngoài xem, hoá ra là Lưu Khôn Võ đưa hơn nửa xe băng tới đây. Mùa hè năm nay tiết trời quá nóng, hầm băng buôn bán rất đắt hàng, đặc biệt là vào tháng sáu, kéo bao nhiêu băng lên trấn trên cũng không đủ để bán.
Hầm băng này có Tống Thiêm Tài tham cổ, Lưu Khôn Võ không nỡ dùng băng, nhưng Tống Thiêm Tài vừa về, hắn bèn mang một xe băng tới đây, biếu nhà nhạc phụ non nửa xe, dư lại đều kéo tới Tống gia. Khối băng này được đặt trong thùng gỗ lớn, dùng vải bông dày bọc kín lại, thừa dịp mặt trời chưa lên vận chuyển tới đây. Lúc đến Tống gia, khối băng chưa tan mảy may một chút nào. Biết Lưu Khôn Võ đưa băng tới cho nhà bọn họ, Tống Đại Sơn bèn lập tức đi gọi Tống Thiêm Tài.
Tống Thiêm Tài dậy ra chào hỏi Lưu Khôn Võ. Băng là thứ tốt, nhưng Tống gia lại không có cách nào tồn trữ. Cho dù dùng thùng gỗ và chăn bông thì cùng lắm chỉ có thể để hai ba ngày. May là Lưu Khôn Võ đã liệu trước được, đưa ba khối băng lớn tới đây, trong vòng mấy ngày cũng có thể dùng hết.
Tống Thiêm Tài và Lưu Khôn Võ hàn huyên vài câu, Lưu Khôn Võ cười nói: "Thiêm Tài huynh đệ, chúng ta bán băng, không thể nào người khác đều được hưởng mà chúng ta lại không hưởng. Vốn dĩ ta định đưa sớm hơn, nhưng Thiêm Tài huynh đệ không ở nhà, thúc thẩm e là không biết cách tồn băng dùng băng như thế nào. Ta đành chờ ngươi trở về mới đưa tới cho ngươi. Nếu ngươi dùng hết thì cứ việc tới hầm băng lấy thêm."
Tống Thiêm Tài vội vàng nói lời cảm tạ, lại lấy quà mua ở Tuyền Châu ra đưa cho Lưu Khôn Võ. Ngày hôm qua lúc giao hàng cho Lưu Khôn Võ, Tống Thiêm Tài chưa vội đưa cho hắn. Thứ nhất là Lưu Khôn Võ còn có đại ca ở đàng kia, Tống Thiêm Tài chỉ tặng cho đại ca hắn chút lễ mọn để giữ ý. Thứ hai, hắn là đường đệ của Tống Đào Tử, đương nhiên phải giao đồ đến tận tay Tống Đào Tử mới đúng. Còn bữa trưa, Vạn thị đã mời cả nhà Tống Đại Sơn ăn cơm, vì thế nên sẽ không giữ Lưu Khôn Võ ở lại.
Băng dọn xuống để ở sân cạnh giếng. Tống Thiêm Tài khoa tay múa chân một hồi, dùng dao cắt một ít vào chậu, đặt nguyên chỉnh khối băng trong thùng gỗ thả xuống giếng treo. Hai khối còn lại, Tống Thiêm Tài dự định mang tới quán trà làm vài món từ băng hưởng lộc.
Bữa sáng là cháo đậu xanh và bánh rán nhân hẹ, Tống Thiêm Tài đặt hai khối băng ở nhà chính, nhiệt độ lập tức hạ xuống rất nhiều. Trần Quế Chi cảm thán: "Mùa hè dùng băng đúng là lần đầu tiên ta được thấy. Có băng quả là thoải mái, trong nhà mát mẻ hơn nhiều. Vẫn là người thành thị biết cách hưởng thụ."
Tống Thiêm Tài đáp: "Nương, Lưu Khôn Võ nói băng ta thả dưới giếng có thể trực tiếp ăn. Vừa rồi ta thả không ít, nương nấu chút chè đậu xanh và nước ô mai, thêm chút đá lạnh vào đó, ở quán trà bán một chén ba văn tiền. Thời tiết hôm nay nóng như vậy, nhóm khách chạy thương kia nhất định không tiếc tiền mua."
Trần Quế Chi nghe xong cảm thấy rất đúng, qua quýt ăn xong bữa sáng rồi đứng dậy vào phòng bếp nấu chè.
Tống Thiêm Tài ăn xong cũng bắt đầu tính toán xem nên dùng băng làm cái gì để giải nhiệt. Nhìn hai khối băng chỉ được dùng để hạ nhiệt độ, Tống Thiêm Tài linh cảm chợt lóe, xuống phòng bếp tìm mấy quả táo hồng* ép thành nước. Nếm thử, Tống Thiêm Tài lại pha thêm chút đường.
*Táo hồng (沙果: sa quả): nó là cây táo họ hoa hồng nhưng mình không biết nó là quả gì nên gọi luôn là táo hồng. Sa quả tính bình, vị ngọt, chua, có tác dụng chỉ khát sinh tân (chữa khát trong trường hợp tân dịch bị thiêu đốt (vd mất nước do sốt kéo dài, các bệnh mạn tính suy kiệt như đái tháo đường...)), tiêu thực hoá trệ (bội thực, đầy bụng khó tiêu...), sáp tinh (chữa di tinh, xuất tinh sớm).
Tiếp theo, hắn ra sau núi chặt trúc mang về cưa thành mười mấy ống, dùng dao khoét một cái lỗ nhỏ, đổ nước ép vào trong, lại dùng gỗ nút kín. Nước ép táo không nhiều lắm, chỉ một cái ống trúc là hết. Tống Thiêm Tài trực tiếp pha nước đun sôi để nguội với đường rót vào ba cái ống trúc. Sau đó hắn đào hai cái lỗ ở giữa hai khối băng lớn, nhét ống trúc vào trong, lấp kín lại bằng băng vụn vừa đào, dự tính chờ một canh giờ nữa là có kem que để ăn.
Nhìn đống ống trúc còn lại, Tống Thiêm Tài cũng không lãng phí, vo sạch ít gạo, băm nhỏ thịt muối và tôm nõn rồi nhồi hết vào ống trúc, hấp chín. Ngẫm nghĩ, hắn lại bắt một con cá đỏ dạ nhà mình nuôi để nấu canh. Canh gần chín, hắn đổ canh vào một cái bình gốm, bọc kín mít, vùi vào lòng bếp vẫn còn than hồng.
Giờ Thìn, Đại Tỏa Tiểu Tỏa tay nắm tay tới tìm Tống Tiểu Bảo chơi. Tống Đào Nhi mang thai đã hơn bảy tháng, cho dù con dâu có mang, Vạn thị cũng không yên tâm để con gái ở nhà một mình chờ đẻ. Đằng nào cũng mất công chăm, chăm một đứa hay hai đứa cũng như nhau, bà bèn dứt khoát cho hai thai phụ ở cùng một chỗ, về mặt ăn uống cũng tiện săn sóc hơn.
Còn Đại Tỏa Tiểu Tỏa trên cơ bản toàn la cà ở chỗ Trần Quế Chi. Trừ mỗi khi đến bữa mới trở về, bình thường Vạn thị đều không thấy bóng dáng của hai đúa cháu ngoại này đâu. Hôm qua Vạn thị khó được tranh thủ thời gian, Đại Tỏa Tiểu Tỏa lại quấy đòi tới chỗ cây đào cổ thụ giữa thôn hái quả, Vạn thị mới dẫn hai đứa đi.
Mở cửa chính là Tống Thiêm Tài, Đại Tỏa Tiểu Tỏa còn hơi thẹn thùng, hô một tiếng cữu cữu rồi không nói thêm gì nữa. Tống Thiêm Tài vô cùng vui vẻ đón hai đứa nhỏ vào trong nhà, cười nói: "Đại Tỏa, Tiểu Tỏa, cữu cữu vừa làm đồ ăn ngon xong, các ngươi đợi thêm lát nữa là có thể ăn được rồi."
Chuối ngày hôm qua đã hoàn toàn chinh phục Đại Tỏa Tiểu Tỏa. Tuy rằng chuối không phải do Tống Thiêm Tài làm, nhưng lại là Tống Thiêm Tài cho bọn nó, dù sao cũng không kém bao nhiêu. Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, hai đứa suýt nữa thì chảy nước miếng. Đại Tỏa Tiểu Tỏa trong tay còn cầm đồ vật, rõ ràng là mang cho Tống Tiểu Bảo.
Triệu Ngôn Tu vừa trở về đã ngay lập tức phải tiếp nhận gánh nặng trồng người. Trước kia Tống Thiêm Tài đã giao Tống Tiểu Bảo cho Triệu Ngôn Tu dạy dỗ. Lúc còn chưa đi Tuyền Châu, Triệu Ngôn Tu cứ rảnh là sẽ đọc sách cho Tống Tiểu Bảo nghe, dạy nó mấy con chữ đơn giản. Mấy tháng không gặp, Tống Tiểu Bảo chữ thầy trả lại thầy. Triệu Ngôn Tu là người có kiên nhẫn, biết Tống Tiểu Bảo còn nhỏ, không nhớ được cũng là bình thường, bèn bắt đầu lại từ đầu đọc sách cho nó nghe.
Triệu Ngôn Tu lấy giấy và bút mực ra, không dạy Tống Tiểu Bảo viết mà là chính y luyện chữ. Tống Tiểu Bảo thích nhất xem trò vui. Thấy Triệu Ngôn Tu viết chữ, nó cũng bắt chước hồ lô họa gáo, chậm rãi ở bên cạnh học theo. Triệu Ngôn Tu không cản nó, chỉ khi nào nó định lấy bút lông rửa mặt mới kịp thời ngăn lại.
Đại Tỏa Tiểu Tỏa theo chân Tống Thiêm Tài đi vào thư phòng. Vừa thấy Triệu Ngôn Tu đang cùng Tống Tiểu Bảo luyện chữ, chúng lập tức nín thở, bước rón ra rón rén. Lưu Khôn Võ vẫn luôn rao giảng cho hai con trai của mình rằng đọc sách biết chữ là một chuyện rất rất trọng yếu, khiến cho hai đứa nhỏ dần trở nên vô cùng kính nể đối với người đọc sách.
Tống Tiểu Bảo vừa thấy hai anh trai nhỏ của mình tới bèn lập tức không thể ngồi yên được nữa. Nó nhấp nha nhấp nhổm, hô lên với Đại Tỏa Tiểu Tỏa: "Đại ca, nhị ca, ta viết, tiểu thúc viết." Nói xong, còn như hiến vật quý giơ tờ giấy viết liêu xiêu không nhìn ra bộ dạng gì lên cho Đại Tỏa Tiểu Tỏa xem.
Thấy con trai bán xuẩn còn không tự biết, Tống Thiêm Tài cảm thấy hắn rất cần thiết phải bảo vệ thể diện cho đứa con trai bé bỏng của mình. Hắn vội vàng nói với một đám củ cải: "Ta nấu cơm lam với canh cá, ăn cơm xong còn có kem cây, muốn ăn thì theo ta, chúng ta đi rửa tay."
Triệu Ngôn Tu mau chóng thu bút, hạ bút, sau đó vô cùng tự nhiên bế Tống Tiểu Bảo lên theo Tống Thiêm Tài rời khỏi thư phòng. Đại Tỏa Tiểu Tỏa theo sát phía sau, Tống Thiêm Tài giơ gáo, đổ nước rửa tay cho từng đứa.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 83: Vỏ tỏi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương