Hôm qua vừa trở về, Tống Thiêm Tài còn bận cùng người thân quây quần nên cũng chẳng thèm nghĩ đến mấy chuyện phiền phức đấy làm gì. Nhưng dù vậy cũng không đại biểu hắn đã quên. Lưu Khôn Võ là người Lưu gia thôn, nhà vợ cũ của hắn cũng ở Lưu gia thôn. Lúc trước Lưu Thải Liên biến mất dạng, Lưu gia không chỉ không hổ thẹn, ngược lại còn dám kiêu ngạo ương ngạnh cắn trả.
Ban đầu không có chứng cứ, Tống Thiêm Tài chỉ có thể ngầm chướng mắt cách hành xử của nhà này, cũng không định làm gì bọn họ. Lưu Thải Liên phạm sai lầm thì chẳng lẽ phải đi đánh giết người Lưu gia? Trong lòng hắn thậm chí còn thầm nghĩ Lưu gia có khả năng cũng không biết rõ mọi việc, làm to chuyện chỉ e sẽ càng chứng thực chuyện Lưu Thải Liên tư bôn mà phá hỏng thanh danh của chính gia đình mình.
Nhưng từ sau khi Lưu gia thuê bà mối Trương tới đòi hưu thư, Tống Thiêm Tài ngay lập tức biết Lưu gia này không sạch sẽ. Chẳng qua vì không có bằng chứng, Tống gia lúc ấy lại đang đứng ngay đầu sóng ngọn gió, không thể quá mức rêu rao cao điệu nên hắn mới không đến gõ cửa Lưu gia thôi. Tuy nhiên trong lòng Tống Thiêm Tài vẫn gạch một dấu nợ cho nhà bọn họ. Tới Tuyền Châu, Tống Thiêm Tài vô tình gặp được Lưu Thải Liên, lại còn tìm ra chứng cứ Lưu gia giúp Lưu Thải Liên tư bôn. Lưu gia làm ra chuyện như vậy, Tống Thiêm Tài có thể để yên cho bọn họ cầm chỗ tốt nhờ khi dễ vũ nhục Tống gia mà tiêu dao tự tại thì đúng là nằm mơ đi.
Cho nên, thừa dịp ăn cơm, Tống Thiêm Tài cố ý vô tình bắt đầu hỏi thăm Lưu Khôn Võ chuyện Lưu gia thôn. Lúc trước nghe mấy chuyện thị phi trong nhà Lưu Khôn Võ, Tống Thiêm Tài đã phát hiện Lưu gia thôn so với Tống gia thôn càng thích bao che người nhà, chú ý tông tộc hơn. Có lẽ vì lúc trước Lưu gia thôn là di dời toàn bộ thôn tới đây, mỗi nhà tính ra đều dính chút thân thích, cho nên lời nói của tộc lão lí chính cũng bèn tương đối có uy nghiêm.
Cha Lưu Thải Liên là Lưu lão tam, trên còn có hai anh trai, dưới có một em gái. Hai người anh của Lưu lão tam mỗi người lại sinh hai trai hai gái, em gái hắn còn gả cho con trai lí chính Lưu gia thôn, nhà Lưu lão tam ở Lưu gia thôn tuyệt đối có thể coi là nhiều thân thích nhất. Bình thường ở mấy thôn nhỏ như này lí chính hơn phân nửa sẽ do tộc trưởng trong tộc đảm nhận. Em rể Lưu lão tam là lí chính tương lai, ở Lưu gia thôn cơ bản sẽ không ai sẽ đi đắc tội với nhà hắn.
Lúc trước Tống Đại Sơn kéo người tới làm loạn trước cửa Lưu gia, hai người anh của Lưu Lão Tam cũng mang hết con trai con rể tới hỗ trợ. Hơn nữa bởi vì người trong Lưu gia thôn hữu ý vô tình thiên vị, cho nên nhóm người Tống Đại Sơn cũng bèn trở thành thế đơn lực mỏng, cuối cùng chỉ có thể căm giận đánh một trận rồi mặt xám mày tro trở về Tống gia. Mấy chuyện này Tống Thiêm Tài đều nhớ kỹ trong lòng. Bây giờ biết được sự thật, hắn đương nhiên phải thật long trọng đòi lại công bằng cho nhà mình.
Tống Thiêm Tài siết chặt tờ khẩu cung của Lưu Thải Liên trong tay. Trong này cũng không nói là người Lưu gia giật dây bắc cầu giúp Lưu Thải Liên tư bôn, mà là Lưu gia liên hợp với Vạn Tiền Phong bức bách Lưu Thải Liên, giúp đỡ Vạn Tiền Phong bắt cóc Lưu Thải Liên. Tội danh này có thể nói còn nặng hơn nhiều so với chuyện dẫn mối, có thể bức Lưu gia phải nhả ra hết toàn bộ chỗ tốt đã nuốt từ Vạn Tiền Phong, vừa lúc cũng giành lại một chút thanh danh cho Lưu Thải Liên, để Tống Tiểu Bảo về sau không cần cõng tiếng xấu có mẹ ruột tư bôn. Nói không chừng việc này vừa truyền ra, mọi người còn đều sẽ đồng tình Tống gia, thương xót Tống Tiểu Bảo. Mặc kệ tâm tư trong lòng như thế nào, ngoài miệng bọn họ cũng sẽ không dám nói thêm gì nữa.
Chỉ cầm mỗi tờ khẩu cung của Lưu Thải Liên mà lên công đường thì không ổn, Huyện thái gia chắc chắn sẽ bắt Lưu Thải Liên phải ra mặt. Dựa vào hiểu biết của Tống Thiêm Tài về Lưu Thải Liên, đến lúc đó nói không chừng ả sẽ lập tức lật lọng. Sơ sẩy một cái còn sẽ bị ả trả đũa, nói hắn hãm hại Lưu gia, đẩy toàn bộ mọi chuyện lên trên đầu Vạn Tiền Phong. Ả sẽ đắp nặn Lưu gia và chính ả thành người bị hại, dẫm lên thanh danh Tống gia hòng lấy được sự tự do và tiền bồi thường.
Cho nên, Tống Thiêm Tài tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Tờ chứng cung này tuy rằng sẽ không đem tới nha môn, nhưng mang tới Lưu gia thôn làm ồn ào, để cho người Lưu gia thôn biết chuyện gièm pha của một nhà Lưu Lão Tam, thậm chí loại gièm pha này còn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những người có quan hệ thân thích với Lưu Lão Tam, lúc đó không cần Tống Thiêm Tài ra tay, một nhà Lưu Lão Tam tự nhiên sẽ có người khác thay mặt xử lí.
Tống Đại Hải và Tống Đại Sơn rất nhanh đã uống đến bất tỉnh nhân sự. Hai người được Tống Thiêm Tài và Lưu Khôn Võ đưa vào trong phòng ngủ. Không có hai trưởng bối ở trên bàn, hai người nói chuyện cũng tiện hơn nhiều. Tống Thiêm Tài đơn giản kể lại cho Lưu Khôn Võ chuyện mình ở Tuyền Châu gặp được Lưu Thải Liên, biết được Lưu Thải Liên bị người ép buộc đến Tuyền Châu, sau đó tới nha môn cáo trạng, trừng trị kẻ ác. Lưu Thải Liên sâu sắc cảm thấy bất an và áy náy, bèn chủ động tới am ni cô ăn chay niệm phật, không màng thế tục.
Đương nhiên, lúc ở nha môn Lưu Thải Liên còn khai rằng nhà mẹ đẻ liên hợp với người ngoài bắt nàng đi. Tuy rằng Tống Thiêm Tài có lời chứng trong tay, nhưng nếu mang chuyện này đến tận nha môn, về sau các cô nương ở Lưu gia thôn chỉ e có nhà mẹ đẻ cũng không thể trở về. Bằng không, Lưu gia thôn có chị ruột cổ động em gái hồng hạnh xuất tường, có nhà mẹ đẻ liên hợp người ngoài bắt cóc con gái dâng tặng người khác. Ở cùng một thôn với gia đình như vậy, mẹ chồng nhà người ta có thể yên tâm thả con dâu về nhà mẹ đẻ được ư?
Có vết xe đổ của một nhà Lưu Lão Tam, mấy hộ gả con xa ở Lưu gia thôn mỗi khi về nhà mẹ đẻ còn có thể có thanh danh tốt đẹp sao? Tống Thiêm Tài ngỏ ý, tuy hắn không muốn bức bách những phụ nhân vô tội kia, đắc tội toàn bộ Lưu gia thôn, nhưng lại nuốt không trôi cục tức này, bèn muốn tìm lí chính Lưu gia thôn và nhóm tộc lão kín đáo thương lượng, buộc một nhà Lưu Lão Tam phải trả cho Tống gia một câu công đạo.
Lưu Khôn Võ nghe xong mồ hôi lạnh túa ra. Hắn không có con gái, nhưng đại ca của hắn thì có đấy. Hơn nữa cái thai Tống Đào Tử đang mang trong mình nói không chừng còn là một cô nương. Lúc trước nhà mẹ đẻ Vạn Tiểu Hà bị Tống Thiêm Tài cáo lên nha môn. Cho dù nhà mẹ đẻ Vạn Tiểu Hà ở Vạn gia thôn không phải giàu có gì, quan hệ họ hàng cũng không nhiều lắm, dù vậy vẫn ảnh hưởng không nhỏ tới việc kết hôn của mấy nhà thân thích.
Chuyện này của Lưu Lão Tam sao có thể thể so với Vạn gia. Người ta chỉ mới lừa hôn, con gái trộm bỏ trốn. Nhưng nhà Lưu Lão Tam thì hoàn toàn là bức bách con gái đã xuất giá, bán vợ của người ta đi rồi. Hơn nữa Lưu Tú Liên vậy mà lại về nhà mẹ đẻ dẫn mối cho chính em gái mình. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của nữ tử Lưu gia thôn còn có thể nghe được sao?
Về sau còn ai dám kết thông gia với hộ nhà trong một cái thôn như vậy, không sợ con trai mình bị nhạc gia đội nón xanh sao? Còn mấy người đã xuất giá, chuyện này vỡ lở, nhà chồng lập tức sẽ có lý do không cho các nàng về nhà mẹ đẻ. Ai bảo thân thích nhà ngươi làm chuyện quá quắt như vậy, còn là cùng một cái thôn, tính ra nhiều đời đều cùng một tổ tông, không chừng chính là cùng một gốc rễ truyền xuống.
Lưu Khôn Võ nghĩ ngược lại, chân chính có huyết mạch chí thân với Lưu Lão Tam cũng chỉ có mấy nhà, nhà khác nhiều lắm bị chú ý một thời gian. Chờ thêm mấy năm, việc này phai nhạt đi rồi sẽ không còn vấn đề gì quá lớn. Nhưng hai người anh trai của Lưu Lão Tam đều có con gái, trong chuyện này các nàng là xui xẻo nhất. Lại tưởng tượng, con gái lớn của em gái Lưu Lão Tam năm nay vừa mới đính hôn, con trai cũng định là cuối năm thành hôn. Chuyện này nếu vỡ lở ra, hai cọc hôn sự chỉ e đều toang.
Tống Thiêm Tài đây là đang cho mình cơ hội ban ơn lấy lòng sao? Để hắn trở về cùng lí chính Lưu gia thôn bàn bạc, nếu có thể lén giải quyết là tốt nhất. Nếu như không thể, lời nên nói hắn cũng đã nói, Tống Thiêm Tài và lí chính cũng sẽ không bắt bẻ gì được hắn, thấy thế nào cũng đều là chuyện có lợi. Còn việc có đắc tội với một nhà Lưu Lão Tam hay không thì hắn cũng chẳng quản được. Hắn còn chưa oán Lưu Lão Tam phá hỏng thanh danh của thôn, làm tổn hại danh vọng của bọn họ đâu.
Nghĩ vậy, Lưu Khôn Võ nói: "Thiêm Tài huynh đệ, chẳng lẽ ngươi để ý tỷ phu nên mới nói lời này với ta sao? Kẻ làm tỷ phu ta đây bèn nhận lấy trọng trách, trở về sẽ tới cửa tìm lí chính và nhóm tộc lão trong thôn. Việc này Thiêm Tài huynh đệ làm trượng nghĩa, chúng ta cũng không thể để Thiêm Tài huynh đệ chịu thiệt thòi được. Ngươi chờ tin tức của tỷ phu, dù thế nào cũng phải bắt một nhà Lưu Lão Tam đưa ra một câu công đạo mới đúng."
Tống Thiêm Tài cười nói: "Việc này Lưu gia thu lợi năm trăm lượng bạc. Ta thấy Lưu gia thôn nhiều người bị liên luỵ như vậy, dù thế nào cũng phải ép Lưu Lão Tam bồi thường chút đỉnh, nhổ tiền trả lại cho người trong thôn một cái công đạo. Bằng không bạc là dùng thanh danh của con dâu Tống gia chúng ta đổi lấy, dù thế nào ta cũng phải tìm cách đòi về đúng chứ? Thật sự không được, nháo lên tận nha môn cũng là bất đắc dĩ."
Đây là muốn ép Lưu Lão Tam nhả bạc ra, còn việc cho ai, Tống Thiêm Tài ngược lại không có ý kiến, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để bạc lại cho Lưu Lão Tam. Lưu Khôn Võ là người ân oán phân minh, trong từ điển của hắn trước nay không hề có câu lấy ơn báo oán, đương nhiên có thể hiểu được cách làm của Tống Thiêm Tài.
Hắn vỗ ngực nói: "Loại tiền bẩn thỉu ác đức này làm sao lão có thể nuốt trôi. Ta nhất định sẽ cùng các tộc lão lí chính ép lão nhổ ra cho bằng được. Thiêm Tài huynh đệ, ngươi yên tâm, nếu thôn chúng ta không thể cho ngươi một đáp án vừa lòng, nên ra tay ngươi cứ ra tay. Rốt cuộc, loại chuyện ủy khuất chính mình để kẻ thù đắc ý này chỉ có kẻ nào đầu óc bị lừa đá mới làm thôi, chúng ta làm không nổi."
Tống Thiêm Tài nghe vậy vô cùng vừa lòng. Hắn xem trọng tính tình và thủ đoạn Lưu Khôn Võ nên mới đem mọi chuyện thuật lại cho Lưu Khôn Võ nghe. Nếu Lưu Khôn Võ đã đồng ý làm người trung gian, Tống Thiêm Tài bèn lập tức lấy ra từ cổ tay áo bản sao khẩu cung của Lưu Thải Liên đã chuẩn bị từ trước đưa cho Lưu Khôn Võ: "Tỷ phu, việc này ngươi tới Lưu gia thôn tìm người nói không có bằng chứng, có phần khẩu cung này, ta nghĩ nhóm tộc lão và lí chính Lưu gia thôn nên biết thật giả, cũng sẽ biết làm thế nào là tốt nhất đối với bọn họ. Chờ thêm nửa tháng, nha môn sẽ mang công văn vụ án của Lưu Thải Liên ở Tuyền Châu đến nha môn ở đây. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân rửa sạch bêu danh cho Lưu Thải Liên. Còn việc có nói ra Lưu Lão Tam hay không thì còn phải xem người Lưu gia thôn giải quyết thế nào."
Lưu Khôn Võ gật đầu đáp: "Thiêm Tài, ta hiểu, ta khẳng định trước lúc đó sẽ cho ngươi một câu trả lời thích đáng. Lí chính và các tộc lão cực kỳ trọng mặt mũi, đạo lí một cây gậy một quả tảo, ta nghĩ đám cáo già bọn họ khẳng định sẽ biết làm thế nào mới tốt nhất."
Tống Thiêm Tài nói: "Vẫn là câu nói kia, năm trăm lượng chỗ Lưu Lão Tam ta một xu cũng không cần, đều cho mọi người trong Lưu gia thôn, nhưng nhất định phải khiến lão nhổ ra. Bằng không, ta sẽ không ngưng tay. Muốn dùng tiền bán đứng thê tử ta để trải qua ngày lành, chuyện như vậy ta tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh."
Lưu Khôn Võ trong lòng rùng mình. Sớm đã biết Tống Thiêm Tài thủ đoạn lòng dạ đều không đơn giản, nhưng Lưu Khôn Võ hôm nay mới biết được lòng báo thù của Tống Thiêm Tài lại dữ dội như vậy. Tâm tư cũng rất thâm sâu, để Lưu gia thôn đi đối phó Lưu Lão Tam, cũng không tiếc ném tiền. Năm trăm lượng, một nhà Lưu Lão Tam khẳng định đã dùng một ít. Số tiền này nếu như Tống Thiêm Tài đòi, tộc lão và lí chính Lưu gia thôn khẳng định sẽ dây dưa dây cà, đòi được một trăm lượng đã là cùng lắm rồi. Nhưng nếu như trực tiếp tặng tiền cho mọi người trong Lưu gia thôn, biến nó thành của tộc lão và lí chính, vậy thì Lưu Lão Tam đừng mơ mà thiếu một xu nào. Lưu gia thôn lúc này coi như vừa mất mặt mũi vừa mất đoàn kết nội bộ. Xem ra về sau đắc tội ai cũng đừng đắc tội Tống Thiêm Tài, bằng không một nhà Lưu Lão Tam chính là vết xe đổ.
Lưu Khôn Võ ăn xong bèn cáo từ nhạc gia, đánh xe trở về Lưu gia thôn. Tống Đại Sơn uống quá nhiều, Trần Quế Chi bèn để Tống Đại Sơn ngủ ở nhà Tống Đại Hải không thèm quan tâm, bế Tống Tiểu Bảo đi theo Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu trở về nhà.
Vừa về tới nhà, Triệu Ngôn Tu biết Tống Thiêm Tài muốn nói chuyện Lưu Thải Liên với Trần Quế Chi, có ánh mắt đưa Tống Tiểu Bảo qua thư phòng chơi, để lại không gian cho hai mẹ con Trần Quế Chi và Tống Thiêm Tài.
Tống Thiêm Tài lúc này mới kể lại từ đầu chí cuối chuyện của Lưu Thải Liên cho Trần Quế Chi, không một chút giữ lại. Tuy rằng vì tương lai về sau của Tống Tiểu Bảo, chuyện Lưu Thải Liên bọn họ đối ngoại có thể lừa gạt cho qua, nhưng sự thật rốt cuộc như thế nào người trong nhà nhất định phải rành mạch, bằng không nếu như không làm rõ chân tướng, hai lão Tống gia quay ngược lại thương hại đồng tình Lưu Thải Liên, đến lúc đó Tống Thiêm Tài chỉ e trong lòng sẽ nghẹn khuất đến phát điên.
Trần Quế Chi nghe xong tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, hơn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: "Ta biết ngay Lưu thị này là loại người lả lơi ong bướm, không ngờ ả còn cố ý làm hại thanh danh của ngươi, hại Tống gia bị người đời gièm pha. Con trai, ngươi chỉ đưa nó tới am ni cô thì đúng là quá hời cho nó rồi, nên đưa nó về đây, ấn theo tộc quy trước kia tròng lồng heo. Tống gia chúng ta nào có điểm nào có lỗi với nó, vậy mà nó lại bắt tay với kẻ thù của ngươi để hãm hại ngươi, đúng là lòng dạ chó tha."
Tống Thiêm Tài vội vàng trấn an Trần Quế Chi: "Nương, nếu chúng ta làm như vậy thì thật hợp với ý của Vạn Tiền Phong rồi. Đến lúc đó, cố nhiên Lưu Thải Liên bị phạt, nhưng thanh danh Tống gia cũng chẳng còn. Tiểu Bảo còn nhỏ, về sau nó biết phải đối mặt với những lời gièm pha của người đời như thế nào đây? Ta đưa ả vào am ni cô, mỗi ngày ngoại trừ ăn chay niệm phật ra, ả còn phải làm ruộng lao động. Chuyện này đối với một kẻ tham mộ phú quý như ả có thể nói là sống không bằng chết. Hơn nữa chờ mười năm sau tuổi xuân lụi tàn, cho dù thả ả ra ngoài thì làm thiếp cũng là chuyện không thể. Nếu không tự lập được thì chỉ còn nước tìm một người goá vợ, cuộc sống cũng không khá đươc đến đâu. Ta có nhược điểm của ả trong tay, có thế nào ả cũng không dám tìm tới cửa Tống gia. Như vậy, Tiểu Bảo mới có thể không bị thương tổn."
"Oan nghiệt, đây đều là chuyện gì! Nói như vậy, chúng ta thật sự phải giúp Lưu thị tẩy trắng thanh danh. Ai, bỏ đi bỏ đi, không nên vì một Lưu thị mà liên lụy đến Tiểu Bảo. Tống gia chúng ta làm sao lại cưới phải Tang Môn tinh này cơ chứ! Thiêm Tài à, ngươi xem rồi làm đi. Nếu ngươi đã nghĩ chu toàn rồi thì khẳng định trong lòng so với ta và cha ngươi thông suốt hơn cả. Chỉ cần vì tốt cho Tiểu Bảo, tốt cho Tống gia, ta và cha ngươi sẽ không nói hai lời." Trần Quế Chi nói.
Tống Thiêm Tài nhìn Trần Quế Chi có chút rầu rĩ không vui, bèn khuyên nhủ: "Nương, Lưu thị đã bị ta đưa vào am ni cô chịu phạt, Lưu gia ta cũng chuẩn bị xử lí. Bọn họ khuyến khích con gái mình tư bôn, lấy chỗ tốt tiêu dao, còn dám cắn trả Tống gia, ta nhất định sẽ không buông tha bọn họ. Việc này ta sẽ thương lượng với nhóm tộc lão lí chính Lưu gia thôn. Ta sợ đến lúc đó Lưu gia sẽ tới cửa gây chuyện, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cầu xin tha lỗi. Mấy ngày này ta sẽ ở nhà trông chừng. Nếu ta không ở, các ngươi trực tiếp đóng cửa, cho dù có bất kì chuyện gì cũng không để ý đến bọn họ, cứ để ta xử lý mấy thứ rắc rối này."
Trần Quế Chi gật đầu đồng ý.
Mà bên kia, Lưu Khôn Võ đánh xe trở về Lưu gia thôn, không tới chỗ lí chính mà tới nhà Lưu Du Bồi, người có bối phận lớn nhất trong tộc trước. Lưu Du Bồi năm nay đã 70 tuổi, sinh được năm trai ba gái, con trai út vừa thành hôn là phân gia. Hiện giờ Lưu Du Bồi đang ở cùng nhà với con trai cả, mấy đứa con trai con gái còn lại cũng thường xuyên tặng đồ hiếu thuận, nhà bọn họ là một hộ hiền lành nổi danh ở Lưu gia thôn.
Lưu Du Bồi làm người tính tình ngay thẳng, bối phận lại cao, người Lưu gia mỗi khi có chuyện gì cần đến tộc nhân hầu như đều sẽ thông qua ông. Cũng may ông làm việc công bằng, hay thương hại kẻ yếu, uy vọng ở Lưu gia thôn còn sắp cao hơn cả lí chính.
Trước kia khi Lưu Khôn Võ cùng cha và tiểu Dương thị đấu trí đấu dũng, hắn rất thường xuyên được vị trưởng bối Lưu gia này chiếu cố. Lưu Khôn Võ là người biết nhớ ơn, mấy năm nay ngày lễ ngày tết đều qua thăm hỏi, quà cáp lễ nghi đầy đủ, quan hệ giữa hai nhà cũng tương đối thân cận.
Lưu Khôn Võ thấy Lưu Du Bồi, hàn huyên vài câu rồi đi thẳng vào chủ đề, thuật lại mọi chuyện với Lưu Du Bồi, còn đem tờ khẩu cung kia ra.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 85: Khẩu cung
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương