Triệu Ngôn Tu ghé sát bên tai Tống Thiêm Tài thì thầm: "Đại ca, ngươi đừng tức giận. Tức giận với bọn họ chẳng đáng, đừng tức giận!" Triệu Ngôn Tu không biết dùng lời ngon tiếng ngọt, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu "Đừng tức giận" cho Tống Thiêm Tài nghe, hy vọng Tống Thiêm Tài không để ý tới chuyện vừa rồi xong tự mình làm khổ mình.
Tim Tống Thiêm Tài nhảy bùm bụp bùm bụp, nào còn nghe được Triệu Ngôn Tu nói cái gì, chỉ cảm thấy bên tai có hơi ấm thổi qua, ngứa. Hắn định nói cái gì, nhưng tâm tình lại giống như muốn nhảy lên tận cổ họng, không mở nổi miệng. Chỉ cảm thấy ghé sát vào mặt Triệu Ngôn Tu như vậy rất là thỏa mãn, cảm thấy thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc này thì tốt rồi.
"Cốc cốc cốc", Tống Tiểu Bảo ở trong phòng Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi chơi một mình buồn bèn tới tìm cha chơi đùa. Nó bước đôi chân mập mạp ngắn nhỏ, dùng sức đẩy cửa phòng Tống Thiêm Tài, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cha với sư phụ đang ôm nhau, linh quang chợt loé lập tức nghĩ rằng hoá ra là cha nó đang làm nũng với sư phụ.
Tự cho là biết chân tướng sự việc, Tống Tiểu Bảo lập tức ra bộ làm đứa trẻ láu lỉnh cười ha ha, còn dùng cái tay béo nhỏ chỉ vào gương mặt bầu bĩnh của mình lớn tiếng nói: "Cha xấu hổ, lớn như vậy còn bắt tiểu thúc dỗ. Tiểu Bảo sẽ đi khoe với bà nội, cha làm nũng với thúc thúc. Cha thích nhất là làm nũng, còn nói Tiểu Bảo nũng nịu." Nói xong còn đắc ý nhướng mắt với Tống Thiêm Tài, tung ta tung tăng chạy tới chỗ Trần Quế Chi.
Tống Tiểu Bảo còn nhỏ nhưng trí nhớ rất tốt. Trước kia mỗi khi làm gì bướng bỉnh hay nghịch ngợm gây sự, nó toàn ôm Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn làm nũng. Hai người vốn thương Tống Tiểu Bảo đến đào tim đào phổi, bị nó làm nũng như vậy lại càng không có nguyên tắc. Tống Thiêm Tài làm cha vừa định dạy dỗ Tống Tiểu Bảo, ngay lập tức đã bị hai lão Tống gia ngăn trở, có đôi khi thậm chí còn giúp Tống Tiểu Bảo mắng ngược Tống Thiêm Tài một trận, khiến cho Tống Thiêm Tài nghiễm nhiên trở thành loại như cha dượng không lương tâm.
Tống Thiêm Tài tức không làm gì được nên thường xuyên trêu chọc Tống Tiểu Bảo, thường nói nam tử hán đại trượng phu sẽ không đi làm nũng, Tống Tiểu Bảo là nam hài tử, vậy mà còn đi làm nũng, quá không có khí khái của tiểu nam tử hán. Tóm lại, Tống Thiêm Tài minh xác tỏ vẻ khịt mũi coi thường đối với hành vi làm nũng này của Tống Tiểu Bảo. Tống Tiểu Bảo là người thích sĩ diện, bị cha nói như vậy nên đã bực bội rầu rĩ không vui mấy ngày liền.
Bây giờ Tống Tiểu Bảo phát hiện cha làm nũng với sư phụ, nó lập tức cảm thấy cha đang lừa nó, càng đắc ý muốn chạy tới khoe bà nội là cha nó cũng thích làm nũng, bị nó tận mắt nhìn thấy đang ôm sư phụ làm nũng. Đúng, như vậy nó sẽ có thể chứng minh về sau trong nhà tuyệt đối không phải nó thích làm nũng nhất, phải là cha nó mới đúng.
Bị Tống Tiểu Bảo gián đoạn, Tống Thiêm Tài mới phục hồi lại tinh thần, thẹn quá hoá giận hô to một tiếng với Tống Tiểu Bảo đang đắc ý dào dạt: "Tiểu tử thối, ngươi dám cười lão cha nhà ngươi, còn muốn khoe chuyện xấu của lão cha ngươi sao, xem lão cha nhà ngươi có tẩn ngươi một trận hay không." Nói xong liền nhảy dựng lên, xỏ giày vào đuổi theo Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo còn lâu mới sợ cha, càng rửng mỡ cười nắc nẻ, đôi chân ngắn nhỏ vận hết sức lực từ thời bú mẹ chạy vội lên phía trước, vừa chạy còn vừa quay lại nhìn xem cha có đuổi theo không, coi đây thành trò diều hâu bắt gà con chơi cực kì vui vẻ.
Chạy ra khỏi phòng, trong lòng Tống Thiêm Tài mất mát một phen, lại có chút may mắn. Vừa rồi biểu hiện của hắn thật sự quá mất mặt. Nếu không phải Tống Tiểu Bảo ngáng chân giữa đường, hắn còn không biết sẽ làm ra chuyện gì, về sau biết duy trì uy phong và hình tượng đại ca ở trước mặt tiểu đệ Triệu Ngôn Tu như thế nào đây.
Đương nhiên, Tống Thiêm Tài cũng không phải thật sự muốn bắt Tống Tiểu Bảo. Nhìn Tống Tiểu Bảo chạy hăng say, hắn cũng không để Tống Tiểu Bảo mất hứng. Tống Tiểu Bảo vừa quay đầu lại hắn lập tức chạy hai bước, Tống Tiểu Bảo vừa dùng sức chạy, hắn lại bước hai bước. Chờ đến khi Tống Tiểu Bảo được Trần Quế Chi đón lấy, Tống Thiêm Tài cũng chạy đến trước mặt Tống Tiểu Bảo.
Tống Thiêm Tài xách cả người Tống Tiểu Bảo lên, giả vờ hung ác cười nói: "Tiểu Bảo, ngươi vừa mới nói cha cái gì?"
Tống Tiểu Bảo trốn trái trốn phải, ha ha cười không ngừng, còn khoe với bà nội: "Bà nội, cha làm nũng với tiểu thúc, cha cũng làm nũng."
Trần Quế Chi nghe Tống Tiểu Bảo bi ba bi bô không hiểu ra sao. Chuyện vừa rồi với Phùng Tứ Phượng khiến Trần Quế Chi vẫn còn cảm thấy có chút xấu hổ trước mặt con trai. Nghĩ đến trước đây Tống Thiêm Tài từng hỏi nếu như Trần gia có việc đến cầu thì bà sẽ làm như thế nào, bà còn thề son sắt nói sẽ không mềm lòng giúp người Trần gia nữa. Nhưng hôm nay bà lại vừa cho vay vừa tặng tiền, quả thực là tự vả miệng. Nghĩ đến vừa mới trộm đưa cho Phùng Tứ Phượng mười lượng bạc, Trần Quế Chi lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Thiêm Tài, trong lòng chột dạ thực.
Đặc biệt nếu không phải Tống Thiêm Tài bới lại chuyện xưa, bà còn không nhớ tới việc đó, còn sốt sắng lên đòi giúp. Chẳng biết trong lòng con trai bà nghĩ như thế nào, có khi nào nó sẽ trách người làm nương này quá không biết cố gắng hay không, lúc nào cũng kéo chân sau nó.
Nghĩ vậy, Trần Quế Chi lại càng cảm thấy mình đã hoàn toàn mất hết mặt mũi trước mặt con trai. Bà mang chút lấy lòng nói với Tống Thiêm Tài: "Ngươi và Tiểu Bảo đang chơi trò gì mà Tiểu Bảo vui đến vậy, còn chạy đến toát hết cả mồ hôi."
Tống Thiêm Tài vỗ vỗ phía sau lưng Tống Tiểu Bảo cười trả lời: "Tên tiểu tử thúi này, thấy ta ôm Ngôn Tu một chút đã nói ta làm nũng với Ngôn Tu. Thằng nhóc con này, toàn muốn trêu chọc ta, còn nói muốn chạy đi mách với bà nội, ta phải dạy dỗ cho nó một trận mới được."
Nói xong lập tức duỗi tay cù nách Tống Tiểu Bảo khiến nó buồn hét ầm ĩ. Trần Quế Chi nhìn hai cha con bọn họ chơi đùa thì không quản nữa. Tống Thiêm Tài so với bất cứ ai đều yêu thương chiều chuộng Tống Tiểu Bảo hơn cả. Nó cũng tự biết chừng mực, sẽ không thật sự dạy dỗ Tống Tiểu Bảo.
Chỉ có Tống Đại Sơn nghe Tống Thiêm Tài giải thích xong sắc mặt quái quái. Trong lòng ông vốn đang cho rằng Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu có tư tình, Tống Thiêm Tài nói như vậy, tuy rằng chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ, cũng không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng nghe qua tai Tống Đại Sơn lại là bằng chứng cho suy đoán lúc trước, bằng không huynh đệ dù có thân thiết đến đâu cũng sẽ không đi làm cái trò ấp ấp ôm ôm như thế.
Theo suy đoán của Tống Đại Sơn, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu quả nhiên là một cặp. Trong lòng ông cảm thán con trai mình giấu kín như bưng, cũng cảm thấy hơi có lỗi với Triệu Ngôn Tu. Rốt cuộc, nhà bọn họ có Tống Tiểu Bảo, về sau hương khói không đoạn được. Nhưng Triệu Ngôn Tu lại chưa có con, về với con ông, sau này chắc hẳn sẽ không có con cái dưỡng lão tống chung.
Tống Đại Sơn nghĩ bụng khuyên Triệu Ngôn Tu đi cưới vợ sinh con cũng không quá thực tế, bèn quyết định sẽ dạy bảo cháu trai mình về sau phải hiếu thuận với Triệu Ngôn Tu. Rốt cuộc, Triệu Ngôn Tu đi theo con ông, vì Tống gia mà vội tới vội lui, còn không có con, nếu như Tống gia không cho Triệu Ngôn Tu một cái công đạo, Tống Tiểu Bảo không hiếu thuận nó, vậy thì quá không lương tâm.
Tính toán như vậy xong, cái đầu ít khi phải dùng đến của Tống Đại Sơn có thể nói đã vận hết công suất nửa ngày. Cuối cùng, ông quyết định chờ đến đêm sẽ kể lại chuyện này cho Trần Quế Chi. Một đại nam nhân như ông không tiện mở miệng can thiệp chuyện tình cảm riêng tư của con trai, nhưng Trần Quế Chi lại có thể nói xen vào vài câu. Cần phải cho Tống Thiêm Tài hiểu rằng bọn họ không phải loại người bảo thủ thông thái rởm, sẽ không phản đối chuyện của Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu. Bọn họ là người một nhà, có thể tiếp thu Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu là một cặp.
Đêm nay chú định là một đêm không ngủ. Ru Tống Tiểu Bảo ngủ xong, Tống Đại Sơn vừa định nói vài câu kín đáo với Trần Quế Chi thì cửa lớn Tống gia lại lần nữa bị gõ vang. Trần Quế Chi cả kinh. Người nhà quê buổi tối bình thường sẽ không ra khỏi cửa, cũng không đi đường đêm, trừ phi trong nhà có chuyện lớn phát sinh.
Đêm hôm khuya khoắt có người tới gõ cửa Tống gia, lại thêm chuyện Trần Vĩnh Nhạc đang sinh tử không rõ, trong lòng Trần Quế Chi lập tức trở nên căng thẳng. Bà mang theo hoảng loạn bắt lấy cái tay đang xỏ áo của Tống Đại Sơn nói: "Đương gia, ngươi nói xem có phải là tới báo tang Vĩnh Nhạc hay không? Phải chăng Vĩnh Nhạc nó mất rồi?"
Tống Đại Sơn cầm tay Trần Quế Chi an ủi nói: "Bà đừng nóng vội, nói không chừng là người khác tới tìm nhà chúng ta có việc. Ta đi xem, bà trông chừng Tiểu Bảo, nếu thực sự có chuyện thì cũng đừng khiến Tiểu Bảo bị hoảng sợ."
Người tới lúc này, trong lòng Tống Đại Sơn cảm thấy mười thì có tám, chín là Trần Vĩnh Nhạc đã xảy ra chuyện. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Quế Chi, Tống Đại Sơn chỉ biết lựa lời an ủi baf.
Trần Quế Chi lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn Tống Tiểu Bảo trên người mới dần dần có sức lực. Bà vẫn còn con trai, còn cháu nội và chồng, đây mới gốc rễ của bà, bà không thể nóng vội, không thể hoảng loạn. Bằng không, con trai và chồng bà sẽ sốt ruột, cháu trai cũng bị dọa sợ.
Trần Quế Chi gật đầu nói: "Đương gia, ngươi đi xem, có việc gì thì gọi ta. Nếu thật sự là Vĩnh Nhạc không còn thì đây cũng là số mệnh của nó. Nên làm chúng ta đều đã làm, nếu vẫn không giữ được nó thì cũng không còn cách nào."
Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu cũng bị tiếng đập cửa đánh thức, hai người khoác áo lập tức ra ngoài. Tống Thiêm Tài bê đèn dầu chiếu đường, Triệu Ngôn Tu đi theo, hai người không lên tiếng, nhưng trong lòng đều có chút nặng nề. Lúc này tới gõ cửa mặc kệ là tin tức gì thì cũng tuyệt đối không phải là tin tốt.
Sau khi mở cửa, Tống Thiêm Tài lập tức nhìn thấy đại cữu Trần Vĩnh Thường đội một tấm vải trắng, con mắt hồng hồng nói với Tống Thiêm Tài: "Thiêm Tài, bà ngoại ngươi không còn nữa rồi, gọi cha mẹ ngươi đi đưa bà ngoại một đoạn đường cuối cùng đi."
Tống Thiêm Tài ngây cả người. Tuy rằng hắn không có quá nhiều cảm tình với Cao lão thái, nhưng bà ấy dù sao cũng là người dứt ruột đẻ ra Trần Quế Chi. Cao lão thái mất so với Trần Vĩnh Nhạc mất còn đả kích Trần Quế Chi nhiều hơn gấp trăm lần. Tống Thiêm Tài đã có thể tưởng tượng ra Trần Quế Chi sau khi nghe được tin tức này sẽ thương tâm tới cỡ nào.
Tống Đại Sơn cũng theo sau tới nơi, nhìn lên thấy đoạn vải trắng trên tay Tống Thiêm Tài, trong lòng liền khựng lại. Ông vội tiến lên sốt ruột hỏi: "Ai không còn, có phải là Vĩnh Nhạc nó không?"
"Là bà ngoại không còn, cha, ngươi đi nói cho nương một tiếng, cả nhà chúng ta cùng đi tiễn bà ngoại đoạn đường cuối cùng." Tống Đại Sơn kinh ngạc một chút. Đối với người đã từng là mẹ vợ của mình, Tống Đại Sơn vẫn luôn thập phần kính trọng, giờ đột nhiên nghe thấy người đã mất, trong lòng ông có chút hoảng. Lại nghe thấy Tống Thiêm Tài bảo ông đi báo cho Trần Quế Chi, ông lập tức không dám trì hoãn, về phòng tìm Trần Quế Chi.
Không bao lâu, trong phòng liền truyền đến tiếng đồ sứ đổ vỡ. Trần Quế Chi vừa mới định rót ly trà uống định thần, còn chưa kịp nhấp ngụm nào đã bị Tống Đại Sơn mang theo tin tức đến như sét đánh giữa trời quang. Nương của bà đã không còn, người nuôi nấng đùm bọc bà đã không còn. Trần Quế Chi ngây ngẩn nhìn Tống Đại Sơn một hồi, lại ngây ngẩn nhìn mảnh vỡ rải rác trên mặt đất, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần oà lên khóc lớn.
Tống Tiểu Bảo bị tiếng khóc của bà nội làm giật mình tỉnh lại. Tống Đại Sơn bế lên dỗ dành mấy câu, Tống Tiểu Bảo một hai đòi xuống dưới. Nó đi đến trước mặt Trần Quế Chi rồi ôm lấy bà, bập bẹ nói: "Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Bảo nghe lời bà nội, thổi thổi cho bà nội, bà nội sẽ không khóc nữa."
Trần Quế Chi nghe lời nói ngô nghê của Tống Tiểu Bảo lại càng khổ sở. Khi bà còn nhỏ, Cao lão thái cũng thường dỗ dành bà như vậy. Tống Tiểu Bảo thấy bà nội vẫn còn khóc, không hiểu gì xoay người lại hỏi Tống Đại Sơn: "Ông nội, vì sao bà nội lại khóc? Tiểu Bảo dỗ bà vẫn khóc?"
Trần Quế Chi ôm chặt Tống Tiểu Bảo, thấp giọng nói: "Bà nội sau này không còn nương, không còn nương nữa rồi."
Tống Đại Sơn ôm Tống Tiểu Bảo, an ủi Trần Quế Chi một lúc, cuối cùng thấy thời gian không còn sớm, nói với Trần Quế Chi: "Tiểu Bảo quá nhỏ, không tiện mang qua đó, ta đưa nó đến chỗ đại ca đại tẩu nhờ trông coi mấy ngày. Chờ ta trở lại, chúng ta lập tức đi."
Phong tục nơi này trẻ con dưới năm tuổi đều không thể tới tang lễ của người thân, nói là vì trẻ con vía nhẹ, dễ dàng mời gọi nhiều thứ không sạch sẽ đến. Tống Đại Sơn đưa Tống Tiểu Bảo tới nhà Tống Đại Hải, thuật lại tình huống với nhà Tống Đại Hải rồi nhờ bọn họ săn sóc Tống Tiểu Bảo.
Tống Đại Hải và Vạn thị đương nhiên sẽ không thoái thác, an ủi Tống Đại Sơn vài câu, mở miệng bảo đảm sẽ chăm sóc Tống Tiểu Bảo đến trắng trẻo mập mạp, khuyên bọn họ không cần lo lắng mà nên nhanh chóng tới Trần gia lo hậu sự cho Cao lão thái.
Lúc đi, Tống Đại Sơn còn gọi cả Triệu Ngôn Tu. Hiện giờ ông đã nhận định Triệu Ngôn Tu là một cặp với con mình, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên phải tính cả Triệu Ngôn Tu vào. Làm vậy cũng coi như ở trước mặt mọi người cho Triệu Ngôn Tu một cái danh phận, thừa nhận Triệu Ngôn Tu là một phần tử của Tống gia.
Tống Thiêm Tài cũng không lên tiếng vì đối với hắn, Tống gia chính là nhà của Triệu Ngôn Tu, đưa Triệu Ngôn Tu qua đó cũng chẳng có gì lạ. Chờ khi mọi người đến Trần gia, Trần gia đã bố trí xong một cái linh đường đơn giản. Trần Vĩnh Thường và nhóm con cháu Trần gia đang khóc sướt mướt đầy bi thảm. Trần Quế Chi nghe thấy tiếng khóc, nước mắt lại không ngừng trào ra.
Trần Vĩnh Nhạc ở trấn trên khám bệnh, Phùng Tứ Phượng và con trai cả Trần Trí Phú cũng ở chỗ đó trông coi. Trần Vĩnh Thường đã nhờ người đi thông tri nhưng bây giờ vẫn chưa trở về, Trần gia chỉ còn lại mình Lưu Tú Trinh xoay sở. Nhìn lên thấy một nhà Tống gia, Lưu Tú Trinh lập tức đi lên đón tiếp, khách khí đưa người Tống gia vào buồng trong, cũng không trực tiếp đi vào linh đường.
Chờ tới nơi, Lưu Tú Trinh lập tức cầm khăn bụm mặt khóc lóc với Trần Quế Chi: "Đại tỷ, Trần gia chúng ta không biết đã gặp tội nghiệt gì. Tiểu thúc bây giờ vẫn còn ở y quán sinh tử không rõ, mẹ chồng lại tạ thế. Ta đã thông tri cho em dâu, chắc lát nữa nó sẽ chạy về ngay thôi. Ngươi vừa nhìn cũng thấy đó, ở đây chỉ có một mình ta thật sự là lo toan không hết quá nhiều việc. Còn phải phiền toái đại tỷ phụ giúp một phen, giúp ta làm tốt hậu sự cho mẹ chồng."
Trần Quế Chi lại mở miệng hỏi: "Mợ cả đứa nhỏ, lần trước ta đưa nương về bà vẫn còn khoẻ mạnh lắm kia mà, sao bỗng nhiên lại không còn nữa rồi."
Lưu Tú Trinh nghe Trần Quế Chi hỏi như đang chất vấn ả, sắc mặt lập tức có chút khó coi, nhưng đôi mắt quét đến Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, ả nhẫn nhịn, nói: "Hôm nay tiểu thúc bị đánh, Tứ Phượng quá sốt ruột nên đã nói cho bà. Bà tuổi lớn, vừa nghe xong đã bị dọa tới hôn mê. Lúc mời đại phu tới đây, đại phu nói trước kia bà sinh bệnh thân thể vốn dĩ đã hư nhược, nhận kích thích liền chịu không nổi. Đại phu kê đơn thuốc cho bà bình phục lại. Vốn tưởng rằng không có chuyện gì lớn, nhưng đến buổi tối lúc ta đi đưa đồ ăn thì lại phát hiện bà đã qua đời."
Trần Quế Chi nghe xong lại khóc một hồi. Lưu Tú Trinh an ủi vài câu, cuối cùng thấy không trấn an được Trần Quế Chi, ả dần dần có chút mất kiên nhẫn.
Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 92: Báo tang
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương