Đêm xuân lưu luyến đã tàn, ca múa hát hò đã tận hoan...
Mộ Diên bị ép uống mấy chén rượu mơ xanh, chua chua ngọt ngọt quả thực ngon hơn cả nước cam lộ, cô gái quỳ gối ở bên cạnh cô đang bắt đầu vuốt ve chiếc áo dài của cô mà tán tỉnh, Mộ Diên sắc mặt đỏ hồng bị nhéo đến nỗi kêu lên hừ hừ, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân khô nóng.
Phó Hàn Sanh cũng đã uống đến chếnh choáng, thứ hắn uống chính là rượu gạo, tuổi mùi vị nhạt nhẽo, nhưng tác dụng chậm lại rất mạnh, hắn liên tiếp bị mấy người Nhật Bản mời bảy tám ly, chuyện cần thỏa thuận cũng đã xong, vì thế hắn cũng an tâm mà uống.
Hai ly cuối cùng xuống bụng, liền thấy Mộ Diên ở bên cạnh đã bị chuốt say đến mặt đỏ rần, hắn buông chén rượu nhíu mày, ánh mắt dừng ở bàn tay mảnh khảnh vói vào trong túi áo cô, đám kỹ nữ ở đây phần lớn đều như thế, trong lúc uống rượu liền dụ dỗ khách thủ dâm, Mộ Diên thẹn thùng tránh né, giống như một thiếu niên mới lớn không gần nữ sắc, càng khiến cho bọn họ thích thú.
“Bỏ tay ra.” Phó Hàn Sanh cố nén men say, đứng dậy đi tới, giọng nói trầm thấp lạnh lùng phát ra, lại dùng cây quạt gõ lên tay kỹ nữ kia một cái, kéo Mộ Diên vào trong lòng ngực.
Chuyện tối nay đã làm xong, những việc còn lại không cần phải lo lắng, bây giờ tình hình thực tế đã khác, nhân lúc còn sớm rời đi thì tốt hơn, tiếp xúc quá nhiều với người Nhật Bản khó tránh khỏi sẽ bị phê bình.
Mộ Diên che miệng ợ lên một tiếng, ngước mắt cả khung cảnh đều là người đàn ông ôn hoà kia, sau đó loáng thoáng nghe thấy hắn nói gì đó với hai người Nhật Bản kia, rồi ôm cô đi ra ngoài.
Gió đêm thổi ập vào khiến Mộ Diên dần dần tỉnh táo lại, kỹ viện Đông Dương có trồng rất nhiều đào và trúc, mỗi khi gió thổi qua, liền lao xao rung động, một hành lang dài bằng gỗ thông từ trước ra sau, quang cảnh kiều diễm.
“Tiểu công tử rất giống ý trung nhân của tôi.” Rượu tác dụng chậm đã phát tác, Phó Hàn Sanh dựa vào cô, ngón tay vuốt ve bờ môi Mộ Diên, bước chân hơi loạng choạng, ánh mắt say lúy túy, sâu thẳm như bóng đêm bên ngoài.
Mộ Diên đỡ cánh tay hắn, biết tam gia đã say rượu, cô liền rút chiếc khăn tay ren thêu hoa đỗ quyên ở trong túi ra, lau mồ hôi cho hắn, nhìn chằm chằm vào vẻ dịu dàng lại có chút ngây thơ hiếm có tối nay, nhịn không được trêu chọc hắn.
“Tam gia nói sai rồi, em rõ ràng là con trai, làm sao lại giống ý trung nhân của anh được?”
Phó Hàn Sanh nhíu mày, nâng khuôn mặt nhỏ của Mộ Diên lên nhìn thật kỹ, lại giơ tay xoa bóp bầu ngực cô, lát sau mới nghiêm túc nói: “Ngũ quan rất giống, nhưng ngực nhỏ hơn một nửa, ý trung nhân của tôi ngực rất lớn.”
Không phải là vì đã bị bó ngực sao, Mộ Diên đưa mắt bộ ngực mình, thật ra cũng không tính là lớn, khoảng thời gian khi cô bị Liễu Nguyệt Vân lừa vào kỹ viện kia, đã trông thấy rất nhiều cô gái ngực tấn công mông phòng thủ, đến mức cảm thấy mình rất tầm thường.
Nhưng cô nào biết, Phó Hàn Sanh chỉ xoa nắn một mình cô, đương nhiên cảm thấy ngực Mộ Diên là lớn nhất.
“Mùi thơm trên khăn tay cũng giống,” Phó Hàn Sanh kề sát vào cô, còn cầm lấy khăn tay đưa lên chóp mũi mà ngửi, đồng thời nhìn trần trần vào bờ môi non mịn bị dính một chút rượu lấp lánh của cô, hung hăng mút một cái: “Ưm, cái miệng cũng ngọt như vậy.”
Mộ Diên che mặt, vẫn còn đang ở bên ngoài động tác vừa rồi của hắn đã khiến cho hai ba người nhìn ngó, hơn phân nửa là vì bộ dạng hóa trang bây giờ của hai người, khiến người ta chú ý, tưởng bọn họ là đồng tính luyến ái.
“Tam gia, bây giờ vẫn còn đang ở ngoài, người ta đều nhìn chúng ta.” Mộ Diên che một nửa khuôn mặt, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, túm lấy hắn kéo ra ngoài.
“Sợ gì chứ, anh che chở cho em.” Phó Hàn Sanh cảm thấy buồn cười, lại kéo cô vào trong lồng ngực, nghiêng ngả lảo đảo đè cô lên trên cột gỗ ở hành lang dài, ôm lấy bả vai cô rồi cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi xâm nhập vào trong, cuốn lấy lưỡi Mộ Diên, dây dưa không rõ.
Mộ Diên kêu ưm ưm vài tiếng, một bàn tay to thô ráp vói vào trong quần áo dài vải của cô, moi móc hoa huy*t, xoa bóp đến ra nước, lại sờ soạng khắp nơi giống như đang tìm thứ gì đó, sau đó lại ra vẻ ngạc nhiên, Phó Hàn Sanh ngẫm ra một lát rồi ngước mắt nhìn cô chằm chằm, nuốt nuốt nước miếng, khàn giọng ậm ừ hỏi: “Tiểu công tử sao lại không có côn th*t hửm...”
Mộ Diên bó tay, câu hỏi này bảo người ta làm sao mà trả lời, may mắn là tài xế ở cách đó không xa đã mở sẵn cửa xe chờ bọn họ, thấy Phó tam gia bước đi tập tễnh, vội vàng chạy tới đỡ hắn lên xe.
Gió đêm phơ phất, những ngọn đèn rã rời hai bên đường dần dần lui về phía sau, Phó Hàn Sanh sau khi lên xe đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chỉ che đôi mắt lại, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tài xế và Mộ Diên cùng đỡ hắn vào phòng ngủ, tài xế đi khỏi, Mộ Diên lại muốn tắm rửa cho hắn, ngặt nỗi hắn quá cao quá nặng, Mộ Diên chỉ đành dùng vải ướt chà lau, sau đó mới cho hắn uống một chút canh giải rượu, tiếp theo bản thân mình cũng đi rửa mặt một chút rồi lên giường ôm lấy hắn mà nghỉ ngơi.
Không biết được bao lâu, khi gà vẫn còn chưa gáy sáng, chân trời đã ló trắng.
Mộ Diên nhíu mày, sau lưng bị sự nóng ruột bao phủ, có giọng nói của một người đàn ông khàn khàn cất lên, quần áo ngủ bị kéo lấy, bờ môi vội vàng dao động quanh xương quai xanh cô, hết sức mê hoặc: “A Diên, đêm qua anh mơ thấy em.”
“Ưm, mơ thấy gì?” Mộ Diên xoay người đối diện với hắn, lại còn buồn ngủ, lười nhác nỉ non, hai chân kẹp lấy phần hông tinh tráng của hắn, ngón tay cũng mất khống chế bắt đầu cởi áo ngủ hắn.
Mưa Bụi Thượng Hải - Mai Tân Thập Luật
Chương 46
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương