Mưa Bụi Thượng Hải
Chương 28
Vách thịt ấm áp vây lấy dương v*t Phó Hàn Sanh, khiến hắn suýt chút nữa thì sung sướng mà bắn ra, cánh tay liền đưa tới, nâng hai gót chân Mộ Diên lên, đè xuống trước ngực cô, trước mắt hắn lúc này toàn bộ là dương v*t thô dài của hắn đang nhét đầy hoa huy*t non nớt của cô, ra vào mạnh mẽ như máy đóng cọc.
dương v*t to lớn không ngừng đâm thọc trong đường hầm chật chội, Mộ Diên híp mắt, cũng không hiểu vì sao xà nhà trước mặt lại không ngừng lắc lư, khuôn mặt cô nhỏ nhắn đỏ hồng, hoa huy*t cũng đã bị Phó Hàn Sanh cắm đến giãn ra từ lâu, côn th*t cọ xát vào vách thịt non nớt, khiến cô nhịn không được phát ra mấy tiếng rên rỉ yêu kiều.
“… Ưm… a… Chậm một chút …”
Lúc này dương v*t hắn lại bắt đầu càn quét bên trong hoa huy*t non nớt, cửa động cũng vì thế mà sưng đỏ đáng thương, hắn ôm cô ngồi dậy, đặt cánh tay trắng như ngó sen của Mộ Diên vòng qua sau cổ mình, nhờ vào ánh trăng soi chiếu, trông thấy thân thể trần truồng hỗn độn của hai người trắng đến tỏa sáng, mồ hôi lấp lánh trên da thịt, giống như điểm xuyết lên trên bảo vật xa xỉ nào đó.
Mộ Diên chưa từng trải nghiệm tư thế này, hoa huy*t không thể khống chế được mà căng thẳng, đôi mắt Phó Hàn Sanh đỏ ngầu, càng hưng phấn thốt ra ngôn từ dâm đãng: “A Diên thật là tài, dâm huyệt vừa chặt vừa ướt.”
Tiếng rên rỉ hoà cùng tiếng thở hổn hển, Phó Hàn Sanh nghĩ đây là loại thuốc kích dục tốt nhất dành cho mình, động tác chống đẩy của hắn dần dần càng nhanh hơn, lại ôm chặt lấy eo cô, nâng cô lên rồi lại thả xuống, dương v*t bên trong hoa huy*t cô khi thì đâm thẳng lên, khi thì rút mạnh ra, khi thì đong đưa trái phải, lúc thì ôm mông Mộ Diên xoay tròn, hoa huy*t trơn ướt chật hẹp siết chặt lấy dương v*t khiến hắn say mê mất hồn.
Mộ Diên bị hắn làm đến cả người mềm mại, toàn thân đuối sức dựa vào lồng ngực hắn, cọ xát khiến thân thể nóng rực lên.
Sau đó Phó Hàn Sanh lại đổi tư thế, giống như xi trẻ con đi tiểu, hắn đặt Mộ Diên xoay mặt về phía trước, còn mình đâm vào từ phía sau.
Chiếc tủ kiểu cũ có tích hợp với gương trang điểm ở phía đối diện, nhờ vào ánh trăng mà có thể trông thấy một người đàn ông thành niên cao ráo tráng kiện dùng dương v*t thô to của mình cắm vào hoa huy*t nhỏ bé của một cô bé xinh xắn, âm hộ cô không có lông tóc, bóng loáng trắng trẻo, dương v*t đỏ tím không ngừng ra vào chỗ hoa huy*t non mềm, mỗi lần như vậy đều mang theo một lượng lớn hoa dịch, ngay cả thịt non cũng đi theo dương v*t thọc vào rút ra mà quay cuồng. Trông thấy cảnh tượng đầy kích thích này, Phó Hàn Sanh càng hứng khởi, cửa động nhỏ bé kia rõ ràng là chặt chẽ non nớt như thế, lại có thể phun ra nuốt vào dương v*t thô tráng của hắn, xinh đẹp hệt như với thiếu nữ nho nhỏ này, dù luôn miệng kêu không muốn nhưng vẫn cam chịu để hắn muốn làm gì thì làm.
Căn phòng chỉ có tiếng thiếu nữ thút thít rên rỉ, và tiếng nam giới khẽ gầm lên trong nhịp thở nặng nề, còn có tiếng thân thể chạm vào nhau vang lên bành bạch hoà với tiếng nước òm ọp khi cắm vào rút ra, Mộ Diên ôm hắn mà lắc đầu, yêu kiều run rẩy đến đáng thương, cuối cùng cũng khóc không thành tiếng, lúc này Phó Hàn Sanh mới ôm mông cô lên, hung hăng đánh cô mười mấy cái, lại đẩy dương v*t vào tận cửa tử cung, bắn toàn bộ tinh hoa của mình vào đầy tràn cơ thể cô.
Đêm đã trôi qua một nửa, Mộ Diên lại được thả xuống giường, thở dồn dập vì mất sức, Phó Hàn Sanh chậm rãi rút ra, bạch một tiếng, toàn bộ dương v*t rời khỏi hoa huy*t sưng đỏ, kéo theo một lượng lớn chất dịch trắng đục.
Hắn nhặt yếm Mộ Diên lên, cẩn thận lau sạch, tinh dịch hắn bắn ra dính vào rất nhiều, giữa hai chân cô đều đầy những tinh dịch, hắn cẩn thận lau khô lại cầm thuốc mỡ trên bàn tới bôi cho cô.
Tiếng gõ mõ bên ngoài báo bây giờ đã là giờ Tý, trong mơ hồ còn có thể nghe được tiếng gà gáy, bên ngoài lại bất chợt có trời gầm rú như sắp chuyển mưa to.
Mộ Diên rúc vào trong chăn, được một cánh tay ấm áp mang theo mùi hương thoang thoảng kéo vào trong lồng ngực.
_______________
Không biết bên ngoài đã là lúc nào, mây đen che khuất bầu trời, khung cảnh tối tăm ảm đạm.
Những hạt mưa triền miên không dứt trôi theo mái ngói, bắn ra nhiều bong bóng trắng xóa, lại tiếp tục nhỏ giọt tí tách xuống hiên nhà
Chén thuốc đặt ở đầu giường màu đen nhánh đã nguội từ lâu, cay đắng đến mức khiến Mộ Diên muốn phun ra mấy lần, cô phải nắm lấy chóp mũi mình, cố uống một hơi cạn sạch.
_____________
Bên ngoài trường học là lấm tấm vết chân giẫm lên bùn lầy, nước mưa ướt đẫm dây ra sàn nhà.
“Chim kêu líu lo líu lo, hoa mộc lan đã nở, chẳng nghe được tiếng gà gáy sáng, chỉ nghe tiếng nàng thở than...”
Lớp sơ cấp vang lên tiếng đọc bài diễn cảm và to rõ, tiết học buổi sáng đã trôi qua một nửa, cửa phòng lớp trung cấp vẫn còn đóng chặt, thầy giáo đã nói hôm nay thi kiểm tra, Mộ Diên thầm than một tiếng, ngồi thẫn thờ trong đình hóng gió, hoa tử đằng bị nước mưa làm rụng xuống thác đang trôi thành từng dòng hết sức tịch liêu.
Giống như lúc Lâm Đại Ngọc chôn hoa, trong lòng Mộ Diên cực kỳ phiền muộn, cô chôn mấy đoá tử đằng thì sao, nghĩ đi nghĩ lại, trong số các nhân vật của Hồng Lâu Mộng người mà cô không thích nhất chính là Lâm Đại Ngọc, chỉ vì lụy tình mà mất mạng.
“Leah, vì sao hôm nay lại không đi học, thầy giáo còn hỏi cô có phải là em xin nghỉ hay không”. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, cô giáo Trân Ni đứng ở dưới mái hiên trường, mặc một bộ váy Tây Dương màu đen trắng, mũi cao khuôn mặt nhỏ, tóc vàng mắt xanh, đôi môi không tô mà đỏ, mi không vẽ mà đen.
Leah là tên tiếng Anh mà cô Jenny đã đặt cho cô, cô giáo tính tình vui vẻ hòa đồng, thường xuyên nói đùa, người Anh đi đến khắp nơi, cho nên mới đặt một cái tên tiếng Anh cho cô.
Người Trung Quốc rất ít khi dùng tên tiếng nước ngoài, bởi vì tên tiếng nước ngoài khó đọc lại khó nhớ, ví dụ cô Trân Ni có tên đầy đủ là Bellatrix Terralta. Trân Ni, thì chỉ có mấy nét! Nhưng dù sao cô cũng có một chút cảm giác là sính ngoại, cô Trân Ni nói khi chỉ có hai người mới xưng hô như thế, Mộ Diên thấy rằng không khinh thường tổ tiên, cho nên liền đồng ý.
“Mấy hôm nay trời mưa to, khiến cho rào chắn xung quanh vườn rau ở nhà bị sụp lún, thím của em lại không ở nhà, cho nên em đành phải dọn một mình”. Mộ Diên lau nước mưa trên mặt, đôi giày vải của cô đã thấm ướt từ lâu, bộ sườn xám màu lam cũng như thế, hôm nay cô bất đắc dĩ nói dối, kỳ thi cuối tháng rất quan trọng đối với cô.
Sau khi được cô giáo Trân Ni nói giúp, thầy giáo cũng không nỡ nặng tay, cuối cùng chỉ đành đồng ý cho Mộ Diên vào thi muộn, lúc mọi người đã làm xong thì cô vẫn còn ở lại viết tiếp.
Khi trời chạng vạng thì mưa cũng đã ngừng rơi, Mộ Diên cất dù giấy, những dấu chân lấm lem bùn lầy trên sàn đã được dọn sạch sẽ, hơn phân nửa là do thầy giáo quét, toàn bộ học đường này đều do một tay ông ấy chăm sóc.
“Mộ Diên cô nương cũng biết, hôm nay là sinh nhật của bà lớn, bà cụ Phó bảo tôi tới mời cô đến ăn tiệc cho vui”.
Một cô gái mộc mạc đứng ở dưới mái hiên trường, khuôn mặt trái xoan đầy rỗ, Mộ Diên chưa từng gặp cô ta, nhưng nếu cô ta đã nói rằng bà cụ Phó gọi, cô cũng không nghĩ nhiều đã đi theo.
__________________
Hôm nay nhà bọn họ trang hoàng lộng lẫy, cửa thuỳ hoa treo bốn chiếc lồng đèn đỏ thẫm, thềm nhà vẫn còn vương lại một chút xác pháo, và một vài đồng tiền rải ra.
Mộ Diên chỉ cảm thấy đôi mắt cay cay, vì sao lúc Kiều Ngọc xuất giá, còn đơn giản hơn thế này gấp trăm lần...
Trong nhà vẫn ngào ngạt mùi hương hoa cỏ, hôm nay đông người qua lại, âm thanh rộn ràng, đủ các loại ngôn từ nịnh nọt, đám người giàu có sang trọng ra vào nườm nượp, nếu không nói thật không biết đây chỉ là tiệc mừng sinh thần, Mộ Diên cảm thấy hoàn cảnh này còn náo nhiệt hơn cả hội chùa gấp mấy lần.
Người hầu dẫn cô đi vào trắc viện thuộc đông sương phòng, trên đường đi, Mộ Diên nhìn thấy vài người phụ nữ mặc sườn xám đỏ tươi, búi tóc gọn gàng còn đang uống rượu trong sân, khuôn mặt đã đứng tuổi, in hằn dấu vết thời gian, người hầu nói đó chính là các bà Phó nhỏ, ông cụ Phó lúc còn sống rất phong lưu, đây đều là các vị phu nhân được ông ta yêu thương nhất, tất nhiên bà lớn rất khinh ghét bọn họ, vì thế đã ra lệnh không cho bọn họ đi ra ngoài.
Trên bàn đá để sẵn mấy món điểm tâm, có một khay mứt bốn ngăn vuông vức, còn đậu phộng mật ong, quả điều thơm ngon, hạch đào dẻo, kẹo táo mềm, nhưng quý giá nhất chính là mứt trái cây bốn vị, gồm bạch quả, anh đào, dưa điều, kim táo, nghe nói những món này chỉ có ngự trù ở trong cung mới biết cách thực hiện, ngọt mà không ngấy, dẻo và không dính.
Bước vào bên trong sân viện, phong cách trang hoàng ở đây còn xa hoa lãng phí hơn nhiều so với những nơi khác, ngay cả hình khắc trên song cửa sổ cũng cực kỳ tỉ mỉ và tinh xảo.
Mộ Diên còn chưa trông thấy mặt bà lớn bao giờ, ngay cả hôm sinh nhật Phó Tuân cô cũng chưa từng diện kiến.
Người ngoài vén rèm, căn phòng bên trong rộng rãi và sáng rực, lúc Mộ Diên được dẫn vào, ghế chủ vị vẫn còn chưa có người ngồi, cả căn phòng đều không có ai, chỉ có thảm cẩm tú cùng với mấy cái bình sứ Thanh Hoa lộng lẫy, trong bình cắm hoa thủy tiên và lăng tiêu, mùi hương thoang thoảng.
Gió đêm thổi khiến cho bức rèm châu kêu rúc rích, Mộ Diên đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy bóng người hầu đâu nữa, nhưng lúc này bên ngoài lại có tiếng bà vú hô lên: “Bà lớn tới”.
Trong lòng Mộ Diên bỗng giật mình một cái, không phải nói là đến ăn tiệc hay sao, vì sao lại bị đưa đến chỗ này?! Cô cố gắng giữ bình tĩnh đứng sang một bên.
Một vị phu nhân ung dung hoa lệ đi từ phía sau bức rèm tới, mặc kỳ bào thêu mẫu đơn đỏ rộng thùng thình, vạt bằng rũ xuống qua khỏi eo, đại khái là để che giấu thân hình mập mạp, nhưng mắt mũi bà ta tinh xảo, không khó để nhận ra lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân, bên dưới lớp trang điểm, đôi mắt đào hoa chứa đầy dấu vết thời gian, nhưng trên khuôn mặt thì lại không thể hiện sự phong sương vất vả.
dương v*t to lớn không ngừng đâm thọc trong đường hầm chật chội, Mộ Diên híp mắt, cũng không hiểu vì sao xà nhà trước mặt lại không ngừng lắc lư, khuôn mặt cô nhỏ nhắn đỏ hồng, hoa huy*t cũng đã bị Phó Hàn Sanh cắm đến giãn ra từ lâu, côn th*t cọ xát vào vách thịt non nớt, khiến cô nhịn không được phát ra mấy tiếng rên rỉ yêu kiều.
“… Ưm… a… Chậm một chút …”
Lúc này dương v*t hắn lại bắt đầu càn quét bên trong hoa huy*t non nớt, cửa động cũng vì thế mà sưng đỏ đáng thương, hắn ôm cô ngồi dậy, đặt cánh tay trắng như ngó sen của Mộ Diên vòng qua sau cổ mình, nhờ vào ánh trăng soi chiếu, trông thấy thân thể trần truồng hỗn độn của hai người trắng đến tỏa sáng, mồ hôi lấp lánh trên da thịt, giống như điểm xuyết lên trên bảo vật xa xỉ nào đó.
Mộ Diên chưa từng trải nghiệm tư thế này, hoa huy*t không thể khống chế được mà căng thẳng, đôi mắt Phó Hàn Sanh đỏ ngầu, càng hưng phấn thốt ra ngôn từ dâm đãng: “A Diên thật là tài, dâm huyệt vừa chặt vừa ướt.”
Tiếng rên rỉ hoà cùng tiếng thở hổn hển, Phó Hàn Sanh nghĩ đây là loại thuốc kích dục tốt nhất dành cho mình, động tác chống đẩy của hắn dần dần càng nhanh hơn, lại ôm chặt lấy eo cô, nâng cô lên rồi lại thả xuống, dương v*t bên trong hoa huy*t cô khi thì đâm thẳng lên, khi thì rút mạnh ra, khi thì đong đưa trái phải, lúc thì ôm mông Mộ Diên xoay tròn, hoa huy*t trơn ướt chật hẹp siết chặt lấy dương v*t khiến hắn say mê mất hồn.
Mộ Diên bị hắn làm đến cả người mềm mại, toàn thân đuối sức dựa vào lồng ngực hắn, cọ xát khiến thân thể nóng rực lên.
Sau đó Phó Hàn Sanh lại đổi tư thế, giống như xi trẻ con đi tiểu, hắn đặt Mộ Diên xoay mặt về phía trước, còn mình đâm vào từ phía sau.
Chiếc tủ kiểu cũ có tích hợp với gương trang điểm ở phía đối diện, nhờ vào ánh trăng mà có thể trông thấy một người đàn ông thành niên cao ráo tráng kiện dùng dương v*t thô to của mình cắm vào hoa huy*t nhỏ bé của một cô bé xinh xắn, âm hộ cô không có lông tóc, bóng loáng trắng trẻo, dương v*t đỏ tím không ngừng ra vào chỗ hoa huy*t non mềm, mỗi lần như vậy đều mang theo một lượng lớn hoa dịch, ngay cả thịt non cũng đi theo dương v*t thọc vào rút ra mà quay cuồng. Trông thấy cảnh tượng đầy kích thích này, Phó Hàn Sanh càng hứng khởi, cửa động nhỏ bé kia rõ ràng là chặt chẽ non nớt như thế, lại có thể phun ra nuốt vào dương v*t thô tráng của hắn, xinh đẹp hệt như với thiếu nữ nho nhỏ này, dù luôn miệng kêu không muốn nhưng vẫn cam chịu để hắn muốn làm gì thì làm.
Căn phòng chỉ có tiếng thiếu nữ thút thít rên rỉ, và tiếng nam giới khẽ gầm lên trong nhịp thở nặng nề, còn có tiếng thân thể chạm vào nhau vang lên bành bạch hoà với tiếng nước òm ọp khi cắm vào rút ra, Mộ Diên ôm hắn mà lắc đầu, yêu kiều run rẩy đến đáng thương, cuối cùng cũng khóc không thành tiếng, lúc này Phó Hàn Sanh mới ôm mông cô lên, hung hăng đánh cô mười mấy cái, lại đẩy dương v*t vào tận cửa tử cung, bắn toàn bộ tinh hoa của mình vào đầy tràn cơ thể cô.
Đêm đã trôi qua một nửa, Mộ Diên lại được thả xuống giường, thở dồn dập vì mất sức, Phó Hàn Sanh chậm rãi rút ra, bạch một tiếng, toàn bộ dương v*t rời khỏi hoa huy*t sưng đỏ, kéo theo một lượng lớn chất dịch trắng đục.
Hắn nhặt yếm Mộ Diên lên, cẩn thận lau sạch, tinh dịch hắn bắn ra dính vào rất nhiều, giữa hai chân cô đều đầy những tinh dịch, hắn cẩn thận lau khô lại cầm thuốc mỡ trên bàn tới bôi cho cô.
Tiếng gõ mõ bên ngoài báo bây giờ đã là giờ Tý, trong mơ hồ còn có thể nghe được tiếng gà gáy, bên ngoài lại bất chợt có trời gầm rú như sắp chuyển mưa to.
Mộ Diên rúc vào trong chăn, được một cánh tay ấm áp mang theo mùi hương thoang thoảng kéo vào trong lồng ngực.
_______________
Không biết bên ngoài đã là lúc nào, mây đen che khuất bầu trời, khung cảnh tối tăm ảm đạm.
Những hạt mưa triền miên không dứt trôi theo mái ngói, bắn ra nhiều bong bóng trắng xóa, lại tiếp tục nhỏ giọt tí tách xuống hiên nhà
Chén thuốc đặt ở đầu giường màu đen nhánh đã nguội từ lâu, cay đắng đến mức khiến Mộ Diên muốn phun ra mấy lần, cô phải nắm lấy chóp mũi mình, cố uống một hơi cạn sạch.
_____________
Bên ngoài trường học là lấm tấm vết chân giẫm lên bùn lầy, nước mưa ướt đẫm dây ra sàn nhà.
“Chim kêu líu lo líu lo, hoa mộc lan đã nở, chẳng nghe được tiếng gà gáy sáng, chỉ nghe tiếng nàng thở than...”
Lớp sơ cấp vang lên tiếng đọc bài diễn cảm và to rõ, tiết học buổi sáng đã trôi qua một nửa, cửa phòng lớp trung cấp vẫn còn đóng chặt, thầy giáo đã nói hôm nay thi kiểm tra, Mộ Diên thầm than một tiếng, ngồi thẫn thờ trong đình hóng gió, hoa tử đằng bị nước mưa làm rụng xuống thác đang trôi thành từng dòng hết sức tịch liêu.
Giống như lúc Lâm Đại Ngọc chôn hoa, trong lòng Mộ Diên cực kỳ phiền muộn, cô chôn mấy đoá tử đằng thì sao, nghĩ đi nghĩ lại, trong số các nhân vật của Hồng Lâu Mộng người mà cô không thích nhất chính là Lâm Đại Ngọc, chỉ vì lụy tình mà mất mạng.
“Leah, vì sao hôm nay lại không đi học, thầy giáo còn hỏi cô có phải là em xin nghỉ hay không”. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, cô giáo Trân Ni đứng ở dưới mái hiên trường, mặc một bộ váy Tây Dương màu đen trắng, mũi cao khuôn mặt nhỏ, tóc vàng mắt xanh, đôi môi không tô mà đỏ, mi không vẽ mà đen.
Leah là tên tiếng Anh mà cô Jenny đã đặt cho cô, cô giáo tính tình vui vẻ hòa đồng, thường xuyên nói đùa, người Anh đi đến khắp nơi, cho nên mới đặt một cái tên tiếng Anh cho cô.
Người Trung Quốc rất ít khi dùng tên tiếng nước ngoài, bởi vì tên tiếng nước ngoài khó đọc lại khó nhớ, ví dụ cô Trân Ni có tên đầy đủ là Bellatrix Terralta. Trân Ni, thì chỉ có mấy nét! Nhưng dù sao cô cũng có một chút cảm giác là sính ngoại, cô Trân Ni nói khi chỉ có hai người mới xưng hô như thế, Mộ Diên thấy rằng không khinh thường tổ tiên, cho nên liền đồng ý.
“Mấy hôm nay trời mưa to, khiến cho rào chắn xung quanh vườn rau ở nhà bị sụp lún, thím của em lại không ở nhà, cho nên em đành phải dọn một mình”. Mộ Diên lau nước mưa trên mặt, đôi giày vải của cô đã thấm ướt từ lâu, bộ sườn xám màu lam cũng như thế, hôm nay cô bất đắc dĩ nói dối, kỳ thi cuối tháng rất quan trọng đối với cô.
Sau khi được cô giáo Trân Ni nói giúp, thầy giáo cũng không nỡ nặng tay, cuối cùng chỉ đành đồng ý cho Mộ Diên vào thi muộn, lúc mọi người đã làm xong thì cô vẫn còn ở lại viết tiếp.
Khi trời chạng vạng thì mưa cũng đã ngừng rơi, Mộ Diên cất dù giấy, những dấu chân lấm lem bùn lầy trên sàn đã được dọn sạch sẽ, hơn phân nửa là do thầy giáo quét, toàn bộ học đường này đều do một tay ông ấy chăm sóc.
“Mộ Diên cô nương cũng biết, hôm nay là sinh nhật của bà lớn, bà cụ Phó bảo tôi tới mời cô đến ăn tiệc cho vui”.
Một cô gái mộc mạc đứng ở dưới mái hiên trường, khuôn mặt trái xoan đầy rỗ, Mộ Diên chưa từng gặp cô ta, nhưng nếu cô ta đã nói rằng bà cụ Phó gọi, cô cũng không nghĩ nhiều đã đi theo.
__________________
Hôm nay nhà bọn họ trang hoàng lộng lẫy, cửa thuỳ hoa treo bốn chiếc lồng đèn đỏ thẫm, thềm nhà vẫn còn vương lại một chút xác pháo, và một vài đồng tiền rải ra.
Mộ Diên chỉ cảm thấy đôi mắt cay cay, vì sao lúc Kiều Ngọc xuất giá, còn đơn giản hơn thế này gấp trăm lần...
Trong nhà vẫn ngào ngạt mùi hương hoa cỏ, hôm nay đông người qua lại, âm thanh rộn ràng, đủ các loại ngôn từ nịnh nọt, đám người giàu có sang trọng ra vào nườm nượp, nếu không nói thật không biết đây chỉ là tiệc mừng sinh thần, Mộ Diên cảm thấy hoàn cảnh này còn náo nhiệt hơn cả hội chùa gấp mấy lần.
Người hầu dẫn cô đi vào trắc viện thuộc đông sương phòng, trên đường đi, Mộ Diên nhìn thấy vài người phụ nữ mặc sườn xám đỏ tươi, búi tóc gọn gàng còn đang uống rượu trong sân, khuôn mặt đã đứng tuổi, in hằn dấu vết thời gian, người hầu nói đó chính là các bà Phó nhỏ, ông cụ Phó lúc còn sống rất phong lưu, đây đều là các vị phu nhân được ông ta yêu thương nhất, tất nhiên bà lớn rất khinh ghét bọn họ, vì thế đã ra lệnh không cho bọn họ đi ra ngoài.
Trên bàn đá để sẵn mấy món điểm tâm, có một khay mứt bốn ngăn vuông vức, còn đậu phộng mật ong, quả điều thơm ngon, hạch đào dẻo, kẹo táo mềm, nhưng quý giá nhất chính là mứt trái cây bốn vị, gồm bạch quả, anh đào, dưa điều, kim táo, nghe nói những món này chỉ có ngự trù ở trong cung mới biết cách thực hiện, ngọt mà không ngấy, dẻo và không dính.
Bước vào bên trong sân viện, phong cách trang hoàng ở đây còn xa hoa lãng phí hơn nhiều so với những nơi khác, ngay cả hình khắc trên song cửa sổ cũng cực kỳ tỉ mỉ và tinh xảo.
Mộ Diên còn chưa trông thấy mặt bà lớn bao giờ, ngay cả hôm sinh nhật Phó Tuân cô cũng chưa từng diện kiến.
Người ngoài vén rèm, căn phòng bên trong rộng rãi và sáng rực, lúc Mộ Diên được dẫn vào, ghế chủ vị vẫn còn chưa có người ngồi, cả căn phòng đều không có ai, chỉ có thảm cẩm tú cùng với mấy cái bình sứ Thanh Hoa lộng lẫy, trong bình cắm hoa thủy tiên và lăng tiêu, mùi hương thoang thoảng.
Gió đêm thổi khiến cho bức rèm châu kêu rúc rích, Mộ Diên đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy bóng người hầu đâu nữa, nhưng lúc này bên ngoài lại có tiếng bà vú hô lên: “Bà lớn tới”.
Trong lòng Mộ Diên bỗng giật mình một cái, không phải nói là đến ăn tiệc hay sao, vì sao lại bị đưa đến chỗ này?! Cô cố gắng giữ bình tĩnh đứng sang một bên.
Một vị phu nhân ung dung hoa lệ đi từ phía sau bức rèm tới, mặc kỳ bào thêu mẫu đơn đỏ rộng thùng thình, vạt bằng rũ xuống qua khỏi eo, đại khái là để che giấu thân hình mập mạp, nhưng mắt mũi bà ta tinh xảo, không khó để nhận ra lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân, bên dưới lớp trang điểm, đôi mắt đào hoa chứa đầy dấu vết thời gian, nhưng trên khuôn mặt thì lại không thể hiện sự phong sương vất vả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương