Mưa Bụi Thượng Hải
Chương 42
Mộ Diên cũng đã đọc báo ngày, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Phó Hàn Sanh bên cạnh đang thong thả ung dung húp cháo trắng, vẫn là một thân phong nhã hào hoa, ôn hoà dịu dàng như một cơn gió xuân vô hại.
“A Diên, sao em lại kén ăn như vậy? Ăn thêm một ít rau xanh đi.” Phó Hàn Sanh nhíu mày, đôi mắt phượng hẹp dài có chút lạnh nhạt, chính là loại hình ôn hòa trầm tĩnh mà các cô gái hiện giờ rất ưa thích, hắn giơ tay gắp vào trong chén cho cô một ít sợi rau cuộn và bông cải xào.
Vì sao trước kia lại không phát hiện, hoá ra Mộ Diên chỉ thích ăn thịt, các loại rau xanh củ cải dưa chuột đều không vào được mắt cô, đừng thấy Mộ Diên bề ngoài ngoan ngoãn hiền lành, thật ra bên trong xương cốt vẫn là một cô bé, rất dễ dàng ghen tuông hờn dỗi.
“Tam gia, bông cải vị đắng lại nhạt nhẽo, làm sao có thể so sánh với mùi vị thịt vịt quyến rũ như vậy được.” Mộ Diên mở to mắt nhìn hắn, cắn đầu đũa, chậm chạp không chịu động tới, dưới chân lại có chút lòng riêng, mũi giày nhọn thỉnh thoảng lại cọ lên cẳng chân bên dưới chiếc bàn bằng gỗ tơ vàng, giống như muốn nịnh nọt lấy lòng.
Phó Hàn Sanh nhướng mày, cảm giác tê ngứa ở cẳng chân xông thẳng đến giữa háng, vật kia liền yên lặng đứng dậy trong đũng quần, Phó Hàn Sanh liếc cô một cái, giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, lại lùi về phía sau một chút, để cho động tác của cô có thể thuận tiện hơn, ngoài miệng chiều theo ý cô, sau này chậm rãi sửa lại thói quen ăn uống của cô cũng không muộn: “Em đã ăn ba bốn bữa toàn thịt vịt rồi, bây giờ ăn một ít rau đi, ngày mai anh sẽ bảo nhà bếp làm thêm cho em.”
Mộ Diên chớp mắt nhìn chằm chằm hắn còn đang mỉm cười đắc ý, lại nghe thấy sẽ có thịt vịt để ăn, cũng liền biết tốt mà dừng lại, ngoan ngoãn ăn rau dưa không có chút mùi vị gì.
Bữa cơm trôi qua, có người vui vẻ, có người sầu.
Tô Vân ăn cơm mà không cảm nhận được mùi vị, một hạt cơm rơi xuống cổ họng cũng phải nhấm nuốt mấy lần, lại nhìn chằm chằm vào đôi uyên ương ân ái trước mặt, hôm nay cô ta vẫn là bề ngoài tươi cười nhưng bên trong ruột gan đứt thành từng khúc.
Giờ Ngọ, mặt trời chói lọi rực rỡ, những tản hoa sau cơn mưa tỏa ra mùi thơm nồng nàn trong không khí.
Tô Vân đã viết xong hàng tiểu tự thứ ba, chữ viết đã mạnh mẽ đoan trang hơn so với lúc trước rất nhiều, Mộ Diên kinh ngạc ngợi khen mấy tiếng, Tô Vân cũng không kiêu ngạo, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt bị nhuộm ánh nắng vàng giữa trưa của Mộ Diên, hơi giật nhẹ khăn tay, giọng điệu cực kỳ quyết đoán: “Cô Mộ à, tôi muốn về quê tìm lại mẹ ruột của mình, đại khái là hai ngày nữa tôi đi.”
Vào năm mười tuổi, Tô Vân đã bị người cha nghiện thuốc phiện của mình bán vào gánh hát, đến nay cũng đã mười năm trôi qua.
Thời buổi loạn lạc thế này làm sao mà dễ dàng tìm người được, Mộ Diên ngẫm nghĩ liền muốn giữ cô ta ở lại: “Hay là nhờ Tam gia giúp đỡ, anh ấy quen biết rộng rãi, chuyện tìm người nhất định là dễ dàng hơn cô rất nhiều.” Đối với người có thế lực, những chuyện này chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi.
Tô Vân lắc đầu, Mộ Diên không hiểu cho lắm, nhưng trong lòng có thể tin chắc một điều rằng, tam gia muốn cô ta đi, anh ấy không phải là Phật Như Lai chuyển thế phổ độ chúng sinh, dù sao cũng chỉ bỏ ra mấy chục đồng đại dương giúp cô ta, huống chi bản thân cô ta cũng không muốn ở.
Tóm lại người là không thể giữ, hôm Tô Vân đi gió xuân ấm áp thổi qua, hoa sơn trà nở rộ khắp nơi, cô ta mặc một chiếc sườn xám màu hồng thêu hoa mẫu đơn, lấn áp tất cả những đóa hoa xung quanh, phong cách trang điểm cũng không nhẹ nhàng như lúc trước, mà ngược lại cực kỳ rực rỡ lộng lẫy, khiến người ta nhìn vào có thể cảm nhận ngay rằng cô ta đúng là một mỹ nữ hại nước hại dân.
Mộ Diên nhìn chằm chằm cô ta không rời mắt, lúc này Tô Vân đã không hề giống cô một chút nào, cô bất chợt cảm thấy bồi hồi, cô ta vốn dĩ nên là một đóa hoa hồng đỏ thắm trong mắt bao người.
“Hoa thơm rực rỡ nên khoe sắc, mang đến nụ cười cho quân vương, Tô Vân cô hẳn là nên trang điểm như thế từ lâu rồi,” Mộ Diên khoác tay cô ta, có chút lưu luyến, cô cũng rất yêu thích những gì xinh đẹp.
Mái tóc Tô Vân bị gió thổi tung bay, cô ta cũng không hiểu câu thơ kia của Mộ Diên là có ý gì, nhưng thấy ánh mắt khen ngợi của cô, cũng đại khái đoán rằng đó là ý tốt.
Thật ra thì bản thân cô ta rất thích ăn mặc rực rỡ lộng lẫy, chỉ là vì Phó Hàn Sanh không thích phụ nữ trang điểm hoa hòe, cho nên cô ta mới cam tâm tình nguyện biến mình trở nên thanh nhã, bây giờ trông thấy khuôn mặt non nớt như nước của Mộ Diên, thì liền cảm thấy có trang điểm rực rỡ như thế nào cũng là cực kỳ nhạt nhẽo, trước sau cũng không qua nổi cái gọi là "thanh thủy xuất phù dung", vẻ đẹp tự nhiên toát ra từ trong con người.
Phó Hàn Sanh mặc một bộ áo dài màu xanh nước biển, đứng ở trước cổng lớn công quán, phong thái nghiêm túc, ôn hòa nhã nhặn, giống như được đặc biệt thiết kế riêng cho hắn, gần đây hắn rất bận rộn ít khi xuất hiện ở công quán, nhưng lại không qua được việc Mộ Diên mấy ngày trước đây liều mạng xin xỏ, buổi trưa mới bớt chút thời gian trở về, hắn và Tô Vân cũng hoàn toàn không thân thiết, nhiều nhất cũng chỉ là lúc vắng vẻ xem cô ta như Mộ Diên, nhưng trước sau cũng là da giống thịt không giống, cho nên không có cảm giác gì.
Lúc này lại thấy Mộ Diên và Tô Vân trò chuyện đến mặt mày hớn hở, trong lòng cũng sinh ra cảm giác không tự nhiên, liền dạo bước đi tới ôm lấy eo Mộ Diên nhéo nhéo một chút, rồi lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Tô Vân: “Có rảnh thì gửi thư, thuận buồm xuôi gió.”
Ngôn từ tạm biệt bình thường và rất xã giao.
Tô Vân lại bỗng nhiên đỏ mặt, Phó Hàn Sanh hiếm khi nói chuyện với cô ta, đa số chỉ là mỉm cười đáp lại, cô ta e ấp ngượng ngùng gật đầu.
Mộ Diên thấy tình huống có chút không ổn, vội vàng đánh vỡ không khí kiều diễm này: “Cô Tô, mau lên xe đi thôi, đến nơi nhớ viết thư báo bình an cho chúng tôi.”
Tô Vân chuyển mắt gật đầu, nói lời tạm biệt với Mộ Diên, rồi lại xoay người bước lên xe kéo.
Gió thổi lá dương liễu phất phơ lả lướt, xe kéo càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở giữa cảnh ngày xuân.
Từ sau khi Tô Vân đi rồi, Mộ Diên cả ngày không có việc gì làm, Bến Thượng Hải ban ngày súng đạn liên miên, quân phiệt hỗn chiến, Phó Hàn Sanh cũng có chút kiêng dè, bảo Mộ Diên ở công quán tiêu khiển, cuối cùng biến thành mỗi ngày đều là luyện chữ đọc báo, cực kỳ nhàm chán, thêm vào đó Phó Hàn Sanh luôn là bận rộn chuyện ở thương hội, ngày nào cũng về nhà khi trăng sao đã lên cao, Mộ Diên có lúc cũng chờ không nổi mà ngủ trước, chỉ khi hoan ái trên giường mới gặp được mặt hắn.
“Phó tiên sinh còn phải dành thời gian đến chỗ em, không sợ vợ hiền ở nhà oán trách sao?” khuôn mặt đẹp của Mộ Diên tràn ngập vẻ không vui, đẩy đẩy vị tiên sinh đang điên cuồng gặm cắn trên cổ mình, rốt cuộc là hắn đã nhịn bao lâu, tối nay mới giống như đói khát đến vậy.
“Vợ hiền ở đâu chứ, bé con ngoan nào, cho anh cắm vào trước rồi nói.” Phó Hàn Sanh thở hổn hển, cũng không chấp nhất lời nói giận dỗi của cô, hôn hôn lên chiếc môi nhỏ chu chu, bàn tay sờ vào trong áo ngủ tơ lụa, cũng không cần tán tỉnh, thì đã thủy mạn kim sơn, ẩm ướt một mảnh.
“Thật ướt, xoay người lại đi, tối nay vào từ phía sau nhé.”
Phó Hàn Sanh cười nhẹ một tiếng vỗ lên cánh mông tròn trắng, lật người cô lại, áo ngủ nhẹ nhàng bị kéo ra, tấm lưng xinh đẹp trắng nõn, có thể nhìn thấy xương bướm thật rõ ràng, sợi tóc vương trên môi kiều diễm, vẫn còn cảm giác ngây thơ quyến rũ như câu "tỳ bà che nửa mặt hoa".
“Hừ, vợ hiền ở trong nhà cũng bị tiên sinh dày xéo như vậy sao?” Mộ Diên vẫn còn tiếp tục nói khái, thân thể lại thành thật ngoan ngoãn nhếch mông lên, bên dưới khe mông hoa huy*t non nớt đã sớm ướt át, lầy lội một mảnh.
Mấy ngày trước đây vẫn luôn có quỳ thủy, cho nên cũng đã nửa tháng không vào, cô cũng thật sự rất ham muốn, nhưng mạnh miệng không chịu nói, chỉ toàn biến ảo ra những câu oán trách.
dương v*t dưới người sớm đã sưng đỏ, Phó Hàn Sanh vuốt ve hai cái, hoa huy*t nửa tháng không bị cắm đã thu nhỏ đến đáng thương, hắn cọ hai lần cũng đều chỉ có cho một cái quy đầu đi vào.
“A Diên dùng tay vạch ra một chút, chặt quá, anh không vào được.”
Mộ Diên rên rỉ hai tiếng, lại nghe lời duỗi tay bẻ hoa môi ra, lộ cửa động đào nguyên hồng hồng quyến rũ.
côn th*t đâm vài cái đã có thể hoàn toàn đi vào, đường đi chật hẹp ướt át, kẹp chặt lấy dương v*t, Phó Hàn Sanh cúi người, thỏa mãn sung sướng buông tiếng thở dài, lại cởi sạch áo ngủ của Mộ Diên, từng chút vào sâu hơn, cuối cùng hung hăng mà thọc vào.
“Không phải em hỏi anh vợ hiền có oán trách hay không sao, vợ anh sống ở công quán trên đường Nam Kinh, họ Mộ tên Diên, em cứ đi tìm, trực tiếp báo cho cô ấy biết, một đêm anh cắm em bao nhiêu lần…”
Cắm được vào trong liền sảng khoái thích thú, bây giờ hắn đã có tâm tư chậm rãi trêu chọc cô.
“Ưm… Tam gia thật phiền chán, lúc muốn bắn tinh mới nhớ tới em… A… Nhẹ một chút…” Mộ Diên muốn nói chuyện, nhưng lại bị cắm đến nằm rạp ra giường, ngón tay bấu chặt lấy gối đầu, cô còn nhỏ tuổi, không biết rằng nói chuyện phải trái với đàn ông ở trên giường là thiệt thòi nhất.
“A Diên, sao em lại kén ăn như vậy? Ăn thêm một ít rau xanh đi.” Phó Hàn Sanh nhíu mày, đôi mắt phượng hẹp dài có chút lạnh nhạt, chính là loại hình ôn hòa trầm tĩnh mà các cô gái hiện giờ rất ưa thích, hắn giơ tay gắp vào trong chén cho cô một ít sợi rau cuộn và bông cải xào.
Vì sao trước kia lại không phát hiện, hoá ra Mộ Diên chỉ thích ăn thịt, các loại rau xanh củ cải dưa chuột đều không vào được mắt cô, đừng thấy Mộ Diên bề ngoài ngoan ngoãn hiền lành, thật ra bên trong xương cốt vẫn là một cô bé, rất dễ dàng ghen tuông hờn dỗi.
“Tam gia, bông cải vị đắng lại nhạt nhẽo, làm sao có thể so sánh với mùi vị thịt vịt quyến rũ như vậy được.” Mộ Diên mở to mắt nhìn hắn, cắn đầu đũa, chậm chạp không chịu động tới, dưới chân lại có chút lòng riêng, mũi giày nhọn thỉnh thoảng lại cọ lên cẳng chân bên dưới chiếc bàn bằng gỗ tơ vàng, giống như muốn nịnh nọt lấy lòng.
Phó Hàn Sanh nhướng mày, cảm giác tê ngứa ở cẳng chân xông thẳng đến giữa háng, vật kia liền yên lặng đứng dậy trong đũng quần, Phó Hàn Sanh liếc cô một cái, giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, lại lùi về phía sau một chút, để cho động tác của cô có thể thuận tiện hơn, ngoài miệng chiều theo ý cô, sau này chậm rãi sửa lại thói quen ăn uống của cô cũng không muộn: “Em đã ăn ba bốn bữa toàn thịt vịt rồi, bây giờ ăn một ít rau đi, ngày mai anh sẽ bảo nhà bếp làm thêm cho em.”
Mộ Diên chớp mắt nhìn chằm chằm hắn còn đang mỉm cười đắc ý, lại nghe thấy sẽ có thịt vịt để ăn, cũng liền biết tốt mà dừng lại, ngoan ngoãn ăn rau dưa không có chút mùi vị gì.
Bữa cơm trôi qua, có người vui vẻ, có người sầu.
Tô Vân ăn cơm mà không cảm nhận được mùi vị, một hạt cơm rơi xuống cổ họng cũng phải nhấm nuốt mấy lần, lại nhìn chằm chằm vào đôi uyên ương ân ái trước mặt, hôm nay cô ta vẫn là bề ngoài tươi cười nhưng bên trong ruột gan đứt thành từng khúc.
Giờ Ngọ, mặt trời chói lọi rực rỡ, những tản hoa sau cơn mưa tỏa ra mùi thơm nồng nàn trong không khí.
Tô Vân đã viết xong hàng tiểu tự thứ ba, chữ viết đã mạnh mẽ đoan trang hơn so với lúc trước rất nhiều, Mộ Diên kinh ngạc ngợi khen mấy tiếng, Tô Vân cũng không kiêu ngạo, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt bị nhuộm ánh nắng vàng giữa trưa của Mộ Diên, hơi giật nhẹ khăn tay, giọng điệu cực kỳ quyết đoán: “Cô Mộ à, tôi muốn về quê tìm lại mẹ ruột của mình, đại khái là hai ngày nữa tôi đi.”
Vào năm mười tuổi, Tô Vân đã bị người cha nghiện thuốc phiện của mình bán vào gánh hát, đến nay cũng đã mười năm trôi qua.
Thời buổi loạn lạc thế này làm sao mà dễ dàng tìm người được, Mộ Diên ngẫm nghĩ liền muốn giữ cô ta ở lại: “Hay là nhờ Tam gia giúp đỡ, anh ấy quen biết rộng rãi, chuyện tìm người nhất định là dễ dàng hơn cô rất nhiều.” Đối với người có thế lực, những chuyện này chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi.
Tô Vân lắc đầu, Mộ Diên không hiểu cho lắm, nhưng trong lòng có thể tin chắc một điều rằng, tam gia muốn cô ta đi, anh ấy không phải là Phật Như Lai chuyển thế phổ độ chúng sinh, dù sao cũng chỉ bỏ ra mấy chục đồng đại dương giúp cô ta, huống chi bản thân cô ta cũng không muốn ở.
Tóm lại người là không thể giữ, hôm Tô Vân đi gió xuân ấm áp thổi qua, hoa sơn trà nở rộ khắp nơi, cô ta mặc một chiếc sườn xám màu hồng thêu hoa mẫu đơn, lấn áp tất cả những đóa hoa xung quanh, phong cách trang điểm cũng không nhẹ nhàng như lúc trước, mà ngược lại cực kỳ rực rỡ lộng lẫy, khiến người ta nhìn vào có thể cảm nhận ngay rằng cô ta đúng là một mỹ nữ hại nước hại dân.
Mộ Diên nhìn chằm chằm cô ta không rời mắt, lúc này Tô Vân đã không hề giống cô một chút nào, cô bất chợt cảm thấy bồi hồi, cô ta vốn dĩ nên là một đóa hoa hồng đỏ thắm trong mắt bao người.
“Hoa thơm rực rỡ nên khoe sắc, mang đến nụ cười cho quân vương, Tô Vân cô hẳn là nên trang điểm như thế từ lâu rồi,” Mộ Diên khoác tay cô ta, có chút lưu luyến, cô cũng rất yêu thích những gì xinh đẹp.
Mái tóc Tô Vân bị gió thổi tung bay, cô ta cũng không hiểu câu thơ kia của Mộ Diên là có ý gì, nhưng thấy ánh mắt khen ngợi của cô, cũng đại khái đoán rằng đó là ý tốt.
Thật ra thì bản thân cô ta rất thích ăn mặc rực rỡ lộng lẫy, chỉ là vì Phó Hàn Sanh không thích phụ nữ trang điểm hoa hòe, cho nên cô ta mới cam tâm tình nguyện biến mình trở nên thanh nhã, bây giờ trông thấy khuôn mặt non nớt như nước của Mộ Diên, thì liền cảm thấy có trang điểm rực rỡ như thế nào cũng là cực kỳ nhạt nhẽo, trước sau cũng không qua nổi cái gọi là "thanh thủy xuất phù dung", vẻ đẹp tự nhiên toát ra từ trong con người.
Phó Hàn Sanh mặc một bộ áo dài màu xanh nước biển, đứng ở trước cổng lớn công quán, phong thái nghiêm túc, ôn hòa nhã nhặn, giống như được đặc biệt thiết kế riêng cho hắn, gần đây hắn rất bận rộn ít khi xuất hiện ở công quán, nhưng lại không qua được việc Mộ Diên mấy ngày trước đây liều mạng xin xỏ, buổi trưa mới bớt chút thời gian trở về, hắn và Tô Vân cũng hoàn toàn không thân thiết, nhiều nhất cũng chỉ là lúc vắng vẻ xem cô ta như Mộ Diên, nhưng trước sau cũng là da giống thịt không giống, cho nên không có cảm giác gì.
Lúc này lại thấy Mộ Diên và Tô Vân trò chuyện đến mặt mày hớn hở, trong lòng cũng sinh ra cảm giác không tự nhiên, liền dạo bước đi tới ôm lấy eo Mộ Diên nhéo nhéo một chút, rồi lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Tô Vân: “Có rảnh thì gửi thư, thuận buồm xuôi gió.”
Ngôn từ tạm biệt bình thường và rất xã giao.
Tô Vân lại bỗng nhiên đỏ mặt, Phó Hàn Sanh hiếm khi nói chuyện với cô ta, đa số chỉ là mỉm cười đáp lại, cô ta e ấp ngượng ngùng gật đầu.
Mộ Diên thấy tình huống có chút không ổn, vội vàng đánh vỡ không khí kiều diễm này: “Cô Tô, mau lên xe đi thôi, đến nơi nhớ viết thư báo bình an cho chúng tôi.”
Tô Vân chuyển mắt gật đầu, nói lời tạm biệt với Mộ Diên, rồi lại xoay người bước lên xe kéo.
Gió thổi lá dương liễu phất phơ lả lướt, xe kéo càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất ở giữa cảnh ngày xuân.
Từ sau khi Tô Vân đi rồi, Mộ Diên cả ngày không có việc gì làm, Bến Thượng Hải ban ngày súng đạn liên miên, quân phiệt hỗn chiến, Phó Hàn Sanh cũng có chút kiêng dè, bảo Mộ Diên ở công quán tiêu khiển, cuối cùng biến thành mỗi ngày đều là luyện chữ đọc báo, cực kỳ nhàm chán, thêm vào đó Phó Hàn Sanh luôn là bận rộn chuyện ở thương hội, ngày nào cũng về nhà khi trăng sao đã lên cao, Mộ Diên có lúc cũng chờ không nổi mà ngủ trước, chỉ khi hoan ái trên giường mới gặp được mặt hắn.
“Phó tiên sinh còn phải dành thời gian đến chỗ em, không sợ vợ hiền ở nhà oán trách sao?” khuôn mặt đẹp của Mộ Diên tràn ngập vẻ không vui, đẩy đẩy vị tiên sinh đang điên cuồng gặm cắn trên cổ mình, rốt cuộc là hắn đã nhịn bao lâu, tối nay mới giống như đói khát đến vậy.
“Vợ hiền ở đâu chứ, bé con ngoan nào, cho anh cắm vào trước rồi nói.” Phó Hàn Sanh thở hổn hển, cũng không chấp nhất lời nói giận dỗi của cô, hôn hôn lên chiếc môi nhỏ chu chu, bàn tay sờ vào trong áo ngủ tơ lụa, cũng không cần tán tỉnh, thì đã thủy mạn kim sơn, ẩm ướt một mảnh.
“Thật ướt, xoay người lại đi, tối nay vào từ phía sau nhé.”
Phó Hàn Sanh cười nhẹ một tiếng vỗ lên cánh mông tròn trắng, lật người cô lại, áo ngủ nhẹ nhàng bị kéo ra, tấm lưng xinh đẹp trắng nõn, có thể nhìn thấy xương bướm thật rõ ràng, sợi tóc vương trên môi kiều diễm, vẫn còn cảm giác ngây thơ quyến rũ như câu "tỳ bà che nửa mặt hoa".
“Hừ, vợ hiền ở trong nhà cũng bị tiên sinh dày xéo như vậy sao?” Mộ Diên vẫn còn tiếp tục nói khái, thân thể lại thành thật ngoan ngoãn nhếch mông lên, bên dưới khe mông hoa huy*t non nớt đã sớm ướt át, lầy lội một mảnh.
Mấy ngày trước đây vẫn luôn có quỳ thủy, cho nên cũng đã nửa tháng không vào, cô cũng thật sự rất ham muốn, nhưng mạnh miệng không chịu nói, chỉ toàn biến ảo ra những câu oán trách.
dương v*t dưới người sớm đã sưng đỏ, Phó Hàn Sanh vuốt ve hai cái, hoa huy*t nửa tháng không bị cắm đã thu nhỏ đến đáng thương, hắn cọ hai lần cũng đều chỉ có cho một cái quy đầu đi vào.
“A Diên dùng tay vạch ra một chút, chặt quá, anh không vào được.”
Mộ Diên rên rỉ hai tiếng, lại nghe lời duỗi tay bẻ hoa môi ra, lộ cửa động đào nguyên hồng hồng quyến rũ.
côn th*t đâm vài cái đã có thể hoàn toàn đi vào, đường đi chật hẹp ướt át, kẹp chặt lấy dương v*t, Phó Hàn Sanh cúi người, thỏa mãn sung sướng buông tiếng thở dài, lại cởi sạch áo ngủ của Mộ Diên, từng chút vào sâu hơn, cuối cùng hung hăng mà thọc vào.
“Không phải em hỏi anh vợ hiền có oán trách hay không sao, vợ anh sống ở công quán trên đường Nam Kinh, họ Mộ tên Diên, em cứ đi tìm, trực tiếp báo cho cô ấy biết, một đêm anh cắm em bao nhiêu lần…”
Cắm được vào trong liền sảng khoái thích thú, bây giờ hắn đã có tâm tư chậm rãi trêu chọc cô.
“Ưm… Tam gia thật phiền chán, lúc muốn bắn tinh mới nhớ tới em… A… Nhẹ một chút…” Mộ Diên muốn nói chuyện, nhưng lại bị cắm đến nằm rạp ra giường, ngón tay bấu chặt lấy gối đầu, cô còn nhỏ tuổi, không biết rằng nói chuyện phải trái với đàn ông ở trên giường là thiệt thòi nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương