Mưa Bụi Thượng Hải
Chương 57
Chiếc giường hoa lê kêu kẽo kẹt, rung chuyển lung lay, tiếng nam nữ yêu kiều thở nhẹ, rên rỉ một cách cực kỳ nhẫn nại, trầm thấp trong bóng đêm.
Trên giường, cô gái nhỏ quấn lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông, không ngăn nổi sự run rẩy bộc phát, hai tay nắm chặt, móng tay cũng cắm vào lòng bàn tay mình, cô cảm thấy mình sắp bị hắn làm chết mất.
Phó Hàn Sanh ôm eo cô, đột ngột kéo cô về phía sau, tách hai đùi ngọc mảnh khảnh ra thật xa nhau, để mặt cô hướng về phía trước, ngồi giữa hai chân hắn.
Nàng bị ngửa người về phía sau nằm ở trên vai Phó Hàn Sanh, vểnh bộ ngực trắng mịn quyến rũ lên cao, hai bầu vú trong suốt như ngọc, không ngừng đong đưa theo nhịp thọc vào rút ra của hắn, nhanh chóng bị hắn nắm lấy từ phía sau, vừa xoa bóp vừa thưởng thức.
Tiểu huyệt Mộ Diên run rẩy không thôi, vách thịt cuốn chặt lấy thân gậy Phó Hàn Sanh, từng luồng ái dịch từ sâu bên trong hoa tâm chảy ra ngoài, tưới ướt khiến vật bên dưới Phó Hàn Sanh vui sướng tràn trề.
Hắn càng thêm mê muội, vừa hôn nhẹ lên khuôn mặt nóng rực của Mộ Diên, vừa dùng bàn tay nắm lấy ngọn núi tuyết no đủ của Mộ Diên, thân thể hướng về phía trước mà kích thích, lại hung hăng thọc vào rút ra chỗ hoa huy*t trơn ướt kia, cho đến khi hắn phát hiện đường đi chật chội bắt đầu co rút kịch liệt, vách thịt bên trong mãnh liệt mấp máy.
côn th*t hắn thô to, đã chạm vào mầm thịt chỗ sâu bên trong đường đi, hắn lại đâm mạnh về phía trước một chút, liền khai mở chiếc miệng nhỏ ở hoa cung.
côn th*t thô tráng lại thọc sâu hơn một chút, dán sát vào vách thịt non mịn, phun ra từng luồng tinh dịch nóng bỏng.
Mộ Diên bị nóng đến mức không ngừng dựng thẳng eo, hẩy ngưỡi lên cao.
Sau đó đầu óc cô trống rỗng, như một con cá mắc cạn, há miệng thở dốc, khi hơi thở dần dần bình tĩnh trở lại, cô liền cuộn tròn thân thể, giống như trẻ con ngã vào lồng ngực Phó Hàn Sanh.
“Tam gia, bắn sâu quá, vừa nhiều vừa đậm đặc, vì sao vẫn chưa có thai chứ?”
Sau hoan ái, âm thanh cô vừa nũng nịu vừa ướt át, dính chặt vào lồng ngực Phó Hàn Sanh.
Chân vẫn còn chưa khép lại được, con rồng đỏ tím trượt ra từ giữa hai chân, hoa huy*t khẽ nhếch giống như hít thở, hỗn hợp xuân thủy và tinh dịch rải đầy trên giường.
Phó Hàn Sanh cười nhìn cô, lại vuốt ve xoa nắn đầu v*, cánh môi mỏng còn đang không ngừng hôn lên đầu vai mượt mà trơn bóng của cô.
“Không phải em muốn chờ sau khi kết hôn mới có con à, đúng với ước mong của em còn gì?”
Tuy là nói như thế, nhưng Mộ Diên vẫn hốt hoảng sợ hãi, thế sự vô thường, lỡ như cô thật sự không thể xin được thì sao…
Nghĩ Mộ Diên nghĩ đến đây liền có chút khó chịu, không muốn trả lời, chỉ yên lặng dựa vào người hắn, lại thấy hơi lạnh, liền kéo chăn bên cạnh bao lấy cả hai.
Phó Hàn Sanh dùng tay xoay khuôn mặt nhỏ của cô lại, nhìn hai mắt nhắm chặt của cô, lại đôi hàng mi không khống chế được mà run rẩy, dung nhan rực rỡ như ngọc, hai má đỏ hồng, chiếc miệng nhỏ đỏ bừng đã bị hắn hôn mức hơi sưng lên, lại càng thêm kiều diễm ướt át.
Càng nhìn càng yêu thích, hắn nhịn không được lại hôn cô, dựa gần kia phấn môi ôn trầm nói.
“Thật ra anh cũng không thích con nít lắm, trong phòng cũng đã nuôi một đứa rồi, anh không nóng nảy, A Diên cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Mộ Diên ôm chăn, không nói lời nào, nhưng tâm lý rất áy náy, nước mắt lại được dịp chảy tràn lan. Một lúc lâu vẫn còn vang lên tiếng thúc thít.
Thừa dịp Mộ Diên không biết phải trả lời như thế nào, Phó Hàn Sanh lại đẩy cánh hoa non nớt ra, đâm côn th*t của mình vào thật sâu, đồng thời đè cô trên giường.
“Đêm còn dài, hà tất phải suy nghĩ những chuyện vô ích đó, đêm xuân quý hơn vàng bạc, anh và A Diên nên quý trọng thì tốt hơn.”
Có hỗn hợp xuân thủy và tinh dịch bôi trơn, Phó Hàn Sanh tiến vào không hề khó khăn, hoa huy*t Mộ Diên vẫn chật chội như cũ, kẹp đến mức hắn có chút đau đớn, nhưng tư vị mất hồn vô cùng, hắn tìm được hạch thịt phía trên hoa huy*t cô, lại tiếp tục dùng ngón tay xoa nắn, bởi vì hắn vừa mới sờ soạng tìm được, đây là chỗ khơi mở thân thể Mộ Diên.
“… A… ưm, tam gia… Đừng nắn chỗ đó mà…” Mộ Diên đỏ mặt, tuy ngoài miệng kêu lên, nhưng đôi tay lại càng ôm chặt bả vai Phó Hàn Sanh, ngón tay nhỏ cào cấu lung tung theo nhịp ra vào mạnh mẽ của hắn, để lại những vệt đỏ hồng sau lưng.
Tuy rằng trên lưng cảm thấy đau đớn từng đợt, nhưng Phó Hàn Sanh cũng không lấy đó làm khó chịu, bởi vì côn th*t dưới thân hắn đã bị hoa huy*t non nớt của Mộ Diên bao bọc chặt chẽ, dường như có vô số chiếc miệng nhỏ động lòng người ra sức mút vào, đồng thời liếm láp thân gậy, mê hoặc hắn, lấy lòng hắn, mong muốn hắn tiến vào càng sâu hơn trong thân thể cô.
Trong huyệt động toàn là bạch trọc, côn th*t và vách trong cọ xát ra rất nhiều mỹ cảm mông lung, Phó Hàn Sanh không thể diễn tả được nhưng hắn rất thích cảm giác này.
Hắn cũng thích Mộ Diên giờ phút này, mái tóc đen mướt mồ hôi, trở nên ướt đẫm, con ngươi cũng long lanh động tình, có một cảm giác yếu ớt đáng thương rất đúng lúc, hai mắt nhắm chặt, cố gắng mím đôi môi đỏ bừng, có lúc lại khẽ cắn môi dưới.
Đúng là quả hồng mềm, muốn cùng hắn hoan ái, lại sợ kêu lên lớn tiếng sẽ bị người khác phát hiện.
Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm bộ ngực non nớt trắng như tuyết ở trước mắt, lung lay lên xuống, bên tai có thể nghe thấy một cách rõ rệt tiếng côn th*t va chạm với hoa huy*t, trong lúc thọc vào rút ra, rồi đánh lên hoa môi non mềm của cô, phát ra tiếng nước bành bạch, chóp mũi ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng trên người cô, có lẽ là khi cô trở về đây đã đi dạo ngang qua vườn hoa lê.
Phó Hàn Sanh không thể kiềm chế, dán mặt lên gò má cô, sự vui sướng triền miên quanh quẩn nơi đầu quả tim hắn.
Hắn vươn đầu lưỡi xẹt qua hàm răng ngay ngắn đều tăm tắp, lại liếm láp cánh môi hồng nhuận của cô, bàn tay vuốt ve đầu vai nàng bóng loáng mượt mà nho nhỏ, sau đó dừng lại ở trên bầu vú ngạo nghễ lộ ra một nửa bên ngoài chăn bông.
Hắn nâng bầu vú kia lên, nhẹ nhàng xoa nắn, chậm rãi vân vê, khiến cho hai điểm nhòn nhọn non tơ đứng thẳng, hơi hơi nhếch lên, xoa nắn được mấy cái lại buông ra, sau đó đổi sang một bên khác, rồi cứ thế lặp đi lặp lại.
Phó Hàn Sanh tập trung chơi đùa, thưởng thức thân hình Mộ Diên một cách vui vẻ vô cùng, khiến Mộ Diên cuối cùng cũng không thể tập trung tinh thần mà chống cự từng đợt khoái cảm truyền đến từ sâu trong thân thể.
côn th*t Phó Hàn Sanh chen chúc trong huyệt động với sự hỗ trợ của mật hoa mà thọc vào rút ra, tuy rằng không phải quá nhanh, nhưng mỗi lần đều tiến vào đều sâu hơn lần trước, lần nào cũng chạm đến cửa tử cung non nớt bên trong. Cảm giác tê dại đã sớm lan tỏa từ bụng nhỏ đến mọi nơi trong thân thể.
Mộ Diên gọi tên hắn, ý thức dần dần mơ hồ, miệng không ngừng ngâm nga mấy chữ ê ê a a, hai chân kẹp chặt eo Phó Hàn Sanh, lúc Phó Hàn Sanh vuốt ve bộ ngực mình, càng vểnh cao bộ ngực hơn, cảm nhận những vui thích da thịt mà bàn tay hắn mang lại cho cô.
Phản ứng của cơ thể là thành thật nhất, cô cũng rất thích hắn.
“Ưm… tháng sau đi Ô Trấn được không?” Phó Hàn Sanh hừ nhẹ một tiếng, thì thầm với Mộ Diên, lại cúi đầu ngậm lấy đầu v* non nớt, hoá vội vàng mất kiên nhẫn thành sự cọ xát hoan ái, đầu lưỡi mân mê hút cắn quầng vú, khiến cho hai đầu v* giống như hai hạt đậu đỏ nho nhỏ xinh xắn đứng thẳng trên bầu ngực, sau đó lại dùng bàn tay ôm lấy quả đào to tròn, hàm răng bắt đầu cắn xé nhẹ nhàng đầu v*.
Trên giường, cô gái nhỏ quấn lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông, không ngăn nổi sự run rẩy bộc phát, hai tay nắm chặt, móng tay cũng cắm vào lòng bàn tay mình, cô cảm thấy mình sắp bị hắn làm chết mất.
Phó Hàn Sanh ôm eo cô, đột ngột kéo cô về phía sau, tách hai đùi ngọc mảnh khảnh ra thật xa nhau, để mặt cô hướng về phía trước, ngồi giữa hai chân hắn.
Nàng bị ngửa người về phía sau nằm ở trên vai Phó Hàn Sanh, vểnh bộ ngực trắng mịn quyến rũ lên cao, hai bầu vú trong suốt như ngọc, không ngừng đong đưa theo nhịp thọc vào rút ra của hắn, nhanh chóng bị hắn nắm lấy từ phía sau, vừa xoa bóp vừa thưởng thức.
Tiểu huyệt Mộ Diên run rẩy không thôi, vách thịt cuốn chặt lấy thân gậy Phó Hàn Sanh, từng luồng ái dịch từ sâu bên trong hoa tâm chảy ra ngoài, tưới ướt khiến vật bên dưới Phó Hàn Sanh vui sướng tràn trề.
Hắn càng thêm mê muội, vừa hôn nhẹ lên khuôn mặt nóng rực của Mộ Diên, vừa dùng bàn tay nắm lấy ngọn núi tuyết no đủ của Mộ Diên, thân thể hướng về phía trước mà kích thích, lại hung hăng thọc vào rút ra chỗ hoa huy*t trơn ướt kia, cho đến khi hắn phát hiện đường đi chật chội bắt đầu co rút kịch liệt, vách thịt bên trong mãnh liệt mấp máy.
côn th*t hắn thô to, đã chạm vào mầm thịt chỗ sâu bên trong đường đi, hắn lại đâm mạnh về phía trước một chút, liền khai mở chiếc miệng nhỏ ở hoa cung.
côn th*t thô tráng lại thọc sâu hơn một chút, dán sát vào vách thịt non mịn, phun ra từng luồng tinh dịch nóng bỏng.
Mộ Diên bị nóng đến mức không ngừng dựng thẳng eo, hẩy ngưỡi lên cao.
Sau đó đầu óc cô trống rỗng, như một con cá mắc cạn, há miệng thở dốc, khi hơi thở dần dần bình tĩnh trở lại, cô liền cuộn tròn thân thể, giống như trẻ con ngã vào lồng ngực Phó Hàn Sanh.
“Tam gia, bắn sâu quá, vừa nhiều vừa đậm đặc, vì sao vẫn chưa có thai chứ?”
Sau hoan ái, âm thanh cô vừa nũng nịu vừa ướt át, dính chặt vào lồng ngực Phó Hàn Sanh.
Chân vẫn còn chưa khép lại được, con rồng đỏ tím trượt ra từ giữa hai chân, hoa huy*t khẽ nhếch giống như hít thở, hỗn hợp xuân thủy và tinh dịch rải đầy trên giường.
Phó Hàn Sanh cười nhìn cô, lại vuốt ve xoa nắn đầu v*, cánh môi mỏng còn đang không ngừng hôn lên đầu vai mượt mà trơn bóng của cô.
“Không phải em muốn chờ sau khi kết hôn mới có con à, đúng với ước mong của em còn gì?”
Tuy là nói như thế, nhưng Mộ Diên vẫn hốt hoảng sợ hãi, thế sự vô thường, lỡ như cô thật sự không thể xin được thì sao…
Nghĩ Mộ Diên nghĩ đến đây liền có chút khó chịu, không muốn trả lời, chỉ yên lặng dựa vào người hắn, lại thấy hơi lạnh, liền kéo chăn bên cạnh bao lấy cả hai.
Phó Hàn Sanh dùng tay xoay khuôn mặt nhỏ của cô lại, nhìn hai mắt nhắm chặt của cô, lại đôi hàng mi không khống chế được mà run rẩy, dung nhan rực rỡ như ngọc, hai má đỏ hồng, chiếc miệng nhỏ đỏ bừng đã bị hắn hôn mức hơi sưng lên, lại càng thêm kiều diễm ướt át.
Càng nhìn càng yêu thích, hắn nhịn không được lại hôn cô, dựa gần kia phấn môi ôn trầm nói.
“Thật ra anh cũng không thích con nít lắm, trong phòng cũng đã nuôi một đứa rồi, anh không nóng nảy, A Diên cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Mộ Diên ôm chăn, không nói lời nào, nhưng tâm lý rất áy náy, nước mắt lại được dịp chảy tràn lan. Một lúc lâu vẫn còn vang lên tiếng thúc thít.
Thừa dịp Mộ Diên không biết phải trả lời như thế nào, Phó Hàn Sanh lại đẩy cánh hoa non nớt ra, đâm côn th*t của mình vào thật sâu, đồng thời đè cô trên giường.
“Đêm còn dài, hà tất phải suy nghĩ những chuyện vô ích đó, đêm xuân quý hơn vàng bạc, anh và A Diên nên quý trọng thì tốt hơn.”
Có hỗn hợp xuân thủy và tinh dịch bôi trơn, Phó Hàn Sanh tiến vào không hề khó khăn, hoa huy*t Mộ Diên vẫn chật chội như cũ, kẹp đến mức hắn có chút đau đớn, nhưng tư vị mất hồn vô cùng, hắn tìm được hạch thịt phía trên hoa huy*t cô, lại tiếp tục dùng ngón tay xoa nắn, bởi vì hắn vừa mới sờ soạng tìm được, đây là chỗ khơi mở thân thể Mộ Diên.
“… A… ưm, tam gia… Đừng nắn chỗ đó mà…” Mộ Diên đỏ mặt, tuy ngoài miệng kêu lên, nhưng đôi tay lại càng ôm chặt bả vai Phó Hàn Sanh, ngón tay nhỏ cào cấu lung tung theo nhịp ra vào mạnh mẽ của hắn, để lại những vệt đỏ hồng sau lưng.
Tuy rằng trên lưng cảm thấy đau đớn từng đợt, nhưng Phó Hàn Sanh cũng không lấy đó làm khó chịu, bởi vì côn th*t dưới thân hắn đã bị hoa huy*t non nớt của Mộ Diên bao bọc chặt chẽ, dường như có vô số chiếc miệng nhỏ động lòng người ra sức mút vào, đồng thời liếm láp thân gậy, mê hoặc hắn, lấy lòng hắn, mong muốn hắn tiến vào càng sâu hơn trong thân thể cô.
Trong huyệt động toàn là bạch trọc, côn th*t và vách trong cọ xát ra rất nhiều mỹ cảm mông lung, Phó Hàn Sanh không thể diễn tả được nhưng hắn rất thích cảm giác này.
Hắn cũng thích Mộ Diên giờ phút này, mái tóc đen mướt mồ hôi, trở nên ướt đẫm, con ngươi cũng long lanh động tình, có một cảm giác yếu ớt đáng thương rất đúng lúc, hai mắt nhắm chặt, cố gắng mím đôi môi đỏ bừng, có lúc lại khẽ cắn môi dưới.
Đúng là quả hồng mềm, muốn cùng hắn hoan ái, lại sợ kêu lên lớn tiếng sẽ bị người khác phát hiện.
Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm bộ ngực non nớt trắng như tuyết ở trước mắt, lung lay lên xuống, bên tai có thể nghe thấy một cách rõ rệt tiếng côn th*t va chạm với hoa huy*t, trong lúc thọc vào rút ra, rồi đánh lên hoa môi non mềm của cô, phát ra tiếng nước bành bạch, chóp mũi ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng trên người cô, có lẽ là khi cô trở về đây đã đi dạo ngang qua vườn hoa lê.
Phó Hàn Sanh không thể kiềm chế, dán mặt lên gò má cô, sự vui sướng triền miên quanh quẩn nơi đầu quả tim hắn.
Hắn vươn đầu lưỡi xẹt qua hàm răng ngay ngắn đều tăm tắp, lại liếm láp cánh môi hồng nhuận của cô, bàn tay vuốt ve đầu vai nàng bóng loáng mượt mà nho nhỏ, sau đó dừng lại ở trên bầu vú ngạo nghễ lộ ra một nửa bên ngoài chăn bông.
Hắn nâng bầu vú kia lên, nhẹ nhàng xoa nắn, chậm rãi vân vê, khiến cho hai điểm nhòn nhọn non tơ đứng thẳng, hơi hơi nhếch lên, xoa nắn được mấy cái lại buông ra, sau đó đổi sang một bên khác, rồi cứ thế lặp đi lặp lại.
Phó Hàn Sanh tập trung chơi đùa, thưởng thức thân hình Mộ Diên một cách vui vẻ vô cùng, khiến Mộ Diên cuối cùng cũng không thể tập trung tinh thần mà chống cự từng đợt khoái cảm truyền đến từ sâu trong thân thể.
côn th*t Phó Hàn Sanh chen chúc trong huyệt động với sự hỗ trợ của mật hoa mà thọc vào rút ra, tuy rằng không phải quá nhanh, nhưng mỗi lần đều tiến vào đều sâu hơn lần trước, lần nào cũng chạm đến cửa tử cung non nớt bên trong. Cảm giác tê dại đã sớm lan tỏa từ bụng nhỏ đến mọi nơi trong thân thể.
Mộ Diên gọi tên hắn, ý thức dần dần mơ hồ, miệng không ngừng ngâm nga mấy chữ ê ê a a, hai chân kẹp chặt eo Phó Hàn Sanh, lúc Phó Hàn Sanh vuốt ve bộ ngực mình, càng vểnh cao bộ ngực hơn, cảm nhận những vui thích da thịt mà bàn tay hắn mang lại cho cô.
Phản ứng của cơ thể là thành thật nhất, cô cũng rất thích hắn.
“Ưm… tháng sau đi Ô Trấn được không?” Phó Hàn Sanh hừ nhẹ một tiếng, thì thầm với Mộ Diên, lại cúi đầu ngậm lấy đầu v* non nớt, hoá vội vàng mất kiên nhẫn thành sự cọ xát hoan ái, đầu lưỡi mân mê hút cắn quầng vú, khiến cho hai đầu v* giống như hai hạt đậu đỏ nho nhỏ xinh xắn đứng thẳng trên bầu ngực, sau đó lại dùng bàn tay ôm lấy quả đào to tròn, hàm răng bắt đầu cắn xé nhẹ nhàng đầu v*.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương