Mưa Bụi Thượng Hải
Chương 59
Sao lại không trách cô, khiến cho sự nặng nề phủ xuống người hắn, không để lại được chút ấn tượng tốt nào.
Phó Hàn Sanh thấy cô đã buồn ngủ, vội vàng bế người lên, có chút gấp gáp: “Quay về rồi ngủ. Nếu như thím của em tới đây, sẽ trách anh làm hư em đấy.”
Mộ Diên đã quấn chăn bông trên người cẩn thận, mở to đôi mắt hạnh ngơ ngác, chỉ còn khuôn mặt nhỏ bên ngoài đệm chăn: “Thím ngủ sớm lắm, sáng sớm mai em sẽ về, huống hồ, em thật sự rất nhớ anh.”
Bởi vì muốn trêu người, giọng điệu cũng nũng nịu ướt át, Phó Hàn Sanh mềm lòng, bất đắc dĩ thu tay lại, kéo chăn nằm xuống dựa vào Mộ Diên.
Mộ Diên cười nhạt bò vào lồng ngực hắn, Phó Hàn Sanh vuốt ve mớ tóc đen hỗn loạn của cô, mu bàn tay sờ soạng khuôn mặt non mềm của cô, khóe môi hơi cong lên chút.
Mộ Diên ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quyến rũ kia, ngáp một cái, dần dần tìm Chu Công.
Lúc tỉnh dậy một lần nữa thì gà đã gáy sáng, Mộ Diên mở mắt liền thấy một tia nắng mặt trời, cô có chút băn khoăn, bây giờ cô đang ở trong phòng mình, đại khái là Phó Hàn Sanh tối qua đã ôm cô về.
Sau khi vội vàng rửa mặt qua loa, thắt hai bím tóc, cô liền hấp tấp đi xuống lầu, Phó Hàn Sanh đang quét rác ở hậu viện.
Dưới ánh mặt trời, một người, một chó, một cây bạch quả.
Thím Kiều đứng tránh mặt ở một góc, còn dùng ánh mắt hài lòng liếc nhìn sang, nhờ một buổi sáng lao động này, mà bà mới dần dần thay đổi nhận thức về Phó Hàn Sanh, không còn ngạo mạn xem thường nữa.
Lúc trời chạng vạng, Mộ Diên đến phòng thím Kiều, đại khái là vì chuyện hôn nhân, Mộ Diên biết thím luyến tiếc Ô Trấn, luyến tiếc khách điếm, bên cầu nước chảy, khung cảnh an bình giống hệt như con người thím.
Thím Kiều có chút phiền muộn, bà kéo Mộ Diên ngồi xuống đầu giường, lấy từ dưới gối đầu ra bộ trâm cài bằng vàng nạm ngọc và một cái hộp gỗ đào khắc hoa màu đen.
“Lần trước cho con chiếc vòng tay là mẹ con để lại lúc còn sống, cái này là của hồi môn thím cho con, bé Thụy đã trưởng thành rồi, càng lúc càng giống mẹ con, khuôn mặt quả thực không khác biệt.”
Mộ Diên nhận lấy cây trâm, nhưng cô từ chối nhận cái hộp gỗ đào: “Dù sao đi nữa thím cũng giữ lại chút vật đáng giá cho mình, để phòng có chuyện bất trắc xảy ra.”
Thím Kiều cười đến nỗi mấy nếp nhăn trên khuôn mặt xúm xít lại với nhau, đặt cái hộp trở vào trong tay cô: “Ô Trấn rất yên bình, khách điếm gần đây cũng có ít tiền lời, huống chi mấy thứ này không thể theo xuống mồ được.”
Trở về phòng đã là đêm khuya vắng lặng.
Ánh nến lập lòe, Phó Hàn Sanh chỉ mặc một chiếc áo dài màu trắng, nằm tựa vào ghế bên cạnh giường, cửa sổ hơi hé mở, hắn nhàn rỗi thản nhiên lật sách.
Mộ Diên liền dùng nước trong bồn mà rửa mặt, cô chuyển mắt, nhếch miệng lạnh lùng trừng mắt, học theo bộ dạng tối qua của hắn, nói: “Anh mau về phòng đi, không sợ bị thím bắt được hay sao?”
Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng quét mắt liếc cô một cái, buông sách xuống, cầm tách trà lên, hừ nhẹ một tiếng: “Em cũng có năng lực ức hiếp anh nhỉ, có bản lĩnh thì phân cao thấp với người hầu, ma ma ở nhà họ Phó đi.”
Hắn đối với việc nhịn nhục cho đến hôm nay, vẫn có chút buồn bực.
Mộ Diên đấu không lại hắn, ngoan ngoãn bò lên giường ngủ, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau đó không lâu, Phó Hàn Sanh cũng đã đọc sách xong, thổi tắt đèn, cởi giày lên giường, tìm được vòng eo thon nhỏ của cô, ôm vào trong lồng ngực, lại ngậm lấy vành tai cô, dùng âm thanh chỉ có cô nghe thấy mà thì thầm: “Mau ngủ đi.”
Mộ Diên không ngủ được, cảm nhận được bàn tay to lớn thô ráp vói vào bên trong yếm cô mà xoa bóp, không khỏi mềm mại rên rỉ một tiếng.
“Giả vờ ngủ đi.”
“Anh thật đáng ghét, không sợ bị thím nghe thấy sao?”
“Đau thì cắn anh là được, em còn cắn ít hay sao thiếu?” Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo mình, dùng chân tách ra hai đùi ngọc Mộ Diên ra, thân thể cô cực kỳ mẫn cảm, ngón tay hắn đâm thọc vài cái, đã lại khiến cho mật nước chảy ra.
Hắn dùng hai ngón tay tách hoa huy*t cô ra, con rồng dục vọng vừa cọ xát vừa chậm rãi tiến vào.
Trong lòng ngực, Mộ Diên đưa lưng về phía hắn, đùi ngọc thon dài bị hắn khống chế, ngồi trên đùi rắn chắc của hắn, váy trên người đã bị cởi đến eo, thân thể trắng như tuyết gần như trần trụi, chân ngọc nhỏ nhắn tinh tế vắt lên hông Phó Hàn Sanh, liên tục lắc lư theo chuyển động của hắn.
hoa huy*t non nớt đang cố hết sức phun ra nuốt vào côn th*t thô to như cánh tay trẻ con của Phó Hàn Sanh, hạ thể hai người gắn bó chặt chẽ, cô bị căng ra đến cực hạn, hoa huy*t vừa tê vừa trướng, trong khi đó Phó Hàn Sanh cũng hoàn toàn không vội vã đưa đẩy, mà chỉ vùi đầu trên vai cô, không ngừng gặm cắn, một đôi thỏ trắng no đủ bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay mà thưởng thức, hai đầu v* non nớt đứng thẳng, tựa như vừa mới bị người ta mút vào, còn mang theo ánh sáng lấp lánh.
“Ưm, tam gia, đừng cắn lỗ tai em…” Mộ Diên co rụt đầu lại, tránh khỏi nụ hôn của Phó Hàn Sanh, âm thanh yêu kiều quyến rũ động lòng người, chỉ rước lấy sự xâm chiếm càng mãnh liệt hơn của Phó Hàn Sanh, vành tai nho nhỏ không những không thoát được khỏi miệng sói, ngược lại còn bị gặm cắn mạnh mẽ hơn.
Phó Hàn Sanh cười rầu rĩ, dùng sức kéo mớ quần áo không còn thừa bao nhiêu trên người cô, eo bụng dùng sức một chút, tiến về phía trước.
“A…” phía trước Mộ Diên không có bất cứ vật thể gì chống đỡ, cô suýt chút nữa thì bị Phó Hàn Sanh thúc đến mất đà, cô chỉ có thể cố gắng nằm ngửa về phía sau trong lồng ngực hắn.
Tên đàn ông ác độc này… cô lại không thể không chụp lấy bàn tay to đang giữ eo mình, “ Ưm ưm a a ” mà rên rỉ, bị khoái cảm mãnh liệt bức cho nước mắt ứa ra, không ngừng chảy xuống.
Vách thịt mềm mại chật chội, liều mạng cắn lấy côn th*t đang tiến công về phía trước một cách dã man, làm cho gân xanh nhảy lên trên bề mặt, mỗi một bước một khó khăn hơn.
“Ngoan, em thả lỏng một chút, cắm em lâu như vậy, A Diên, hoa huy*t vẫn chật chội như vậy…” Phó Hàn Sanh vừa nói vừa thả chậm tốc độ, ôm lấy bầu vú chậm rãi mà vân vê, sau đó khẽ hôn không ngừng trên đầu vai mồ hôi ròng ròng của cô, côn th*t dưới thân từng chút từng chút nhẹ nhàng cọ cọ sát vách thịt, mỗi lần đụng vào hoa tâm non mềm kia, dù chỉ là hơi đụng vào một chút, thì phút chốc Mộ Diên đã mềm nhũn cả người.
Đúng lúc này, Phó Hàn Sanh nhấc người cô lên xoay tròn một vòng, để cho bầu ngực mềm mại kề sát, bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đều là tình dục đối với nhau nhưng xấu hổ không mở miệng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Phó Hàn Sanh thấy cô đã buồn ngủ, vội vàng bế người lên, có chút gấp gáp: “Quay về rồi ngủ. Nếu như thím của em tới đây, sẽ trách anh làm hư em đấy.”
Mộ Diên đã quấn chăn bông trên người cẩn thận, mở to đôi mắt hạnh ngơ ngác, chỉ còn khuôn mặt nhỏ bên ngoài đệm chăn: “Thím ngủ sớm lắm, sáng sớm mai em sẽ về, huống hồ, em thật sự rất nhớ anh.”
Bởi vì muốn trêu người, giọng điệu cũng nũng nịu ướt át, Phó Hàn Sanh mềm lòng, bất đắc dĩ thu tay lại, kéo chăn nằm xuống dựa vào Mộ Diên.
Mộ Diên cười nhạt bò vào lồng ngực hắn, Phó Hàn Sanh vuốt ve mớ tóc đen hỗn loạn của cô, mu bàn tay sờ soạng khuôn mặt non mềm của cô, khóe môi hơi cong lên chút.
Mộ Diên ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quyến rũ kia, ngáp một cái, dần dần tìm Chu Công.
Lúc tỉnh dậy một lần nữa thì gà đã gáy sáng, Mộ Diên mở mắt liền thấy một tia nắng mặt trời, cô có chút băn khoăn, bây giờ cô đang ở trong phòng mình, đại khái là Phó Hàn Sanh tối qua đã ôm cô về.
Sau khi vội vàng rửa mặt qua loa, thắt hai bím tóc, cô liền hấp tấp đi xuống lầu, Phó Hàn Sanh đang quét rác ở hậu viện.
Dưới ánh mặt trời, một người, một chó, một cây bạch quả.
Thím Kiều đứng tránh mặt ở một góc, còn dùng ánh mắt hài lòng liếc nhìn sang, nhờ một buổi sáng lao động này, mà bà mới dần dần thay đổi nhận thức về Phó Hàn Sanh, không còn ngạo mạn xem thường nữa.
Lúc trời chạng vạng, Mộ Diên đến phòng thím Kiều, đại khái là vì chuyện hôn nhân, Mộ Diên biết thím luyến tiếc Ô Trấn, luyến tiếc khách điếm, bên cầu nước chảy, khung cảnh an bình giống hệt như con người thím.
Thím Kiều có chút phiền muộn, bà kéo Mộ Diên ngồi xuống đầu giường, lấy từ dưới gối đầu ra bộ trâm cài bằng vàng nạm ngọc và một cái hộp gỗ đào khắc hoa màu đen.
“Lần trước cho con chiếc vòng tay là mẹ con để lại lúc còn sống, cái này là của hồi môn thím cho con, bé Thụy đã trưởng thành rồi, càng lúc càng giống mẹ con, khuôn mặt quả thực không khác biệt.”
Mộ Diên nhận lấy cây trâm, nhưng cô từ chối nhận cái hộp gỗ đào: “Dù sao đi nữa thím cũng giữ lại chút vật đáng giá cho mình, để phòng có chuyện bất trắc xảy ra.”
Thím Kiều cười đến nỗi mấy nếp nhăn trên khuôn mặt xúm xít lại với nhau, đặt cái hộp trở vào trong tay cô: “Ô Trấn rất yên bình, khách điếm gần đây cũng có ít tiền lời, huống chi mấy thứ này không thể theo xuống mồ được.”
Trở về phòng đã là đêm khuya vắng lặng.
Ánh nến lập lòe, Phó Hàn Sanh chỉ mặc một chiếc áo dài màu trắng, nằm tựa vào ghế bên cạnh giường, cửa sổ hơi hé mở, hắn nhàn rỗi thản nhiên lật sách.
Mộ Diên liền dùng nước trong bồn mà rửa mặt, cô chuyển mắt, nhếch miệng lạnh lùng trừng mắt, học theo bộ dạng tối qua của hắn, nói: “Anh mau về phòng đi, không sợ bị thím bắt được hay sao?”
Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng quét mắt liếc cô một cái, buông sách xuống, cầm tách trà lên, hừ nhẹ một tiếng: “Em cũng có năng lực ức hiếp anh nhỉ, có bản lĩnh thì phân cao thấp với người hầu, ma ma ở nhà họ Phó đi.”
Hắn đối với việc nhịn nhục cho đến hôm nay, vẫn có chút buồn bực.
Mộ Diên đấu không lại hắn, ngoan ngoãn bò lên giường ngủ, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau đó không lâu, Phó Hàn Sanh cũng đã đọc sách xong, thổi tắt đèn, cởi giày lên giường, tìm được vòng eo thon nhỏ của cô, ôm vào trong lồng ngực, lại ngậm lấy vành tai cô, dùng âm thanh chỉ có cô nghe thấy mà thì thầm: “Mau ngủ đi.”
Mộ Diên không ngủ được, cảm nhận được bàn tay to lớn thô ráp vói vào bên trong yếm cô mà xoa bóp, không khỏi mềm mại rên rỉ một tiếng.
“Giả vờ ngủ đi.”
“Anh thật đáng ghét, không sợ bị thím nghe thấy sao?”
“Đau thì cắn anh là được, em còn cắn ít hay sao thiếu?” Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo mình, dùng chân tách ra hai đùi ngọc Mộ Diên ra, thân thể cô cực kỳ mẫn cảm, ngón tay hắn đâm thọc vài cái, đã lại khiến cho mật nước chảy ra.
Hắn dùng hai ngón tay tách hoa huy*t cô ra, con rồng dục vọng vừa cọ xát vừa chậm rãi tiến vào.
Trong lòng ngực, Mộ Diên đưa lưng về phía hắn, đùi ngọc thon dài bị hắn khống chế, ngồi trên đùi rắn chắc của hắn, váy trên người đã bị cởi đến eo, thân thể trắng như tuyết gần như trần trụi, chân ngọc nhỏ nhắn tinh tế vắt lên hông Phó Hàn Sanh, liên tục lắc lư theo chuyển động của hắn.
hoa huy*t non nớt đang cố hết sức phun ra nuốt vào côn th*t thô to như cánh tay trẻ con của Phó Hàn Sanh, hạ thể hai người gắn bó chặt chẽ, cô bị căng ra đến cực hạn, hoa huy*t vừa tê vừa trướng, trong khi đó Phó Hàn Sanh cũng hoàn toàn không vội vã đưa đẩy, mà chỉ vùi đầu trên vai cô, không ngừng gặm cắn, một đôi thỏ trắng no đủ bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay mà thưởng thức, hai đầu v* non nớt đứng thẳng, tựa như vừa mới bị người ta mút vào, còn mang theo ánh sáng lấp lánh.
“Ưm, tam gia, đừng cắn lỗ tai em…” Mộ Diên co rụt đầu lại, tránh khỏi nụ hôn của Phó Hàn Sanh, âm thanh yêu kiều quyến rũ động lòng người, chỉ rước lấy sự xâm chiếm càng mãnh liệt hơn của Phó Hàn Sanh, vành tai nho nhỏ không những không thoát được khỏi miệng sói, ngược lại còn bị gặm cắn mạnh mẽ hơn.
Phó Hàn Sanh cười rầu rĩ, dùng sức kéo mớ quần áo không còn thừa bao nhiêu trên người cô, eo bụng dùng sức một chút, tiến về phía trước.
“A…” phía trước Mộ Diên không có bất cứ vật thể gì chống đỡ, cô suýt chút nữa thì bị Phó Hàn Sanh thúc đến mất đà, cô chỉ có thể cố gắng nằm ngửa về phía sau trong lồng ngực hắn.
Tên đàn ông ác độc này… cô lại không thể không chụp lấy bàn tay to đang giữ eo mình, “ Ưm ưm a a ” mà rên rỉ, bị khoái cảm mãnh liệt bức cho nước mắt ứa ra, không ngừng chảy xuống.
Vách thịt mềm mại chật chội, liều mạng cắn lấy côn th*t đang tiến công về phía trước một cách dã man, làm cho gân xanh nhảy lên trên bề mặt, mỗi một bước một khó khăn hơn.
“Ngoan, em thả lỏng một chút, cắm em lâu như vậy, A Diên, hoa huy*t vẫn chật chội như vậy…” Phó Hàn Sanh vừa nói vừa thả chậm tốc độ, ôm lấy bầu vú chậm rãi mà vân vê, sau đó khẽ hôn không ngừng trên đầu vai mồ hôi ròng ròng của cô, côn th*t dưới thân từng chút từng chút nhẹ nhàng cọ cọ sát vách thịt, mỗi lần đụng vào hoa tâm non mềm kia, dù chỉ là hơi đụng vào một chút, thì phút chốc Mộ Diên đã mềm nhũn cả người.
Đúng lúc này, Phó Hàn Sanh nhấc người cô lên xoay tròn một vòng, để cho bầu ngực mềm mại kề sát, bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đều là tình dục đối với nhau nhưng xấu hổ không mở miệng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương